Edit: Ry
Đúng lúc Túc Dư Đường đăng bài trên Weibo, buổi hội giảng tuyên truyền đạo pháp của Tam Nguyên Quan ở thành phố Y vừa kết thúc. Tam Nguyên Quan là một trong những đạo quan nổi tiếng trong nước, cũng là môn phái đạo tu nổi tiếng trong giới tu đạo. Tuyên truyền đạo pháp là hội nghị thường niên của đạo tu, đây là thời điểm các tu sĩ cấp cao luôn bế quan tu luyện ra ngoài giảng bài, hấp dẫn tu sĩ từ khắp nơi trên cả nước tới. Bạch Nhất Niệm là đệ tử nội môn của Tam Nguyên Quan, hôm nay đúng ca trực của hắn, bên trong các đấng đang nhiệt liệt thảo luận, hắn bên ngoài nhìn trời ngắm trăng ngáp ngủ.
Bạch Dương chân nhân mấy trăm năm mới xuất quan một lần, ai cũng chen vỡ đầu tới nghe ngài tuyên truyền giảng giải, đệ tử như hắn lại chỉ có thể đứng ngoài trực ban.
Hắn buồn chán cầm điện thoại lướt Weibo, thế là lướt tới hình ảnh được gửi cho mình. Đó là ảnh chụp một đống bùi nhùi xoắn xuýt lại với nhau, dường nét xoắn tít thò lò, rồi bảng trắng bút đen, trông như trẻ con vẽ bậy.
Dân mạng hỏi, ai nhìn ra được là vẽ hoa không?
Hoa???
Bạch Nhất Niệm cạn lời, dân mạng bây giờ rảnh vậy sao. Hắn là blogger chuyên huyền học thật, nhưng một bức vẽ bậy của trẻ con cũng mang tới hỏi thì có phải là khinh người quá đáng rồi không?
Hắn dù gì cũng là đệ tử nội môn của Tam Nguyên Quan, nửa chân bước vào con đường tu luyện.
Bạch Nhất Niệm đứng ở bậc thang ngoài điện, cầm điện thoại chiến đấu với dân mạng, muốn để họ hiểu cho rõ rốt cuộc cái gì là đạo, hoàn toàn không nghe được tiếng động khi cánh cổng đằng sau từ từ mở ra. Đến khi hắn nhận ra, vừa quay đầu lại đã đối mặt với một dàn ông lớn của giới tu đạo, người đi đầu là Bạch Dương chân nhân – nhân vật chính của buổi giảng đạo hôm nay.
“Chân… Chân nhân.”
Bạch Dương nhíu mày, đôi mắt già nua bỗng lóe lên tia sáng. Lão giơ tay, điện thoại của Bạch Nhất Niệm lập tức bay tới: “Bức tranh này thật thú vị, dù vẽ hơi ẩu, nhưng từng nét đều liền mạch… Không đúng, hình như ta thấy cái này ở đâu rồi.”
Lão cẩn thận phân biệt đường nét, càng nhìn càng thấy quen, giống một trận đồ* cổ lão thấy trong sách. Mắt Bạch Dương sáng lên: “Tinh diệu… Theo đúng quy tắc, đây chính là trận pháp.”
*Tranh vẽ trận pháp, mọi người hiểu sương sương nó kiểu hình vẽ mẫu cho người ta vẽ theo ấy chứ không phải trận pháp thật, cũng có thể là tập hợp của nhiều trận pháp.
Một đám đạo tu hỏi: “Chân nhân, đây là…”
Bạch Dương chân nhân nhìn chằm chằm bức tranh kia, trầm giọng đáp: “Tranh này, tuy vẽ hơi ẩu, nhưng nó rất giống trận đồ ta từng thấy trong sách cổ.”
Lời này vừa ra, một đám tu sĩ chấn động.
“Trận đồ cổ?? Không thể nào?”
“Trận đồ lưu truyền tới nay quá ít, đây chỉ là mấy đường vẽ linh tinh, sao ngài có thể kết luận như vậy.”
“Nhưng cẩn thận quan sát thì đúng là có hơi hướm của trận pháp, có cả kỳ môn này.”
“Vậy mà cũng nhìn ra được? Cái này vẽ xấu quá, trông giống tranh vẽ bậy của bọn trẻ con.”
“Ông không biết à? Bạch Dương chân nhân hiện là vị có trình độ trận pháp cao nhất trong giới đạo tu, ngài ấy đã khẳng định thì chắc chắn không sai được.”
Bạch Dương chân nhân lên tiếng: “Là bút pháp, bút pháp của trận pháp cổ khác với trận pháp thời nay rất nhiều, ta cũng chỉ là từng thấy trong sách cổ ở Tam Nguyên Quan.”
Lão chăm chú quan sát lối vẽ ẩu tả trong hình. Hiện nay có rất nhiều tu sĩ, nhưng tu sĩ tu trận pháp lại không nhiều, phần lớn chỉ hiểu chút da lông, người từng thấy trận pháp cổ lại càng ít. Nếu không phải lão xuất thân là tu trận pháp, hai ngày trước còn vừa hay xem lại sách cổ, có khi chính lão cũng chưa chắc đã nhìn ra được ảo diệu trong bức tranh này.
Tu sĩ xung quanh sốc vô cùng, vội hỏi Bạch Nhất Niệm: “Cái này từ đâu ra vậy?”
“Đầy trên mạng mà…” Bạch Nhất Niệm cũng ngu người, đối mặt với ánh mắt của các đấng, hắn chỉ có thể gắng gượng nói: “Cái này là dân mạng gửi cho con, hình như là tranh vẽ bậy của một đứa nhỏ nào đó, kêu là vẽ hoa.”
Bạch Dương chân nhân sững sờ: “Vẽ hoa? Con nhà ai vậy?”
Bạch Nhất Niệm toát mồ hôi: “Con một diễn viên ạ, cái cô tên Túc Dư Đường hay đóng phim ấy.”
Bạch Dương chân nhân nghe được tên Túc Dư Đường thì sửng sốt: “Túc Dư Đường? Đóng phim?”
Bạch Nhất Niệm bổ sung: “Vâng, mấy tuần nữa cổ còn tham dự chương trình giải trí cơ.”
Túc Dư Đường là nhân vật tầm cỡ nào? Tu sĩ trẻ tuổi có thể không biết, nhưng những tu sĩ tham dự buổi giảng đạo hôm nay là hơn một nửa giới tu đạo của Nhân tộc hiện giờ. Họ bế quan cả trăm năm, chỉ vì một lần được nghe Bạch Dương chân nhân giảng bài mà xuất hiện. Bản thân họ không biết nhiều về tin tức xã hội hiện giờ, nhưng cái tên Túc Dư Đường ở Yêu tộc thì họ lại quá quen.
Vị đại yêu nổi danh khắp cả Yêu tộc với sức mạnh của mình, không ít đạo tu ở đây đều từng là bại tướng dưới tay cô ả.
Các tu sĩ trẻ tuổi nhìn nhau, sau đó trơ mắt nhìn các vị sư phụ chân nhân bu vào thảo luận, nhao nhao cầm điện thoại lên mạng xem.
“Sao mờ vậy?”
“Là trận đồ cổ thật à, sao nhìn kiểu gì cũng thấy giống bọn con nít vẽ bậy thế.”
“Bạch Dương chân nhân đã nói là trận pháp rồi, chia sẻ về lưu trữ đi.”
“Ông chia sẻ chưa? Gửi tôi xem với.”
“Để lưu lại về xem.”
—
Bên dưới bài đăng của Túc Dư Đường thì hết sức náo nhiệt, dân mạng phát huy kĩ thuật nịnh nọt luyện được nhiều năm, bắt đầu nhắm mắt khen hết lời.
[Học được học được rồi.]
[Hay lắm, từng gặp nhắm mắt khen hay, nhưng chưa thấy ai khen lố như mấy bố.]
[Thật ra tranh này cũng hơi ảo, tôi nhìn một hồi tự dưng thấy đẹp ghê ấy.]
[Ê thật á… Nhìn kĩ thì thấy có quy luật có hình dạng đàng hoàng nha.]
[Nhìn ra chưa? Đây là trường phái vẽ xoắn ốc đó.]
Không ít dân mạng nhao nhao tìm tòi hoa trong ảnh của Túc Dư Đường, hoa thì không tìm được, nhưng nhìn một hồi lại phát hiện tranh vẽ tưởng là rối này, tinh tế quan sát thì nét nào ra nét đó. Túc Dư Đường vốn nổi tiếng, fan trong giới ngoài giới có rất nhiều, bây giờ còn đang hot vụ chương trình <Cục Cưng Đáng Yêu>, bức ảnh chị đăng nhanh chóng được đẩy lên top. Hầu hết dân mạng đều cho rằng đây là con chị vẽ linh tinh, cho đến khi một vị blogger chuyên về mảng huyền học chia sẻ —
@Đệ tử cao cấp mảng truyền thông của Tam Nguyên Quan: Lão tổ tông nhà tôi nói cái này hình như là trận pháp… //@ Túc Dư Đường V: Con trai vẽ hoa [hình ảnh]
[Trận pháp? Đùa à?]
[Tui thấy được kĩ thuật nịnh hót của các ông các bà rồi, đừng chém gió nữa được không, đọc mà ngượng giùm luôn á.]
[Nãy có bình luận bảo vẽ tổ chức tế bào tôi đã thấy ảo rồi, không ngờ mấy bố còn ảo tới độ bắt đầu lái sang cả huyền học.]
[Khoa học không được nên bắt đầu chuyển sang huyền học à?]
[Văn mẫu của seeding giờ cũng mới lạ phá cách vậy sao?]
Chúng dân mạng đều coi đây là đùa giỡn, nhưng một lúc sau, họ phát hiện bài chia sẻ này lại được Weibo của mấy đạo quán nổi tiếng trong nước chia sẻ lại —
@ Minh Tâm Quan: chia sẻ // @Đệ tử cao cấp mảng truyền thông của Tam Nguyên Quan: …
@ Liên Hoa Quan: chia sẻ…
…
Dân mạng: ?! Có đóa hoa thôi mà, cần liều mạng vậy không?
[Á đù cá may mắn* mới hả? Có nhiều đạo quán chia sẻ vậy cơ mà.]
*Gốc là 锦鲤 cẩm lý aka cá chép koi, cá may mắn. Cái này là để chỉ mấy bài viết mà kiểu chia sẻ về bạn sẽ gặp may mắn ấy.
[Này là cá hoa.]
[Phù hộ bé năm mới phát tài ạ.]
[Khoan, sao tự dưng có nhiều ông lớn chia sẻ vậy?]
[Bé cũng thắc mắc, idol mấy trăm năm không online của bé cũng share nè.]
Khi các đạo quán lên hotsearch, dân mạng lại phát hiện rất nhiều blogger influencer người nổi tiếng cũng chia sẻ bài viết. Có người là mảng kinh tế tài chính, có nhiếp ảnh gia mấy triệu fan, có cả MC cao cấp của đài truyền hình nào đó… Thậm chí tổng giám đốc Trần Kinh Hạc của tập đoàn Trần Thị cũng đăng bài. Lần này đúng là hot vượt biên giới.
Từ từ?! Chỉ là tranh vẽ bậy của trẻ con thôi mà? Sao tự dưng nhiều đấng tới góp vui vậy?
Nhà họ Túc.
Ba Túc đáp lại sự quan tâm của đồng tộc và bạn bè, rất nhiều người còn hỏi thẳng có phải hắn lấy trận đồ ra cho con vẽ theo không. Trước kia hắn chỉ nghĩ là trùng hợp, nhưng trùng hợp quá nhiều thì Túc Thanh Phong cũng phải nghĩ đến việc lần trước Trần Kinh Hạc đã nhắc, đành quay sang hỏi vợ: “Lần trước Kinh Hạc tiên sinh cũng nói Phượng Hoàng am hiểu trận pháp đúng không? Có khi nào bé bé nhà mình phản tổ còn kế thừa được đặc tính này, anh nghe nói phản tổ ít nhiều cũng sẽ thu hoạch được chút truyền thừa…”
Mẹ Túc cũng suy nghĩ: “Hình như là thế.”
Ba Túc nói: “Thế có khi bé Lê được truyền thừa trận pháp đấy, nhà ta sắp có một bé thiên tài rồi?”
Nghe chồng nói vậy Túc Dư Đường mới nhớ ra: “Mấy cái trận đồ hồi xưa anh thu gom trong túi trữ vật còn không? Nếu con nó hứng thú với trận pháp thì chúng ta có thể thử dạy con nhập môn. Bé bé còn nhỏ, có nhiều thứ chưa hiểu được.”
“Chắc là vẫn còn, để anh tìm.”
Túc Thanh Phong nói xong lại mở ảnh thưởng thức tác phẩm của con: “Hay là mình in tranh này ra, anh đóng khung treo ngoài cửa nhé? Đây là trận pháp đầu tiên của bé bé mà, phải treo lên kỉ niệm chứ nhỉ?”
Túc Úc nghe mà khờ: “Tại sao bé Lê vẽ bậy lại được treo lên tường, cờ thưởng cao thủ dạy mèo của con lại bị vứt trong hòm?”
“Đọc sách của anh đi, đừng có chen mồm.” Ba Túc thấy lại có người bình luận khen Túc Lê, nụ cười trên mặt chưa bao giờ tắt: “Vợ ơi em xem này, lão Ngô khen trận hình con trai mình vẽ tốt lắm.”
Mẹ Túc gật gù: “Nói đúng mà, bé Lê vẽ tốt thật.”
Chị xem hết vòng bạn bè, định chuyển sang Weibo xem tình hình, đúng lúc thấy được nhân viên @ mình trong nhóm chat công ty, hóa ra là <Cục Cưng Đáng Yêu> đăng trailer rồi!
Bài đăng Weibo của Túc Dư Đường đã gây nên thảo luận trên diện nhỏ, tiện thể tuyên truyền cho chương trình. Bên phía chương trình cũng nhân cơ hội này tung ảnh công bố dàn khách quý, dân mạng nghe tin là hành động liền, chen nhau chạy tới, thấy được ảnh chụp chính diện chờ mong đã lâu của hai bé song sinh. Ảnh này là ảnh chính thức, bối cảnh là phòng khách ấm áp, hai bé một ngồi một đứng, bên cạnh là ghi chú tên.
Bé trai mặc áo ngủ chim non lông trắng ngồi trên thảm chất đầy đồ chơi là anh lớn, Túc Lê. Còn bé trai mặc áo ngủ mèo con là em út, Túc Minh.
Trong ảnh, Túc Lê đang cúi đầu loay hoay vịt đồ chơi trong ngực, Túc Minh mặc áo mèo con thì tay lôi một con vịt đồ chơi khác, trông như là sốt ruột muốn chia sẻ đồ chơi với anh. Chỉ một bức ảnh đơn giản như vậy, hai đứa bé trong ảnh lại vô cùng sống động, một động một tĩnh thể hiện trực quan quan hệ giữa cả hai, nháy mắt kích thích sự tò mò của dân mạng.
[Đáng yêu quá đi huhuhuhu.]
[Hai bé Lê Minh cưng quáaaaaa!!!! Đảm bảo sau này đẹp trai cực.]
[Quá tuyệt vời, 20 năm, chị đợi được!]
[Bé ngồi là anh á?! Sao trông còn nhỏ hơn bé em vậy?]
[Hoa là tác phẩm của bé nào vậy ạ?]
[Muốn xuyên vào làm vịt đồ chơi quá!!]
Hai vợ chồng ngắm nghía ảnh chụp, ba Túc còn tải về.
“Công nhận cái này chụp đẹp.”
“Em bảo đạo diễn rồi, đợi quay xong họ sẽ cho mình đĩa tổng hợp, về sau bé bé lớn cũng có thể cho con xem.”
“Hay là mua thêm mấy bộ quần áo đi, anh thấy bé Lê có vẻ thích mặc áo ngủ.”
“Màu đỏ thì có nổi quá không nhỉ?”
…
Túc Úc lờ đi những phát ngôn đầy tình thương của cha mẹ, lên Weibo lưu ảnh, còn like mấy cái, xong xuôi mới hài lòng tiếp tục học thuộc từ đơn.
—
Túc Lê mở mắt, loáng thoáng nghe được tiếng cha mẹ nói chuyện ở bên ngoài. Ngón tay tụ linh lực tiếp tục vẽ trận pháp trên không trung, vẽ lại hình ảnh vừa hiện lên trong biển ý thức. Đây là linh lộ cậu mới sửa sang lại sau khi nhận được vịt đồ chơi mà Kinh Hạc tặng, nó phức tạp hơn cái của người máy, cũng mở ra cho Túc Lê rất nhiều tư tưởng mới.
Cậu vừa vẽ vừa nghĩ đến chuyện đúc kiếm, và kiếm văn.
Rèn đúc và trận pháp là hai thứ khác nhau, nhưng linh lộ lại tương đồng. Thay đổi linh lộ rất khó, nếu không thể tạo ra từ nguyên vật liệu thì đúc lại kiếm là bất khả thi. Vậy muốn tái hiện kiếm Huyền Thính, chỉ có thể ra tay từ ảnh kiếm đang lơ lửng trong thần hồn của cậu.
Túc Lê mải nghĩ, lơ đãng vẽ vào trận pháp hình ảnh phôi kiếm trong kí ức của mình, lẩm bẩm: “Kiếm văn của kiếm Huyền Thính… Năm đó rèn ra như thế nào nhỉ…”
Cậu tập trung quan sát thân kiếm trong biển ý thức. Hoa văn trên thân kiếm chỉ có hai vị trí là rõ ràng, những chỗ khác mờ nhạt. Túc Lê lần theo chút kiếm văn ít ỏi, chải vuốt mạch suy nghĩ, dần chìm vào giấc ngủ.
Trong biển ý thức sâu thẳm, ảnh kiếm trên thần hồn khẽ rung.
“A Ly.” Giọng một thiếu niên vang lên.
Túc Ly quay lại, nhìn thấy thiếu niên áo đen ôm vỏ kiếm bước nhanh về phía mình, nói với cậu: “Sáng nay ngươi đi đâu vậy, ta không cảm nhận được ngươi.”
“Trấn Sơn Linh có chút chuyện, ta đi sửa.” Túc Ly vươn tay xoa đầu thiếu niên: “Hôm nay ngươi học được gì rồi? Trận pháp hôm qua đã thuộc chưa?”
“Rồi.” Thiếu niên đáp.
Túc Ly nhìn thiếu niên nọ, từ mặt mày cho đến vóc người, chợt nhận ra: “Huyền Thính, có phải ngươi cao lên không?”
Huyền Thính sững sờ: “Thật không? Ta không chú ý.”
Túc Ly lại nói: “Trước kia ngươi chỉ tới bả vai ta, giờ ta không thấy được đỉnh đầu ngươi nữa rồi. Kiếm linh cũng sẽ lớn lên à?”
Huyền Thính suy tư rồi đáp: “Chắc là vậy.”
“A Ly.” Lại một tiếng gọi nữa, giọng này trầm hơn, trưởng thành hơn.
Gió thổi dưới tán ngô đồng, trong tiếng sàn sạt còn có tiếng kiếm xé không trung. Khi mở mắt ra lần nữa, thiếu niên chẳng biết từ khi nào đã lại cao lớn, áo đen rộng rãi trở thành ôm sát vào người, hoa văn mây vàng như thể được độ kim quang, giao thoa với ánh mặt trời, tỏa sáng rực rỡ. Nam nhân áo đen với mái tóc dài, mày kiếm mắt sáng, trên lưng đeo vỏ kiếm màu đen chưa từng thay đổi kích thước, từng bước tiến về phía cậu.
Túc Ly nhìn hắn, thiếu niên Huyền Thính đã biến mất, thay vào đó là người đàn ông cao lớn và thần bí.
Cậu còn chưa kịp nhìn kĩ, ánh lửa ngút trời đã bùng lên, đảo mắt chuyển sang tầng nước nặng nề tối tăm. Cậu hơi ngẩng lên, thấy kiếm văn đầy trời, kiếm ý cường đại và đáng sợ treo trên đầu. Lẫn trong ánh xanh yếu ớt là sắc đỏ, lực xung kích lớn lao khiến Túc Ly thoáng run sợ. Sau đó sóng đẩy lên dưới chân, đồ đằng cánh chim phức tạp phát sáng, khiến cậu thấy được một người đang quỳ.
Người ấy đeo đầy gông xiềng, đôi mắt thăm thẳm nhìn cậu.
Hắn mở miệng, âm thanh trầm khàn và yếu ớt, quẩn quanh trong không gian rộng lớn.
Hắn đang nói gì?
Cậu như nghe được, lại rất mơ hồ.
“Ly Huyền Thính, là ngươi ư?” Túc Ly giật mình, có cơn đau khó tả chợt lan tràn trong lồng ngực.
Người nọ giơ tay, kiếm lệnh hiện lên, nhẹ nhàng bay về phía cậu, kiếm văn mang theo kiếm ý bàng bạc chui vào trán Túc Ly.
Túc Ly thấy trên trán mát lạnh, kiếm ý cũng tan biến.
Cậu có cảm giác như một bàn tay rộng lớn đang đặt lên trán mình, cậu cố gắng mở mắt, lại đối diện với khuôn mặt lo lắng của cha.
“Bé bé gặp ác mộng à?” Ba Túc nửa đêm sang kiểm tra các con, nghe được tiếng Túc Lê nói mớ, lo con gặp ác mộng bị dọa, vội vàng an ủi: “Không sao hết, papa đây rồi.”
Túc Lê hoàn hồn. Người kia chắc hẳn là Ly Huyền Thính, kiếm lệnh trong giấc mộng vẫn còn khắc trong biển ý thức của cậu. Chỉ có kiếm bản mạng tương thích với thần hồn mới có thể dễ dàng ra vào giấc mộng của cậu như vậy.
Đó không phải là kiếm văn của kiếm Huyền Thính, mà là kiếm lệnh, là kiếm lệnh cậu đã từng dùng để hiệu lệnh cho kiếm Huyền Thính.
Túc Thanh Phong thấy bé con không nói gì, đành phải bế ra khỏi giường, vừa bế vừa nựng: “Không sợ không sợ nhé.”
Một tia sáng xanh chạy ra khỏi tay áo, bay lên đung đưa trước mặt Túc Lê, sau đó lại chui vào bàn tay nhỏ.
Ba Túc thấy vậy cười bảo: “Bé bé không sợ nữa nhé, con xem, Huyền Thính cũng ở đây rồi.”
Ly Huyền Thính…
Giây phút nhìn thấy kiếm Huyền Thính, cõi lòng tràn đầy bất an bỗng lắng xuống.
Cậu nắm chặt ảnh kiếm, nhưng vẫn có một cảm giác lạ. Cậu cảm giác như Ly Huyền Thính đang chờ gì đó.
—
Mấy ngày tiếp theo, Túc Lê duy trì quy luật buổi sáng cùng papa tới phòng hoa tu luyện, chiều vừa vẽ trận pháp vừa chơi với em. Đến cả Phong Yêu cũng dần quen với lịch trình này, thấy Túc Lê cầm bảng vẽ là tức tốc ngồi cạnh quan sát học hỏi. Trần Kinh Hạc nghe kể lại cũng quyết định mua một đống thiết bị điện tử cho Túc Lê chơi, thậm chí còn mua sách về mạch điện. Tất nhiên chưa qua cửa đã bị ba Túc tịch thu, cuối cùng phải đổi thành sách tranh, Toán, Văn đơn giản cho nhi đồng.
Số lần kiếm Huyền Thính chui ra ngày càng nhiều, thường xuyên bay quanh Túc Lê chơi đùa. Có lúc nằm trên đầu bé con, có lúc thì đậu trên vai nhìn Túc Lê vẽ, thỉnh thoảng còn xung phong nằm ra làm người mẫu, để Túc Lê nghiên cứu kiếm văn trên thân, khiến ba Túc bây giờ thấy kiếm Huyền Thính là ánh mắt cũng tràn đầy hiền từ yêu thương.
Chẳng mấy chốc đã tới ngày chiếu tập đầu tiên của <Cục Cưng Đáng Yêu>, đúng vào buổi trưa thứ 7. Trần Kinh Hạc từ sáng sớm đã chạy tới, Phong Yêu cuối tuần không cần phải đi làm cũng tới. Cả nhà ăn cơm trưa xong ngồi luôn trong phòng khách, ba Túc vừa chơi với Túc Minh vừa chuyển kênh TV, tìm kênh chiếu <Cục Cưng Đáng Yêu>. Túc Lê thì đang chầm chậm đi sau mama tiêu thực.
Bỗng có tiếng chuông cửa, sau đó là Túc Úc dẫn theo hai thiếu niên khác bước vào.
Túc Lê nhìn ra, hai nam sinh kia có một người cậu gặp rồi, là Quý Minh lần trước tới công viên. Người còn lại thì hoàn toàn xa lạ, mặc áo sơ mi quần đen, đeo kính, trông trầm tính ít nói.
Túc Úc: “Mẹ, thư viện cúp điện rồi, con dẫn bạn về học bài.”
Mẹ Túc thấy Quý Minh cùng với một cậu bé xa lạ, bèn hỏi: “Quý Minh tới đấy à? Còn bạn này là?”
“Thánh học của lớp tụi con đấy, tên là Bạch Quân.”
Bạch Quân lễ phép cúi đầu: “Cháu chào cô ạ.”
Anh nói xong cũng chú ý tới bé trai đứng sau lưng mẹ Túc. Bé con mặc đồ ngủ rộng rãi, một tay túm áo mẹ, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo tràn đầy tò mò.
“Mọi người đang làm gì đấy?” Túc Úc thấy TV đang bật, tiếng nhạc nền vui tươi nhộn nhịp, Túc Minh thì đứng trước TV múa may.
Quý Minh nhớ ra: “Anh Úc, hôm nay chiếu tập đầu của chương trình Cục Cưng đó? 12 giờ trưa bắt đầu!”
Mấy hôm nay Túc Úc say mê học tập, vụ quay chương trình đã bị cậu chàng ném lên 9 tầng mây, được Quý Minh nhắc mới nhớ ra hôm nay là ngày gì!
“Chương trình gì cơ?” Bạch Quân hỏi.
Quý Minh giải thích: “Hai bé em của anh Úc quay chương trình cho thiếu nhi, hôm nay chiếu tập đầu á!”
Bạch Quân ngẩn ra, giờ mới hiểu tại sao anh lại thấy mẹ của Túc Úc trông quen quen, hóa ra là người nổi tiếng?
Ba Túc chỉnh TV xong vội vàng ra chào hỏi: “Mấy đứa phải biết phối hợp giữa học và nghỉ, trưa rồi nghỉ tay một tí xem TV đi. Hai đứa qua đây ngồi, để chú rót nước trái cây cho.”
Bạch Quân và Quý Minh vâng dạ, đi tới ngồi xuống thảm. Trên thảm đặt một cái bàn nhỏ, để sẵn các thể loại đồ ăn vặt nước uống.
Quý Minh nhìn quanh, kì lạ, sao không thấy mèo mà Túc Úc kể? Thậm chí chim cũng không thấy.
Bạch Quân để cặp sang một bên, thấy em trai của Túc Úc – cậu bé tên Túc Lê cứ nhìn cặp của anh chằm chằm, sau đó lại nhìn anh, có vẻ rất là tò mò. Bạch Quân định chào Túc Lê, nhưng một bóng đen vọt tới, anh còn chưa kịp có phản ứng, em út của Túc Úc đã lao tới đâm vào em thứ hai, hai bé con đồng loạt ngã sấp xuống.
“Không sao chứ?” Bạch Quân vội vàng đỡ hai bé.
Túc Úc thấy thế thẳng tay xách cổ Túc Minh lên: “Sao lại đẩy Lê Lê ngã nữa rồi!?”
Túc Lê bám vào tay Bạch Quân đứng dậy, nhỏ giọng nói cảm ơn, sau đó ngồi xuống cạnh Trần Kinh Hạc.
Trên thảm lông ngoài phòng khách ngồi một dàn người. Ba Túc vào bếp rót thêm nước trái cây, tiện thể nhấn nút play, tiếng nhạc nền lại vang lên. Âm thanh rộn ràng vui tươi thu hút Túc Lê, bé con nhìn lên TV. Trước hết là đoạn phim ngắn về các gia đình khác, sau đó mới tới nhà họ Túc. Túc Lê biết hôm nay cả nhà muốn xem chương trình, từ mấy hôm trước cha mẹ cậu đã nóng lòng mong chờ, luôn hào hứng bàn luận gì đó.
Mẹ Túc hỏi: “Bé Lê bé Minh có mong chờ không nào! Lát nữa các con sẽ thấy mình trên TV đó!”
Ba Túc tự hào nói: “Quay đẹp cực, hôm trước papa xem phim mẫu rồi.”
Chuyện này Túc Lê có biết chút chút, mấy người hai tuần trước tới nhà cậu là để quay chương trình, hình như là quay gì đó trong nhà, còn chụp ảnh của cậu. Cha luôn miệng nói cả nhà mình sắp được lên TV, nhưng Túc Lê không hiểu lên TV là lên kiểu gì.
Nhạc dạo chạy xong, tiếp đó là cảnh vườn hoa nhà họ với đủ loại cỏ cây, Túc Lê khe khẽ a một tiếng, chưa kịp có phản ứng tiếp theo đã thấy Túc Minh xuất hiện trên màn hình. Túc Minh một tay cầm hai con vịt đồ chơi lạch bạch chạy tới ngồi xuống cạnh cậu, ngay sau đó trên TV xuất hiện một khuôn mặt phóng đại, chiếm lĩnh cả màn hình.
Đó là mặt của cậu.
Túc Lê: “!?”
______________________
Nói Lý Ôn Tửu bắt đầu lên tay từ bộ này là thật chứ không đùa =))))) bộ này viết chắc hơn những bộ trước, nhưng ở thời điểm này thì logic văn của Lý Ôn Tửu vẫn hơi loạn nên edit cũng khó hơn. Kiểu bà ấy đúng chuẩn cố gắng cải thiện lên tay theo từng bộ ấy =)))) Nên bộ này edit còn khó hơn bộ thiên tài chiến lược, nhất là khoản xưng hô, cũng có thể là vì tui dở văn tu chân/cổ đại.
Để giải thích vấn đề đúc kiếm cũng như trận pháp được nhắc đến chương này cho bạn nào khó hiểu. Nói đơn giản thì theo thiết lập của tác giả, bất cứ vật gì cũng có “linh lộ”, giống như mạch của con người vậy. Lộ ở đây là đường, linh là linh lực linh khí – tương đương với năng lượng, linh lộ là đường cho linh khí/năng lượng chạy.
Khi Túc Lê vẽ trận pháp, từng đường nét trong trận pháp chính là linh lộ. Linh lộ được nhắc đến khi Túc Lê nghịch đống đồ chơi người máy máy quay các thứ chính là mạch điện. Còn vụ đúc kiếm là do vạn vật có linh lộ, nên kiếm văn (hoa văn trên thân kiếm), thứ độc nhất vô nhị của thanh kiếm đó được hình thành từ việc kết nối dung hòa linh lộ của các nguyên vật liệu với nhau.
Kiếm văn ở đây là linh lộ dung hợp lại – giải thích câu bé Lê nói trận pháp và kiếm văn là tương đồng, vì cơ bản trận pháp cũng là tập hợp của linh lộ, khác cái là trận pháp có quy tắc cụ thể phải tuân theo, dễ phục chế, còn kiếm văn là người rèn đúc dung hợp vật liệu mà ra, khó phục chế.
Mọi người có thể hiểu trận pháp nó như một món bánh có công thức, tuân theo công thức mới ra được bánh chuẩn, có thể phục chế với cùng một công thức liều lượng, người nấu chỉ cần có kĩ năng làm bánh cơ bản là sẽ làm được. Còn đúc kiếm thì như nồi lẩu thập cẩm, cho gì vào nó cũng là lẩu thập cẩm, nhưng hương vị ra sao, ngon hay dở, ăn tiêu chảy hay vứt đi sẽ là do người nấu quyết định, nên yêu cầu người nấu phải biết phối nguyên liệu.