– Nói đi. Tôi nghe.
Đỗ Long nói:
– Tôi biết rằng có một thư ký ở Ủy ban nhân dân thành phố cấu kết với người ngoài, lén chụp vài cái ảnh ở biệt thự Minh Thúy Hoa Viên phòng số 304, không biết Chủ tịch Mã có hứng thú không?
Mã Quang Minh nổi giận bừng bừng, trầm giọng hỏi:
– Đỗ Long, rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?
– Chủ tịch Mã, ngài đừng nóng giận. Tôi là đang giúp chú đấy. Không tin chú cứ gọi người thư ký đến trước mặt hỏi vài câu xem, nói rằng có một phong thư vốn nên gửi cho Trương Hành lại không cẩn thận rơi vào tay chú, trong thư có hai mươi lăm tấm hình…
Mã Quang Minh cắn chặt hàm răng, lẩm bẩm nhắc lại hai tiếng:
– Trương Hành?
Đỗ Long đáp:
– Đúng, là Trương Hành. Y thuê người chụp ảnh lén, đến tột cùng là muốn làm gì thì tôi cũng không rõ lắm, tuy nhiên trước mắt y cũng không có ảnh chụp trong tay, tất cả đều ở trong tay tôi. Tôi có thể thề tuyệt đối không phải tôi chụp lén. Tôi chỉ may mắn mà có thôi. Chủ tịch Mã chỉ cần điều tra một chút cũng biết ai làm. Chủ tịch Mã tốt với tôi như vậy, hiện giờ tôi đã tìm được cách có được nó trong tay, khi nào thì Chủ tịch Mã rảnh rỗi để gặp mặt, cùng tôi tiêu hủy vật này?
Mã Quang Minh cũng cảm nhận được sự nghiêm trọng, tuy nhất thời chưa thể chứng thực lời Đỗ Long nói, nhưng hắn đã có thể nói ra được địa chỉ đó có nghĩa là nơi này thực sự đã bị người khác biết đến. Nghĩ đến nếu nhỡ chuyện này bị phơi ra ánh sáng, dường như lão đang nhìn thấy tương lai tươi sáng của mình trong nháy mắt đã tối sầm.
Cả người mã Quang Minh khẽ run lên, hơi thở cũng dồn dập, vội hỏi:
– Cậu xác định thứ đó ở trong tay cậu?
Đỗ Long cũng hơi lo lắng đề phòng, nghe tiếng hơi thở ồ ồ của lão, tảng đá lớn trong lòng hắn cũng được hạ xuống, nói chắc như đinh đóng cột:
– Thứ đó đều ở trong tay tôi!
Mã Quang Minh không dám tin chắc chắn, vội hỏi lại:
– Cậu xác định?
– Tôi xác định! Hơn nữa người chụp ảnh lén đã bị tôi cảnh cáo rồi, tuyệt đối sẽ không dám tiết lộ nửa câu. Còn bên phía thư ký Trương thì Chủ tịch Mã phải tự mình xuất thủ.
Mã Quang Minh thoáng an tâm một chút, nói:
– Tốt. Tan sở tôi sẽ gọi điện cho cậu. Bây giờ tôi phải đi rồi, cứ vậy đi.
Mã Quang Minh đang muốn ngắt máy, Đỗ Long nói vội:
– Chủ tịch Mã, đừng dập máy vội. Tôi còn hai chuyện muốn nói với ngài.
– Còn có việc? Nói nhanh đi.
– Tôi muốn tố cáo đồng nghiệp của tôi, Phùng Vi Ngũ cậy bác mình là Phó Chủ tịch thường trực thành phố Ngọc Minh chúng ta, ngang nhiên chèn ép đồng nghiệp, cướp công người khác.
Nghe nói đến Phó Chủ tịch thường trực thành phố Phùng Kiếm Văn, Mã Quang Minh cũng tìm được chút hứng thú, vì có ít thời gian, lão nói:
– Đỗ Long, người khác mà cậu nói chính là cậu phải không? Chuyện này cậu có chứng cứ gì không?
– Chuyện này, Bí thư Đảng ủy cục Công an, cục trưởng Tôn Quốc Trung và Phó cục trưởng Lục Hồng Quảng đều biết rõ. Trong tay Lục Hồng Quảng còn có báo cáo của đồn chúng tôi, vốn là mời công cho tôi, chớp mắt đã biến thành công của Phùng Vi Ngũ. Chuyện này tôi cũng không ngờ.
– Vừa hay, lát nữa tôi sẽ họp với cục trưởng Tôn, tôi sẽ hỏi thăm cho cậu một chút. Nếu đúng như lời cậu nói, nhất định tôi sẽ đòi lại công bằng cho cậu! Còn chuyện gì nữa? Thật sự tôi phải đi họp rồi.
– Còn có chuyện…
Trương Hành gõ cửa, nhẹ giọng nói vọng vào:
– Chủ tịch Mã, phòng họp chỉ thiếu ngài.
Mã Quang Minh liếc Trương Hành một cái, thằng nhãi này bình thường vẫn một mực cung kính với mình, không ngờ sau lưng lại có hành động này. Lão ừ một tiếng, nói:
– Tôi phải đi họp, nếu không phải quá vội thì họp xong tôi sẽ gọi lại cho cậu.
Đỗ Long ngẫm lại, chuyện thứ ba cũng không phải quá gấp, nên thức thời nói:
– Được rồi, tôi chờ điện thoại của ngài.
Mã Quang Minh dập máy, nói với Trương Hành:
– Tiểu Trương, tới phòng họp bảo tôi tới chậm vài phút. Bảo bí thư vào họp trước, tôi phải gọi điện rồi sẽ lập tức tới.
Trương Hành đi rồi, Mã Quang Minh lập tức gọi điện cho Phó cục trưởng cục công an Lục Hồng Quảng. Lục Hồng Quảng cũng xem như là thân tín của lão, lão hỏi, y cũng nói thật.
Trong căn phòng làm việc thứ hai được gọi là văn phòng nhỏ, hôm nay là thứ hai, hai rưỡi chiều, Bí thư Thành ủy thành phố Ngọc Minh chủ trì hội nghị, các ủy viên thường vụ Thành ủy đều dự họp. Đó là một hội nghị thường kỳ, phần lớn thời gian mọi người sẽ báo cáo công việc tuần vừa rồi của mình, vì thế Mã Quang Minh có đến muộn vài phút cũng không sao.
Khi Mã Quang Minh vào phòng họp, Bí thư thành ủy Vương Thư Vĩ vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, lão mỉm cười gật gật đầu với Vương Thư Vĩ, lẳng lặng ngồi xuống vị trí của mình.
Vương Thư Vĩ không thích người đến muộn, làm lãnh đạo đều không thích người khác đến muộn, y thản nhiên liếc lão một cái, cuối cùng, kết thúc tràng thao thao bất tuyệt của mình, nói:
– Đồng chí Quang Minh, tất cả mọi người đều đang chờ anh. Nghe nói mỏ quặng Thiết Lĩnh ở huyện Võ Khê đã xảy ra chuyện. Có chuyện gì vậy?
Mã Quang Minh khẽ mỉm cười, nói:
– Chuyện này tôi cũng vừa mới nhận được điện thoại của Huyện ủy Võ Khê gọi tới, không nghĩ tới Bí thư cũng đã nhận được tin. Theo như tôi biết, giữa trưa hôm qua ở mỏ quặng Thiết Lĩnh huyện Võ Khê có xảy ra đánh nhau, nguyên nhân hình như tranh nhau mạch khoáng ngầm. Chuyện này tôi cũng đã bảo Ủy ban nhân dân huyện Võ Khê giải thích thỏa đáng, chắc sẽ không chuyển biến xấu đi nữa. Ngày mai mới có báo cáo kỹ hơn, tới đó mới tính.
Mã Quang Minh dừng một chút, lại nói:
– Bây giờ tôi sẽ nói về tình hình công tác của tôi trong thời gian này.
Gần đây thành phố Ngọc Minh cũng không có chuyện gì lớn, Mã Quang Minh chỉ nói mấy câu ngắn gọn đã tóm tắt công việc sắp tới của mình, sau đó tới lượt Phó Chủ tịch thường trực thành phố Phùng Kiếm Văn…
Trách nhiệm của Phùng Kiếm Văn là phụ trách các sự vụ của công an, tư pháp, dân tộc, tôn giáo, an toàn sinh sản, thông tin đối ngoại, quản lý các mặt của thành phố. Lúc này y đang đơn giản tóm gọn tình hình trị an của thành phố Ngọc Minh, chuẩn bị đổi sang vấn đề khác, đột nhiên Mã Quang Minh ngắt lời.
– Kiếm Văn, anh nói trị an của thành phố Ngọc Minh chúng ta đều tốt. Tôi thấy lời này hơi không chính xác…
Phùng Kiếm Văn nhướn mày, Mã Quang Minh lập tức tiếp lời:
– Hai ngày nay hẳn mọi người đều nghe nói chứ? Đột nhiên bệnh tim của cha tôi bộc phát, đang ở viện, hẳn mọi người cũng biết tại sao lại như vậy?
Chuyện cha của Mã Quang Minh nằm viện tất cả mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều nghe nói, có vài người thầm cười đắc ý, nhưng cũng có người muốn tới bệnh viện thăm một chút, đáng tiếc người ta xuất viện ngay đêm đó, nên vẫn chưa kịp. Tất cả mọi người cũng chẳng ai miệt mài tìm hiểu qua xem vì sao ông cụ phải nằm viện.