Bệnh Mỹ Nhân Bị Sủng Hư - Hồng Diệp Nguyệt Thượng

Chương 51: ◎Người gieo gió gặt bão là anh◎


Edit: thauyn22

Nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc, Vân Niệm hơi giật mình.

Nghiêm Kinh Nguyệt ở bên cạnh phát ra tiếng cười khẽ không rõ ý tứ, hỏi Vân Niệm: “Cùng tôi? Hay là cùng anh ta?”

Vân Niệm nhìn Chu Hành Nghiên, quay đầu trèo lên xe Nghiêm Kinh Nguyệt.

Vẻ mặt Chu Hành Nghiên ảm đạm, liếc nhìn bóng dáng hai người rời đi, lại có chút buồn rầu, nói như vậy Vân Niệm lần này là thật sự tức giận.

Trở về con đường rất quen thuộc, nhưng vẫn tập trung đi theo, giống như vệ sĩ.

Nghiêm Kinh Nguyệt nhìn vào gương chiếu hậu, như đang nói chuyện phiếm thuận miệng hỏi: “Bạn trai?”

Vân Niệm suy nghĩ một chút, lắc đầu, cậu và Chu Hành Nghiên không có đang yêu đương.

Nghiêm Kinh Nguyệt thấy cậu không muốn nhiều lời, rất biết điều không tiếp tục hỏi nữa, trong lòng mơ hồ hiểu ra, đã tìm được nguyên nhân tiểu thiếu gia đơn độc một mình chạy đến nơi đây rồi.

Hai chiếc xe một trước một sau bám sát nhau suốt hành trình, trong đêm khuya trở về căn nhà ba tầng lúc trước.

Đứng trước căn nhà đã sống được một tháng, Vân Niệm mới phát hiện tường ngoài của nó là màu lam, nóc nhà là một loại ngói giống như màu nâu thẫm.

Cậu giống như ngày đầu tiên tới nơi này, ngẩng đầu nhìn nửa ngày, bỗng nhiên ý thức được chính mình ngày đó đã xúc động cỡ nào và lỗ mãng ra sao khi vào đây sống, chỉ cầm theo mỗi cái điện thoại, càng nhìn càng giống một con quỷ nhỏ vì giận dỗi mà trốn khỏi nhà.

Chu Hành Nghiên không xuống xe, yên lặng dừng xe ven đường cách đó một đoạn.

Nghiêm Kinh Nguyệt dùng ánh mắt sâu xa, hỏi ý Vân Niệm: “Muốn mời anh ta vào nhà ngồi không?”

Vân Niệm xoay người bay nhanh vào nhà, sợ chậm một giây sẽ thay đổi chủ ý.

Nghiêm Kinh Nguyệt không nhanh không chậm đi theo cậu vào nhà, nhìn về phía chiếc xe ngừng ở ven đường cười cười, đóng cửa lại.

Vân Niệm vừa trở về liền lên lầu, cũng không quay lại nhìn Nghiêm Kinh Nguyệt.

Khi ở một mình trong phòng, trong cậu lại bắt đầu lo lắng, cảm thấy đêm nay giống như giấc mộng.

Tựa hồ là bởi vì chưa từng tách ra quá lâu, cho nên Chu Hành Nghiên rất ít khi xuất hiện trong mộng của cậu, đêm nay là ác mộng hay là mộng đẹp, cậu cũng không nói rõ được.

Cậu đi tắm rửa, sau khi đi ra vẫn như cũ không lần ra được chút manh mối nào.

Biết được người mỗi đêm trên chiếc xe dừng ngoài cửa sổ kia chính là Chu Hành Nghiên, phản ứng của cậu lại bình tĩnh hơn so với tưởng tượng, thậm chí một chút cũng không ngoài ý muốn, chỉ là tò mò Chu Hành Nghiên rõ ràng vẫn luôn ở bên cạnh cậu vì sao lại không cho cậu biết.

Chu Hành Nghiên một bên nói anh sai rồi, một bên lại nói cậu tra tấn anh, dường như đã chịu đựng không ít đau khổ, nhưng chuyện này và trốn ở trong xe theo dõi cậu có liên quan gì?

Cậu kéo màn ra, theo bản năng nhìn về hướng tán cây đối diện.

Chiếc xe hơi màu đen vẫn đậu cùng một chỗ như trước đây. Cậu cho rằng mình hoa mắt, Chu Hành Nghiên sao có thể vẫn chưa đi.

Cậu ngồi xuống bên cửa sổ, qua một lát lại đứng lên.

Chiếc xe vẫn không biến mất.

Cậu đi tìm chiếc điện thoại từ ngày đầu tiên đến đây vẫn chưa mở lại lần nào, mở ra, vô số cuộc gọi nhỡ và tin nhắn ập đến.

Chu Hành Nghiên suốt một tháng nói xin lỗi cậu, xen lẫn là sự quan tâm và dặn dò mỗi ngày của anh.

Cậu kéo bức màn ra một xíu, nhìn chiếc xe bị bao phủ trong bóng đêm, cuối đầu gửi một tin nhắn đi từ điện thoại.

【 Anh đang nhìn em phải không? 】

【 Phải, anh đang nhìn em. 】

Chu Hành Nghiên trả lời rất nhanh.

【 Vì sao vẫn luôn muốn nhìn em? 】

【 Nhìn thấy, sẽ an tâm thêm một chút. 】

Vân Niệm ngẩng đầu, một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, phía sau cửa sổ xe chỉ có một mảnh mơ hồ.

【 Nhưng mà em cái gì cũng không nhìn thấy. 】

【 Em chỉ cần biết rằng anh luôn ở đây là được. 】

Đèn xe lóe lên hai cái, như đang chào hỏi cậu.

Vân Niệm tắt đèn, nằm lên giường, nhịn không được lại nhìn ra cửa sổ, ánh trăng chiếu vào, ánh sáng loang lổ dừng trên sàn nhà, giống như giây tiếp theo sẽ hóa thành một dáng hình vô cùng quen thuộc, đi đến bên mép giường dỗ cậu.

Cậu bỗng nhiên rất buồn ngủ, nhớ tới một vấn đề bèn hỏi Chu Hành Nghiên: 【 Chừng nào thì anh đi? 】

Trong xe, Chu Hành Nghiên thu hồi tầm mắt, nhìn tin nhắn vừa được gửi đến, ánh mắt mềm mại, ánh đèn bên cửa sổ sớm đã tắt, lúc này, Vân Niệm hẳn là đã mệt.

Một lát sau, tin nhắn mới được gửi đến.

【 Anh chờ em ngủ. 】

Vân Niệm cái gì cũng không nói, trong bóng đêm nhắm mắt lại.

Cậu bị tiếng gõ cửa lúc sáng sớm làm cho bừng tỉnh, nằm trên giường ngáy ngủ, không nhớ rõ tối hôm qua đã ngủ lúc nào, vừa mở mắt trời đã sáng.

Nghiêm Kinh Nguyệt đứng ở cửa nở nụ cười, hỏi cậu: “Muốn cùng nhau ra ngoài ăn bữa sáng không?”

Vân Niệm mặc áo ngủ ngây thơ mờ mịt, theo bản năng gật gật đầu, tiếp theo “cạch” một tiếng xoay người đóng cửa, đem Nghiêm Kinh Nguyệt một lần nữa nhốt ở bên ngoài, tự mình đi thay quần áo.

Nghiêm Kinh Nguyệt tính tính, một tháng, hắn chưa từng vào phòng vị tiểu thiếu gia này. Tuy rằng nói dường như rất bình thường, nhưng hắn muốn mối quan hệ của hai người xích gần hơn nữa.

Vân Niệm thay xong quần áo xuống lầu, nhìn thanh niên rảnh rỗi đang tưới nước cho chậu hoa, tin rằng gần đây đối phương thật sự rất nhàn hạ.

Nghiêm Kinh Nguyệt nghe được tiếng bước chân, buông bình tưới hoa xuống, gương mặt lại nở ra nụ cười hiền hòa: “Đến rồi? Đi thôi!”

Nghiêm Kinh Nguyệt gần đây không biết vì sao, không nhìn thấy vị tiểu thiếu gia này liền cảm thấy thiếu thiếu gì đó, làm cái gì cũng không tập trung, nếu gặp rồi, từ đáy lòng liền cảm thấy vui vẻ, vốn dĩ là một người thích cười, cùng Vân Niệm ở bên nhau, ý cười trên mặt càng chưa từng buông xuống.

Vân Niệm cũng không phải người xấu xa gì, cùng hắn hòa thuận mà ra cửa.

Gần đấy có một nhà bán ăn sáng, mặt bằng cửa hàng không lớn nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp, hương vị rất ngon.

Sáng sớm mát lạnh, hai người chậm rãi đi qua, Nghiêm Kinh Nguyệt vui vẻ thảo luận về những món ăn đặc trưng của tiệm.

Lướt qua gốc cây kia, Vân Niệm không tự giác nhìn về hướng ấy.

Nghiêm Kinh Nguyệt thò lại gần hỏi: “Biết anh ta đi lúc nào không.”

Vân Niệm lui về phía sau nửa bước, kinh ngạc nhìn hắn, không biết là bởi vì hắn đột nhiên tới gần, hay là bởi vì bị phát hiện ra động tác nhỏ vừa rồi.

“Khi nào?”

“Rạng sáng.” Giọng Nghiêm Kinh Nguyệt toát ra vẻ khó tin, “Rạng sáng tầm 3, 4 giờ, tôi vẽ hỏng một bức tranh chân dung, ra cửa hít thở không khí, nhìn thấy anh ta mới vừa rời đi.”

Vân Niệm yên lặng nghĩ, Chu Hành Nghiên ở chỗ này làm gì, cậu cũng không phải con nít nửa đêm tỉnh giấc sẽ khóc.

Nghiêm Kinh Nguyệt lại cười rộ lên: “Cậu nói xem anh ta vẫn luôn canh cậu làm gì, khu phố này rất an toàn, đến cả vứt rác bừa bãi còn không có. Anh ta là không yên tâm cậu, hay là không yên tâm tôi?”

Vân Niệm nghiêm túc an ủi hắn: “Anh là người tốt, anh ấy nhất định có thể nhìn ra, sẽ không nghĩ anh như vậy, anh đừng tức giận, thật ra tính tình anh ấy rất tốt.”

Nghiêm Kinh Nguyệt nhìn cậu ngây thơ bảo vệ người mình, âm thầm nếm trải mùi vị ganh tị.

Chờ khi phục hồi tinh thần lại, Nghiêm Kinh Nguyệt cảm thấy bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ.

Chờ khi hai người ăn xong trở về, một con mưa to mùa hạ thình lình trút xuống.

Sau khi vào nhà, Vân Niệm đã bị ướt sũng từ đầu đến chân, vài sợi tóc mềm mại dính trên mặt, khiến khuôn mặt nhỏ càng gầy gò tái nhợt đáng thương, hàng mi đen dài treo bọt nước, chớp chớp cho nước rớt xuống, như đang khóc.

Nghiêm Kinh Nguyệt vội vàng lấy khăn lông đến giúp cậu lau người.

“Tôi có thể tự mình làm.”

Vân Niệm lui về sau vài bước, vẻ mặt đừng xen vào, bắt lấy khăn lông từ trên tay hắn, trùm lên đầu, lung tung xoa vài cái, xoa cho mái tóc ướt dầm dề càng thêm rối.

Nghiêm Kinh Nguyệt không tiện động tay, chậm rãi mở miệng: “Chu lão tiên sinh nói cậu cơ thể yếu ớt, là một tiểu thiếu gia cao quý, bảo tôi chăm sóc tốt cho cậu, nhưng thật ra cậu đã tự chăm sóc mình rất tốt, có vẻ như tôi đã dư thừa rồi.”

Hắn cố ý làm ra dáng vẻ cô đơn.

Vân Niệm đương nhiên biết hắn chỉ trêu ghẹo mình, quay đầu cười cười với hắn, chạy đi rót nước uống, cầm cái ly lên lầu, cũng không quay đầu lại mà chỉ nói chào hắn: “Tiểu Nguyệt tạm biệt.”

Nghiêm Kinh Nguyệt vẫn luôn nhìn theo bóng dáng cậu biến mất trên cầu thang, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.

Chẳng lẽ vị tiểu thiếu gia này vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện sao? Rõ ràng là một dáng vẻ đáng thương không thể không người chăm sóc, lại không ngờ rất biết cách duy trì khoảng cách với người lạ.

“Không nghĩ tới bé ngoan có đôi khi cũng rất biết làm người buồn rầu.”

Thanh niên tuấn tú ôn hòa đứng bên cửa sổ lẩm bẩm tự nói, từ vị trí này cũng có thể nhìn đến nơi chiếc xe kia đậu.

Người nọ giống như bàn thạch canh giữ nhiều ngày như vậy, tối hôm qua ăn nói khép nép cũng không có thể dỗ người hồi tâm chuyển ý, đừng nói đem người đi, đến cửa cũng còn chưa thể vào.

Dù vậy, đêm nay vẫn sẽ lại đến chứ?

Vân Niệm cũng suy nghĩ về vấn đề này.

Cậu tắm xong, thay ra bộ quần áo ướt, theo thói quen đến bên cửa sổ ngồi xuống.

Hôm nay cậu không quá muốn cùng Nghiêm Kinh Nguyệt ra ngoài, thành phố rộng lớn phức tạp, có rất nhiều việc thú vị đếm không xuể, nhưng khi cậu ngồi đối mặt với cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy phong cảnh trước mắt cũng không tệ lắm.

Phía dưới tán cây kia trống rỗng, cũng đủ để cậu lang thang tưởng tượng không mục tiêu suốt cả ngày.

Cậu muốn Chu Hành Nghiên sẽ đến sao.

Cậu hy vọng Chu Hành Nghiên sẽ đến sao.

Khi Chu Hành Nghiên nhìn cậu, suy nghĩ cái gì, có phải sẽ lén cười trộm cậu trong lòng không, cảm thấy cậu là một tên ngốc tùy hứng lại nhát gan.

(Truyện chỉ đăng ở một trang duy nhất là App Watt.pad! Tất cả các trang khác đều là ăn cắp. by thauyn22 on Watt.pad)

Sau khi bóng đêm buông xuống, dưới tán cây có động tĩnh, chiếc xe quen thuộc dần xuất hiện trong tầm mắt Vân Niệm.

Cùng lúc đó, mưa to giống buổi sáng không một lời báo trước mà tầm tã rơi xuống.

Vân Niệm nhìn đến nơi chiếc xe đang đậu, theo bản năng rời khỏi cửa sổ, trốn đến bên giường, trợn tròn mắt nhìn trần nhà, nghe tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn ngoài cửa sổ, dường như đang cố gắng bao phủ mọi thứ, khiến người hoảng hốt theo bản năng.

Điện thoại vang lên.

Chu Hành Nghiên gửi tin nhắn cho cậu.

【 nên tắt đèn ngủ rồi bé cưng. 】

Giống như giờ phút này hai người cách xa nhau vạn dặm, mà không phải chỉ cách một cái cửa sổ, một màn mưa lớn, không còn cách nào khác chỉ có thể nhắn tin liên lạc cho nhau, lấy đó làm niềm an ủi.

Lại giống như gần trong gang tấc.

Trong nháy mắt hình như Vân Niệm nghe được Chu Hành Nghiên nhẹ giọng nói chuyện bên tai mình, giống như mỗi đêm đi ngủ trước đây vậy.

Nhưng mà trước mắt hiện tại chỉ có một hàng ký tự.

Cậu nhắm mắt tưởng tượng một chút, những lời này từ trong miệng Chu Hành Nghiên nói ra nên là giọng điệu như thế nào.

Tiếng mưa rơi như muốn che trời lấp đất quấy nhiễu cậu, cậu phát hiện bản thân không cách nào chỉ dựa vào tưởng tượng để tạo ra một Chu Hành Nghiên chân thật đến dỗ mình đi vào giấc ngủ.

Cậu tắt đèn, trong bóng tối một lần nữa nhắm mắt lại, vỗ về giấc ngủ.

Cửa sổ lộ ra ánh đèn đã tắt, mưa to như che trời lấp đất, xối xả vào giấc mơ của Vân Niệm, làm ướt hết tất cả hình ảnh, chiếc xe kia giống trang giấy trắng mỏng dính, tan biến trong cơn mưa, cậu sợ hãi hô to: “Chu Hành Nghiên còn ở trên xe!”

Cậu bỗng nhiên bừng tỉnh, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chỉ thấy ánh mặt trời đã lên cao, bên tai vang lên tiếng ve sầu, là một buổi sáng bình yên rực rỡ.

Cậu không thèm xỏ giày, đi chân trần đạp lên mặt đất, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống.

Đường phố bị mưa to cọ rửa đổi mới hoàn toàn, gió sớm thổi cành lá đung đưa, càng thêm xanh mướt.

Mặt đường dưới tán cây trống rỗng.

Vân Niệm bỗng nhiên có chút buồn cười, cậu tự hỏi sao mình lại có giấc mơ kỳ lạ như thế.

Hôm sau lại là hai đêm trời mưa to, cả hai đêm mưa gió Chu Hành Nghiên đều tới, Chu Hành Nghiên lại cùng cậu đi vào giấc mộng.

Sau khi lại thêm một lần nữa bị tỉnh giấc, vừa đúng nửa đêm, mưa vẫn còn rơi.

Trong phòng một mảnh đen nhánh, ngoài cửa sổ, trong cơn mưa bụi tầm tã ánh đèn đường gian nan tản ra ánh sáng nhàn nhạt.

Vân Niệm sờ soạng xuống giường, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, các chấm sáng nói thành một đường, ở vị trí quen thuộc kia mơ hồ hiện lên một bóng đen thân thuộc.

Cậu giống như mộng du mà tiếp tục sờ soạng xuống lầu, trong ngăn tủ ở cửa tìm được một chiếc ô.

Không bao lâu, cánh cửa trên bức tường màu lam kia bị hé mở từ bên trong, ngay sau đó một bóng người gầy gò từ bên trong nghiêng người chui ra, căng dù đi vào trong mưa.

Chu Hành Nghiên cho rằng mình nhìn lầm rồi, lại nhìn lên hướng cửa sổ lầu hai, xác nhận ánh đèn chưa từng được mở lại, người bên trong hẳn là đang ngủ say mới đúng.

Nhưng bóng người kia vẫn đang từ từ tiếp cận, chiếc ô che mưa vàng cam khiến cậu giống như một chú đom đóm đáng thương đang lao đi giữa đêm mưa, lại giống như một cây nấm di động.

Cửa sổ xe bị gõ hai tiếng từ bên ngoài.

Chu Hành Nghiên nhanh chóng mở cửa xe, túm kéo người vào, chỉ cảm thấy kinh hãi khiếp vía: “Sao em lại một mình chạy lung tung thế này?”

Anh còn muốn nói thêm gì đó, đã bị ôm chặt.

Vân Niệm chui vào lòng ngực anh sau đó trực tiếp nhắm lại mắt, không hài lòng mà lẩm bẩm: “Em buồn ngủ quá, anh đừng nói chuyện.”

Chu Hành Nghiên hơi giật mình, cúi đầu, cằm để trên mái tóc xù xù của đối phương, ngửi được hơi thở ấm áp quen thuộc, xác nhận đây không phải ảo tưởng của kẻ điên cuồng yêu trong đêm mưa.

Trong lòng ngực nhiều thêm một phần trọng lượng, không nặng, nhưng lại làm tim anh kiên định.

Vì thế anh cũng im lặng, bàn tay to rộng vuốt ve tóc của đối phương, xuống bả vai, từng cái vỗ nhè nhẹ sau lưng cho người trong lòng ngực, làm đúng trách nhiệm ru ngủ.

Người được dỗ ngủ lại không an phận, không chịu ngoan ngoãn đi vào giấc ngủ, ở trong lòng ngực anh cọ tới cọ lui, đem cả khuôn mặt chôn vào ngực anh, hít thở thật sâu, cánh tay ôm lấy eo anh càng siết càng chặt.

Anh bị thái độ cực kỳ không muốn rời xa này kích thích cho hô hấp đều có chút khó khăn, quan tâm nói: “Làm sao vậy,”

Vân Niệm không nói lời nào, ở trong lòng ngực anh cọ, dường như còn ngại không đủ, gương mặt dán lên cổ anh, cắn lung tung mấy ngụm, không biết nên nói là muốn cắn người hay muốn hôn người.

“Em gặp ác mộng.”

Người trong lòng ngực anh bỗng nhiên dừng động tác lại, dựa vào vai anh, nhẹ giọng nói.

“Anh ở đây.”

Chu Hành Nghiên ôm chặt lấy cậu, hận không thể đem người trước ngực nhập hòa làm một, để cậu không cách nào tách mình ra được.

Vân Niệm nói rất tủi thân: “Nhưng em vẫn còn sợ một chút.”

Chu Hành Nghiên tim như muốn tan ra, giọng điệu run rẩy an ủi: “Không sợ, anh vẫn luôn ở đây canh chừng em.”

“Đều tại anh.” Vân Niệm lại muốn cắn anh, chen qua ngồi lên đùi anh, đem trọng lượng cả cơ thể ngồi lên người anh, ôm cổ anh ngang ngược vô lý mà cắn một ngụm, vẫn rất ấm ức, “Đều tại anh.”

Chu Hành Nghiên không quan tâm mà thuận theo cậu, chủ động nhận sai: “Phải, đều tại anh, đều là anh không tốt.”

Lúc này Vân Niệm một chút cũng không muốn nói đạo lý, gối bờ vai của cậu lên lòng ngực anh oán trách: “Đều tại anh, nếu không phải anh, em cũng sẽ không đi, sẽ không một mình chạy đến một nơi xa lạ thế này.”

Chu Hành Nghiên nắm tay cậu, cảm thấy cổ tay so với trước đây đã gầy đi một vòng, mấy ngày nay gặp lại vừa nhìn liền biết sống không tốt lắm.

“Phải, đều là do anh.”

“Nếu không phải tại anh, em cũng sẽ không gặp ác mộng.”

“Đều do anh, tất cả đều là do anh.”

Chu Hành Nghiên không khỏi nhớ lại những ngày qua anh đã sống như thế nào, cõi lòng thắt lại, chỉ cảm thấy cậu đồng ý nằm trong ngực anh đã là một chuyện rất may mắn rồi, mọi trách nhiệm anh chấp nhận không thoát khỏi liên can.

Vân Niệm thấy anh như thế, trong nháy mắt càng trở nên mềm yếu đáng thương, mọi ấm ức đều bị phóng đại, đáng thương mách lẻo với anh: “Mùa hè ở nơi này thật sự quá khổ sở, luôn đột ngột mưa, em bị ướt hết.”

Chu Hành Nghiên vuốt cổ tay áo bị mưa làm ướt của cậu, dỗ dành từng tiếng: “Không sao đâu, mưa gió sẽ dừng lại, mùa hè rồi sẽ qua đi.”

Cậu nghĩ đến gì đó, thu tay lại, từ trong ngực Chu Hành Nghiên ngẩng đầu lên, có chút xấu hổ lại buồn bực hỏi: “Có phải anh đang lén cười nhạo em không, cười em tự làm tự chịu, gieo gió gặt bão.”

Chu Hành Nghiên ngạc nhiên nhìn cậu, hoảng hốt ôm chặt cậu, anh vốn phải đem bé cưng của anh nâng niu trong lòng bàn tay, đặt ở đầu quả tim, dâng hiến mọi thứ, ngăn cách với hết thảy mọi phiền não đau khổ của thế gian, nhưng mà anh một lần nữa lại làm đối phương bởi vì anh mà sinh ra ưu buồn, thật sự là tội không thể tha.

“Không phải, không phải như thế, người tự làm tự chịu là anh, người gieo gió gặt bão cũng là anh, khi đó anh vậy mà lại không nhìn ra được gì, không biết em đang sợ hãi, không biết em đang lo lắng, còn tự cho thông minh mà cho rằng em chỉ là đang giận lẫy, để mặc em tự mình gặm nhắm nhiều áp lực như vậy.”

Vân Niệm không nói nữa, nghe thấy quen thuộc hơi thở, có chút buồn ngủ.

Bên ngoài gió to mưa lớn, như trút xuống toàn bộ dãy ngân hà, cậu được Chu Hành Nghiên gắt gao ôm vào trong ngực, say sưa đi vào giấc mộng, giống như ở trong lâu đài kiên cố không thể phá vỡ, mưa bão hay ác mộng đều không thể xâm nhập.

Editor: do cũng hơi bận, với tập trung hoàn bộ kia nên bị lỗi hẹn với bộ này, còn vài chương nữa thôi là chúng ta phải nói lời tạm biệt rồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận