Thường Hành mặc quần xong, ở phòng ngủ bình tĩnh một buổi sáng mới đen mặt ra cửa. Lúc này cậu đã ăn hết một đĩa hoa quả sấy, đang ôm ly nước liều mạng uống nước giải khát.
“Em ấy muốn gặp tôi không?” Thường Hành tùy tay túm cổ áo một hạ nhân gầm nhẹ.
“Không… Không!” Beta hai chân mềm nhũn, bị cơn giận của hắn dọa sợ tới mức run bần bật, “Cậu ấy chưa nói gì hết ạ!”
Lửa giận mà Thường Hành vất vả dằn xuống lại có xu thế bừng lên, hắn cười đi đến sô pha ngồi xuống, nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Đường.
Cậu gãi gãi đầu, buông ly nước chậm rãi bò lên người Thường Hành tựa vào trong lòng hắn. Thường Hành vừa mới thả lỏng, lại thấy bàn tay Bạch Tiểu Đường hướng về phía giữa háng mình.
Hắn hung hăng nắm lấy cổ tay cậu, ấn cậu vào giữa hai chân đánh mông: “Đừng tưởng là em không khỏe thì có thể quậy loạn! Bạch Tiểu Đường, dù em không nhớ ra anh, anh vẫn đánh!”
Bạch Tiểu Đường bị đánh đến run run, nhưng không rơi giọt nước mắt nào, chờ Thường Hành đánh xong thì ôm mông lủi đến trong một góc sô pha.
Thường Hành thở hổn hển mấy hơi, tùy tay ném cái đệm tựa qua. Cậu đỡ được ôm vào trong lòng, vùi mặt vào mê say ngửi. Vì thế tay hắn lại ngứa, hận không thể xách cậu về đánh tiếp. Dù sao đánh tới đánh lui cũng không thật sự dùng sức, nếu Bạch Tiểu Đường cảm thấy đau thì đã ồn ào rồi.
“Anh… Anh đúng là không trị được em mà.” Thường Hành đỡ trán thở dài, lúc nhắm mắt lại bình phục cảm xúc cảm giác được Bạch Tiểu Đường lại nhào vào lòng mình.
Không cần phải nói lại sờ dục căn.
Thường Hành thật sự là hết cách với cậu, đành kệ cho cậu sờ, ủ rũ cụp đuôi ôm cậu về nhà chính ăn Tết. Người này đến nhà họ Thường còn không chịu nắm tay Thường Hành, chỉ muốn nắm dương v*t hắn, bị vỗ lưng vài cái mới không cam lòng mà giữ chặt đầu ngón tay hắn.
Nhà chính im ắng, chỉ có tiếng tuyết rơi rất nhỏ ngoài cửa sổ.
Thường Cửu đang ngồi ở sô pha phòng khách uống trà, thấy họ thì mắt hơi sáng lên: “Về rồi à?”
Thường Hành bị Bạch Tiểu Đường làm cho biểu tình tiều tụy, “Vâng” một tiếng, đẩy cậu lên sô pha, mình thì đứng ở cạnh cửa giận dỗi.
Tuy rằng Bạch Tiểu Đường không nhận ra Thường Hành nhưng còn nhớ rõ Thường Cửu, ngồi trên sô pha ngoan ngoãn chào: “Đại ca, chúc mừng năm mới.”
Thường Cửu cười cười, lại đưa cho cậu một bao lì xì thật dày.
“Anh Cửu, của em đâu?” Thường Hành nhìn lại không nhịn được nói thầm, “Anh cho thì em ấy nhận ngay, em cho thì chắc là chẳng thèm nhìn.”
“Em ấy chưa nhận ra chú à?” Thường Cửu buồn cười thúc giục Thường Hành đến ngồi, “Bác sĩ đã nói là phải từ từ, chú giận dỗi cái gì?”
Hắn đi đến bên cạnh Bạch Tiểu Đường ngồi xuống, cầm quả hồng sấy nhét vào miệng gặm: “Em tự giận mình.”
Cậu cầm bao lì xì nhích lại gần Thường Hành, lén lút lại muốn làm chuyện xấu. Thường Hành nói chuyện với Thường Cửu không rảnh quản cậu. Bạch Tiểu Đường làm như không thấy đại ca nhà họ Thường vùi mặt vào giữa háng hắn, còn cong mông lắc tới lắc lui.
Thường Hành chịu thua nắm gáy cậu, hít sâu vài hơi mới bình tĩnh lại: “Anh à, em vào phòng ngủ dạy dỗ em ấy một chút.” Nói xong không đợi Thường Cửu trả lời, khiêng cậu lên vai mang về phòng ngủ.
Bạch Tiểu Đường ra sức đạp chân, bị ấn trên giường lại giãy giụa nhảy lên, vùng vẫy vào phòng tắm.
Thường Hành thấy cậu muốn đi vệ sinh, đành ôm cậu đi vào phòng tắm, cởi thắt lưng lại đỡ dục căn cho cậu.
Lúc trước Bạch Tiểu Đường không nhận ra Thường Hành, dùng tư thế như vậy đi vệ sinh vẫn luôn không có phản ứng, hôm nay không biết làm sao mà bỗng nhiên ngượng ngùng run run, nhìn chằm chằm bàn tay đang cầm lấy dương v*t mình ngây ngốc mà nhìn chăm chú hồi lâu, đột nhiên nỉ non một tiếng: “Thường Hành…”
Lòng hắn khẽ động, ngón tay theo cán chậm rãi hoạt động, Bạch Tiểu Đường quả nhiên run lên, gọi tên hắn thế nào cũng không tiểu được.
“Em nhận ra tay của anh rồi?” Thường Hành vừa kinh ngạc lại vui mừng, “Tiểu Đường của anh…”
Nhưng mà Bạch Tiểu Đường nhận ra tay Thường Hành lại xấu hổ, hai chân càng thêm vô lực, không đứng được, càng miễn bàn đi vệ sinh. Hắn thấy cậu mãi cũng không tiểu được, dứt khoát bế cậu lên vỗ vỗ mông.
Bạch Tiểu Đường xấu hổ và giận dữ, bụm mặt vừa khóc vừa tiểu, nước tiểu còn kèm theo tinh dịch loãng.
“Có sao đâu…” Thường Hành mỉm cười hôn gáy cậu, “Có phải lần đầu tiên đâu.”
Bạch Tiểu Đường bụm mặt không chịu buông tay, được ôm về giường vẫn xấu hổ. Thường Hành đến gần lại bị đá, nhưng cậu quậy xong lại thích cầm tay hắn.
Thường Hành vui vẻ không biết nên nói gì, năm mới như là đột nhiên có hy vọng, hắn kéo cậu đảo quanh trước mặt anh hắn, cuối cùng bị Thường Cửu lườm chảy mồ hôi lạnh mới thôi.
Nhưng mà tới buổi tối đón giao thừa Thường Hành lại chịu thua.
Thường Cửu biết sức khỏe Bạch Tiểu Đường không tốt, không ép hai người họ thức đêm. Hắn cũng không dám để cậu trắng đêm không ngủ, bèn dẫn cậu về phòng ngủ nghỉ ngơi. Bạch Tiểu Đường nhận ra tay hắn nằm trên giường lộn xộn, ôm cánh tay hắn không ngừng cọ. Chờ hắn cởi quần áo nằm yên, cậu bỗng nhiên ấn tay hắn ở miệng huyệt: “Cắm cắm…”
Thường Hành vô lực, nằm ngửa trên giường thở dài: “Lẽ ra anh nên biết trước, dù em nhớ ra tay của anh cũng chỉ nhớ đến mỗi chuyện này.”
Mà Bạch Tiểu Đường thì nhéo ngón tay hắn, dường như đang hoang mang vì sao nó bất động.
Thường Hành rút cánh tay về gối đầu, mặc kệ cậu đang thất vọng rên rỉ, lại thì thào: “Bạch Tiểu Đường, anh yêu em… em có biết yêu nghĩa là gì không? Chẳng lẽ em ở bên anh chỉ là vì lên giường sao?” hắn nói tới đây đã tự sa ngã, “Em… Sao em lại không nhớ ra chứ? Tay của anh thì em nhớ rõ, mặt anh thì em không nhớ được? Hay là dù là ai, em cũng dính người như thế à?”
Bạch Tiểu Đường căn bản không nghe thấy Thường Hành lầm bầm lầu bầu, cậu giấu bao lì xì Thường Cửu cho dưới gối đầu, lại cười tủm tỉm bò lên.
Thường Hành nhìn mà thất vọng tột đỉnh, hãy còn rối rắm, lại nghe hắn lẩm bẩm nói: “Giữ lại hết, sau này đưa Thường Hành đi xem kịch, anh ấy ngay cả《Tây Du Ký》cũng thích nghe.”
Hắn nghe vậy mũi hơi xót, oán hận trong lòng trở thành hư không, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu Bạch Tiểu Đường thở dài: “Anh dùng tiền của em làm gì?”
Bạch Tiểu Đường lại gối lên gối đầu đắc ý lắc chân, như thể thấy cảnh mình ôm cánh tay hắn đi vào Lê Viên.
Vào đêm hạ nhân đến gõ cửa, nói là đến canh giờ bắn pháo trúc. Thường Hành thấy cậu vẫn chưa buồn ngủ, đưa cậu ra cửa đốt pháo hoa.
Thường Cửu cũng không ngủ, đang đứng trong gió tuyết chỉ huy hạ nhân dọn pháo trúc đến giữa sân.
Bạch Tiểu Đường trốn ở sau hắn nhìn quanh, thấy không ai quản mình thì che tai nhảy nhót chạy về phía trước. Thường Hành hồi thần vội vàng chạy theo, chạy cực nhanh, sợ Bạch Tiểu Đường té ngã. Cậu lại thật sự vui vẻ, nhảy nhót tưng bừng, chớp mắt đã chạy đến trước mặt hạ nhân xin lửa tự mình đốt.
Thường Hành nào dám để cậu đốt, tức muốn hộc máu mà kêu: “Đừng cho em ấy!”
Cậu lại giật lấy hộp diêm mất rồi, Thường Hành nhìn đến khó thở chỉ có thể cầm pháo trúc chạy về hướng ngược lại. Bạch Tiểu Đường thấy pháo của mình bị cướp, khom lưng vo nắm tuyết ném lên người hắn, trong lúc nhất thời bông tuyết bay tán loạn, đêm đen cũng không nhìn rõ ai là ai, hai người họ lại chơi đến túi bụi. Cũng không biết qua bao lâu, bầu trời bỗng nhiên bừng sáng pháo hoa.
Ánh vàng chiếu sáng Bạch Tiểu Đường, trên nền tuyết bóng dáng người nọ tựa hồ ngắn ngủi mà rõ ràng trong chớp mắt, nháy mắt pháo hoa vụt tắt lại mơ hồ. Cậu ném cầu tuyết ngơ ngẩn đi lên trước hai bước, trượt chân, chìm vào tuyết thật dày.
Thường Hành nhìn thấy hết, lo lắng ba bước thành hai bước tiến lên muốn bế cậu từ trên nền tuyết lên, cậu vẫn bừng bừng sức sống bò dậy phủi quần, lại bôi đầy tuyết lên mặt hắn, cười hì hì chạy đi.
Thường Cửu lẻ loi đứng trong viện nhìn họ cười cười, tắt que diêm ném đi, lại đốt một cây pháo, bi thương ở đáy mắt bị ánh lửa ấm áp chiếu sáng, ngay sau đó lại vỡ vụn dưới pháo hoa đầy trời.
Bạch Tiểu Đường bị tiếng vang lớn của đợt pháo trúc thứ hai dọa sợ tới mức rụt cổ, ngây người được Thường Hành ôm lấy.
“Bắt được em.” Hắn mặt đầy tuyết bế cậu lên, đầu tiên là đánh mông cậu vài cái, lại cho cậu cưỡi trên cổ mình xem pháo hoa.
Tiếng pháo hết đợt này đến đợt khác từ bốn phương tám hướng truyền đến, con chó quý nhà hàng xóm bị đánh thức bắt đầu sủa bậy, lại chạy trên nền tuyết vui vẻ.
Bạch Tiểu Đường đỡ vai Thường Hành vừa xem pháo hoa vừa cười, đầu gối thường thường chọc vào mặt hắn, đá mặt Thường Hành làm hắn lo lắng còn không tự biết, tay chân tê dại vì lạnh cũng không muốn dừng, cuối cùng vẫn bị Thường Hành đánh mông tới khóc sướt mướt mới bằng lòng vào nhà.
Cứ như thế năm mới trôi qua, náo loạn được nửa hắn nhìn Bạch Tiểu Đường nặng nề ngủ mà thở dài, cảm thấy cho dù đối phương khôi phục như lúc ban đầu thì sinh hoạt của hai người họ cũng giống như bây giờ đến tám chín phần, nghĩ đến là lại chờ mong.
Thường Hành hơi nhếch khóe miệng lên, nhéo gáy Bạch Tiểu Đường nhích lại gần hừ hừ: “Bạch Tiểu Đường, anh còn muốn nhìn em quậy với anh, nhìn em mang thai, lại nhìn em già đi cùng anh, cho nên… em đừng quên anh.”
Cậu trong lúc ngủ mơ chép miệng, nói mớ tên Thường Hành trở mình, tay hơi lạnh thò ra khỏi chăn, sột soạt tìm được giữa hai chân hắn, sờ được dục căn mới an tâm.
Thường Hành liếc Bạch Tiểu Đường một cái, không dịch tay cậu ra, ngược lại khẽ cười nói: “Anh coi như em đồng ý rồi nhé?”
Bạch Tiểu Đường thế nào cũng không thể tưởng được, mình ở trong mộng lại đem cả đời cho Thường Hành. Nhưng dù cậu tỉnh táo thì chắc cũng sẽ không từ chối.
Chung quy cả đời Thường Hành đã sớm là của cậu.