Thường Hành tỉnh ngủ trước khi xe dừng, nheo mắt đánh giá bên ngoài một vòng, tiện đà xách theo vali hành lý cười hì hì nói với tài xế: “Cảm ơn.”
Lúc này mưa đã tạnh, Thường Hành lấy kính râm trong vali ra đeo lên, đi qua đi lại, thấy một Beta đang ngồi xổm trên đất thì đi qua đá một cái.
“Ông chủ?” Beta thấy Thường Hành thì hoảng sợ, “Sao ngài lại về nước?”
“Ai cần chú mày lo…” Thường Hành ném hành lý cho cậu ta, “Lái xe đi.”
Beta té ngã lộn nhào vội chạy đi. Thường Hành đẩy kính râm xuống mũi nhìn rương hàng hóa, lòng lại không nhịn được mà tính toán, lúc nghe thấy tiếng động cơ thì không quay đầu lại đã hỏi: “Dạo này làm ăn thế nào rồi?”
“Có anh Cửu hỗ trợ, đương nhiên chúng ta có lãi rồi.” Beta hạ cửa kính xe xuống hớn ha hớn hở nói một hồi.
Thường Hành lại bò vào xe với vẻ mặt như đưa đám: “Sao anh tôi cái gì cũng biết…”
“Không có anh Cửu, mấy hàng này căn bản không nhập được.” Beta kia vẫn đang khua môi múa mép không thôi.
Thường Hành không nhịn được đánh vai cậu ta cái bốp: “Đừng nói nữa, lái xe đi.”
Beta ngượng ngùng bật cười, rồi lại như là nhớ tới gì đó quay đầu nhìn: “Ông chủ ơi, anh có tẩu tử rồi.”
“Anh Cửu có Omega rồi à?” mắt Thường Hành sáng rực lên, “Tốt quá, giờ thì giới thiệu cho tôi một người được rồi đúng không?”
Beta thấy dáng vẻ này của Thường Hành thì ấp úng mãi một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: “Là ngựa gầy.”(*)
(Ngựa gầy là một từ xuất hiện vào thời Minh và Thanh, miêu tả những cô gái nhà nghèo được dạy hát, nhảy, múa rồi bị bán lại cho người giàu hoặc chốn thanh lâu và lầu hát. Vì các cô gái nhà nghèo này gầy gò nên được gán cho tên gọi “ngựa gầy” – Baidu)
Thường Hành ngạc nhiên chớp mắt, rồi lại vỗ đùi cái bộp: “Ngựa gầy mới tốt! Nhiệt tình mà.”
Beta cạn lời không trả lời được, nắm vô lăng lái xe, chỉ để lại Thường Hành ngồi đằng sau lẩm bẩm cảm khái một mình. Mãi đến khi xe vào cửa nhà họ Thường, cậu ta mới mở miệng lần nữa: “Ông chủ, súng mà anh muốn nhập không vào cảng được, không thì đi hỏi anh Cửu xem sao?”
“Kệ đi, dù sao anh tôi cũng không thiếu mấy khẩu súng đó.” Thường Hành nhảy xuống xe hít sâu một hơi, ra vẻ say mê mở hai tay ra, “Mùi gia đình.” Cảm khái xong xách hành lý chạy vào cửa, không quay đầu lại mà sai bảo, “Để xe ở đây, tự chú về đi.”
Beta đáp lời với vẻ mặt đưa đám, ủ rũ lủi thủi đi ra ngoài sân.
Thường Hành vào nhà là ném hành lý xuống đất, ngã xuống sô pha duỗi người, sờ dọc sô pha, quả nhiên hắn tìm được một khẩu súng. Đúng lúc này ngoài cửa có tiếng loa, hắn quay đầu lại thấy anh hắn đang ôm một Omega nhỏ xinh đi vào trong nhà.
“Anh Cửu.” Thường Hành buông khẩu súng đã lau được một nửa xuống, đầy hứng thú đứng dậy, chớp mắt lại thân thiết gọi, “Tẩu tử.”
Tâm tư của anh hắn đều ở trên người Omega trong lòng, căn bản chưa nói được mấy câu đã về phòng. Thường Hành ngồi trên sô pha ngửi mùi chất dẫn dụ tỏa khắp trong không khí, bực dọc vung chìa khóa lái xe đến lầu hát hí kịch tìm vui.
Có câu danh ngôn thế nào nhỉ?
Chỗ này không chứa anh đây thì có chỗ khác chứa.
Thường Hành nghĩ linh ta linh tinh, thò đầu vào Lê Viên, vừa mới đi được hai bước đã dừng lại, ánh mắt dính vào một bóng người cho dù thế nào cũng không dời ra nổi.
Đó là Omega mà hắn vừa đánh dấu tạm thời, cậu đã thay một cái sườn xám sạch sẽ, quỳ lên bàn tiệc cong chân cười, làn váy hở lộ đôi tất đen ra, mà Alpha ngồi cạnh thì đang sờ mó cậu. Nhưng cậu kín kẽ tránh thoát đa số những cái đụng chạm, linh hoạt xoay người trên bàn, thậm chí còn chuốc khách không ít rượu.
Thường Hành khoanh tay xem cậu nâng tay đổ rượu lên người, lại cười tủm tỉm xoay người lộ ra hình xăm hoa hải đường đỏ ở bên hông. Vải dệt dính nước đậm màu hơn, những bông hoa đó trong nháy mắt làm Thường Hành nổi giận cười mỉa đi qua, không nói lời nào túm lấy eo cậu ôm xuống bàn.
“Ôi trời ơi nhị thiếu gia!” Bà chủ lầu hát sợ tới mức ba bước thành hai bước xông đến, “Tiểu Đường chỗ chúng tôi chỉ hát kịch, không bán…”
Hắn bực bội lườm bà ta một cái, đẩy tên khách say mèm ra, tìm đại một phòng ôm cậu vào đè xuống giường.
Hương hoa trên người Omega rất nhạt, đa phần vẫn bị mùi rượu che giấu. Thường Hành ngửi đến là bực bội, ấn vai cậu hít sâu mấy hơi, lại chỉ phun ra một câu: “Cậu tên là Tiểu Đường?”
Bạch Tiểu Đường nằm trên giường nhướng mày mỉm cười, nâng một chân lên vòng qua eo Thường Hành: “Thế nào, lại muốn cắn tôi một cái nữa à?”
Thường Hành hơi nhíu mày, nắm chỗ mắt cá chân cậu kéo chân cậu ra, cúi người nghiêm túc hỏi: “Bạch Tiểu Đường là tên thật của cậu à?”
Bạch Tiểu Đường đột nhiên ngẩn ra, hiển nhiên không đoán được Thường Hành lại hỏi vấn đề này, nhưng chốc lát biểu tình cậu lại khôi phục như thường, cậu chỉ hỏi: “Thế anh là thiếu gia nhà ai mà đến Lê Viên tìm vui?”
“Cậu quan tâm tôi là ai à?” Thường Hành nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi là không khỏi phiền muộn, kéo sườn xám của Bạch Tiểu Đường xuống, đè lên người cậu ngửi mê say.
Bạch Tiểu Đường xăm một hình hoa hải đường, từ gáy chạy xuống sống lưng, cánh hoa mềm mại dính mùi rượu, tựa như giọt sương mai. Mà trên người cậu chỉ còn mỗi đôi tất, khỏa thân nằm trên giường như vậy khiến cậu hốt hoảng, bất giác muốn khép hai chân lại, Thường Hành lại bỗng nhiên bóp ep Bạch Tiểu Đường, vùi đầu vào giữa hai chân cậu nhẹ ngửi, tiện tay thô bạo xoa giữa háng cậu.
“Anh… Anh làm cái gì thế?” Bạch Tiểu Đường mới vào lầu hát chưa lâu, chưa từng có ai thật sự sờ đến miệng huyệt của cậu, cho dù cách quần lót cũng không có ai, Thường Hành là người đầu tiên sờ vào.
“Làm gì à?” Thường Hành sờ xong chưa đã thèm, đè Bạch Tiểu Đường cọ, “Cậu không nhìn ra tôi đang làm gì à?”
“Đã nói là tôi không bán thân mà!” Bạch Tiểu Đường tức giận đến nỗi người run bần bật.
“Bán thân?” Thường Hành sờ tóc cậu, “Trên người cậu toàn là mùi của tôi, vậy thì cậu là của tôi.”
“Sao anh lại nói cùn thế hả?” Bạch Tiểu Đường nghe vậy làm bộ muốn tung chân đá Thường Hành, “Đã nói là đánh dấu tạm thời cơ mà…” Cậu còn chưa dứt lời đã đau đến đờ cả người, mà khóe miệng Thường Hành có một tia máu chảy xuống.
“Tôi không thích trên người cậu có mùi của người khác.” Thường Hành ôm Bạch Tiểu Đường mềm như bông vào trong lòng thỏa thích sờ, mà không chạm vào kẹp tất của cậu.
“Tôi… Tôi không phải Omega của anh…” Bạch Tiểu Đường run rẩy như là cầu xin.
