Biệt Kích Nơi Dị Giới

Chương 31: Faragach đã hoàn thành và bất ngờ lớn


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cuộc chiến giành tem ?‍♂️

—————–2 tháng sau—————-

Hai tháng sau sự kiện tại Đế quốc, FOB Faragach đã hoàn thành theo cái kế hoạch mà tôi muốn.

Nó đơn giản là một hình ngôi sao 6 cánh toả về 6 hướng. Hình dạng của một toà thành như thế này là chưa từ có tiền lệ trong lịch sử. Phải, Faragach là toà thành đầu tiên của thế giới này làm điều đó. Với hệ thống phòng thủ tiên tiến nhất, không đội quân nào có thể chiếm lấy nó.

Cùng với việc FOB Faragach hoàn thành đó là các giếng dầu mỏ và khí đốt cùng với nhà máy lọc dầu đầu tiên trên thế giới này đã hoàn thành. Tiếp đó là con đường từ một thị trấn cách biên giới của Famine và Assylum chừng 80km tên là Laminia đã thông xe, giúp rất nhiều cho việc vận chuyển hàng hoá. Những người định cư đầu tiên cũng đã đến nơi này để có xây dựng một thị trấn nhỏ gần Faragach. Những việc còn lại là xây dựng đường cao tốc nối liền Polenius và Zanuko.

Sân bay cấp chiến lược của quân đội Assylum ở Faragach đã hoàn thiện, với hai đường băng dài 3000m, 5 hangar rộng lớn có thể chứa vừa hai chiếc An-225 cùng hàng chục hangar nhỏ hơn, cùng với cả Radar và hệ thống phòng thủ, nó thực sự đã là một trong ba sân bay quan trọng nhất của Assylum tính đến thời điểm hiện tại.
———————————————-
Trong lúc làm việc ở đây, có vài lần tôi về lại thủ đô. Thường là vào cuối tuần. Kể từ khi trở về từ Đế quốc thì Anastania đã được Anna đưa về lại thủ đô. Không biết để làm gì nhưng mà nó thực sự giúp tôi tập trung hơn. Cuối tuần này tôi cũng trở về nhà. Nhưng lần này có chút đặt biệt, chính tay hoàng gia yêu cầu tôi trở về. Không biết là có chuyện gì không nhỉ.

Ngồi trên chiếc chuyên cơ mà chỉ có tổng thống Mẽo mới được ngồi, tôi bắt đầu chuyến bay 2 tiếng đồng hồ về thủ đô Atlancia. Xuống đến sân bay, tôi được mọi người đón chào rất nòng nhiệt. Xe chống đạn đặc dụng Mercedes-Maybach S600 Pullman Guard, cùng một số xe bọc thép hộ tống khác đã được sử dụng để đưa tôi về đến kinh thành.

Mọi người không biết nhưng gần như mọi con đường ở thủ đô đã được thảm nhựa rất đẹp và đi rất là êm nhá. Dọc đường đi tôi thấy rất nhiều người vẫy tay chào đoàn xe. Nhìn đường xá của thủ đô bây giờ rất sạch đẹp và rộng rãi, nhiều luật giao thông cũng đã được ban hành như xe và ngựa không được phép chạy vào đường nhỏ, hay người đi bộ không được phép xuống lòng đường, v.v. Và cùng với mấy con đường là các phương tiện giao thông công cộng nữa chứ.

———————————————-

Ha… cuối cùng cũng đến nơi rồi. Vừa đến, mấy cô nàng đã chạy đến đón tôi. Còn Kurumi và Artermis thì chạy tới ôm tôi luôn.

“Anh đi đường có mệt không ạ?” (Irisdina)
“Anh có cần về phòng không, em thấy anh đã đi một chuyến rất dài rồi đó.” (Anastania)
“Mừng anh đã về, Darling”
.
..

….
…..(đại khái là ta sẽ không nêu ra hết bởi vì ta không muốn bị ói máu chết.)

“Chào mừng con trở về, con trai.” (Leonard)
“Chào mừng anh trở về, John-niisama.” (Bernhardt)

“Cảm ơn hai người vì đã ra đón thần, Bệ hạ, Hoàng tử.”

“Con không cần phải hành lễ như thế đâu. Dù gì thì ta chưa có làm lễ gì cả mà.”
“Phụ thân nói đúng đấy, Nii-sama.”

“Yo, còn nhớ bọn tôi chứ?” (Kirchies)
“Xin lỗi, tôi đến trễ.” (Heinz)

“Hai người vẫn còn sống à?” (John)

“Tất nhiên rồi, đồ khốn! Tôi mà chết thì cậu sẽ mệt lắm đấy! Ha ha ha!” (Kirchies)

“Haizz, Đại công tước-sama à, nếu tôi chết thì số xổ sách kia ai quản lý đây nhả.” (Heinz)

“Puh, ha. Rất vui được gặp lại mọi người.”

———————————————-

“Hảảảảảảảảảảảảảảả?! Phụ thân, người nói cái gì thế?! Còn cả em nữa, Bernhardt! Em thật sự chấp nhận như vậy ư?!”

“Nào nào, John, con hãy bình tĩnh lại đi.” (Hoàng hậu)

“Làm sao con có thể bình tĩnh được, thưa mẫu hậu? Đây là chuyện rất lớn đấy!”

“John-niisama, chuyện gì cũng có cái lý do của nó cả. Anh hãy bình tĩnh lại và nghe lý do từ phụ thân. Đến cả Heinz-dono cũng tán thành nó, nên hãy nghe nói đã.”

“John, lý do ta phong con làm vua của Assylum này, chính là vì tài năng của con. Con hãy xem lại những thành tựu của mình xem. Con đã cứu hai quốc gia lớn nhất của cái thế giới này trong lúc nguy cấp nhất mà chẳng màng đến tính mạng của mình. Nhân loại từ đó đến nay đã mơ ước có thể tự do bay lượn, con đã cho họ những chiếc máy bay. Assylum trước kia, là một nơi đi bộ cũng có thể mất mạng, mà giờ con đã biến nó thành một nơi đến đứa bé ra đường cũng không ai quá lo lắng. Trường học trước đó chỉ cho phép quý tộc vào học, thì hôm nay ai cũng có thể học miễn phí để phục vụ đất nước. Còn nữa, người nông dân trong vương quốc không còn chỉ cầy cấy cho đủ ăn, mà đã có của dư của để. Và còn rất nhiều nữa. Như thế không phải con chính là một người xứng đáng để thay thế ta ư?”

“Nhưng…”

“Onii-sama. Lợi ích quốc gia nên luôn được đặt lên trên. Em tin chắc rằng, không có kẻ nào dám phản đối cả đâu.” (Bernhardt)

“Nhưng có thực là em đồng ý với việc này không, Bernhardt?”

“Vâng.”

———————————————-

Vài giờ sau, một người lính gõ cửa và báo cáo với chúng tôi một câu: “Dân chúng ở Famine đã đồng loạt vùng dậy chống lại tên thua cuộc đó, họ cử vài sứ giả đến để bày tỏ mong muốn được hỗ trợ tiêu diệt tên đó, và muốn được sát nhập vào làm một phần của Assylum.

“Hả?!” (Leonard)
“Thật chứ?” (John)
“Oi oi, chỉ mới có va tháng thôi đấy, không phải đó chứ?”
“Vâng, thưa bệ hạ và đại tướng. Những sứ giả của Famine đang ở ngoài sảnh đợi các ngài đấy ạ.”

Dưới sảnh làm một nhóm khoảng năm người đàn ông dáng vẻ gầy nhom. Họ mặt đồ cũ nát, có lẽ đã không ăn uống trong hơn 3 ngày. Họ quỳ rạp xuống hết khi nhìn thấy tôi, vua Leonard, Bernhardt, Kirchies và Heinz bước ra.

“Đa tạ ngài đã giành chút thời gian để nghe những kẻ nghèo hèn chúng tôi nói ạ.”

Theo những gì mà những sứ giả tên Ambrogio đó nói, chỉ trong vòng ba tháng, những quyền lợi mà chúng tôi cấp cho người dân như khám sức khoẻ, học miễn phí, cung cấp thức ăn, nước sạch,…v.v trong hai tuần chiếm đóng ở đó đã bị tước sạch. Những công trình thuỷ lợi, những con đường mà chúng tôi xây sửa đều bị đập phá như là một nỗ lực để “trút giận” của hắn. Hậu quả là mùa màng của nông dân bị mất trắng, các con đường thì bị ngập, hư hỏng đến mức đến lội qua cũng không thể do ngập nước. Tệ hơn nữa, những tay lãnh chúa tham lam thì không những không hỗ trợ nhân dân, mà còn tăng thuế, tăng cường việc bắt dân đi lính để chuẩn bị cho chiến tranh với Assylum lần thứ hai. Với nông dân, những điều đó chính là một tờ giấy báo tử, khi họ không còn thứ gì để ăn, mà còn phải đóng thuế rất cao, và trụ cột của gia đình thì bị bắt đi lính. Với những thương gia, động vào các tuyến đường giao thương của họ chính là tuyên chiến với họ, nhưng chưa ai dám vùng lên vì đội quân của hắn vẫn ở đó.

Rồi, đến tháng trước, một thị trấn ở phía Tây Nam của Famine vùng lên đòi lãnh chúa nơi đó mở cửa kho lương thực to tướng của hắn. Bạn đoán tên mập tham lam đó sẽ làm gì:

A: mở cửa kho.
B: đàn áp dân chúng, tăng thuế.
C: nhờ đến bệ hạ vinh quan của hắn.
D: B và C đều đúng.

Câu này rất là dễ nhỉ? Vâng, nói tóm lại thì bọn họ bị đàn áp một lần, xong rồi thuế tăng cao để trừng phạt. Nhưng, một chữ nhưng rất chi là lớn đấy, họ không phục, và lần thứ hai, đội quân đánh thuê và nô dịch của hắn đã không chặn được người dân, hắn trốn trong phòng, cầu cứu bệ hạ của hắn. Và hắn tới, tàn sát tất cả, để thể hiện uy quyền khốn nạn của hắn. Nhưng hắn đâu ngờ, trong lúc hắn bận tắm máu người dân của mình, hắn đã để kinh thành của hắn cùng 10 thành lân cận trống không. Thế là hai vị công chúa thứ hai và thứ ba cùng một số vị lãnh chúa tốt bụng kia đã hỗ trợ lật đổ ngôi của tên vua đó. Vì tiềm lực của họ có giới hạn, biết rằng sẽ không thể cầm cự lâu trước một đội quân hơn 300000 của hắn, nên họ đã cầu xin chúng tôi đến hỗ trợ. Cùng lúc, thánh quốc Syran và công quốc Panama đã đưa quân tới để xâm chiếm Famine dưới danh nghĩa hỗ trợ.

“Thế là đến quốc không tham gia lần này à. Được rồi các người hãy đi nghỉ đi, chúng ta sẽ đưa quân đến hỗ trợ sớm nhất có thể.” (John)

Mấy cô hầu gái đưa họ đi tắm và nghỉ ngơi, ăn uống.

“Phụ thân, con sẽ bàn bạc với nữ hoàng trước. Heinz, Kirchies, Bernhardt, chúng ta sẽ có một vài tuần làm việc bận rộn đây. *cười*”

“Được, con cứ làm đi.”
“Cứ giao cho tôi.” (Kirchies)
“Tôi đang đợi câu này đây.” (Heinz)
“Em đã sẵn sàng rồi đây.” (Bernhardt)

Quả là một ngày đầy bất ngờ…

To be continue…
———————————————-


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận