Bé Phượng Hoàng Được Cả Nhà Yêu Chiều

Chương 74: Mảnh vỡ


Edit: Ry

Khi Túc Lê tỉnh lại lần nữa đã là sáng sớm, trời bên ngoài vừa hửng nắng. Cậu nghiêng đầu thấy Ly Huyền Thính, cảm giác sức lực mới trở lại, bụng vô thức kêu òng ọc, khiến hắn chú ý.

“Tỉnh rồi à?” Ly Huyền Thính giơ tay sờ trán cậu: “Vẫn hơi ấm. Có đói không?”

“Không sao.” Túc Lê biết tình trạng của mình, sốt là do linh lực tuần hoàn trong cơ thể, mà cậu vốn dư thừa hỏa linh, chút nhiệt độ ấy có là bao.

Ly Huyền Thính hỏi lại: “Có đói không?”

“Có.” Túc Lê thành thật nói: “Người cảm giác như không có chút linh lực nào.”

Ly Huyền Thính bèn đặt sách xuống: “Chờ chút, để ta đi làm gì đó cho ngươi ăn.”

Nói rồi đẩy cửa ra ngoài.

Túc Lê nằm trên giường thêm vài phút, cảm giác nằm lâu người cũng khó chịu, bèn ngồi dậy trèo xuống giường. Lúc đáp đất còn bị run chân, mất một lúc mới đứng vững được. Khả năng điều khiển cơ thể trở lại, cậu kiểm tra tình trạng của mình, xác định không có vấn đề gì thì ra ngoài.

Phòng khách rất yên tĩnh, phòng bếp có tiếng động.

Túc Lê không thấy Ly Huyền Thính ở phòng khách, bèn đi sang bếp, nhìn thấy hắn bắc ghế đứng lên, loay hoay trên bàn bếp pha sữa cho cậu. Một tay hắn áp vào bình sữa, dường như là kiểm tra nhiệt độ. (Editor: Sao mà cưng thế này huhu, bé nhỏ chăm bé út ít.)

“Ngươi biết làm cái này từ khi nào vậy?” Túc Lê ngửi được mùi thơm quen thuộc, rất bất ngờ, Ly Huyền Thính thế mà biết pha sữa.

Ly Huyền Thính dùng linh lực điều chỉnh nhiệt độ của sữa, đáp: “Học lúc rảnh.”

Hắn nhảy xuống khỏi ghế, đưa bình sữa cho Túc Lê: “Thử xem.”

Túc Thanh Phong nghe được tiếng động dưới nhà nên xuống lầu, đi tới cầu thang thì nhận ra động tĩnh tới từ phòng bếp. Đứng ở đây, hắn có thể thấy hai bé con, một lớn một nhỏ đứng trong bếp. Bé bé mặc áo ngủ xộc xệch, ôm bình sữa đứng hút, mà bé trai cao hơn thì đang cầm lon sữa bột bỏ lại vào ngăn tủ. Hắn ngẩn người đứng nhìn một hồi, cho đến khi bé con dưới nhà gọi, hắn mới sực tỉnh.

Ba Túc vội vã đi xuống, vừa đi vừa hỏi: “Bé bé tỉnh rồi à? Đói chưa? Sáng nay muốn ăn gì nào?”

Bạch Quân và Quý Minh chọn cuối tuần tới thăm bệnh, họ cũng là nghe Túc Úc nói mới biết Túc Lê “ốm” mấy hôm nay. Mỗi người cầm một túi hoa quả bước vào, nghe được âm thanh náo nhiệt trong phòng khách.

“Quý Minh và Bạch Quân tới rồi à?” Mẹ Túc thấy thế mời: “Mau vào ngồi đi.”

“Tụi cháu tới thăm bệnh ạ, Lê Lê đã đỡ chưa cô?” Bạch Quân đưa đồ cho mẹ Túc.

Mẹ Túc: “Đỡ hơn nhiều rồi, tụi nhỏ đang ở trong phòng khách xem hoạt hình kìa.”

Bạch Quân và Quý Minh đi tiếp vào trong, chưa gì đã nghe được nhạc dạo của <Mèo đáng yêu phiêu lưu kí>. Túc Minh ở giữa phòng khoa tay múa chân theo điệu nhạc, Túc Lê thì trán dán miếng hạ sốt, mặc đồ ngủ mắt lim dim ngồi trên sô pha, tay cầm bình sữa, nhìn màn hình TV.

Hai người định chào hỏi, lại thấy Túc Lê rột rột mấy phát đã hút xong sữa, còn ợ một cái.

Ly Huyền Thính hỏi: “Còn đói không?”

Mắt Túc Lê không rời khỏi TV, miệng nói: “Thêm bình nữa đi.”

Túc Úc vừa ngáp vừa từ trên lầu xuống, thấy Bạch Quân và Quý Minh thì khá bất ngờ: “Tới rồi hả? Tới thăm bé Lê à?”

Quý Minh phức tạp dời mắt khỏi người Túc Lê: “Anh Úc, em trai anh ăn khỏe thật đấy, sốt mà vẫn uống được thêm bình sữa nữa, đỉnh.”

Mặc dù Túc Lê không còn sốt cao nữa, nhưng vẫn sốt nhẹ kéo dài. Dù cậu đã giải thích đây là bình thường, phụ huynh vẫn hết sức lo lắng, cả ngày dán miếng dán hạ sốt, thậm chí còn cho cậu uống thuốc. Phương Thủ Ý có tới một chuyến, hỏi thăm tin tức bên thành phố H rồi lại đi. Trần Kinh Hạc tra được Đan Tu Dương thì lập tức triển khai lục soát khắp thành phố H. May mà có bạn của Túc Dư Đường tiết lộ tin tức, nhanh chóng tóm được hai cứ điểm của gã.

Nhưng gã này trốn rất giỏi, mấy ngày sau đã biến mất khỏi thành phố H, còn bỏ lại một đám thuộc hạ.

“Tức là mảnh vỡ của Mạch Mạch nằm trong tay Đan Tu Dương.” Túc Lê cầm miếng bánh quy, gần đây cậu tiêu hao rất nhiều linh lực nên ăn cũng nhiều, cả ngày đều nhai.

Trần Kinh Hạc săn sóc đưa tới một cốc nước, giải thích: “Vâng. Chuyện này ngài không cần lo, mấy kiếm phái cũng đang truy nã gã, hẳn là cũng không trốn được lâu.”

Túc Lê liếc Ly Huyền Thính, hắn đang ngồi ở sô pha bên kia đọc sách. Sau khi cậu tỉnh dậy, Ly Huyền Thính đã tóm tắt cho cậu kết quả điều tra của Kinh Hạc. Nhưng từ đó cũng không thấy hắn theo bọn họ bàn chuyện nữa, như thể hứng thú duy nhất của hắn là truyền đạt thông tin cho cậu.

Ví dụ như lúc này, hắn đang đọc mấy quyển bách khoa toàn thư về Đại Số, ngón tay di di trên trang sách, tính nhẩm trong đầu.

Túc Lê không khỏi nghĩ đến những hình ảnh trong mộng. Cậu nhớ ra rất nhiều chuyện về Ly Huyền Thính.

Ly Huyền Thính là kiếm linh của kiếm Huyền Thính, thanh kiếm bản mạng mà cậu rèn ra. Từ khi thần kiếm ra đời, hắn cũng xuất hiện dưới hình thái một đứa trẻ ở bên cậu. Hắn là kiếm linh, lại không biết rất nhiều thứ, không hiểu kiếm trận không hiểu kiếm pháp, tất cả hành vi chỉ có bản năng. Về sau cậu mang hắn theo bên mình, dạy hắn tri thức, dạy hắn kiếm pháp kiếm trận kiếm quyết… Không tới trăm năm, Huyền Thính đã từ một đứa trẻ ngây thơ trở thành một thanh niên chững chạc, thích đi theo cậu vào kho binh khí, cũng thích ngồi cùng cậu trên Thần Mộc Ngô Đồng.

Nhớ lại những chuyện này, Túc Lê mới biết mình đã quên bao nhiêu thứ. Hóa ra cậu và Ly Huyền Thính đã chung sống mấy trăm năm, mà trong những tháng ngày ấy, kí ức của cậu chưa bao giờ vắng bóng hắn. Từ ngày thần kiếm giáng sinh, hai người luôn như hình với bóng. Nhưng càng nhớ nhiều, cảm giác thân thuộc ấy càng khiến Túc Lê thấy kì lạ. Vì nó giống như là trước cả khi Huyền Thính là kiếm linh, họ đã quen biết nhau rồi.

“Huyền Thính, mau qua đây.” Ba Túc từ phòng bếp thò đầu ra: “Hôm nay làm sườn heo chiên, con vào ăn thử đi.”

Gần đây Huyền Thính đam mê nấu nướng, thường xuyên đứng xem ba Túc mẹ Túc nấu ăn. Ba Túc thích nấu món mới, thấy Huyền Thính có hứng thú thì thường xuyên mời hắn thử đồ ăn.

Ly Huyền Thính nghe vậy đặt sách xuống đi vào bếp.

“Kinh Hạc, ta nhớ ngày đầu tiên gặp lại.” Túc Lê dời mắt khỏi phòng bếp, nhìn sang Trần Kinh Hạc: “Anh nói sau khi ta độ kiếp thất bại, thế gian này không có Phượng Hoàng nào khác sinh ra, có đúng không?”

Trần Kinh Hạc ngẩn ra: “Vâng, đúng là thế.”

“Ta cần anh tra giúp ta vài điển tích.” Túc Lê thoáng do dự: “Hãy tra tất cả ghi chép về Phượng Hoàng, cùng với tung tích cuối cùng của rồng.”

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ mau chóng báo lại cho ngài.” Trần Kinh Hạc lại nói: “Sao đại nhân lại hứng thú với chuyện này như vậy? Tôi nhớ hồi ở Thần Sơn, ngài cũng từng hỏi tôi vấn đề này.”

Trước kia cậu từng hỏi vấn đề này?

Túc Lê ngẩn ra, nghĩ đến hình ảnh từng thấy trong mộng: “Ta có chuyện này cần xác nhận lại.”

Túc Lê ở nhà tĩnh dưỡng mấy hôm cũng không lơ là việc học. Đợt này cậu không được tới trường mẫu giáo nghe tu sĩ giảng bài, nhưng ở nhà cũng học được rất nhiều tri thức khác. Cậu phát hiện chương trình học của tiểu học giống như là công pháp cơ bản để tu luyện, làm quen với chúng xong sẽ học kiến thức cấp 2, giống như là căn cứ vào nền tảng đã có học những công pháp phức tạp hơn. Sắp xếp được logic, tốc độ học của Túc Lê lại tăng lên gấp mấy lần.

Bạch Quân rất chịu khó tới nhà họ Túc vào mỗi cuối tuần, anh đang theo Túc Úc học dẫn linh nhập thể. Mặc dù đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất để bắt đầu, nhưng Túc Úc tìm được lối tắt cho anh, để Bạch Quân tu luyện theo phương pháp khác. Phương pháp này hợp với Yêu tộc hơn, vì nó có yêu cầu rất hà khắc với Nhân tộc. Nhưng Bạch Quân có thiên phú, thể chất trời ban, nên tuy hơi chật vật nhưng cũng dần theo kịp cách dạy của Túc Úc. Thế là cứ mỗi cuối tuần, Bạch Quân tới dẫn linh nhập thể, Túc Úc thì ngồi cạnh học thuộc từ đơn.

Túc Lê không đi mẫu giáo, nên mỗi lần tới Bạch Quân sẽ mang cho bé con vài đề thi thử của cấp 2. Ban đầu Túc Lê làm sai khá nhiều, nhưng sau vài đề thì có vẻ đã nắm được phương pháp, tỉ lệ sai chỉ chừng 10 câu đổ lại.

“Thật hả?” Túc Úc thấy Bạch Quân đổi đề mới cho em trai làm, nhìn số điểm hết sức gai mắt trên đó, giằng lấy cẩn thận kiểm tra: “Giờ đề cấp 2 đơn giản thế á? Bé Lê chọn đúng hết này, có phải chọn bừa không đấy?”

Túc Lê nghe vậy dừng bút giải thích: “Em không chọn bừa.”

Túc Úc liếc một cái: “Thế nói anh nghe bài này giải như nào?”

Túc Lê nhìn câu mà cậu chàng chỉ, khựng lại: “Cái này nhìn là ra đáp án à?”

Túc Úc: “… Lại còn cãi không chọn bừa, anh hỏi quá trình tính cơ mà.”

Túc Lê nghi hoặc: “Có thể thấy được đáp án thì sao phải tính?”

Túc Úc: “Em không tính thì sao anh biết có phải em chọn bừa không?”

Bạch Quân muốn nói lại thôi. Anh không dám nói cho Túc Úc biết mấy cái này là đề thật, lấy từ bộ đề ôn luyện, trong này còn có rất nhiều bài nâng cao, còn khó hơn hồi đó họ thi nữa.

“Anh ơi, đổi thuốc!” Túc Minh cầm miếng dán hạ sốt chạy vèo tới, nhảy tót lên ghế sô pha, chen vào giữa anh hai và anh cả.

Đợt này Túc Lê vẫn liên tục sốt nhẹ, ba Túc sợ con sốt nhiều có vấn đề, mang hẳn một thùng miếng dán hạ sốt về, mỗi ngày dán hai miếng, dán tới nỗi trán hằn cả vết. Nhiệm vụ này được giao cho Túc Minh, mặc dù cậu nhóc ham chơi, nhưng giống như một cái đồng hồ báo thức nhỏ, đúng giờ là đặt đồ chơi xuống chạy tới nhắc anh trai thay miếng dán, là một bác sĩ nhỏ rất chuyên nghiệp.

Đổi miếng dán mới, bên ngoài có tiếng chuông.

Mẹ Túc từ phòng chứa đồ ra mở cửa, hóa ra là phần thưởng Dịch Đạo gửi tới, nói là <Phân tích trận pháp Thượng Cổ> rất được hoan nghênh trên trang chính thức, lượng đặt mua đột phá kỉ lục năm nay. Phần thưởng này là hai món linh vật cao cấp. Ba Túc đang ở trong bếp nghe thế hí hửng đi ra, còn cẩn thận lau tay rồi mới cầm.

“Nhà có cả đống linh vật toàn vứt trong kho cũng không thấy anh trân trọng thế.” Mẹ Túc cười bảo.

Ba Túc cầm hai món đồ, ngắm tới ngắm lui, miệng nói: “Đây là phần thưởng thứ hai bé Lê mang về đấy, anh phải cất cẩn thận mới được.” Cái thứ nhất là cúp chiến thắng cuộc thi dương cầm thiếu nhi. Vì chuyện này mà ba Túc còn cố ý dọn một phòng trống, chỉ dành để phần thưởng của con, đống giải thưởng thể thao của Túc Úc cũng được đặt trong đó.

Bạch Quân nghe hai cô chú nói chuyện, bỗng nhớ ra, nhìn sang Túc Úc: “Thật ra hôm bữa thầy có nói là thi đại học cũng có ưu tiên cho học sinh năng khiếu, ông có muốn…”

Túc Úc: “Hả?”

Buổi chiều, lại có đồ mới chuyển tới.

Lần này người giao hàng là Bạch Dương chân nhân. Lão đại diện cho nhánh trận tu tới để bày tỏ lòng biết ơn, quà này là cờ thưởng đặc biệt có in con dấu của Liên Minh Đạo Tu Nhân tộc, mở ra sẽ thấy bốn chữ to “Công Ơn Trồng Người*”. Ba Túc sững sờ: “Cái này…”

*Gốc là 教书育人, giáo thư dục nhân, một cụm từ dùng để ca ngợi nghề nhà giáo không chỉ dạy chữ cho học sinh mà còn là những người dẫn dắt học sinh đi tìm ý nghĩa cuộc đời của chính mình, giúp học sinh theo đuổi ước mơ, đắp nặn đạo đức và nhân cách.

Bạch Dương chân nhân nói: “Liên Minh Trận Tu nói nhất định phải đưa, nhưng gửi bái thiếp tới nhà luôn bị từ chối nên mới nhờ lão phu chuyển hộ.”

Ba Túc thấy bốn chữ này, không biết phải nói gì. Đổi sang chữ khác cũng được mà, sao lại tặng cho một đứa nhỏ mấy chữ “Công Ơn Trồng Người”?

Túc Úc liếc một cái, nhỏ giọng bảo: “Ba, trình độ văn hóa của Nhân tộc có vẻ cũng không cao lắm nhỉ? Biên chế của Liên Minh Đạo Tu thi dễ vậy à?”

Bạch Dương chân nhân: “…”

Ly Huyền Thính thì nhìn chằm chằm cờ thưởng, hơi thắc mắc: “Đây là cái gì?”

“Là cờ thưởng, một thứ rất lợi hại.” Túc Lê từng thấy cái cờ “Cao thủ dạy mèo” trong phòng anh trai, tuy chỉ được treo có vài ngày, nhưng theo như anh cậu mô tả thì tặng ai đó cờ thưởng tức là cực kì tán thưởng người đó.

Mẹ Túc nghe được hai bé con thì thầm, không khỏi bật cười.

Cái này nói đúng ra thì cũng là vật hiếm thấy, vì đây là cờ thưởng có con dấu của Liên Minh Đạo Tu Nhân tộc, chẳng mấy đại yêu trong Yêu giới có vinh dự này.


Ba Túc đành phải nhận, nhờ Bạch Dương chân nhân chuyển lại vài câu hỏi thăm. Bạch Dương chân nhân nói xong lại lấy ra một lá thư: “Còn cái này nữa.”

Trên thư có một con dấu cổ, hiển nhiên là một lá thư rất quan trọng.

Bạch Dương chân nhân nói: “Đây cũng là Liên Minh Đạo Tu nhờ lão phu mang tới, liên quan tới hội võ đạo ba năm sau. Hội võ đạo 50 năm tổ chức một lần, trước giờ là đại hội của riêng Nhân tộc, nhưng lần này Liên Minh Đạo Tu cố ý kết hợp với Yêu tộc và các liên minh tu sĩ khác, tổ chức một hội võ đạo toàn thiên hạ.”

“Lần này họ mời tất cả tu sĩ tu hành 500 năm trở xuống, đây là thư đề cử.” Bạch Dương chân nhân thở dài: “Tu sĩ muốn tham dự hội võ đạo cần được thế lực ở các nơi đề cử, phía trận tu hết lòng đề cử tiểu tiên sinh, mong Túc đại nhân cân nhắc đôi phần.”

Túc Lê sửng sốt, hội võ đạo?

Hóa ra tu đạo giới bây giờ có nhiều cuộc thi vậy sao?

Bạch Dương chân nhân ra về, thư mời tham dự bị hai vợ chồng vứt qua một bên. Trần Kinh Hạc đã có chút manh mối về Đan Tu Dương, nhưng tên này bản lĩnh gì thì không thấy, trốn lại siêu giỏi. Y không thể buông tha gã, đến cả Kiếm Tông cũng loại trừ vài cứ điểm của gã, mới phát hiện tên này thế mà đã thu thập được rất nhiều kiếm phổ của Kiếm Tông, dường như vẫn chưa từ bỏ chuyện rèn tà kiếm.

Trần Kinh Hạc khó tránh khỏi lo lắng: “Mảnh vỡ kiếm Huyền Thính nằm trong tay gã sẽ không sao chứ?”

“Cái đó thì không cần lo. Kiếm Huyền Thính được Phượng Hoàng Thần Hỏa tôi luyện, với thuật đúc kiếm của Nhân tộc thì chưa đủ khả năng để làm gì nó.” Túc Lê nói tiếp: “Mảnh vỡ của kiếm Huyền Thính nằm trong tay họ chỉ là một mảnh vỡ thôi, cố rót linh lực vào sẽ bị Phượng Hoàng Thần Lực làm tổn thương, có hại cho tu hành, không phải ai cầm mảnh vỡ cũng sẽ bình an vô sự.”

Trần Kinh Hạc hỏi: “Vậy ngài có tính toán gì?”

Túc Lê: “Tất nhiên là đúc lại thân kiếm cho Huyền Thính.”

Năm đó kiếm Huyền Thính vỡ vụn thành mấy mảnh cậu cũng không biết. Dạo trước Túc Lê nằm mơ rất lâu, cảnh tượng khi độ kiếp lặp đi lặp lại trong mộng. Với những manh mối hiện giờ thì có thể đoán là kiếm Huyền Thính vỡ thành 7 mảnh. Hiện giờ họ đã có 3 mảnh, 1 mảnh trong tay Đan Tu Dương, 3 mảnh còn lại chưa rõ tung tích. Kiếm trận chỉ dẫn tới Phương Thủ Ý và Đan Tu Dương, chứng tỏ vẫn còn 3 mảnh nữa chưa bại lộ.

Khả năng lớn nhất là chúng chưa được ai phát hiện.

Nhớ ra chuyện năm xưa, Túc Lê đã nắm được vật liệu cần để đúc kiếm Huyền Thính, không còn mơ hồ như trước nên cũng tự tin hơn.

Mấy ngày sau cuộc trao đổi này, người của Trần Kinh Hạc bắt được tung tích của Đan Tu Dương tại thành phố Y. Nhờ bày thiên la địa võng, Đan Tu Dương buộc phải dùng mảnh vỡ đánh lạc hướng người của Trần Kinh Hạc mới miễn cưỡng trốn được. Thế là mảnh vỡ trong tay gã trở về với Túc Lê.

Lúc cầm tới mảnh vỡ, Trần Kinh Hạc còn thấy nó có vẻ lạ, Túc Lê kiểm tra mới phát hiện trên mảnh vỡ có gắn thuật truy lùng Thượng Cổ. Xem ra Đan Tu Dương vứt lại mảnh vỡ bỏ chạy là giả, thực tế là đã chuẩn bị kĩ càng.

Túc Lê: “Hắn có vẻ rất tự tin với thuật truy lùng nhỉ? Hắn không biết thứ này ở Thượng Cổ đã bị người ta chơi nát rồi à?”

Trần Kinh Hạc câm nín, cũng đâu tới mức là chơi nát?

Túc Lê nói: “Trước đó hắn lợi dụng Mạch Mạch đưa mảnh vỡ giả tới cũng không lừa được chúng ta, lần này mới đành phải dùng mảnh thật để làm mồi. Để lại thuật truy lùng chứng tỏ hắn sẽ còn quay lại tìm nó.”

“Đan Tu Dương bị truy nã, Kiếm Tông cũng đang tìm gã, Yêu tộc đã có tai mắt của Huyền Hạc.” Trần Kinh Hạc nói: “Nếu gã chỉ có một mình thì bắt được chỉ là vấn đề thời gian. Hắn có bày thuật truy lùng cũng vô dụng, sẽ không thể lấy lại mảnh vỡ, trừ khi hắn có ý đồ khác.”

Túc Lê suy nghĩ: “Anh thấy hắn liệu có ý đồ gì? Mảnh vỡ này vào tay ta đồng nghĩa với trở lại cơ thể ta. Ngoài ta ra, không ai có thể tìm được nó. Ta nghĩ ý đồ của hắn là mượn mảnh vỡ dò xét anh, dù sao với tình huống hiện tại, Huyền Hạc dính líu tới Phượng Hoàng nhiều hơn là nhà họ Túc.”

Trần Kinh Hạc: “Ý ngài là, Đan Tu Dương hoài nghi Phượng Hoàng đã xuất hiện?”

“Sự chú ý của bọn họ tập trung ở thân kiếm Huyền Thính, ta đoán đứng sau Đan Tu Dương không chỉ có một người.” Túc Lê suy tư vài giây, bỗng hỏi: “Kinh Hạc, anh thấy làm ngư ông đắc lợi thế nào?”

Trần Kinh Hạc bừng tỉnh: “Ý ngài là lợi dụng Đan Tu Dương?”

“Phạm vi điều tra của tộc Huyền Hạc cũng có hạn, Đan Tu Dương có thể trốn khỏi tai mắt của Kiếm Tông nhiều năm như vậy chứng tỏ hắn cũng có mối quan hệ của mình. Hắn đã dùng mảnh vỡ giả để lập bẫy, vậy ta sẽ giúp hắn, rèn ra mảnh vỡ còn giống hơn.” Túc Lê nhìn cục màu đen trong tay, lát sau đưa nó cho Trần Kinh Hạc: “Anh lo hắn sẽ lợi dụng mảnh vỡ để thăm dò mà đúng không? Vậy chúng ta tương kế tựu kế, để hắn tìm mảnh vỡ thay chúng ta.”

Nghỉ đông, sân sau nhà họ Túc để ra một khoảng đất trống. Ba Túc giúp Túc Lê di chuyển vật liệu, hỏi: “Bé Lê, mấy cái này để làm gì thế?”

Túc Lê thu thập xong vật liệu đúc kiếm, còn nhờ Ly Huyền Thính dùng dư uy trong xương rồng rèn luyện vẫn thạch, lúc này mới tập hợp lại ở đây. Cậu chưa hấp thụ mảnh vỡ lấy lại từ Đan Tu Dương, giờ có thể dùng đồ giả thay cho thật.

Lửa trong lò rèn không tắt, xung quanh còn có mấy tầng trận pháp che chở.

Túc Minh đứng nhìn: “Bát bát, anh nướng đồ ăn ạ?”

Ba Túc nghe thế bỗng có ý tưởng: “Minh Minh muốn ăn đồ nướng à? Lát papa nướng cho các con nhé?”

Túc Minh suy nghĩ: “Bé muốn ăn đồ anh nướng cơ.”

Túc Lê: “Anh không biết nướng.”

Ba Túc: “…” Cái này khó à nha.

Rèn ra mảnh vỡ giả không phải một ngày là xong, Túc Lê nghiêm ngặt làm theo trình tự rèn kiếm Huyền Thính năm xưa, chẳng qua là rút ngắn các bước. Đêm trước kì nghỉ đông, mảnh vỡ giả đã hoàn thành, thậm chí cậu còn mô phỏng mấy mảnh vỡ khác, làm thêm vài cái, còn phục chế cả chuôi kiếm. Trong mấy ngày này, do Túc Minh yêu cầu, ba Túc tạm thời trưng dụng lò rèn của Túc Lê, nướng mấy bữa BBQ, dùng thịt thú vật chỉ Yêu tộc mới có. Mùi hương quanh quẩn mấy ngày vẫn chưa hết.

“Anh cầm cả mấy cái này đi, cứ thoải mái dùng chúng để câu cá.” Túc Lê bỏ mảnh vỡ vào túi nhựa, đưa cho Trần Kinh Hạc: “Ta đã làm chút thủ thuật, anh cứ yên tâm dùng, với thủ đoạn của hắn thì không nhận ra đâu.”

Lúc kiểm tra mảnh vỡ, Trần Kinh Hạc còn hơi bất ngờ: “Phượng Hoàng đại nhân, sao mấy khối này có mùi lạ thế?”

Túc Lê im lặng vài giây: “Hong gió mấy ngày là tan.”

Cậu lấy lại mảnh vỡ thật từ tay Kinh Hạc: “Mấy khối kia ta cũng đã cài thuật truy lùng vào, còn cái này thì để nó trở lại cơ thể ta, biến mất khỏi thế gian.”

Bên ngoài cửa hàng tiện lợi ở thành phố H, Đan Tu Dương mặc trang phục đơn giản như người thường, đi vào con hẻm nhỏ bên cạnh. Bây giờ đang là giờ tan tầm, người đến người đi, vội vội vàng vàng, không ai chú ý tới con hẻm này.

Đan Tu Dương nghe thuộc hạ báo cáo, ánh mắt u ám: “Trần Kinh Hạc đúng là âm hồn không tan, vẫn chưa rút người ở thành phố Y về.”

“Còn chuyện này nữa.” Thuộc hạ nhỏ giọng: “Ngài dặn chúng tôi lần theo mảnh vỡ kia, chúng tôi phát hiện Trần Kinh Hạc vẫn luôn mang theo nó.”

Đan Tu Dương lộ vẻ nghi ngờ: “Vẫn luôn mang theo?”

Thuộc hạ đáp: “Vâng.”

“Chẳng lẽ ta đã đoán sai? Vậy chuôi kiếm bị hắn cất đâu rồi…” Đan Tu Dương suy tư: “Các ngươi tiếp tục theo dõi, Trần Kinh Hạc hẳn là sẽ để mảnh vỡ đó ở nơi hắn cất chuôi kiếm, đến lúc đó tiến hành theo kế hoạch.”

Cùng thời điểm đó, Túc Lê hấp thụ mảnh vỡ thứ 4 xong lại “sốt” mấy ngày. Nhưng lần này chỉ là khiến kí ức khắc sâu hơn, vẫn chưa nhớ thêm manh mối nào về Niết Bàn. Cả nhà đã quen với việc cậu hay sốt, luôn có miếng dán hạ sốt đề phòng, thậm chí thực đơn cho bệnh nhân cũng hết sức đa dạng.

Cuối cùng cũng tới ngày Túc Lê khỏi bệnh, ba Túc quyết định dẫn cả nhà tới thành phố G du lịch mấy hôm, tiện thể tới trường quay thăm mẹ Túc đã đi công tác nửa tháng.

Túc Lê nhìn cha thu dọn hành lý, rất bất ngờ: “Chúng ta lái xe đi ạ?”

“Thành phố G ở rất xa.” Ba Túc lật hết thứ này đến thứ kia: “Trước hết nhà mình phải đi máy bay, sau đó chuyển sang đi tàu cao tốc. Bé bé có chờ mong không nào!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận