Bề Tôi Dưới Làn Váy - Nhiễm Nhĩ

Chương 1


[1] Thường Hành đánh dấu tạm thời Omega trên đường về

Giải thích về tên truyện: Tên bộ này là Quần thần (裙臣), quần nghĩa là váy, thần là bề tôi, tức là bề tôi của váy. Trong bộ này em thụ hay mặc nữ trang (sườn xám) nên có thể hiểu ý nghĩa tên truyện là anh công tình nguyện hầu hạ cưng chiều em thụ nha. 

Trước khi thuyền cập cảng trời vẫn đang mưa nhỏ. Thường Hành đứng ở boong tàu nheo đôi mắt lại nhìn bến cảng mênh mông sương mù, cuối cùng cũng nhớ lại một chút ấn tượng về Thượng Hải.

Chẳng qua là quán đậu rang ở cửa nhà khi còn nhỏ, đêm Thượng Hải xa hoa truỵ lạc và con chó cao quý lông trắng mà phu nhân nhà hàng xóm nuôi.

Con chó kia có cái tên rất quý phái, lúc sủa thì ồn ào hơn cả tiếng tua bin tàu thủy, nửa đêm đến kì còn hơn cả Alpha đến tuổi mà chưa tìm được người yêu. Nhưng nơi đây lại có vẻ lãng mạn mà Paris không có. Thường Hành đọc đi đọc lại từ lãng mạn này trong lòng, cứ cảm thấy nó thoang thoảng mùi nước hoa của Paris lại có dư hương khô nóng của món ăn vặt đầu đường ở Thượng Hải.

Tiếng còi tàu thủy kêu inh ỏi, Thường Hành xoay người, tựa lưng trên mép thuyền ngắm mặt biển và những con thuyền thấp thoáng xa xa. Chúng nó như là đèn biển trên la bàn, ngày đêm vây quanh cảng.

Có lẽ là sắp vào cảng nên trên boong tàu bỗng nhiên có thêm mấy người. Thường Hành nhìn chằm chằm cơn sóng vỗ, mãi đến khi khẩu súng chạm vào lưng hắn mới đột nhiên xoay người dùng dao giấu ở cổ tay áo cứa đứt cổ một Beta.

Mùi máu tươi nháy mắt tràn ra, boong tàu đang lặng im trong chớp mắt vang lên tiếng súng nổ rền vang.

Thường Hành trốn sau thùng hàng phiền muộn vuốt lại ống tay áo, dùng ngón tay lau vết máu dính trên tây trang, tức giận đến ngứa cả răng: “Mẹ kiếp, bộ quần áo này tốn bao nhiêu tiền của ông.” Nói xong móc súng ra, thẳng tay bắn chết một Beta vừa xông tới.

Trên boong tàu còn lại năm sáu người, Thường Hành không sốt ruột cũng hoàn toàn không bất ngờ, chỉ riêng việc anh hắn làm ăn ở Thượng Hải, không bị người ta ghi thù mới là lạ. Nhưng Thường Hành không rõ là vì sao trước khi ra tay những người này không đi hỏi thăm tí xíu thanh danh của hắn ở nước Pháp, phái mấy tên Beta đến quả thực là đi tìm chết.

Hắn khom lưng xuyên qua từng thùng hàng hóa lớn nhỏ, mỗi bước là tìm được một góc độ bắn chết một Beta, khi súng không còn đạn nữa, trên boong tàu chỉ còn hắn và một Beta nơm nớp lo sợ là còn sống.

“Này!” Thường Hành ném khẩu súng xuống đất, Beta kia lại không dám nổ súng, chỉ hoảng sợ lùi lại một bước.

Đáy mắt Thường Hành thoáng qua tia buồn cười: “Ai phái cậu tới?”

Beta kia lắc đầu nguầy nguậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến mép tàu, sợ tới mức nhảy xuống biển.

Thường Hành huýt sáo, đá văng thi thể trước mặt ra, liếc mắt thoáng nhìn một chữ “Thường” nho nhỏ thêu trên sườn áo.

“Thú vị đấy.” Hắn ngồi xổm xuống kéo miếng vải kia nhét vào trong túi, “Quà gặp mặt của anh mình đúng là làm người ta ấn tượng sâu sắc.”

Trời mưa lớn hơn một chút. Thường Hành đứng dậy chạy vào khoang thuyền xách hành lý, nghe thấy tiếng bước chân của từng lữ khách lục tục đi ra ngoài cửa, hắn nhíu mày suy tư một lát lại thay tây trang dính máu trên người ra, tiện thể ném quần áo bẩn xuống biển. Vì thế khi hắn xuất hiện, lại khôi phục dáng vẻ ăn chơi trác táng ban đầu.

Người nhà họ Thường vẫn chưa có mặt ở bến tàu như Thường Hành dự đoán. Hắn vừa định gọi xe thì nghe thấy vài tiếng kêu to, như là đang có ai tìm người nào đó. Một đám Beta hung thần ác sát xông đến, giơ đao thương côn bổng hùng hổ bao vây bến tàu.

Thường Hành thích hóng hớt, vừa mới ngồi vào xe đã ngây ngẩn cả người. Thì ra là ở sau xe có một Omega người ướt sũng, đang mở to hai mắt hoảng sợ nhìn hắn.

Thường Hành nhìn cậu lại nhìn người ngoài xe, đoán được nguyên nhân đại khái, chưa kịp mở miệng cửa sổ xe đã bị gõ vang.

“Này, mở cửa sổ ra!”

Omega đó cứng đờ cả người, yên lặng nhìn Thường Hành, nước mưa trượt xuống gương mặt như là tích nước mắt trong suốt. Thường Hành sờ sờ mũi, đột nhiên duỗi tay ấn mặt cậu vào giữa háng mình, lại bóp gáy cậu chết sống không cho người ta giãy giụa, lúc này mới hạ cửa kính xe quát lớn: “Ai quấy rầy nhã hứng của gia?”

Người ngoài cửa sổ xe xấu hổ chớp mắt, thấy quần áo Thường Hành không giàu thì cũng sang, thế là luôn miệng xin lỗi, sau đó mặt xám mày tro rời đi. Tài xế nghi ngờ quay đầu lại liếc mắt một cái, dường như không ngờ trên xe lại có hai người, nhưng cảnh sau xe cũng không nên nhìn nhiều, chỉ cho rằng lúc trước nhìn nhầm, mím môi tập trung lái xe.

Thường Hành chờ xe đi xa mới buông tay, ôm Omega vào trong lòng, nghiêng đầu nói nhỏ: “Không cảm ơn tôi à?”

Vừa dứt lời vành tai đã đau nhói, hắn hít một hơi, xoa lỗ tai chảy máu đầm đìa, cười khổ: “Lần sau tôi không bao giờ cứu người nữa.”

Omega cố sức giãy giụa, thấy Thường Hành không định buông tay lại làm bộ muốn cắn. Hắn vội vàng xích lại gần thì thầm với cậu: “Cắn một lần là tình thú, cắn hai lần tài xế sẽ nghi ngờ.”

Lúc này Omega mới mím môi, lại dùng móng tay cấu mạnh da ở mu bàn tay hắn.

Thường Hành đau đến độ nhe răng trợn mắt, hận không thể hất văng Omega trong lòng ra, lại bỗng nhiên ngửi được mùi hoa hải đường nhàn nhạt. Omega cũng ngây ngẩn cả người, ngơ ngẩn sờ sờ gáy mình, hoảng sợ lắp bắp: “Thuốc ức chế…”

“Thuốc ức chế?” Thường Hành mở to hai mắt nhìn, không thể tin nổi xích đến gần ngửi, kêu tài xế dừng xe ôm cậu nhảy xuống, “Cậu phát tình?”

Omega hàm hồ “Ừ” một tiếng, dùng hai tay quấn lấy cổ Thường Hành càng lúc càng chặt: “Thuốc ức chế… Thuốc ức chế!”

“Tôi lấy thuốc ức chế ở đâu ra…” Thường Hành dở khóc dở cười chạy vào một con hẻm vắng, chưa nghĩ ra cách cổ đã bị Omega trong vòng tay cắn cho chi chít vết thương.

Trời vẫn đang đổ mưa, Thường Hành một tay ôm Omega đang phát tình, một tay khác chống lên bờ tường trơn trượt, xuyên qua màn mưa nhìn đối phương, thấy mắt cậu đẫm nước. Nhưng Thường Hành biết rất có thể không phải là nước mắt, chỉ là càng nhìn hắn càng tò mò, không kìm được nhích đến gần ngửi tin tức tố của Omega.

“Đừng… đừng đánh dấu tôi…” cậu gian nan đẩy đầu Thường Hành ra.

Nhưng hắn túm được ngón tay dính nước mưa của cậu: “Vậy cậu làm thế nào?” hắn cúi người hít hà dọc theo cần cổ của cậu, “Trên người của cậu không có mùi của người khác, lần đầu tiên phát tình à?”

Cậu mím môi không đáp lời, hốc mắt lại hơi đỏ lên.

“Tôi có thể đánh dấu tạm thời cậu.” Thường Hành há miệng dùng hàm răng vuốt ve cổ cậu, không cắn, chỉ thong thả ung dung liếm, “Tự cậu chọn, ở chỗ này phát tình bị Alpha khác phát hiện, hoặc là để tôi giúp cậu.”

Omega nghe vậy, đột nhiên dùng móng tay cấu mu bàn tay hắn.

Thường Hành hiểu rõ đứng thẳng người lên, cởi tây trang khoác lên người cậu huýt sáo: “Chúc cậu may mắn.” Nói xong quay người rời đi, không lưu luyến chút nào.

Cậu ngồi bệt dưới đất, áo sơmi trắng trên người bị nước bùn làm bẩn, cậu đỡ tường khó nhọc đứng lên lại té ngã xuống đất.

Thường Hành đi được nửa bước lại dừng, ảo não xoay người chạy về ôm cậu lên. Người này nhỏ nhắn hơn những Omega mà hắn gặp ở Paris rất nhiều, có lẽ chưa cả cao đến vai hắn, rất dễ ôm cả người vào lòng, cơ thể cũng mềm mại, khơi dậy ý muốn bảo vệ của Alpha dễ như trở bàn tay.

“Cậu nói xem cậu có ngốc hay không hả?” Thường Hành dùng tây trang của mình bọc cậu lại, lau nước bùn trên mặt cậu, “Tạm thời cắn một cái thôi, tin tức tố của tôi nhiều nhất lưu bảy ngày trên người cậu. Bảy ngày sau cậu sống phần cậu tôi sống phần tôi, không can thiệp chuyện của nhau, có gì mà không được?”

Cậu không trả lời, chỉ có lông mi khẽ run, cậu dùng ngón tay lạnh lẽo kéo cổ áo ra quay đầu đi.

“Thế này mới đúng…” Thường Hành nhỏ giọng nói, cúi đầu, lúc há miệng cắn tuyến thể Omega mới phát hiện mình không biết tên người ta là gì, “Cậu tên là gì?” hắn hàm hàm hồ hồ hỏi.

Lại không ngờ Omega trong lòng lại bỗng nhiên tránh thoát, nghiêng ngả lảo đảo chạy đi mất.

Thường Hành vuốt cái cổ đầy dấu răng trợn mắt há hốc mồm đứng trong màn mưa, sau một lúc lâu mới thất vọng thở dài: “Còn tưởng vừa mới về nước đã có một mối tình lãng mạn chứ…”

Nhưng hắn nhanh chóng quẳng chuyện này ra sau đầu, đi bộ quay lại ngồi lên xe nói địa chỉ khác.

“Không đón thì không đón, ông đây cũng không phải không có xe, cứ thế về cho anh nhìn đấy…” Thường Hành lẩm bẩm lầm bầm oán trách vài câu, tựa đầu vào cửa sổ xe ngủ.

Tài xế lại không nhàn nhã như Thường Hành, đi đến địa chỉ theo lời hắn với vẻ mặt như đưa đám. Không bởi vì gì khác, vì tất cả dân bản xứ đều biết rõ đó là chỗ tụ tập của tội phạm buôn lậu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận