– Chào cậu, tối qua ngủ được chứ?
– Tôi nằm thấy chuyện gì đâu không à.
– Tôi nằm thấy như cậu. – Diane ngập ngừng nói. – Kelly… nhớ lại lúc cậu vừa ra khỏi thang máy trong khách sạn nhìn thấy tôi giơ tay toan gõ cửa cậu có nghĩ đó là một chuyện trùng hợp ngẫu nhiên chăng?
– Có. May cho bọn mình… – Kelly nhìn vẻ mặt Diane – Nghĩa là sao?
Diane nhọc nhằn nói:
– Nói thiệt bọn mình nghĩ lại còn may, phải nói là rất may, tôi thấy dường như là có người khuất mặt hay ơn trên phù hộ, dẫn dắt ta đi.
Kelly nhìn sâu vô mắt người bạn đồng hành:
– Cậu muốn nói là… có thần hộ mạng chăng?
– Ừ
Kelly dè dặt nói:
– Diane, tôi biết cậu tin có thần thánh, tôi thì không. Tôi biết là chẳng có ai phù hộ cho bọn mình.
Diane nói ngay:
– Là vì cậu chưa thấy.
Kelly tròn xoe mắt:
– Thì vậy.
– Thôi ta đi kiếm gì ăn đi – Diane vừa lên tiếng – Tới đây coi như yên, chẳng sợ ai dòm ngó.
Kelly nói lằm bằm.
– Nếu cậu thấy yên rồi thì cậu chả thiết gì mấy món ăn ở nhà trọ. Ta thay đồ, đi tới đằng kia ăn sáng.
– Được! Chờ tôi gọi máy rồi hãy đi!
Diane bước tới bàn điện thoại quay số.
Tổng đài nghe nói:
– Đây là cơ sở KIG
– Cho tôi gặp Betty Barker
– Xin vui lòng chờ máy.
Tanner nhìn thẳng tín hiệu đèn xanh chớp chớp lắng tai nghe.
– Cô Barker vừa mới đi ra ngoài. Bà có muốn nhắn tin để lại.
– À không, cám ơn!
Tanner cau mày, ta chưa kịp theo dấu chân nó, gã nghĩ.
Diane quay qua Kelly:
– Betty Barker vẫn còn làm cho cơ sở KIG, ta phải nghĩ cách tiếp cận với cô nàng.
– Ta dò số máy nhà riêng trong niên giám điện thoại thử coi.
Diane nói:
– Biết đâu đấy, nhưng mà coi chừng có thể bị nghe lén – Nàng lấy sổ ra coi, lục tìm theo vần – Có tên đây.
Diane quay số gọi, lắng nghe, không hiểu sao buông máy xuống.
Kelly bước lại bàn.
– Sao vậy?
Lóng ngóng một hồi Diane lên tiếng:
– Máy bị hỏng.
Kelly hít vô một hơi:
– Tôi muốn đi tắm cho khoẻ.
Kelly vừa tắm xong bước ra sực nhớ bỏ quên khăn tắm dưới sàn. Vừa muốn bỏ đi nghĩ sao cúi xuống nhặt lên treo lại trên móc. Nàng đi thẳng vô buồng ngủ.
– Tới phiên cậu.
Diane nói ỡm ờ:
– Cám ơn.
Vừa bước vô Diane để ý thấy khăn tắm lau xong treo trên móc ngay ngắn. Nàng nhếch mép cười.
Đứng dưới vòi sen mở nước nóng xoa dịu khắp thân người, nàng nhớ lại những lúc tắm chung với Richard, được cọ sát giữa hai làn da. Còn đâu nữa, nhưng trong ký ức còn nhớ mãi. Nhớ mãi…
Nàng nhận được nhiều hoa hơn…
– Hoa đẹp quá, anh yêu. Cám ơn anh. Ta kỷ niệm gì đây?
– Ngày Thánh Swithin.
Rồi một dịp khác nàng được tặng hoa.
– Ngày lễ chiến thắng Delaware… – Ngày hội Parakeet… – Ngày tình nhân…
Nhìn xuống tấm thiệp ghi hàng chữ “Ngày hội đua thằn lằn”, Diane cười rồ lên “Thằn lằn làm gì biết chạy”.
Richard hai tay ôm đầu nói.
– Khỉ thật! Mình lại bị lừa.
Anh lại thích làm thơ tình, mỗi khi thay đồ nàng nhìn trong giầy thấy có một bài thơ, trong nịt ngực, trong chiếc áo jacket…
Kelly từ bên trong gọi ra:
– Ta đi ăn sáng hay ăn trưa đây?
° ° °
Cả hai rủ nhau ra nhà hàng. Trời hôm đó mát dịu sáng sủa, nhìn lên bầu trời xanh ngắt.
– Trời mây xanh, Diane nói.
– Điềm lành, Kelly bặm môi lại cho khỏi bật cười thành tiếng. Coi vậy mà cái thói mê tín của Diane thấy dễ thương.
Cách nơi quán ăn không bao xa, Diane và Kelly nhìn thấy một cửa hiệu bán hàng bách hoá, hai người nhìn nhau thích thú bước vô.
Người bán hàng chào khách:
– Quý bà cần mua hàng nào?
Kelly vui miệng đáp;
– Để coi.
Diane nhắc khéo:
– Thong thả, nhớ lần trước mua sắm gì chưa?
– À, không phí tiền.
Hai người dạo một vòng quầy hàng chỉ mua vừa đủ hàng. Mặc bộ đồ mới bỏ lại quần áo cũ trong phòng thay.
– Hai bà nhớ lấy mấy món nầy đi chứ?
Diane nhếch mép cười:
– Thôi đem cho Hội Từ Thiện.
° ° °
Phía trước ở đàng góc phố là một cửa hàng bán ngoài giờ.
– Nhìn đây, Kelly nói.
– Hàng điện thoại di động xài hết bỏ.
Kelly và Diane bước vô chọn lấy hai máy được hoà mạng mấy ngàn phút gọi trả tiền trước.
Kelly kêu:
– Ta đổi số máy lần nữa.
Diane cười;
– Được.
Mất vài phút là xong.
Bước ra ngoài, Diane móc ví trả tiền kêu lên:
– Tôi sắp cạn hết tiền mặt.
– Tôi cũng sắp cạn đây – Thôi thì lấy thẻ credit card ra mà tiêu xài. Chờ khi nào tìm được của rơi.
– Sao?
– Thôi bỏ qua đi.
° ° °
Hai vị khách tìm chỗ ngồi trong quán ăn, người phục vụ bước tới chào:
– Món gì?
Kelly nhìn qua Diane – Cậu gọi trước.
– Cho tôi một ly cam vắt, món trứng thịt jambon, bánh mì nướng, một ly cà phê.
Người phụ nữ quay qua Kelly.
– Thưa bà gọi món gì?
Cho tôi nửa trái bưởi.
– Vậy thôi à? Diane hỏi lại.
– Ờ có vậy!
Người hầu bàn quay đi.
– Cậu chỉ ăn một nửa trái bưởi là đủ sao?
– Mình quen rồi. Mấy năm ăn kiêng, còn có người ăn khăn giấy Kleenex cho bớt thèm ăn vặt nữa kia.
– Thiệt sao?
– Thiệt chứ, nhưng nay thì không còn ai theo nữa.
– Tôi đã bỏ nghề làm người mẫu.
Diane nhìn người bạn đồng hành hồi lâu mới hỏi:
– Sao vậy?
Thấy không còn lý thú gì nữa. Mark chỉ cho tôi thấy một điều lý thú hơn. – Nàng thôi kể mắt ứa lệ. – Giá mà trước đây cậu biết được ông ta.
– Tôi cũng nghĩ như cậu. Thôi thì cậu phải làm lại cuộc đời.
Kelly hỏi:
– Phần cậu thì sao? Cậu còn theo nghề vẽ tranh chứ?.
Sau một lúc im lặng nàng mới nói.
– Phải làm lại từ đầu. Nhưng mà thôi.
Kelly và Diane vừa ăn xong toan bước ra cửa, Kelly thoáng thấy mấy số báo ra buổi sáng sắp trên kệ.
Diane vừa cất bước bỏ đi Kelly vội ngăn lại:
– Chờ một lát – Nàng quay lui bước tới lấy tờ báo – Coi nầy!
Bản tin đăng trên trang nhất.
Cơ sở Tập đoàn Quốc tế Kingsley dự định tổ chức lễ tưởng niệm ghi nhớ công lao các nạn nhân vừa qua được dư luận đồng tình nêu lên. Buổi lễ sẽ diễn ra tại trụ sở tập đoàn KIG ờ Manhattan sáng ngày thứ Hai lúc 11:15.
– Là sáng ngày mai.
Kelly nhìn qua Diane nói:
– Cậu cho bọn chúng muốn tổ chức vậy sao?
– Có thể bọn chúng giăng bẫy nhử ta nhào vô.
Kelly gật đầu:
– Tôi cũng nghĩ vậy. Kingsley chủ quan đến nỗi chờ cho chúng mình nhào vô để mà…
Kelly phán đoán qua nét mặt Diane trông thấy nàng lo lắng sợ hãi:
– Ta dám tới không?
Diane gật.
– Không nên.
– Phải đi thôi. Betty Barker sẽ có mặt tại chỗ. Tôi muốn nói chuyện với cô ta.
– Tôi không muốn dài dòng, cậu tính tới đó ra về được toàn mạng hay sao?
– Tôi đã nghĩ ra mưu kế. – Nàng nhìn Kelly với vẻ tự tin, nụ cười thoáng trên môi – Cậu nhớ lời tôi.
Kelly lắc đầu.
– Tôi ngại là ở chỗ phải lắng nghe người ta luôn mồm bảo “Hãy nhớ lấy lời tôi”.
Nàng nghĩ trong đầu bất chợt mặt mày sáng rỡ:
– Tôi có ý thế nầy. Tôi biết có cách đối phó.
– Cách nào?
– Tôi muốn dành cho cậu một phen hú vía.
Diane nhìn Kelly, chưa hiểu sao.
– Cậu tin tưởng bọn mình rút lui an toàn?
– Yên chí!
Trở lại nhà trọ, Kelly gọi máy.
° ° °
Đêm đó cả hai thấy khó ngủ. Kelly nằm trên giường nghĩ ngợi: Nểu dự tính của ta không thành cả hai phải chịu chết. Vừa chợp mắt nàng nhìn thấy Tanner Kingsley đang nghiêng người xuống chỗ nàng. Ông ta nhe răng cười.
Diane nằm trên giường cầu nguyện, hai mắt nhắm nghiền. Anh yêu, em chỉ còn có thể nói chuyện với anh một lần cuối. Không nên tỏ một câu chào hay là lời từ biệt. Sáng ngày mai Kelly đi cùng với em tới trụ sở tập đoàn KIG làm lễ tưởng niệm nạn nhân vừa qua. Em không mong được ra về bình yên, nhưng mà phải có mặt để góp phần cùng với anh. Em tha thiết muốn nói cùng anh một lần cuối trước khi quá muộn, là em yêu anh. Chúc anh ngủ ngon, anh yêu.