Là một người mới của phòng, ngay cả trong lòng có bất mãn với việc làm khó dễ của Tôn Bình, hắn cũng không thể biểu hiện ra ngoài. Có một số việc, trong lòng có thể hiểu được, không cần phải nói ra ngoài.
Giờ phút này, Bành Viễn Chinh suy xét chính là Tôn Bình vì sao lại có thái độ này đối với hắn.
Càng nghĩ, càng cảm thấy sau lưng có duyên cớ.
Về phần tài liệu này, Bành Viễn Chinh cũng không để trong lòng.
Hắn kiếp trước ở văn phòng UBND thành phố hơn mười năm viết tài liệu, vượt qua muôn ngàn thử thách, đối với hệ thống hành văn của hành chính và các loại khuôn sáo, các loại kiêng kỵ đều thuộc làu. Một bản thảo về dịch vụ như vậy chẳng làm khó được hắn.
Bành Viễn Chinh cúi đầu xem tài liệu, sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Vương Na lại lặng yên tiếp cận, ghé vào bàn làm việc của hắn, cười hì hì nói:
– Tiểu Bành à, có muốn chị giúp cậu một phen không?
– Chị nói cho cậu biết, lão nương đó đang vào thời kỳ mãn kinh, cậu đừng đụng vào bà ấy. Cậu vừa đến, không viết ra được bản thảo cũng là chuyện bình thường. Lão Cung cũng sẽ không trách đâu. Cậu thật ra phải cẩn thận với lão nương đó nói bậy với Phó Trưởng ban Chu đấy.
Vương Na lại hạ giọng.
– Haha, cảm ơn Vương tỷ, tôi bản thân cũng học viết mà, dù sao cũng cần phải có cái bắt đầu.
Bành Viễn Chinh cười đáp lại. Hắn biết Vương Na nhắc đến Phó Trưởng ban Chu, chính là Phó trưởng ban được phân công quản lý phòng Tin tức của Ban tuyên giáo Chu Thành Dung. Rất hiển nhiên, quan hệ giữa Tôn Bình và Chu Thành Dung là khá gần.
Bành Viễn Chinh lập tức ý thức được, đây chính là yếu tố quan trọng khiến Cung Hàn Lâm phải nhân nhượng Tôn Bình.
Hắn đồng thời cũng hiểu được, Vương Na đang xúi giục hắn khởi xung xung đột với Tôn Bình. Đúng là bụng dạ khó lường. Con quỷ nhỏ này không phải là kẻ lương thiện gì. Hắn nhủ thầm, sau đó tiếp tục cúi đầu xem tài liệu.
Lúc này, trong phòng hội nghị của Ban tuyên giáo, Chu Thành Dung triệu tập Cung Hàn Lâm và Tôn Bình tổ chức một cuộc họp nhỏ, đề tài thảo luận là tuyên truyền trọng điểm dư luận gần đây, định ra một số đề tài lớn. Tài liệu mà Tôn Bình bảo Bành Viễn Chinh viết chính là một trong số đó.
Cung Hàn Lâm vốn định nhân cơ hội này, nhắc Phó trưởng ban Chu, từ nhật báo xã điều động một số phóng viên có năng lực chuyên môn đến hoàn thành bản thảo dịch vụ. Ông xem ra, Bành Viễn Chinh là một sinh viên mới tốt nghiệp đại học, bất kể như thế nào cũng không thể viết được một đề tài lớn như thế này. Truyện Sắc Hiệp – http://truyenthoi.net
Nhưng ông chưa kịp đề nghị thì lại nghe Tôn Bình hướng Chu Thành Dung cười nói:
– Phó trưởng ban Chu, phòng chúng tôi vừa mới tiếp nhận một sinh viên tốt nghiệp trường đại học Kinh Hoa, tôi đã giao bản thảo về dịch vụ cho cậu ấy, để cậu ấy rèn luyện, đồng thời để cho lãnh đạo xem kiến thức cơ bản của cậu ấy như thế nào. Công tác của chúng ta, nếu không có tài năng thì sẽ không thể thành công.
Kỳ thật Tôn Bình còn muốn nói, văn phòng của mình có Mã Tự và Vương Na chỉ là tay gà mờ, nghiệp vụ rất yếu. Như vậy thì sự sống còn của phòng Tin tức toàn bộ phải dựa vào cô ta và Cung Hàn Lâm mà thôi.
Chu Thành Dung ngẩn ra, thản nhiên nói:
– Sinh viên mới tốt nghiệp à? Thôi thì cứ thử trước, không được thì nói sau.
– Nghiệp vụ bộ môn không thể tùy tiện sắp xếp người. Qua hai ngày, tôi sẽ nói chuyện với người của Ban tổ chức cán bộ, không phải muốn thì có thể nhét người vào Ban tuyên giáo.
Chu Thành Dung giọng điệu có chút không mặn không nhạt.
Cung Hàn Lâm trong lòng co lại, biết lúc này việc Bành Viễn Chinh đến phòng Tin tức, về phía Ban tổ chức cán bộ không nói chuyện trước với Chu Thành Dung, người được phân công quản lý phòng nên Chu Thành Dung trong lòng không cảm thấy thoải mái. Nên đối với Bành Viễn Chinh có chút mơ hồ bài xích.
Nghĩ đến đây, Cung Hàn Lâm không khỏi cảm thấy bi ai cho Bành Viễn Chinh. Cấp trên không chỉ có Chu Thành Dung mà ở khoa còn có Tôn Bình. Bành Viễn Chinh muốn ở lại ban Tuyên giáo cũng khó.
Cung Hàn Lâm và Tôn Bình một trước một sau trở về phòng làm việc.
Trên hành lang từ phòng vệ sinh thì thấy Bành Viễn Chinh đang trở về. Bành Viễn Chinh hướng hai người, cười chào hỏi:
– Trưởng phòng Cung, Phó trưởng phòng Tôn.
Tôn Bình liếc mắt nhìn hắn, kiêu ngạo gật đầu. Còn Cung Hàn Lâm thì mỉm cười, chủ động vỗ vai của hắn.
Tôn Bình trở lại phòng làm việc, tiếp tục đan áo len. Mã Tự thì cúi đầu không biết đang xem tài liệu gì, còn Vương Na thì vẫn nghịch ngợm với chiếc máy nhắn tin của mình.
Mấy lần như thế, Tôn Bình rốt cuộc không kìm nổi.
Cô ngẩng đầu lên, tức giận nhìn Vương Na:
– Vương Na, nơi này là phòng làm việc, chứ không phải là câu lạc bộ. Tất cả mọi người khi đang làm việc thì không được gọi điện thoại.
Tôn Bình tức giận, khiến những người trong phòng, bao gồm của Bành Viễn Chinh đều cảm giác có chút ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Vốn Tôn Bình là Phó trưởng phòng, nói hai câu Vương Na thì chẳng tính cái gì. Nhưng Vương Na cũng chẳng phải là người hiền lành, chưa hề qua lại với Tôn Bình, nghe vậy thì lập tức cười lạnh:
– Tôi gọi vài cuộc điện thoại thì có ảnh hưởng gì đến công việc? Chẳng lẽ tôi gọi điện thoại làm ảnh hưởng đến việc đan áo len của chị sao?
Tôn Bình giận tím mặt, buông chiếc áo len trong tay, đứng dậy chỉ tay vào Vương Na lớn tiếng:
– Nói cho cô biết cô còn nói lại sao? Cô còn ít tuổi, đi làm không lo làm tốt công tác của mình, cả ngày chỉ biết bát nháo mà thôi. Lão Cung, anh không quản được sao? Nếu anh không quản được thì để tôi báo lại lãnh đạo quản lý.
Cung Hàn Lâm nhíu mày.
Vương Na cũng đập bàn:
– Lấy lãnh đạo ra hù tôi à? Được, chúng ta cứ đến gặp lãnh đạo để phân xử đi. Chị ngồi đan áo len được còn tôi thì gọi điện thoại không được? Dựa vào cái gì mà chị có thể đan áo len, còn tôi thì không thể gọi mấy cuộc điện thoại?
Thấy hai người ầm ĩ với nhau, Cung Hàn Lâm bất đắc dĩ vỗ bàn, trầm giọng nói:
– Im miệng hết cho tôi. Đang trong giờ làm, mà cứ nhao nhao cả lên, không sợ những phòng khác chê cười sao? Lão Tôn, cô ngồi xuống đi, còn Tiểu Vương nữa, tôi nói cô ít gọi điện thoại lại đi, được không?
Tôn Bình tức giận ngồi xuống. Vương Na phía sau có người, cô ta cũng không thể làm gì Vương Na.
Vương Na bĩu môi, ngồi xuống.
Hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên hai người xung đột với nhau. Mã Tự sớm đã quen thuộc. Y liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh, Bành Viễn Chinh chỉ mỉm cười, vừa muốn tiếp tục cúi đầu xem tài liệu thì lại nghe Tôn Bình trừng mắt nhìn hắn nói:
– Cậu cười cái gì? Lo viết tài liệu của mình đi.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, thầm nghĩ cô ta có phải bị bệnh không, tự dưng biến người khác thành nơi trút giận của mình. Cô ta không dám gây chuyện với Vương Na, liền trút sang người khác như thế? Tưởng bố mày dễ bắt nạt lắm à?
Bành Viễn Chinh là người mới nên hắn phải tỏ ra khiêm tốn nhưng không phải là hạng người mà người khác có thể ức hiếp. Hơn nữa, hạng đàn bà như Tôn Bình, nếu cứ nhường nhịn thì ngày sau cô ta nhất định sẽ được đằng chân lấn đằng đầu.
Suy nghĩ như thế, Bành Viễn Chinh lạnh lùng cười, ngẩng đầu nhìn Tôn Bình, thản nhiên nói:
– Phó trưởng phòng Tôn, tôi cười cũng không được sao? Tôi không có làm gì không thích hợp, nếu có thì xin Phó trưởng phòng Tôn chỉ ra, tôi nhất định sẽ sửa.
Tôn Bình không nghĩ đến một sinh viên mới ra trường lại dám tranh luận cùng với cô ta. Như thế uy nghiêm của một Phó trưởng phòng để ở đâu. Cơn tức giận đối với Bành Viễn Chinh liền phát tác lên.