Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 29: Chim non.


Edit: Ry

Ba Túc tới trường xong lại ghé siêu thị một chuyến, mua một đống đồ ăn vặt cho hai bé con nhà mình rồi mới về. Về đến nhà, cả nhà im ắng, đến cả Túc Minh ồn ào nhất cũng không thấy tiếng, ngoan ngoãn nằm bò ra thảm, hình như đang nhìn cái gì. Hắn thấy vợ và Trần Kinh Hạc cũng túm tụm đằng kia, không khỏi lên tiếng: “Bé Lê ngủ rồi à?”

Mẹ Túc nghe vậy hơi tránh ra, thế là ba Túc thấy được cái gối đặt giữa thảm, cùng với chú chim non màu đỏ đang ngủ.

Ba Túc: “?”

Phòng khách lại im re, Túc Dư Đường tóm tắt những chuyện xảy ra sau khi hắn rời nhà, ba Túc thì ngơ ngác nhìn chim non đang ngủ say. Bộ lông mềm mượt dán sát vào người, co lại thành một cục. Con non của Điểu tộc so với chim non bình thường thì to hơn một chút, nhưng cũng chỉ to bằng chừng lòng bàn tay, giờ co lại như vậy lại càng nhỏ xíu.

Huyết mạch nhà họ Túc không phải là yêu quái tầm thường. Yêu tộc phổ thông sinh ra sẽ là hình thú, cha mẹ dạy bảo mới có thể hóa hình người. Nhưng Yêu tộc cao cấp từ khi chào đời đã có hình người, thỉnh thoảng hưng phấn quá hoặc bị kích thích mới biến thành hình thú. Ba Túc đã từng thấy dạng mèo con của Túc Minh, lông bông xù, đuôi ngắn ngủn, nhưng cũng đã thấy được phong thái của Cửu Vĩ Thiên Miêu.

Túc Lê là trường hợp đặc biệt, từ khi chào đời vẫn chưa từng hóa hình. Trước kia họ cho rằng con mình không kế thừa được huyết thống Thần Loan Điểu nên mới không thể hóa hình, giờ đột nhiên thấy một chú chim non, ba Túc vừa mừng vừa thấp thỏm.

Mừng vì đứa nhỏ có thể hóa hình, đồng nghĩa với huyết mạch đã được kế thừa, có thể tiến hành tu luyện.

Thấp thỏm là bởi hình thú của bé bé quá đặc biệt, trong tộc Thần Loan Điểu chưa từng có chim non lông đỏ.

Trần Kinh Hạc chém đinh chặt sắt: “Đây là Phượng Hoàng.”

Mặc dù y chưa từng thấy dạng chim non của Phượng Hoàng, nhưng y có thể khẳng định đây là Túc Ly đại nhân.

Mẹ Túc lại nói: “Trông khá giống Thần Loan Điểu con, nhưng trong tộc chưa từng có chim non lông đỏ.”

“Chuyện này…” Ba Túc đăm chiêu, sau đó nhìn sang vợ: “Hay là gọi Bạch Họa Mi tới?”

Bạch Họa Mi nhanh chóng có mặt. Lúc khám Túc Lê không hề tỉnh dậy, ông tỉ mỉ kiểm tra, xác định con non chỉ là hóa hình, bèn nói: “Giai đoạn này con non hóa hình là bình thường, chí ít sẽ hóa 2-4 lần. Thường thì song sinh sẽ ảnh hưởng lẫn nhau nên hay hóa hình cùng lúc, chẳng qua Túc Lê là trường hợp đặc biệt. Giờ hóa hình cũng là bình thường, có thể nói là chuyện tốt.”

Ba Túc lo lắng hỏi: “Tình trạng của thằng bé có ổn không?”

“Không sao, có thể là gặp chuyện gì vui quá, hoặc là bị kích thích nên mới đột nhiên hóa hình như vậy. Túc Lê là trường hợp đặc biệt, ngủ nhiều một chút cũng bình thường.” Bạch Họa Mi liếc ánh mắt nghi ngờ của Trần Kinh Hạc, bổ sung: “Ngủ hai ba ngày cũng là bình thường.”

“Kinh Hạc đại nhân, sử sách của Yêu giới chỉ ghi chép nguyên hình của Phượng Hoàng. Giờ xem xét thì đúng là hình thú của Túc Lê khá giống, nhưng mà trên trán Phượng Hoàng không có lông trắng.” Bạch Họa Mi nói: “Thêm nữa ngoại hình của thằng bé giống Thần Loan Điểu hơn, thời kì con non trông thế nào, lớn lên sẽ không khác lắm. Ngài muốn xác nhận thì vẫn phải chờ tới khi Túc Lê ngưng tụ được yêu đan.”

Trần Kinh Hạc lại khẳng định: “Không cần, ta biết Túc Lê là Phượng Hoàng.”

Bạch Họa Mi: “…”

Thế nhìn tôi làm gì nữa?

Túc Lê hóa hình khiến cả nhà loạn lên.

Túc Minh chổng mông nằm bên cạnh gối. Nhóc ngửi được mùi của anh hai, nhưng chim nhỏ trước mặt rất lạ, nhóc không chắc. Túc Minh cẩn thận thò tay, mới chạm vào cánh chim đã vội vàng rút tay lại, ngơ ngác bảo: “Anh mềm lắm.”

“Bé bé không được phá anh nhé, anh đang ngủ.” Ba Túc xoa đầu con.

Chim non trở mình, cơ thể hơi lún vào gối. Một thanh kiếm nhỏ phát sáng bỗng xuất hiện bên cạnh. Ba Túc sửng sốt, định thò tay lấy ra thì cánh chim nhỏ lại nâng lên, ôm thanh kiếm kia vào lòng, đầu gác lên chuôi kiếm, tiếp tục thiu thiu ngủ.

“Thanh kiếm này hình như là cái lần trước đúng không?” Ba Túc nhận ra phần chuôi kiếm giống hệt cái lần trước Trần Kinh Hạc lấy ra. Gọi là gì ấy nhỉ? Ừm? Kiếm bản mạng thì phải.

Mẹ Túc nói: “Là do thanh kiếm này nên bé bé mới hóa hình.”

Trần Kinh Hạc đính chính: “Đây là kiếm Huyền Thính.” Đã từng là thần kiếm đệ nhất Yêu giới, kiếm bản mạng của Phượng Hoàng!

Bạch Họa Mi nhấc kính: “Có vẻ như chỉ là ảo ảnh, mà thằng bé có vẻ rất thích.”

“Kiếm Huyền Thính, kiếm bản mạng của Phượng Hoàng, ở thời Thượng Cổ nó chính là thần kiếm đệ nhất Yêu giới.” Trần Kinh Hạc trịnh trọng giới thiệu. Cảnh năm xưa Phượng Hoàng đại nhân tay cầm thần kiếm tung hoành bốn phương vẫn còn hiện rõ mồn một trong tâm trí y. Chỉ tiếc kiếm Huyền Thính vạn năm trước đã mai danh ẩn tích, trong tay y chỉ còn chuôi kiếm. Nhưng kiếm không bị hủy hoại hoàn toàn, nghĩa là Ly Huyền Thính vẫn còn.

Ba Túc nhìn cây kiếm chim non ôm trong ngực, ngạc nhiên: “Thần kiếm?”

Kiếm nhỏ chỉ dài bằng chim non, bị chim non coi như gối ôm.

Trần Kinh Hạc: “…”

Bây giờ đúng là không có sự oai hùng của thần kiếm.

Trần Kinh Hạc lại nói: “Nhưng giờ mọi người hẳn là đã có thể xác nhận, kiếm bản mạng sẽ không nhận sai chủ, Túc Lê chính là Phượng Hoàng.”

Ba Túc nhìn bé con nhà mình: “Ồ.”

Trần Kinh Hạc: “?”

Trọng điểm của hai vợ chồng Túc Thanh Phong không hề đặt ở thanh kiếm thần kia, mà không ngừng thảo luận với Bạch Họa Mi xem nên chăm sóc con như thế nào.

“Để thằng bé ngủ trên giường trong phòng chắc không được thoải mái lắm đâu nhỉ?”

“Ngủ những 2-3 ngày, lỡ bị đói thì sao?”

“Trong cơ thể bé Lê không có linh lực, thằng bé có thể tiếp nhận linh lực của chúng tôi không? Liệu có ảnh hưởng xấu không?”

“Như vậy không chơi được người máy, có cần mua thêm đồ chơi mới không nhỉ?”

“Hồi Túc Minh còn bé hóa hình mấy ngày liên, lần này bé Lê hóa hình sẽ kéo dài trong bao lâu?”

Bạch Họa Mi nghe mà nhức cả đầu, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích từng cái cho họ.

Nghe hai người kia hỏi không ngừng, Trần Kinh Hạc cũng sững sờ, tự dưng thấy mình không hợp với cái nhà này, có muốn gia nhập chủ đề cũng không tìm được đoạn thích hợp để nhảy vào.

Đây cũng là lần đầu tiên Trần Kinh Hạc thấy Phượng Hoàng thời kì chim non. Khi y gặp Túc Ly, Phượng Hoàng đại nhân đã trưởng thành, luôn mang hình hài của một thiếu niên, chứ đừng nói là lộ nguyên hình. Y chưa từng gặp Phượng Hoàng con, cũng không biết cách để chăm sóc chim non, Huyền Hạc sống hơn chục nghìn năm lần đầu gặp phải vấn đề hóc búa.

Y rút điện thoại ra đăng lên vòng bạn bè — ‘Làm sao để chăm sóc chim non?’

Một lát sau đã có cả đống người nhắn lại, có yêu quái, cũng có con người.

[Giám đốc Trần nuôi chim à? Giống gì thế?]

[Chim non phiền lắm, phải dạy. Giám đốc Trần, tôi biết một người chuyên nuôi chim…]

[Tộc Huyền Hạc có con non mới chào đời? Chúc mừng chúc mừng.]

[Có thể hỏi tộc Hạ Tước, bọn họ rất am hiểu chăm sóc chim non.]

Thậm chí có người còn gửi y một cái link, bấm vào thì thấy toàn là thức ăn cho chim, đồ chơi, lồng…

Trần Kinh Hạc xem một hồi, lẳng lặng xóa dòng trạng thái, gọi điện cho thư kí Thanh Điểu.

Túc Úc chơi bóng về, thấy người khuân vác đồ vào trong nhà. Cậu nhóc đứng trước cổng xác nhận lại biển số, chắc chắn đây là nhà mình thì mới vào: “Mẹ, mẹ định xây sân bóng đá à? Hay làm cho con cái sân bóng rổ trước đi? Núi Tức Linh cũng rộng mà, xây thêm cái sân bóng rổ thoải mái, con có thể rủ bạn tới chơi…”

Vừa bước vào phòng khách, đập vào mắt là một cái giá đỡ hình cầu có lót đệm, người lớn trong nhà cộng thêm Túc Minh đang bu vào đó xem cái gì. Cậu nhóc tới ngó thử, nhìn thấy một chú chim non lông đỏ nằm bên trong.

Túc Úc: “…?”

Túc Lê ngủ một ngày vẫn chưa tỉnh, nằm trong quả cầu, ôm chặt thanh kiếm, thỉnh thoảng xoay người đổi tư thế. Lông chim bị tư thế ngủ hỏng bét của cậu làm rối bời.

Hai vợ chồng Túc Thanh Phong cả đêm không ngủ, cầm máy ảnh canh giữ bên cạnh, xoay người một cái là phải chụp mấy tấm. Hành vi này khiến Trần Kinh Hạc chưa từng chăm sóc con non rất là khó hiểu, đành phải hỏi Túc Úc đang ngồi làm bài tập Toán: “Ba mẹ nhóc đang làm gì vậy?”

“À, chụp ảnh.” Túc Úc không ngẩng lên, nói tiếp: “Chú kệ bọn họ đi. Hồi Túc Minh mới hóa hình họ chụp liên tục ba ngày ba đêm đó, nhà cháu có tận 4 cái album ảnh chụp mèo con.”

Trần Kinh Hạc: “Cái này có gì hay mà chụp?”


Túc Úc ngạc nhiên: “Chú bao nhiêu tuổi rồi?”

Trần Kinh Hạc khựng lại: “Chừng gấp hai tuổi cha mẹ nhóc.”

Túc Úc càng chấn động: “Chú không có con? Chưa từng chăm con non?”

Trần Kinh Hạc gật đầu.

Túc Úc lập tức lộ vẻ thật đáng thương: “Tội vãi, FA lâu vậy sao?”

Trần Kinh Hạc: “?”

Túc Úc lật sang trang, giải thích: “Thời kì con non rất ngắn, hình người còn đỡ, nhưng hình thú thì chỉ vài năm là trưởng thành rồi, càng miễn bàn mèo con chim con. Ảnh chụp ở giai đoạn này rất quý, bỏ lỡ là không chụp được đâu.”

Trần Kinh Hạc lại hỏi: “Thế nhóc không chụp à?”

Túc Úc hừ một tiếng: “Không chụp, chỉ tổ lãng phí thời gian học tập quý giá.”

Cậu nhóc nói xong lại rồng bay phượng múa viết một chữ C: “Mấy cái này lên nhóm chat tải về là được, bọn họ chụp xong đằng nào cũng sẽ đăng lên nhóm chat lên vòng bạn bè.”

Trần Kinh Hạc lẳng lặng rút điện thoại ra.

“Chú không vào được đâu.” Túc Úc thấy thế đề nghị: “Chú kết bạn vx với ba cháu đi, ba cháu đăng hết lên vòng bạn bè mà, có cả video nữa.”

Trần Kinh Hạc im lặng một hồi: “Cảm ơn.”

Nói xong y chỉ vào đáp án Túc Úc vừa điền: “Chọn sai rồi, câu này phải là B.”

Túc Úc: “!”

Cuối tuần trôi qua rất nhanh, thứ Hai tới trường Quý Minh phát hiện Túc Úc đang làm bài tập, cậu chàng lấy làm lạ đứng cạnh nhìn. Trong ấn tượng của cậu ta, Túc Úc là một người rất đam mê học tập, trừ trường hợp đặc biệt thì không có chuyện mang bài tập về nhà lên trường làm.

“Anh Úc, hôm qua rủ chơi bóng anh cũng không đi, thế mà chưa làm xong bài tập à?” Quý Minh hỏi.

“Chưa xong.” Cả ngày hôm qua Túc Úc ngồi xổm bên cạnh Túc Lê, phụ huynh vội vàng chụp ảnh, cậu vội vàng làm bài tập. Con Huyền Hạc ở ké trong nhà nhiều lần chỉ ra lỗi sai của cậu, làm cậu phải tham khảo đáp án, đối chiếu qua lại sửa bài cả buổi, sửa xong lại bận bịu cầm tấm hắt sáng cho ông ba quay video. Đây cũng là lần đầu Túc Úc thấy Túc Lê hóa hình, chim nhỏ màu đỏ khác hẳn với những con non Điểu tộc khác cậu từng gặp, bé xíu xiu đáng yêu chết đi được.

Kết quả là mải ngắm Túc Lê, bài tập chưa làm xong.

Buổi sáng lên lớp, Túc Úc từ trước tới nay luôn chú tâm nghe giảng, hôm nay lại có vẻ nhấp nhổm không yên, nhiều lần bị giáo viên điểm danh trả lời câu hỏi. Tan học một cái là xách túi lao vèo ra ngoài, bình thường là phải cầm đống bài không hiểu tới phòng làm việc tìm thầy cô. Quý Minh thấy thế đành phải chạy theo: “Anh, chơi bóng không?”

“Không.”

Quý Minh: “?”

Lại bận gì nữa vậy? Thức đêm làm xe đạp tiếp à?

Thực tế là không phải làm xe đạp, Túc Úc lao băng băng tới cửa hàng thú cưng ở trên trấn, bảo nhân viên muốn mua lồng chim.

Quý Minh giật mình: “Uầy, anh không chỉ trộm nuôi mèo mà giờ còn nuôi chim luôn?”

Nhân viên nhanh chóng mang ra các loại lồng chim, Túc Úc nhìn một lượt không ưng cái nào: “Cỡ to nhất chỉ có vậy thôi à?”

“Có cái nào to hơn nữa không chị?” Sau đó chỉ vào cái lồng chó bên cạnh: “To bằng này là được, nhưng mà phải treo được lên.”

Nhân viên sững sờ, không tưởng tượng ra được loài chim nào to như vậy: “Em nuôi giống chim lớn à? Chim gì thế, to cỡ nào?”

Túc Úc xòe tay: “Chừng lòng bàn tay.”

Nhân viên cửa hàng và Quý Minh: “…”

Chim to bằng lòng bàn tay đòi nhốt bằng lồng nuôi chó!?

“Lồng phải có chỗ để xích đu, rồi đệm mềm, đồ chơi…” Túc Úc tỉ mỉ mô tả cho nhân viên nghe biệt thự trên không trong tưởng tượng của mình: “Tầm đó là được, à, tốt nhất là lấy màu đỏ nhé, nó thích màu đỏ.”

Nhân viên cửa hàng: “…”

Quý Minh cũng cạn lời, một lúc sau yếu ớt mở miệng: “Hay là anh lên mạng thử xem? Trên mạng có web chuyên làm biệt thự cho chim đó, đẹp hơn lồng chó màu đỏ của anh nhiều.”

“Thật à?” Túc Úc bừng tỉnh: “Có sẵn hàng không? Đặt chuyển phát nhanh mai tới kịp không?”

Giao trễ quá em trai biến về hình người thì chẳng phải là toi công?

Quý Minh: “Không được đâu… Nhanh nhất cũng phải 3-4 ngày.”

Túc Úc quay sang nhân viên: “Thế thôi chị tìm cho em một cái lồng màu đỏ đi.”

______________________

Túc Úc hâm hấp lắm nhưng được cái thương em =))))))))))))) Đúng chuẩn câu nhiệt tình + ngu dốt = phá hoại =))))))))))))))))))))) Bảo sao hai vị phụ huynh muốn nâng niu thằng lớn cũng không nổi =)))))))))))) 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận