Doãn Tố Nga liên tục mở lời với Cảnh Sương làm Trương Thanh Vân nghe thấy mà ớn lạnh, hắn luống cuống thu dọn đồ đạc rồi nói:
– Được rồi, được rồi, mẹ đừng nói nữa, chúng con phải đi thôi, nếu không chẳng biết khi nào mới đến được Lật Tử Bình.
Doãn Tố Nga nghe thấy những lời nói của Trương Thanh Vân, dù trong lòng vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn nhưng cũng đành không nói nữa. Nhưng lúc này thái độ của bà cũng rất nhiệt tình, Cảnh Sương thì ứng đối rất khéo léo, vẻ mặt vừa tự nhiên vừa chừng mực, phong cách quý phái biểu hiện rất rõ ràng.
Cuối cùng Trương Thanh Vân được cha mẹ hộ tống xuống dưới lầu, khi nhìn thấy một chiếc Honda Accord đổ bên dưới thì trong lòng hai lão không khỏi có chút bồn chồn. Tuy Accord không phải loại xe xa hoa nhưng ở trong một huyện nhỏ mà có loại xe này cũng coi như là người có thân phận.
Trong lòng hai lão thầm buồn bực, Trương Thanh Vân có tiền đồ như vậy từ khi nào? Sao lại tìm được một bạn gái có thân phận như vậy? Nhưng hai người chẳng qua chỉ lo lắng suông, chỉ cần nhìn khí chất của Cảnh Sương thì biết cô gái này có xuất thân không tầm thường, con mình có thể xứng đôi với người ta sao? Phần nhân duyên này có cơ hội thành công không đây?
Nhưng Trương Thanh Vân cũng không biết được cha mẹ có nhiều tâm tư như vậy, hắn chỉ cảm thấy Cảnh Sương đúng là quá mức khéo léo, rõ ràng cái gì là khảo sát đất trồng rau trong miệng nàng có mười phần là giả, có lẽ tìm mình để hàn gắn quan hệ mới là thật. Nếu lúc này nàng biết rõ tình cảnh của chính mình trong huyện ủy thì còn nhiệt tình như vậy không? Trương Thanh Vân thầm nghĩ.
– Em mạo muội đi đến nhà anh, anh sẽ không để bụng đấy chứ?
Sau khi lên xe, Cảnh Sương vừa khởi động xe vừa cười nói.
– Để bụng sao? Tôi đâu có ý kiến gì, chẳng qua chỉ là đi nhờ xe, nào có ý kiến gì.
Trương Thanh Vân nói.
Cảnh Sương liếc xéo Trương Thanh Vân, vẻ quyến rũ biểu hiện rất rõ, vẻ mặt nàng hơi đỏ:
– Anh còn chưa có bạn gái sao? Em thấy bác gái đã rất nóng vội, anh cần phải cố gắng lên mới được.
Trương Thanh Vân cười khan vài tiếng, lúc này hắn âm thầm cảm thấy hối hận, nói thật nếu phải cùng một người đẹp nói chuyện về vấn đề bạn gái đúng là tạo ra tình cảnh có chút mập mờ.
– Vấn đề này để nói sau, không phải hôm nay chị có kế hoạch đi đến Lật Tử Bình đấy chứ?
Trương Thanh Vân lập tức mở lời chuyển đề tài.
– Đúng vậy, nếu theo đúng kế hoạch thì ngày mai mới đi, nhưng chủ nhiệm Trương muốn đi Lật Tử Bình thì thay đổi một chút cũng được. Thế nào? Anh cảm thấy em đang cố ý nịnh bợ sao?
Cảnh Sương thẳng thắn nói.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức trở nên trì trệ, rõ ràng sự thẳng thắn của Cảnh Sương làm hắn cảm thấy có chút bất ngờ, hắn trầm ngâm một lúc mới lên tiếng:
– Chị nịnh bợ tôi sao? Chị là danh nhân trong huyện Ung Bình, ngay cả bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện cũng phải nể mặt, tôi chẳng qua chỉ là một con tép nhỏ, chị không đả kích thì tôi đã phải thắp hương cúng phật, sao lại có chuyện nịnh bợ?
Cảnh Sương cười vài tiếng cực kỳ yêu kiều, rõ ràng lời nói của Trương Thanh Vân rất hợp với tính khí của nàng, đồng thời cũng thấy rõ Trương Thanh Vân là một người thẳng thắn.
– Những người thú vị như anh trong quan trường huyện Ung Bình có rất ít, khó trách tất cả mọi người nói anh là người ngoại tộc, quả nhiên có phong cách riêng.
Cảnh Sương nói.
– Phải không đấy? Vậy bọn họ cũng quá đề cao tôi rồi, tôi thẳng tính như vậy đã sống được vài chục năm, gần đây người ta mới có người nói tôi là người ngoại tộc, đúng là rất dí dỏm.
Cảnh Sương quay đầu nhìn Trương Thanh Vân, nàng cảm giác được mình không nhìn thấu người này. Lần đầu tiên nàng gặp gỡ đã cảm thấy hắn là người bất phàm, sự thật đúng là như vậy. Lệ Cương vừa đến huyện Ung Bình đã đề bạt hắn, dựa vào những mối quan hệ và sự quen thuộc của nàng trong giới quan trường thì biết rõ vấn đề này là cực kỳ khó khăn. Nếu không phải Lệ Cương xem trọng Trương Thanh Vân thì sẽ tuyệt đối không làm như vậy. Nếu vậy thì hoàn toàn có thể kết luận Trương Thanh Vân là người lợi hại.
Nhưng mỗi lần Cảnh Sương nàng tiếp xúc với Trương Thanh Vân đều không phát hiện ra hắn rốt cuộc bất phàm ở chỗ nào. Người này nói chuyện rất thẳng thắn, trong lời nói có chút dí dỏm, không giống như những lão quan trường, quả thật chỉ giống như một thanh niên hàng xóm mà thôi.
Nhưng Cảnh Sương cảm thấy kỳ quái nhất chính là sự ung dung và bình tĩnh của Trương Thanh Vân. Nàng đã gặp qua rất nhiều cán bộ trẻ tuổi, nhưng mỗi khi gặp gỡ nếu không có ý đồ nịnh nọt nàng để kéo quan hệ, nếu không cao giọng biểu hiện sự bất phàm của chính họ thì sẽ có một loại người giống như Vũ Chí Cường, loại người này toan tính được quỳ gối dưới váy nàng.
Chỉ có duy nhất một mình Trương Thanh Vân là ngoại lệ, hắn rất tự nhiên, rất nhẹ nhàng, trong mắt hắn thì Cảnh Sương nàng chỉ là những phụ nữ bình thường. Hắn nho nhã lễ độ nhưng không nói nhiều hơn một câu, chẳng lẽ hắn không biết được kéo quan hệ với mình thì sẽ có nhiều lợi ích hơn sao?
Hơn nữa lần trước Trương Thanh Vân đã vô tình nghe thấy đoạn đối thoại lần trước giữa Cảnh Sương nàng và Vũ Chí Cường, nhưng sau đó những biểu hiện của hắn giống như không có gì xảy ra, chẳng lẽ những mập mờ giữa nàng và Vũ Chí Cường, tin đồn lan ra chưa đủ lớn sao? Nếu Trương Thanh Vân hắn là người của huyện trưởng Lệ thì có thể giấu diếm Vũ gia được sao? Chẳng lẽ hắn có tài khống chế toàn cục?
Khi Cảnh Sương đang miên man suy nghĩ thì trong đầu Trương Thanh Vân cũng không nhàn rỗi, hắn đang nghĩ về những chuyện trong xã Lật Tử Bình. Hôm qua hắn gọi điện cho Vạn Quốc Thư nói mình sẽ về Lật Tử Bình một chuyến, Vạn Quốc Thư vì vậy mà quyết định cơ quan xã nghỉ muộn một ngày. Vạn Quốc Thư làm như vậy rõ ràng đang lấy lòng hắn, nể mặt hắn. Xem ra lúc này chắc chắn Vạn Quốc Thư sẽ đang xếp hàng chờ đợi.
Vừa nghĩ đến Vạn Quốc Thư thì đầu óc Trương Thanh Vân đã linh hoạt hẳn lên, Vạn Quốc Thư là bí thư xã, là người có tư cách, người này tuổi cao chí càng cao, lại rất cầu tiến, sao mình không giúp hắn một tay nhỉ?
Nếu có cơ hội thì Trương Thanh Vân hắn và Lệ Cương sẽ gộp sức lại đưa Vạn Quốc Thư vào trong huyện ủy làm một trưởng phòng, điều này sẽ có trợ lực rất lớn đối với Lệ Cương. Hơn nữa còn có cả Hào Liệt, người này làm việc ở Lật Tử Bình nhiều năm, nếu dựa theo quy định của lãnh đạo thì cũng có thể được đề bạt, sao mình không nâng những người này lên?
Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì lập tức giúp Lệ Cương tính toán cho những công tác sang năm. Lúc này Vũ Đức Chi và Hoàng Tung Sơn đã hầu như mỗi người chiếm giữa một phương, vì vậy mà rất khó cho người của mình chen chân vào các phòng khoa trong huyện, nếu không giội nước vào được thì vấn đề này cực kỳ khó khăn.
Hơn nữa bước tiếp theo của Ung Bình chính là phát triển từ những gì có sẵn, chiến tích vơ vét của bí thư Lương tiền nhiệm cũng quá mức khủng bố, mỗi năm tình hình đầu tư vào cơ sở hạ tầng tăng rất mạnh, tài chính trong huyện lại thiếu hụt hơn ngàn vạn. Lúc này cái cần chính là ổn định, rất khó giải quyết vấn đề tăng trưởng, vạn mẫu trà cũng không thể cống hiến GDP bằng cục giao thông công chánh. Lệ Cương cũng đã từng suy xét về vấn đề chiến công, dù sao Lệ Cương cũng không giống với Hoàng Tung Sơn, bí thư Hoàng đã bước vào độ tuổi xế chiều trong quan trường, lão không trông cậy chính mình được đề bạt, chỉ cần nắm chặt huyện Ung Bình được vài năm là quá đủ. Nhưng Lệ Cương lại rất cần chiến tích, nếu không có chiến tích thì mạo muội tiến thêm một bước sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng.
– Chủ nhiệm Trương, anh đang nghĩ điều gì vậy? Đọc Truyện Online mới nhất ở truyenthoi.net
Cảnh Sương thấy Trương Thanh Vân ngơ ngác nhìn qua cửa sổ thì dùng giọng dịu dàng nói.
– À, không, không có gì, tôi chỉ tùy tiện ngắm phong cảnh mà thôi. Đoạn đường này tôi đã đi qua trong vòng hai năm liên tục.
– Sao vậy? Ánh mắt của anh hình như có chút hối tiếc, chẳng lẽ anh còn muốn được đi trên con đường này sao?
Cảnh Sương thản nhiên cười nói.
– Cũng có chút không muốn, dù sao đây cũng là con đường mà tôi từng đi qua.
Trương Thanh Vân dùng giọng sâu kín nói, ánh mắt hắn lại chuyển về phương xa.
– Anh thật ra rất phong phú, có mục tiêu, có lý tưởng, chỉ cần nhìn một con đường đã có cảm xúc như vậy. Em lại không giống như vậy, cả ngày đều mơ màng, mỗi ngày cứ chậm rãi trôi qua mà không biết chính mình muốn đi đâu!
Cảnh Sương thở dài một hơi rồi nói.
Trương Thanh Vân lập tức im miệng. Hắn cũng biết rõ tình cảnh của Cảnh Sương, vừa mới kết hôn thì chồng đã chết, nàng đúng là một phụ nữ có số khổ sở, những phụ nữ này một khi bị khơi lên chủ đề cuộc sống thì chắc chắn sẽ không tránh khỏi những cảm xúc dạt dào.
– Công việc kinh doanh của chị không phải rất phát đạt sao? Ngay cả trong xã Lật Tử Bình cũng có đất trồng rau, chị đáng lý phải cảm thấy thỏa mãn mới đúng.
Cảnh Sương thở dài cực kỳ sâu kín, khóe miệng lộ ra một nụ cười khổ. Nàng không nói thêm lời nào, Trương Thanh Vân cũng lặng im, khoảnh khắc này hai người lập tức rơi vào trầm mặc. Cảnh Sương ngây người điều khiển xe chạy qua những khúc đường quanh co, Trương Thanh Vân thì dựa đầu vào cửa xe, hắn cũng không biết mình đã ngủ từ lúc nào, ngủ rất say