“Bây giờ tôi có thể đánh dấu cậu.” Thường Hành cà lơ phất phơ ôm cậu lăn vào trong giường, ngón tay không ngừng ấn miệng huyệt ướt mềm của cậu, chất lỏng ấm áp theo miệng huyệt chậm rãi chảy ra. Má Bạch Tiểu Đường đỏ ửng, hô hấp của cậu cũng dồn dập thêm vài phần.
Thường Hành lại khẽ nhăn mày, vừa gợi dục vọng của Bạch Tiểu Đường lên, vừa không dấu vết ngắm kẹp tất.
“Không muốn… Tôi không muốn…” Bạch Tiểu Đường thở dốc đầy giọng mũi, sự mềm mại này làm lòng Thường Hành nhộn nhạo, ngắn ngủi đờ người mấy giây thế mà bị cậu đột nhiên xoay người đè dưới thân.
Vài giọt nước xen lẫn hơi gió văng vào từ cửa sổ, Thường Hành nháy mắt tỉnh táo, nhíu mày nhìn chằm chằm cậu không nói gì.
Mà động tình ở đáy mắt Bạch Tiểu Đường trở thành hư không, cậu lấy con dao trong kẹp tất ra, lại không chút do dự kề lên cổ Thường Hành.
“Ây da, sao lại giấu dao ở chỗ đó hả? Sẽ bị thương đấy.” Thường Hành nhanh tay nhanh mắt nắm cổ tay cậu, ôm chặt người vào trong lòng rồi mới cười khẽ, “Không giả vờ nổi nữa rồi chứ gì?”
Bạch Tiểu Đường lạnh mặt không nói một lời, đột nhiên siết chặt ngón tay cầm dao, đầu ngón tay tái nhợt ấn xuống tạo ra vết máu đỏ tươi.
“Lại còn giả vờ, cậu bị tôi làm ướt rồi.” Thường Hành cong chân dùng đầu gối cọ cọ tiểu huyệt của Bạch Tiểu Đường, đè ngã người xuống giường thong thả ung dung đứng dậy đi tới bên cửa sổ, “Chúng ta làm một cuộc giao dịch đi.”
Bạch Tiểu Đường nhét con dao lại vào trong tất, nheo mắt chui vào chăn, lời ít mà ý nhiều như thể lười nói chuyện với Thường Hành: “Nói đi.”
“Tôi không hỏi lí do sáng nay cậu bị đuổi giết, cũng không hỏi tên thật và nguyên nhân giấu dao ở chân.” Thường Hành buông bức rèm che khuất ánh nắng tươi đẹp, quay đầu lại nhếch môi cười với Bạch Tiểu Đường, “Cậu giả làm nhân tình của tôi, để cho người khác nghĩ tôi là kẻ ăn chơi trác táng du học về, thế nào?”
Bạch Tiểu Đường vùi mặt trong chăn, đã nhắm đôi mắt lại, sau một lúc lâu cậu mới “Ừ” một tiếng nhẹ bẫng.
Thường Hành thấy cậu đồng ý thì quay về mép giường chui vào chăn, mặt dày mày dạn ôm eo Bạch Tiểu Đường: “Cậu diễn lại lần nữa đi, tôi thích xem.”
Cậu quay đầu lạnh lùng lườm Thường Hành một cái: “Anh muốn sờ à?”
Hắn ngượng ngùng gật đầu, lấy lòng xoa eo cậu: “Sờ thì cậu sẽ ướt, quyến rũ lắm.”
Bạch Tiểu Đường mặt không biểu tình trầm mặc một lát, nghiêm túc xốc chăn lên lộ ra bắp đùi trắng nõn. Tim Thường Hành khẽ run, hắn bất chấp tất cả duỗi tay, mà nhất thời sơ ý mu bàn tay đã bị Bạch Tiểu Đường dùng dao rạch ra vết máu.
“Lần sau còn sờ mó nữa…” cậu vùi trong lòng Thường Hành, cười khinh miệt dùng sống dao dính máu lướt qua dục căn thô dài của hắn, “Tôi sẽ cắt chỗ này.”
Thường Hành rùng mình, cắn răng ôm cơ thể hơi lạnh của Bạch Tiểu Đường: “Vậy cậu để tôi ôm.”
Bạch Tiểu Đường xụ mặt tránh né, mà cuối cùng vẫn không dùng dao cắt dương v*t của Thường Hành. Vì thế hắn lại ngựa quen đường cũ, liếm mặt sờ vòng eo mềm mại của cậu, còn vừa sờ vừa hỏi: “Sáng nay cậu trốn cái gì?”