Bề Tôi Dưới Làn Váy - Nhiễm Nhĩ

Chương 12


[12] Thường Hành cắm trước gương

Tất cả mâu thuẫn và kháng cự đều biến mất hầu như không còn, sống lưng Bạch Tiểu Đường vừa mới chạm vào cái nệm mềm mại, người đã bị đè xuống.

Hắn vội vàng hơn cả cậu, nhịn càng thêm gian khổ.

Bạch Tiểu Đường dùng một chân vòng qua eo Thường Hành, gót chân khác theo chân hắn cọ xát. Lúc sắp bắn tinh dịch, Thường Hành lại rút ra, chật vật vuốt ve mặt cậu nhẹ giọng thì thào: “Thiếu chút nữa lại cắm vào.”

Cậu mắt chữ A miệng chữ O nằm trên giường, trơ mắt nhìn Thường Hành vọt vào phòng tắm, không biết nên nói gì, chỉ có thể cắn răng đi theo, đẩy cửa phòng tắm ra, cách hơi nước mênh mông lườm hắn.

“Em khó chịu à?” Thường Hành hoang mang rối loạn chạy tới, ôm Bạch Tiểu Đường vào ngực cùng tắm, “Hóa ra em rời khỏi anh thời gian ngắn mà đã không chịu nổi?”

Bạch Tiểu Đường giận, cười mỉa mai không đáp, chỉ khàn giọng bảo Thường Hành rửa sạch sẽ tinh dịch trong huyệt đạo. Hắn không biết rửa, tay chân luống cuống, lại không dám phun nước vào miệng huyệt sưng đỏ, cuối cùng đành phải dùng ngón tay nhẹ nhàng moi. Cậu càng khó chịu, tình triều quay cuồng trong thân thể cậu. Có lẽ Thường Hành bị lời dọa cắt tuyến thể của cậu dọa sợ, đã tới tình trạng này rồi mà còn cố nén, dương v*t cứng như bàn ủi cắm giữa hai chân Bạch Tiểu Đường, rất nhiều lần lướt qua miệng huyệt vẫn không cắm vào.

Cậu khó thở tức cười, đẩy Thường Hành ra đi đến trước bồn rửa tay bò lên, ngồi trước gương tách chân nhìn miệng huyệt còn dính tinh dịch. Thường Hành tức khắc không khống chế được mà nhích đến, ôm Bạch Tiểu Đường dùng ngón tay cắm vào huyệt đạo, lại không tự chủ được đổi thành dục căn đâm chọc.

Cậu tựa vào gương chậm rãi lắc lư eo, dục vọng dần dần phồng lên, vỡ ra vào khoảnh khắc Thường Hành đâm đến cửa tử cung. Bạch Tiểu Đường phun tinh dịch lên gương, ngồi phịch trong lòng hắn, chưa tìm lại được lý trí đã bị Thường Hành ôm về vòi hoa sen tắm rửa.

Hắn lại chịu đựng không tạo kết với cậu.

“Thường Hành anh…” Bạch Tiểu Đường tức giận ngứa cả răng, cậu vất vả lắm mới buông tất cả phòng bị, Thường Hành lại không hề cảm kích. Nhưng cậu lại mất tự nhiên không chịu nói thẳng, chỉ oán hận nhìn chằm chằm Thường Hành, khiến hắn càng thêm tự trách, tắm xong ngoan ngoãn ôm cậu về giường, sau đó cầm chăn nằm trên đất.

“Tiểu Đường em đừng sợ, tôi sẽ không tạo kết với em.” Hắn cười khổ hôn trán cậu, xoa vòng eo mềm mại của cậu.

Bạch Tiểu Đường nghe vậy lòng tràn đầy chua xót, lại cảm thấy như mật ngọt, nghĩ ngợi lung tung, cuối cùng chờ Thường Hành nằm xuống tắt đèn mới làm bộ ngủ không an phận lăn xuống.

Hắn đỡ được cậu, sợ đánh thức cậu, không nói lời nào, tim đập lại rất nhanh. Bạch Tiểu Đường nằm trên ngực Thường Hành bị rung thiếu chút nữa cười ra tiếng, cố nén làm bộ không tỉnh, lại dùng hai chân cuốn lấy eo hắn.

Thường Hành tức khắc kêu rên đỡ cánh mông cậu. Bạch Tiểu Đường trong bóng đêm sột sột soạt soạt, miệng huyệt ngậm lấy dương v*t, trong nháy mắt được hắn ôm vào trong lòng.

“Tiểu Đường?” Thường Hành do dự mở miệng, “Em tỉnh rồi à?”

Bạch Tiểu Đường hãy còn giả bộ ngủ, hắn đành cắn răng chậm rãi rút ra đâm vào, dòng nước ấm áp lôi cuốn dục căn không ngừng đâm sâu, một lát đã tới cửa tử cung mà Bạch Tiểu Đường muốn được đâm vào, Thường Hành lại bất động.

Cậu chờ mà lòng nóng như lửa đốt, lại thấy hắn bỗng nhiên gác đầu lên vai mình thì thào: “Tôi không thể thừa dịp em ngủ…”

Tim Bạch Tiểu Đường mềm nhũn, lửa giận lúc trước bị dập tắt không còn một mảnh, tựa hồ ngay cả tình triều cũng giảm đi vài phần.

“Nếu tôi thừa dịp em ngủ cưỡng ép em tạo kết, tôi sống cả đời với em thế nào?” Thường Hành càng nói giọng càng nhẹ, “Để em mang hận sống với tôi cả đời hay sao?”

Hắn nói cả đời, Bạch Tiểu Đường hay nghe thấy từ này trong ca kịch. Lúc trước cậu vẫn khinh thường, hiện giờ đặt trên người mình mới như mộng mới tỉnh. Hóa ra hai chữ “cả đời” từ miệng người ta nói ra, ngọt hơn cả hứa hẹn.

Mũi cậu hơi xót, vài giọt nước mắt lăn xuống khóe mắt, cậu vòng qua eo Thường Hành, rồi lại chịu thua, cuộn tròn trong lòng Thường Hành ngủ thiếp đi. Hắn hôn ấn đường cậu thở dài, gian nan rút ra lại ôm Bạch Tiểu Đường quay lại giường, ngủ cùng cậu, chờ lúc trời sắp sáng mới nhẹ chân nhẹ tay nằm trên đất, làm bộ chưa xảy ra chuyện gì nhắm hai mắt lại.

Bạch Tiểu Đường có Alpha bên cạnh, cho dù tâm sự nặng nề vẫn ngủ một giấc ngon lành, tỉnh lại nhìn thấy Thường Hành nằm trên đất thì vừa tức giận vừa buồn cười, ngồi bên mép giường dùng mũi chân cọ mặt hắn.

Thường Hành túm chân cậu, mở mắt, tầm mắt nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Đường vô cùng nóng rực.

Chẳng ai mở miệng, Bạch Tiểu Đường lại tự mình chui vào lòng Thường Hành trước, trao cho hắn một nụ hôn chào buổi sáng dính nhão.

Thường Hành hôn đến là lòng đầy vui mừng, ôm Bạch Tiểu Đường trần trụi chơi xấu: “Cho tôi làm đi.”

Cậu nhẹ nhàng cười một tiếng, cong chân không nhẹ không nặng mà giẫm dục căn nóng bỏng của Thường Hành, giẫm đến khi hắn thở hổn hển mới thong thả ung dung đồng ý: “Lát nữa nấu bữa sáng cho tôi, tôi cho anh cắm.”

Thường Hành vội vã đồng ý, nói tuân lệnh lại cong eo cắm vào huyệt đạo của Bạch Tiểu Đường. Ai ngờ đêm qua là lần đầu tiên của cậu, miệng huyệt bị cắm sưng lên, sáng sớm thình lình bị cắm vào làm cậu đau đến độ không kìm được nước mắt, chỉ biết run rẩy.

Thường Hành thấy vậy dù ham muốn đến mấy cũng không xuống tay được, ôm Bạch Tiểu Đường luống cuống tay chân dỗ dành: “Tôi không cắm nữa, tiểu Đường tôi không cắm nữa.”

Cậu bị Thường Hành chọc đến dở khóc dở cười, dùng chân nhẹ nhàng đá đầu gối hắn: “Không mau đi lấy thuốc cho tôi đi.”

“Thuốc á?” hắn sửng sốt chớp mắt, tỉnh ra, nhét Bạch Tiểu Đường vào chăn chạy ra ngoài, chạy vài bước mới nhớ ra mình không mặc quần áo, hấp ta hấp tấp mặc áo khoác đi luôn.

Cậu vùi trong chăn cười cong eo, lúc Thường Hành đóng cửa mới không nhịn được nhỏ giọng: “Về sớm chút.” Đáng tiếc hắn không nghe thấy.

Nhưng có nghe hay không cũng không sao cả, Thường Hành căn bản không có tâm tình ở bên ngoài. Hắn mua tất cả các loại thuốc mỡ, sốt ruột hoảng hốt chạy về nhà họ Thường, chưa vào cửa đã bị anh trai cuỗm mất một hộp. Hắn cũng lười so đo, nghiêng ngả lảo đảo vọt vào phòng ngủ, bất chấp mọi thứ nhào lên giường ôm Bạch Tiểu Đường mê say ngửi.

“Làm gì thế?” cậu ghét bỏ trốn tránh.

“Chúng ta bôi thuốc đi.” Thường Hành hưng phấn mở hộp thuốc, “Em thích cái nào?… Thôi để tôi thử từng cái một.” Nói xong gấp gáp xốc chăn lên, kéo hai chân Bạch Tiểu Đường ra muốn bôi thuốc mỡ.

