Thường Hành thấy cậu thẹn thùng, lòng ngứa ngáy, mắt trông mong xích lại gần múc canh uống: “Tiểu Đường, tôi vẫn chưa ăn cơm sáng đâu.”
Bạch Tiểu Đường gắp sủi cảo không quay đầu lại nhét vào miệng hắn: “Cẩn thận nóng đấy.”
Thường Hành mặt mày hớn hở nuốt sủi cảo xuống, luôn miệng khen ngon.
“Anh biết sủi cảo vừa rồi nhân gì không?” cậu liếc Thường Hành một cái.
Thường Hành há miệng, lại khen Bạch Tiểu Đường chọn cửa hàng ngon. Bạch Tiểu Đường biết hắn đói bụng, không nếm ra nhân có vị gì, gắp sủi cảo nhét vào trong miệng Thường Hành: “Mất mặt, đừng ồn ào nữa.”
Thường Hành cười tủm tỉm chờ cậu bón, ăn mấy cái liên tục vẫn chưa đủ, chưa đã thèm lại gọi thêm một bát. Nhưng sủi cảo này đúng là ngon thật, da mỏng nhân nhiều, lúc cắn vẫn có nước canh bắn tung tóe, giữa môi răng toàn là mùi thịt.
Thật ra Bạch Tiểu Đường chọn nhân đỗ, chỉ có một ít thịt, Thường Hành lót bụng mấy cái sủi cảo bắt đầu cảm thấy không hợp khẩu vị, không màng Bạch Tiểu Đường ngăn cản gọi bát nhân thịt heo.
Cậu ôm bát dịch sang một đầu ghế khác: “Mất mặt chết người, anh đói đến thế à?”
Thường Hành cũng dịch theo cậu: “Em bón cho tôi.”
“Anh dịch nữa tôi sẽ không khách sáo đâu đấy.” Bạch Tiểu Đường ngoài miệng nói như vậy, tay lại vẫn ôm bát canh, không hề có ý cầm dao.
Thường Hành lòng tràn đầy vui mừng nhìn cậu chăm chú, biết cậu đang chậm rãi tiếp nhận mình, thế là đùa giỡn với cậu, quấn lấy cậu ép cậu bón cho mình một cái sủi cảo, mới ngồi lại chỗ cũ an phận ăn nốt.
Bạch Tiểu Đường là Omega, ăn uống dù tốt cũng kém hơn Alpha, miễn cưỡng ăn hơn nửa bát là no, vì thế cậu ngồi thong thả ung dung uống canh, chờ Thường Hành.
“Này, sau này anh sẽ cưới Omega thế nào?”
Thường Hành nghe lời này, thiếu chút nữa bị sặc canh sủi cảo: “Ngoan.”
Bạch Tiểu Đường mặt không biểu tình mà “Ồ” một tiếng: “Còn gì nữa?”
“Nghe lời.” Thường Hành đảo mắt, “Thương tôi.”
Cậu cười nhạo đập bát lên bàn, đứng dậy muốn đi. Thường Hành nhanh tay nhanh mắt ôm cậu vào trong lòng, nhéo gáy cậu xích lại gần cười nói: “Còn phải ngày ngày cầm dao dọa tôi, đầu vai có xăm hoa hải đường.”
Bạch Tiểu Đường bóp cổ tay Thường Hành, gương mặt tựa hồ đỏ ửng, lại vẫn cứng miệng: “Omega vừa nghe lời vừa ngoan ngoãn sao còn cầm dao dọa anh hả?”
“Không quan trọng.” Thường Hành ôm cậu nói hùng hồn đầy lý lẽ, “Chỉ cần là em, cái gì cũng được.”
Tuy rằng cậu biết đây là lời ngon tiếng ngọt mà tai vẫn mềm, cắn răng không lên tiếng, chui vào lòng Thường Hành không giãy giụa, chỉ hung tợn cắn cổ hắn, dùng hàm răng cắn ra một vết đỏ ở cổ hắn.
Thường Hành bị cắn đến là lòng nhộn nhạo, xương cốt cũng ngứa: “Tôi có thể cắm không… Áu!” hắn còn chưa dứt lời đã che gáy dở khóc dở cười hôn Bạch Tiểu Đường một cái, “Em nhẫn tâm cắn tôi thật à?”
Bạch Tiểu Đường đắc ý bật cười lên, kéo tay Thường Hành ra lại nhích qua, không cắn nữa, ngược lại hết sức tập trung liếm dấu răng trên gáy hắn.
“Này thì nói bừa…” cậu nhỏ giọng nói thầm, “Đau không? Đáng đời.”
Hắn nghe vậy đỡ trán thở dài, tâm tư Bạch Tiểu Đường luôn dễ đoán như vậy. Thường Hành cũng không nỡ để cậu dời khỏi tầm mắt mình, nếu cậu bị người khác bắt nạt thì hắn sẽ tức giận đến mức nổi điên.
Bạch Tiểu Đường cắn xong cảm thấy mỹ mãn nhìn “kiệt tác” của mình, lại kéo Thường Hành đi ra ngoài. Hắn chiều cậu, lên xe mới nhớ đến ông chủ Phương vẫn té xỉu, quay đầu hỏi: “Cứ thế mà đi à?”
Bạch Tiểu Đường chống cằm không nói chuyện, Thường Hành kiên nhẫn chờ.
Gần trưa, trên đường phố nhiều người qua lại. Cậu nhìn đám người như nước chảy lẩm bẩm nói: “Tôi giết người ở đây, anh làm thế nào?”
“Tôi làm thế nào?” Thường Hành buồn cười tựa vào vô lăng, “Nhiều nhất là lên báo, nói tôi mê Omega sát thủ thôi.”
“Thôi kệ, đi thôi.” Bạch Tiểu Đường nghe vậy cười mỉa mai lắc đầu, “Tôi không dám kéo nhị thiếu gia nhà họ Thường xuống nước đâu.”
“Thôi, mới có vài phút, lại phiền tôi.” Thường Hành bất đắc dĩ thở dài, lái xe về nhà họ Thường, khi vào cửa thấy Beta mà hắn gặp lúc đứng ở bến tàu đang khổ sở đi qua đi lại.
“Ông chủ, cuối cùng ngài cũng về rồi!” Beta thấy Thường Hành thì mặt mày hớn hở.
Thường Hành nghi hoặc xuống xe, không màng Bạch Tiểu Đường giãy giụa, ôm cậu xuống, lại quay đầu hỏi: “Chú tìm tôi làm gì? Tôi có khất nợ tiền lương đâu.”
“Không phải không phải, ngài là ông chủ lớn nhất Thượng Hải.” Beta đầu tiên là nịnh nọt một hồi, lại đưa thiệp đỏ cho Thường Hành, “Ông chủ, thiệp mời của sòng bạc.”
“Sòng bạc của tôi còn cần thiệp à?” hắn buồn cười nhìn thiệp mời, làm bộ muốn vứt, “Không đi.”
“Không phải.” Beta nóng nảy, “Thiệp mời này cho ngài, nhưng không phải cho… Ai nha ông chủ, ngài cứ đi đi!”
Thường Hành sửng sốt chớp mắt, dở khóc dở cười chỉ vào mình: “Sòng bạc của tôi còn đi mời “ông chủ Thường” à?”
“Đúng vậy.” Beta gật đầu lia lịa, “Ngài cẩn thận đó, nhân vật nổi danh đi hết, đừng trốn đấy.”
Thường Hành nhàm chán nhún vai, không để ý lắm đưa thiệp mời cho Bạch Tiểu Đường, lại hỏi: “Anh tôi đi không?”
“Anh Cửu không giống ngài, không đến sòng bạc đâu.” Beta buột miệng thốt ra, bị Thường Hành lườm mới sửa miệng, “Anh Cửu… Anh ấy bán súng ống đạn dược, ai dám mời chứ?”
Thường Hành hừ lạnh đuổi Beta đi, ôm Bạch Tiểu Đường quay lại phòng ngủ, thấy cậu cầm thiệp mời cười sâu xa nhìn mình, vì thế hô hấp của hắn nháy mắt rối loạn, không nói lời nào đè lên người Bạch Tiểu Đường.
Mà Bạch Tiểu Đường thì nâng một chân lên đá bụng hắn, lắc thiệp mời cười càng thêm vui vẻ: “Này thì giả vờ, chơi quá trớn chưa?”
Thường Hành thở hổn hển đè trên người Bạch Tiểu Đường mê muội ngửi: “Cho tôi ôm một lát được không?”
Cậu đá Thường Hành văng ra chút, cố ý kéo cổ áo ra lộ ra đóa hoa hải đường ở vai: “Muốn sờ không?
Hắn gật đầu như giã tỏi.
Bạch Tiểu Đường “Hừ” một tiếng, lại dùng hai ngón tay nhấc làn váy lên chậm rì rì kéo: “Chỗ này thì sao, cũng muốn sờ à?”
Thường Hành đương nhiên vẫn gật đầu, ngây ngốc nhìn tay cậu, sắp thấy bắp đùi trắng nõn của Bạch Tiểu Đường, tầm mắt bỗng nhiên bị thiệp mời chặn.
“Đưa tôi đi.” Cậu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Thường Hành gằn từng chữ một, “Đưa tôi đi, tôi cho anh sờ.”
Hắn hoàn toàn bại trận, ngã xuống người Bạch Tiểu Đường thở dài: “Em không cần như vậy, dù không cho tôi sờ, tôi cũng sẽ đưa em đi.”
Cậu cởi áo tay run run, miệng lại nói: “Tôi không tin, anh nói điêu.”
“Tiểu Đường, tôi nghiêm túc.” Thường Hành lại đứng dậy, ngồi cạnh Bạch Tiểu Đường nhìn cậu cởi quần áo, “Em không cần lấy mình làm giao dịch với tôi.”
Cậu lo cởi quần áo, mặc kệ lời Thường Hành nói, cởi xong bò đến ghét bỏ giẫm dục căn sưng to của hắn, “Cứng đến thế rồi à?”
“Tiểu Đường!” Thường Hành nghiến răng nghiến lợi ôm eo Bạch Tiểu Đường, giọng khàn đặc, “Tôi là một Alpha, còn là một Alpha luôn muốn đánh dấu em.”
Bạch Tiểu Đường thất thần gật đầu, tùy ý ấn tay Thường Hành vào giữa hai chân: “Sờ đi.”
Hắn bị thái độ của cậu chọc giận, thở hổn hển mấy hơi rồi bỗng nhiên cười khẽ, không sờ miệng huyệt của Bạch Tiểu Đường mà lại dịu dàng xoay người hôn cổ cậu.
Cậu theo bản năng cảm thấy một tia bất thường, mở to mắt bất an xoay người: “Anh mau sờ đi, sờ xong… sờ xong tôi còn phải nghỉ ngơi.”
“Em muốn đi cùng tôi đúng không?” Thường Hành cong khóe môi.
“Thì thế nào?” Bạch Tiểu Đường càng thêm bất an, siết chặt chăn.
“Bạch Tiểu Đường…” Thường Hành si mê gọi tên cậu, bàn tay khẽ khàng vuốt ve mặt cậu, lại đột nhiên nắm gáy cậu, “Em không nên dây vào tôi.”
Bạch Tiểu Đường đau đến độ người cứng đờ, ôm cổ Thường Hành kêu đau.
“Em muốn đi cùng tôi à?” hắn không bị dao động, đầu gối chen vào bắp đùi của Bạch Tiểu Đường, “Vậy trở thành Omega của tôi, đương nhiên tôi có thể coi em như bạn tình đi cùng.”
Bạch Tiểu Đường nghe lời này đột nhiên mở to hai mắt, lại hoảng sợ giãy giụa, liều mạng đẩy bả vai Thường Hành muốn đá hắn ra. Nhưng hắn bị thái độ lúc trước của cậu chọc giận, hiện giờ lạnh mặt nắm cổ tay Bạch Tiểu Đường đè dưới thân, lúc hắn sắp cong eo cắm vào, cậu lại bỗng nhiên không tiếng động rơi lệ.
“Tiểu Đường?” Thường Hành nháy mắt tỉnh táo, buông tay Bạch Tiểu Đường ôm cậu thở dài, “Xin lỗi, là tôi xúc động.”
Bạch Tiểu Đường ôm bả vai hắn cắn thật mạnh, miệng đầy máu tươi cũng cảm thấy không hả giận, uất ức xen lẫn sợ hãi xâm chiếm trái tim. Nhưng cậu lại càng muốn đến gần Thường Hành, thậm chí hai chân đã quấn lên eo hắn.
“Nhưng mà tiểu Đường à, tôi nghiêm túc đấy.” hắn hôn cổ cậu nhẹ giọng khuyên nhủ, “Đánh dấu tạm thời ngửi cái là biết ngay, dù tôi có thiệp mời cũng không thể đưa em vào, không bằng để tôi cắm, khi đó trên người em có mùi của tôi, không tạo kết cũng có thể qua mặt được bọn họ.”
“Thật… Thật à?” Bạch Tiểu Đường ngừng khóc, cắn răng hỏi, “Anh thật sự có thể nhịn không tạo kết với tôi à?”
Thường Hành không trả lời ngay mà kề trán lên trán cậu, hỏi lại: “Lâu như vậy rồi tôi chưa từng ép em, giờ em còn hoài nghi tôi à?”
Bạch Tiểu Đường cắn môi dưới do dự một lúc lâu, ngửi chất dẫn dụ của Alpha làm tim cậu đập dần nhanh hơn, như thể tiếp xúc da thịt cũng có thể làm cho cậu phát tình. Vì thế cậu đỏ mặt gật đầu, lại gian nan mở rộng hai chân nhỏ giọng: “Chỉ… Chỉ cho phép cắm, không được tạo kết!”