Edit: Ry
Người chơi vui nhất là Túc Minh, đến lúc trên đường về ngủ luôn trên xe. Mọi người về đến nhà đúng lúc gặp Túc Úc đi chơi bóng về, tay còn cầm theo một cái cờ thưởng, mở ra là có 4 chữ đập vào mắt “cao thủ dạy mèo”.
Ba Túc nhìn cờ, nhíu mày: “Sao lại in bốn chữ này?”
“À, tối qua con bảo họ, thế là họ in luôn thế.” Túc Úc chơi bóng xong, trên đường về bị quản lý của bên công viên kéo lại, đưa cái cờ thưởng mới ra lò từ tiệm in bên cạnh cho cậu nhóc, còn làm đúng như yêu cầu in bốn chữ to “cao thủ dạy mèo”: “Con tia rồi, mình có thể vứt cái bộ tranh trong phòng khách đi, treo cái cờ thưởng này của con lên.” (Editor: Toàn tính trèo lên đầu ba m không vậy con =]]]]]]]]]])
“…” Ba Túc: “Ha.”
Kết cục là cờ thưởng không được treo, còn bị ba quạt cho một, sau đó nó chính thức nằm trong phòng ngủ của Túc Úc tích bụi.
Cơm nước xong, ba Túc gọi Túc Úc theo, hai người vào trong kho lấy cái xe ba bánh hồi xưa Túc Úc dùng ra. Cái xe này tích bụi quá lâu, xích rỉ sét, đến cả bánh răng cũng không xoay được nữa.
Túc Úc nói: “Mai ba lên phố mua cái mới đi, chứ cái này hỏng rồi sao xài được.”
Ba Túc: “Không được, cái này là năm xưa ba tự tay làm cho anh đó. Xe cho Lê Lê với Minh Minh sao có thể mua đại được?”
Túc Úc sững sờ nhìn đống sắt vụn kia: “Cái thứ này là ba tự tay làm á?”
“Chê à?” Ba Túc phủi bụi.
Túc Úc: “Không, con cảm động thôi.”
“Vật liệu của nhân tộc đúng là vô dụng, mới có mấy năm mà đã hỏng hết rồi.” Ba Túc quyết định: “Lát nữa anh theo ba vào trong núi đi…”
Mấy ngày kế tiếp, Túc Lê phát hiện sau khi ăn tối, cha và anh trai đều lén lút ra ngoài, lúc về cũng là 11 12 giờ đêm, còn giữ bí mật. Buổi tối chỉ có mẹ ở nhà chăm sóc cậu và Túc Minh.
Túc Lê từng uyển chuyển hỏi papa với anh đi đâu vậy, mama lại bảo con đợi thêm vài ngày nữa sẽ là biết.
Cha và anh trai ra ngoài, buổi tối thiếu người trông nom, cậu không sợ bị để ý. Thỉnh thoảng mẹ Túc đi thay quần áo cho Túc Minh hoặc pha sữa, Túc Lê sẽ tranh thủ dưỡng thần tụ linh. Nửa tháng trôi qua, linh lực của cậu tinh thuần hơn rất nhiều.
Hôm đó vừa ăn tối xong, ba Túc và Túc Úc lại ra ngoài. Tầm 9 giờ hơn, Túc Lê thấy Túc Minh buồn ngủ, cũng nằm xuống theo em, mẹ Túc thấy vậy mang hai anh em vào phòng, còn để con rối canh cửa.
Mấy hôm nay Túc Lê ngủ muộn, buổi tối là lúc cậu tu luyện.
Trong phòng chỉ có hai cái đèn ngủ màu quýt, Túc Minh như mọi khi ngáy khò khè. Túc Lê ngồi trên giường, theo thói quen điều khiển một miếng vải bay lên chặn nửa bên máy quay trong góc phòng, vừa hay che khuất vị trí của mình. Cái này là Phong Yêu chỉ cậu, nói là giám sát sẽ khiến cậu bại lộ.
Chuẩn bị xong xuôi, Túc Lê mới điều chỉnh tư thế, bắt đầu tu luyện.
Cậu vừa vào trạng thái, cây kiếm trong biển ý thức lại chạy ra, bay vòng quanh Túc Lê, sau đó lẳng lặng đáp xuống bên cạnh, bảo vệ cậu.
Trong khoảng thời gian này, Túc Lê tiến hành theo chất lượng, đã khôi phục được rất nhiều linh lực. Tuy là vẫn còn kém xa năm xưa, nhưng ít nhất gặp chuyện bất ngờ vẫn có thể miễn cưỡng đối phó. Cậu tập trung khai thông linh lực trong cơ thể, sau đó kì diệu cảm nhận được một tia linh lực đến từ bên ngoài, nó nhỏ bé tới gần như bằng không. Nhưng đây không phải linh lực cậu dùng thần lực sản sinh ra, cũng không phải linh khí trong đồ ăn được cậu hấp thụ chuyển hóa thành, mà là một sợi linh khí lặng lẽ chui vào cơ thể cậu lúc đang tụ linh.
Cậu có thể cảm nhận được linh khí của thế giới bên ngoài!?
Túc Lê mở mắt, kiếm nhỏ đậu bên người, ánh xanh quanh người nó vừa tan biến.
“Sao mi lại ra ngoài rồi?” Túc Lê nhìn nó, nghĩ đến sự khác biệt vi diệu vừa rồi: “Là mi làm?”
Kiếm nhỏ không trả lời, thân kiếm đung đưa, sau đó sà vào người Túc Lê.
“Mi biết Huyền Thính không? Hay là có từng nghe cái tên Huyền Thính không?” Túc Lê lại hỏi, kiếm nhỏ trên vạt áo động đậy, không biết là trả lời câu nào.
Túc Lê đành phải từ bỏ: “Thôi.”
Kiếm nhỏ thân mật bay quanh cậu, thỉnh thoảng lại tỏa ra ánh xanh đáp lại. Túc Lê hoàn toàn không có ấn tượng gì với thứ gọi là kiếm bản mạng của mình, nhưng đúng là cậu thấy nó rất quen, giống như rất rất lâu về trước cậu đã từng chơi đùa với nó như vậy.
Túc Lê chơi với nó một lúc, nghe được tiếng động ở ngoài sân thì không khỏi cứng người, chộp lấy kiếm nhỏ, kéo chăn nằm xuống giả vờ ngủ.
Một lúc sau, ba Túc rón rén vào phòng, trên người còn có mùi rất lạ.
Túc Lê cảm nhận cha đi tới kéo chăn cho mình, giấu kiếm nhỏ xuống sâu hơn. Ba Túc không hề phát hiện, đắp lại chăn cho con rồi ra ngoài. Sau đó Túc Lê nghe được tiếng trò chuyện của cha và anh trai ở bên ngoài.
Kiếm nhỏ giãy giụa bay ra khỏi chăn, vừa thò đầu đã bị Túc Lê dùng một tay đè xuống, mắng nó: “Ngủ đi.”
—
Hôm sau, mới sáng sớm Túc Lê đã bị Túc Minh đánh thức. Hôm nay vẫn là ngày trong tuần, ba Túc phải đi làm, nên từ sáng đã loay hoay nấu đồ ăn cho bọn trẻ. Ngoài cháo ra thì còn chuẩn bị ít thịt bằm và rau quả, cân đối dinh dưỡng.
Túc Lê vừa dậy đã nhạy bén nhận ra giác quan của mình thay đổi. Biểu hiện rõ ràng nhất là cậu có thể bắt được linh khí, dù vẫn rất mơ hồ, nhưng với một người nhiều ngày chỉ dựa vào đồ ăn và thần hồn trong cơ thể để tu luyện thì đây đúng là tin tốt. Không chỉ có vậy, ngũ giác của cậu cũng trở nên nhạy cảm hơn, có thể nghe được một mùi thoang thoảng rất quen, hình như là mùi yêu quái.
Nhưng cũng không lạ lắm, Phong Yêu tối ngày ra vào nhà bọn họ, trong nhà có mùi yêu quái cũng là bình thường.
“Kì lạ, sao Túc Úc còn chưa dậy?” Ba Túc hầu hạ hai đứa bé ăn xong, ngẩng đầu nhìn đồng hồ quả lắc đã chạy tới giờ Túc Úc phải đến trường.
Mẹ Túc đang xem thời sự, nghe vậy khựng lại: “Hay là ngủ quên rồi?”
“Anh ngủ quên!” Túc Minh nói.
Mẹ Túc dịu dàng đáp: “Đúng rồi, hôm nay anh cả ngủ nướng.”
Ba Túc lau tay, tiện thể nhấc hai đứa nhỏ đang ngồi ở bàn ăn cho trẻ ra ngoài: “Chắc thế, để anh lên phòng gọi con.”
Túc Minh lập tức chạy ra cầu thang, ba Túc ôm Túc Lê theo sau, thấy thế hỏi: “Bé Lê có muốn xuống đi cầu thang với em không?”
Túc Lê lắc đầu, cậu không sung sức như Túc Minh, căng da bụng là chùng da mắt.
Túc Minh hì hục trèo lên cầu thang, nhanh chóng tới được phòng Túc Úc ở lầu hai. Ba Túc mở cửa cho thằng bé, nhìn hình người nhô lên trên giường, Túc Minh lập tức phóng vào ngó nghiêng, sau đó la lên: “Anh ơi dậy đi!”
Túc Úc ngủ rất say, nghe được tiếng của Túc Minh cũng chỉ kéo chăn lên che đầu.
Ba Túc đặt Túc Lê xuống, dịu giọng bảo: “Bé bé gọi anh dậy đi học nào, anh sắp đi học muộn rồi.”
Mấy ngày nay Túc Úc bị bắt đi lao động khổ sai, trời tối là bị ba tóm ra ngoài, về nhà thì học bài tới 3-4 giờ sáng, khổ muốn chết. Trong lúc mơ màng cậu nghe được tiếng thằng oắt Túc Minh chí chóe cái gì đó, suýt thì tức điên vùng dậy đập cho nó một trận. Một lúc sau thì không nghe được tiếng Túc Minh nữa, thay vào đó là cái mũi cứ ngưa ngứa. Cậu nhóc không nhịn được hắt hơi, mở mắt ra thấy Túc Lê đang ngồi ở đầu giường, tay nhỏ cầm một góc chăn, quẹt quẹt lên mũi cậu.
Hai anh em một nằm một ngồi nhìn nhau, ba Túc thì giữ Túc Minh đứng ở bên giường nhìn.
Túc Úc: “…” Cảm giác như mình là khỉ bị cả nhà xem ấy.
Cậu ta đang chực nổi cáu, em trai đã bập bẹ nói.
Túc Lê: “Anh ơi, muộn học.”
Từ từ? Muộn học?
Cái gì?
Túc Úc bật dậy như cá chép nhảy, bắn ra khỏi giường, cầm đồng hồ báo thức lên, như sấm sét giữa trời quang: “Vãi nồi, sao không ai gọi con sớm hơn! Muộn học rồi!”
Túc Lê chầm chậm leo xuống khỏi giường, thấy Túc Minh đã khanh khách chạy theo Túc Úc vào nhà vệ sinh, bèn tìm một chỗ ngồi xuống coi hai anh em ầm ĩ với nhau. Túc Úc hét vọng ra: “Ba, ba lấy đồng phục cho con đi, treo trong tủ quần áo ấy.”
Mọi thứ loạn cào cào, mẹ Túc còn ở dưới lầu gọi với lên bảo Túc Úc xuống ăn cơm, ba Túc ra khỏi phòng tìm Túc Minh lại chạy loạn.
Túc Lê ngồi trong phòng Túc Úc, tỉ mẩn quan sát bài trí. Lúc này Túc Úc vừa đi ra vừa kéo cạp quần, mặc áo sát nách hoảng loạn chạy tới trước mặt cậu, luống cuống gạt sách vở trên bàn vào cặp, sau đó bất chấp hết đạp chân lên bàn trèo ra cửa sổ.
“Túc Úc!” Tiếng mẹ Túc ngày càng gần.
“Con không ăn đâu!” Túc Úc gào lên đáp lại.
Một chớp mắt sau, Túc Úc giẫm lên bệ cửa, dùng sức nhảy ra.
Túc Lê: !
Lông vũ trắng ánh xanh sáng rực dưới nắng mai, như được dát một lớp vàng xinh đẹp. Đôi cánh xòe ra vô cùng rộng lớn, vài sợi lông vũ chầm chậm rơi xuống, nhanh chóng bay khỏi tầm mắt. Túc Lê hoàn toàn chết sững, nhìn anh trai đã biến mất ngoài cửa sổ, sau đó nhìn xuống đống lông trắng rụng trên sàn.
Từ từ, anh trai cậu là người mà!?