“Cái tên này…” cậu nằm trên giường cười trốn, “Buông tay, tự tôi làm.”

Ban đầu Thường Hành còn không chịu, sau đó có lẽ là lại nghĩ đến Bạch Tiểu Đường quyết tuyệt muốn cắt tuyến thể, vội vàng đưa thuốc mỡ cho cậu, lại trông mong nhìn cậu dùng ngón tay mảnh khảnh quệt thuốc mỡ bôi vào miệng huyệt.

Bạch Tiểu Đường đương nhiên biết hắn muốn cắm, nhưng nghĩ đến đêm qua không tạo kết chung quy là giận, cậu cố ý bôi thật chậm, còn nhét ngón tay vào huyệt đạo kéo d*m thủy ra, cắm ra tiếng nước mới ném hộp thuốc cho Thường Hành, nằm trên giường nhíu mày oán giận: “Có cắm không?”

“Cắm!” Thường Hành được cho phép là nhào lên ngay, lấy lòng hôn cậu, tuy rằng vội vàng, nhưng vẫn dịu dàng, thấy Bạch Tiểu Đường không kêu đau mới bắt đầu rút ra đâm vào.

Vì thế cho dù Bạch Tiểu Đường có tức mấy nhưng cũng không phát tiết nổi với Thường Hành, nằm trên giường bị hắn cắm bắn, lại ghét bỏ thúc giục Thường Hành ôm mình đi tắm.

Thường Hành có chút kinh nghiệm, lúc này tắm cho cậu thoải mái hơn nhiều, cậu híp mắt nhẹ giọng hừ hừ.

“Tiểu Đường, ngày trên thiệp mời là đêm mai, hôm nay chúng ta đi ra ngoài chơi đi.” Thường Hành nhân lúc Bạch Tiểu Đường thả lỏng cảnh giác, đổi cách dỗ cậu, “Dù sao cũng không có việc gì làm.”

Cậu không chịu Thường Hành dỗ, hất nước lên mặt hắn: “Tôi mệt, lười đi ra ngoài.”

“Mệt thế cơ à?” Thường Hành lấy làm lạ, vuốt eo Bạch Tiểu Đường xoa xoa, “Thế thì tạo kết làm em càng mệt đúng không?”

Cậu nghe vậy thì nhìn Thường Hành trêu ghẹo: “Anh chưa từng thân thiết với Omega khác thật à?”

Hắn lắc đầu, ôm Bạch Tiểu Đường cười khẽ: “Tôi chỉ coi trọng em còn gì? Cho nên em tha thứ cho tôi đi, tối hôm qua không phải tôi cố ý làm em…”

Bạch Tiểu Đường đột nhiên ngồi thẳng người che miệng Thường Hành, xấu hổ buồn bực mắng: “Nói linh tinh!”

Hắn chớp chớp mắt, liếm lòng bàn tay cậu hàm hồ: “Em tha thứ cho tôi được không?”

Bạch Tiểu Đường căn bản không trách Thường Hành, gật đầu có lệ, lại bị hắn ôm hôn đến không thở nổi mới được tha.

Nhưng cậu nói mệt, Thường Hành lại nghiêm túc không dám làm càn, chỉ xoay quanh Bạch Tiểu Đường, lúc thì đấm chân lúc thì bóp vai, tuy rằng mục đích không thuần khiết, cậu cũng chịu, chỉ là lúc buổi tối ngủ thì không thích thân thiết nữa.

Thường Hành đau khổ ôm eo Bạch Tiểu Đường hỏi vì sao.

Cậu buồn ngủ, chui vào trong lòng hắn nói thầm: “Mệt, còn sưng lên.”

“Tôi làm nhẹ hơn có được không?” Thường Hành gấp đến độ vò đầu bứt tai, trước kia chưa khai trai còn chịu được, hiện giờ được hưởng tư vị của Bạch Tiểu Đường rồi sao còn nhịn được nữa, “Chỉ cắm mấy cái thôi, tôi bảo đảm.”

“Phiền muốn chết…” cậu nghe mà buồn cười, kéo vạt áo lên thúc giục, “Không được cắm nhiều.”

Thường Hành lập tức ưỡn lưng rút ra đâm vào, sung sướng hôn môi Bạch Tiểu Đường, cắm huyệt đạo đến khi ướt mềm nóng lên mới lưu luyến rút ra.

Cơn buồn ngủ của cậu đã bị tình triều xua tan, giờ phút này cậu dán vào ngực Thường Hành thờ ơ lạnh nhạt: “Không bắn à?”

“Bắn thì em không thoải mái, còn phải tắm, lăn qua lăn lại em lại mệt.” hắn khàn giọng cười, “Đừng lo cho tôi, cắm vào cũng sướng rồi.”

Bạch Tiểu Đường vỗ cái tay của Thường Hành: “Ai lo cho anh?” Nói xong rầu rĩ cười vài tiếng, túm cổ áo của hắn ngủ thiếp đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận