Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi

Chương 38


Ánh nến leo lét khiến Tịch Yến Thanh có chút hoảng hốt, khi nhìn thấy bộ dạng La Phi ghé bên thành giường hướng về phía hắn, Tịch Yến Thanh thậm chí còn hoài nghi chính mình đang nằm mơ. Nếu không phải hắn đang mơ ngủ, cậu nhóc La Phi vẫn luôn coi hắn là tình địch này sao có thể yên tĩnh nằm bên người hắn?

Đúng rồi, hắn nhớ mình đang leo núi, hắn cứ đi mãi đi mãi… Hắn muốn đi gặp La Phi, sau đó không phải hắn đã gặp được rồi sao?

Tịch Yến Thanh nâng tay muốn chạm vào La Phi, không ngờ đúng lúc này y lại mở choàng mắt!

“Thanh ca!?”

“La, La Phi?” Tịch Yến Thanh bị dọa giật mình: “Tôi đây là đang…” Giọng nói của hắn vì sao lại giống lá khô xào xạc thế này?

“Thanh ca anh cuối cùng đã tỉnh rồi!” La Phi mừng rỡ khôn xiết nhưng không dám nói lớn tiếng, y sợ làm Tịch Yến Thanh hôn mê thêm một lần nữa: “Thanh ca, anh thực sự đã tỉnh rồi! Trời ơi có phải em đang nằm mơ không?”

“Tôi đã ngủ rất lâu sao?” Lúc này Tịch Yến Thanh mới dần phản ứng lại, hình như hắn… bị thương trên núi, sau đó hắn về nhà, sau đó…

“Anh đã sốt cao mê man tròn bảy ngày!” Giọng nói của La Phi có chút run rẩy, hốc mắt đỏ ửng: “Em còn tưởng anh còn lâu mới tỉnh lại, anh làm em sợ muốn chết anh có biết không?”

“Tôi còn đang nghĩ vì sao em lại gầy sọp đi thế này.” La Phi vốn có chiếc cằm V-line, lúc này nó thậm chí còn nhọn hơn.

Trong đôi mắt của Tịch Yến Thanh là sự đau lòng, hắn dồn toàn lực vào cánh tay, dịu dàng vuố.t ve gò má La Phi, rõ ràng vết thương trên ngực đang đau nhức nhưng hắn vẫn muốn âu yếm La Phi lâu thêm một chút.

La Phi của hắn, La Phi mà hắn vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, hóa ra em ấy đang thực sự ở bên cạnh.

La Phi cẩn thận phủ lên mu bàn tay Tịch Yến Thanh, y cúi thấp hơn một chút để thuận tiện cho động tác của Tịch Yến Thanh: “Anh đừng lộn xộn, mãi mới tốt lên một chút, không được phép buông thả.”

Tịch Yến Thanh nói: “Đều nghe em.”

Bảy ngày quả là rất dài, có thể đối với người sinh sống ở thời cổ đại, trong một thời gian “ngắn” như vậy đã tỉnh lại chính là nhờ ông trời thương xót, dù sao thì sốt cao bảy ngày chứng tỏ đã nhiễm trùng! Nhưng đối với những người từng biết đến công dụng thần kỳ của thuốc kháng sinh thì bảy ngày là quá lâu.

Tịch Yến Thanh cũng không biết La Phi vừa tự cấu đùi mình, y rất sợ chính mình đang mơ. Mãi đến khi cảm thấy đau, y mới yên lòng hơn đôi chút.

Lúc này La Phi cúi đầu liếm nhẹ đôi môi khô nứt của Tịch Yến Thanh, y mở to mắt như nai con, ngước lên nhìn Tịch Yến Thanh một cách nghiêm túc: “Thanh ca, có chỗ nào không thoải mái không?”

Tịch Yến Thanh: “…”

Thấy Tịch Yến Thanh không đáp lời, La Phi còn tưởng hắn chưa nghe rõ, y lặp lại to hơn: “Thanh có, có thấy chỗ nào khó chịu không?”

Tịch Yến Thanh cau mày nói: “Chỗ nào cũng không thoải mái.”

La Phi hoảng sợ: “Chỗ nào cũng không thoải mái???” Thế là thế nào? Y vội vàng buông tay Tịch Yến Thanh: “Anh chờ một lát, em gọi thầy thuốc!”

Tịch Yến Thanh trở tay bắt lấy y: “Ý của tôi là, hiện tại tôi không thể động đậy cho nên rất bức bối. Tôi muốn ôm em.”

Trái tim La Phi khẽ run lên nhưng y không hề gạt tay Tịch Yến Thanh ra, y nghĩ ngợi một lát rồi vô cùng phối hợp mà bò lên giường nằm nghiêng bên cạnh Tịch Yến Thanh, cẩn thận thu xếp một vị trí thích hợp mà không động tới vết thương của hắn: “Cho anh ôm.”

Tịch Yến Thanh dịu dàng vòng tay qua đầu La Phi, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc y. Một cái ôm chân chính lúc này là bất khả thi, nhưng chỉ cần thế này cũng đủ để hắn cảm thấy cõi lòng an yên.

La Phi lại hỏi: “Anh có đói không?”

Tịch Yến Thanh nói: “Đói.”

La Phi nói mà không cần suy nghĩ: “Em nấu cháo loãng cho anh rồi đấy, anh ăn một chút nhé?”

Tịch Yến Thanh nói: “Tôi chỉ muốn ăn em.”

Nếu là trước đây La Phi khẳng định sẽ lườm nguýt “vừa khỏe lại đã giở trò lưu manh”, nhưng lúc này y vô cùng ngoan ngoãn gật đầu: “Chờ anh khỏi hẳn đã.”

Tịch Yến Thanh phát hiện đây mới chính là tra tấn!

A a a a a! Hắn muốn vùng lên ôm La Phi vào ngực, lột sạch quần áo của y sau đó này nọ này nọ! Tiểu yêu tinh này hẳn là do ông trời phái xuống chỉ để trừng phạt hắn!

Vì không thể bò dậy nên Tịch Yến Thanh càng thêm sốt ruột, hắn hận không thể ngồi bật lên ngay giây tiếp theo. Nhưng hồi phục thể lực cần có quá trình, hơn nữa trận ốm vừa rồi thực sự đã vắt kiệt hắn.

Lúc này trời còn chưa sáng, La Phi thấy Tịch Yến Thanh không còn buồn ngủ thì bón cho hắn chút cháo loãng, lại hỏi thăm: “Có muốn tiểu không?”

Tịch Yến Thanh quả thực đang muốn giải quyết. Nhưng hiện tại hắn khó mà tự thân vận động, đến nói chuyện còn thều thào, sao có thể lết ra đến nhà xí. Thế nhưng để La Phi hỗ trợ… ít nhiều có chút…

Thấy Tịch Yến Thanh tỏ vẻ mất tự nhiên, La Phi cầm một cái bình nhỏ tiến lại gần: “Lúc anh hôn mê đều là em làm giúp, lúc này anh còn ngượng ngùng nỗi gì? Mau lên, có đi không nào?”

Tịch Yến Thanh “ừm” một tiếng.

La Phi sáp tới tụt quần Tịch Yến Thanh, đỡ cây hàng giúp hắn xi tiểu.

Cảnh tượng này, quả thực…

Tịch Yến Thanh cảm thấy hình tượng oai phong của mình đã sụp đổ hoàn toàn.

Ngược lại, thao tác của La Phi vô cùng tự nhiên. Sau khi xi tiểu cho chồng xong, y ra ngoài dọn dẹp rửa tay rồi quay về tiếp tục ngồi cạnh Tịch Yến Thanh. Dường như y vô cùng quen thuộc với chuỗi hành động này.

Hoạn nạn mới biết chân tình— nhìn La Phi như vậy, trong đầu Tịch Yến Thanh đột nhiên bật ra câu nói ấy. Chỉ là thấy quầng thâm mắt nặng trĩu của y, Tịch Yến Thanh đau lòng một cách khó tả. Rõ ràng hắn đã hứa sẽ chăm sóc cho y thật tốt, không để y phải chịu khó chịu khổ, kết quả chính hắn lại trở thành gánh nặng của y.

“Mấy ngày nay em vất vả rồi.” Tịch Yến Thanh nghẹn ngào nói.

“Không sao hết, chỉ cần anh tỉnh em sẽ không phải vất vả nữa.” La Phi thấy Tịch Yến Thanh có vẻ áy náy thì vội nói: “Thật đấy, mấy hôm trước đều là đại ca và La Nghị thay phiên tới giúp, hôm qua thấy anh có vẻ đã hạ sốt em mới bảo bọn họ ở nhà nghỉ nơi. Nếu không bình thường giờ này đều có hai người cùng thức trông mà. Lát nữa trời sáng bọn họ lại đến cho mà xem.”

“Ừm, vậy em cũng ngủ thêm một lát đi.” Từ giờ tới hừng đông còn một khoảng thời gian nữa.

“Em không ngủ, em trông anh.” La Phi cảm thấy hiện tại mình không buồn ngủ chút nào. Thật vất vả mới chờ được Tịch Yến Thanh tỉnh lại, lúc này y cực kỳ có tinh thần, tuyệt đối không muốn đi ngủ. Chẳng may ngủ một giấc tỉnh dậy phát hiện mình chỉ nằm mơ thì phải làm sao? Cho nên tốt nhất là không ngủ!

“Không cần trông đâu, tôi cảm thấy khá hơn nhiều rồi.” Tịch Yến Thanh nói: “Nghe lời tôi, ngủ thêm một lát đi.” Trước kia hắn cung phụng La Phi hết cỡ, không bao giờ bắt y làm lụng mệt mỏi, nhưng chỉ một trận ốm này lại khiến y mệt đến hao gầy.

“Thực sự không sao mà Thanh ca, anh ngủ đi, anh cần nghỉ ngơi đủ.” Tuy rằng y tuyệt đối không muốn để Tịch Yến Thanh nhắm mắt. Tịch Yến Thanh mở mắt, La Phi yên tâm, Tịch Yến Thanh nhắm mắt, La Phi hoảng hốt.

Thấy vợ nhỏ nhất quyết không nghe lời khuyên, Tịch Yến Thanh cũng không miễn cưỡng. Chủ yếu là vì hắn cũng vừa tỉnh lại, cơ thể suy kiệt, nói chuyện một lát nhưng cảm giác đã dùng hết khí lực tích cóp cả năm trời, cũng không biết đến khi nào mới có thể bình phục hoàn toàn.

Đợi khỏe hẳn hắn phải đối xử với La Phi tốt hơn nữa mới được!

Tịch Yến Thanh miên man suy nghĩ rồi thiếp đi.

La Phi sờ trán Tịch Yến Thanh, phát hiện hắn không còn sốt nữa mới ra ngoài quét dọn tro bếp.

Một lát sau La Cát và La Như tới, La Như mang theo chút đồ ăn cho La Phi, cô nhóc bày biện lên bàn còn La Cát hỏi thăm: “Đêm qua thế nào? Có sốt lại không?”

La Phi nuốt miếng bánh bao, vỗ ngực cho xuôi rồi đáp: “Nửa đêm thì hơi sốt, lúc sau hạ sốt. Qua nửa đêm Thanh ca đã tỉnh lại một lúc, húp được chút cháo loãng và trò chuyện được vài câu.”

La Cát và La Như đều tỏ ra mừng rỡ: “Vậy thì tốt quá rồi!”

La Phi cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng yên tâm được một chút. Lát nữa đệ đi sắc thuốc, đợi Thanh ca tỉnh dậy phải cho hắn uống.”

Đơn thuốc mà Thạch Thích kê quả thực rất hiệu quả, sau hai ngày Lương đại phu có ghé qua, thấy bọn họ đã đổi thuốc khác thì thẳng thắn nói phương thuốc này tốt hơn rất nhiều so với thuốc ông kê. Hơn nữa thấy bệnh tình Tịch Yến Thanh có khởi sắc, Lương bá cũng mừng thay cho La Phi.

La Phi ngẫm nghĩ, chờ gia đình Thạch Thích ghé thăm, bọn họ phải thành tâm cảm tạ mới được.

Lúc ấy Thạch Thích đã hẹn vài ngày sau sẽ quay lại, mà hắn cũng dự đoán trong vòng ba đến năm ngày tới Tịch Yến Thanh sẽ tỉnh lại. Tịch Yến Thanh là người có nền tảng sức khỏe tốt, đa số những người như vậy đều có khả năng miễn dịch tốt hơn người thể trạng yếu. Vì thế năm ngày sau, Thạch Thích lại đưa vợ con tới thôn Hoa Bình một chuyến.

Tiểu Thường Nhạc vẫn mãi nhớ thương quả dưa hấu ngoài vườn!

Lúc này Tịch Yến Thanh đã hoàn toàn hạ sốt, ban đêm cũng không còn mê man. Tinh thần hắn đã tốt hơn so với lúc vừa tỉnh lại, nếu không phải La Phi dặn dò liên mồm, hắn thậm chí đã ngồi dậy. Nhưng La Phi cương quyết, trước khi Thạch Thích tới, ai động vào Tịch Yến Thanh y sẽ liều mạng với người ấy.

Có thể nói La Phi tin tưởng Thạch Thích một cách tuyệt đối, y nhất định phải chờ lệnh của Thạch Thích mới cho Tịch Yến Thanh xuống giường.

Tịch Yến Thanh vừa tò mò vừa có chút đố kị. Vì sao hắn không nhận ra người đàn ông ghé mua túi hương hôm ấy lại tinh thông y thuật đến thế? Lần này hắn ta lập công ghi điểm trong mắt con lừa nhỏ nhà hắn, kỳ thực hắn có chút khó chịu! Phần ân tình cứu mạng đã bị giảm bớt 20%!

Vì thế khi Thạch Thích bước vào buồng xem bệnh cho Tịch Yến Thanh, biểu cảm của hắn có chút kì dị. Cũng may Thạch Thích bắt mạch rất nghiêm chỉnh, Tịch Yến Thanh dần phản ứng lại, đây xác thực là một vị y giả.

“Thế nào Thạch đại ca?” Thấy Thạch Thích đã bắt mạch xong, La Phi vội vàng hỏi thăm.

“Nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn là sẽ không sốt nữa. Có điều tạm thời vẫn không được cử động nhiều, tốt nhất nên nằm tĩnh dưỡng thêm một thời gian.” Thạch Thích nói: “Lát nữa ta đổi phương thuốc khác, La Phi huynh đệ, sắc xong toa thuốc lần trước Tỉnh bá mang tới thì đổi sang đơn thuốc này, cho Tịch huynh đệ uống liên tục năm ngày.”

“Ta hiểu rồi Thạch đại ca.” La Phi hỏi: “Vẫn uống ba lần một ngày sao?”

“Đúng vậy.”

“Vậy Thạch huynh, xin hỏi bao lâu nữa ta mới có thể xuống giường?” Tịch Yến Thanh rất sốt ruột, thấy La Phi ngày đêm vất vả lam lũ, hắn có thể không nôn nóng sao?

“Chỉ cần đổi thuốc đắp hàng ngày như ta đã dặn, ngày mai là có thể đi lại. Nhưng mà cử động chậm rãi thôi, tạm thời không thể lao động nặng, nhất là mấy việc bê vác nên chú ý một chút, phải biết rằng nếu miệng vết thương vỡ ra sẽ càng phiền toái.” Thạch Thích vừa nói vừa kê đơn thuốc mới: “Có điều Tịch huynh đệ căn cốt tốt, hẳn là sẽ không phải nằm giường lâu đâu, đừng nóng vội, thả lỏng một chút mới có lợi cho quá trình hồi phục.”

“Cảm ơn Thạch huynh.” Tịch Yến Thanh nói: “Lần này thực sự làm phiền mọi người rồi.”

“Không sao, gặp nhau là duyên số, không cần khách khí.” Thạch Thích giao phương thuốc mới cho La Phi: “La Phi huynh đệ, nội nhân và khuyển tử* vẫn ở ngoài vườn rau sao?”

*vợ và con trai

“Đúng vậy Thạch đại ca, Tiểu Thường Nhạc đang ngồi canh quả dưa hấu.” La Phi cười nói: “Hẳn là đã chín rồi, để đứa nhỏ hái mang về là được.”

“Ài, trẻ nhỏ thường hay quên trước quên sau, nhưng thằng nhóc Thường Nhạc này cứ nhớ mãi chuyện hái dưa hấu, để hai người chê cười rồi.” Thạch Thích nói: “Vậy Tịch huynh đệ, ngươi tĩnh dưỡng cho tốt, ta ra ngoài xem sao.”

“Thứ lỗi cho ta không thể tiếp đón Thạch huynh chu đáo.” Tịch Yến Thanh thấy Thạch Thích đã rời đi thì kéo tay La Phi: “Một ngày thôi, tôi sẽ nhẫn nhịn thêm một ngày.”

“Ừm, em sẽ xi tiểu giúp anh thêm một ngày!”

“Vợ à, có thể đừng nhắc tới chuyện này nữa được không?”

“Anh cầu xin em đi?” Thấy Tịch Yến Thanh đã khá hơn nhiều, La Phi bắt đầu trêu chọc hắn, y cúi đầu nói thầm với hắn: “Anh phải nói thế này “bấy bi à, anh yêu em nhất trần đời, em đừng kể chuyện xi tiểu nữa mà”, hi hi, nói đi rồi em xem xét.”

“Con thỏ to gan này, tôi nhờ em xi tiểu bao giờ?” Vì La Phi cách rất gần nên Tịch Yến Thanh thò tay nhéo tai y: “Em có thấy ai được xi tiểu mà cương luôn không?”

“Anh khỏe hẳn rồi phải không? Lại giở trò lưu manh!” La Phi chọc chọc Tịch Yến Thanh: “Nghỉ ngơi cho tốt! Em ra ngoài xem trưa này ăn gì.”

“Đi đi, đừng nhớ tôi quá nhé.”

“Anh thôi đi!” La Phi búng trán Tịch Yến Thanh một cái, đi ra khỏi phòng.

Vốn La Phi định mời gia đình Thạch Thích ở lại dùng bữa rồi về, nhưng nhìn trời có vẻ sẽ mưa nên Lý Tư Nguyên nhất quyết can ngăn y.

La Phi vô cùng ngượng ngùng vì để bọn họ lặn lội không công một chuyến, y vội ra vườn cắt đầy một sọt rau đẹp nhất tươi nhất.

Tiểu Thường Nhạc thấy vậy, chưa đợi hai cha nói gì đã ngẩng mặt cười ngọt ngào, nói: “Cảm ơn La thúc thúc.”

La Phi nói: “Không có gì nha, sau này nhớ về chơi thăm La thúc thúc.”

Tiểu Thường Nhạc gật đầu: “Vâng!”

Lý Tư Nguyên nhéo cái má bầu bĩnh của nó: “Chúng ta về trước đây, chờ Tịch huynh đệ khỏi hẳn các ngươi cũng ghé Thạch phủ chơi nhé.”

La Phi nói nhất định là thế, cẩn thận tiễn một nhà ba người ra tận cửa thôn.

Tịch Yến Thanh nằm trong buồng, hắn chậm rãi giơ tay lên co bóp thử các đầu ngón tay. Hắn cảm giác nằm trên giường một thời gian khiến toàn thân chẳng còn chút khí lực nào.

La Phi quay vào nhà thấy lúc này chỉ còn y và Tịch Yến Thanh, rốt cuộc cũng được thảnh thơi đôi chút, y ngồi cạnh Tịch Yến Thanh hỏi: “Thanh ca, anh muốn ăn gì không? Em nấu cho anh.”

Không rõ do nằm quá lâu hay do uống thuốc bắc mà Tịch Yến Thanh không có khẩu vị ăn uống chút nào, hắn nói: “Tùy em đi, ăn gì cũng được.”

Hôm nay La Phi cũng nhận ra Tịch Yến Thanh ăn không ngon miệng nên y đành hấp một ít bánh bao và nấu thêm cháo bồ công anh. Như vậy vừa dễ tiêu hóa vừa đủ dinh dưỡng, cũng nhiều chất hơn dưa muối.

Tịch Yến Thanh ăn không được bao nhiêu, hắn ăn một ít nhưng sợ La Phi lo lắng nên cố nuốt thêm vài miếng.

Hắn nghĩ thầm, có lẽ là vì nằm quá lâu, con người mà, không đứng lên đi lại hoạt động thì khả năng tiêu hóa cũng suy giảm, khẳng định sẽ trở nên chán ăn.

Sức ăn của Tịch Yến Thanh ít nhất là ba đến bốn cái bánh bao, có thể thêm một hai bát cháo, nhưng hiện tại hắn chỉ ăn được nửa cái bánh bao và nửa bát cháo.

La Phi thấy vậy không sốt ruột mới là lạ.

Buổi chiều tranh thủ La Cát tới trông giúp, La Phi chạy đi mua bìa đậu làm món rau trộn đậu phụ cho Tịch Yến Thanh. Hắn ăn được một ít sau đó dừng đũa.

“Thanh ca, anh không đặc biệt thèm món gì sao? Nếu ở đây không có em sẽ lên trấn mua cho anh?” La Phi nghĩ cách giúp Tịch Yến Thanh ăn nhiều hơn, phải ăn nhiều mới mau khỏe lại.

“Mỗi bữa em đều đổi món cho tôi đã là tốt lắm rồi. Chỉ là tôi nằm một chỗ quá lâu, qua hai ngày nữa xuống giường đi lại vận động khẳng định sẽ ăn ngon miệng hơn.”

“Vậy ngày mai em hấp bánh bao nhân rau cho anh nhé?” Tịch Yến Thanh từng nói rồi mà? Hắn thích ăn bánh bao nhân rau!

“Ừm.” Tịch Yến Thanh nhớ lại hương vị buổi sáng hôm đó, quả thực có chút thèm ăn.

La Phi thu dọn bàn ăn sau đó ra vườn cắt rau, rửa sạch để ráo nước. Tiếp theo y bắt tay vào nhào và ủ bột. Hôm sau trời còn chưa sáng y đã bắt đầu bận rộn, hấp một mẻ bánh bao nhân rau mà Tịch Yến Thanh thích nhất.

Tịch Yến Thanh ăn được một cái rưỡi, lại húp hết một bát cháo, điều này khiến La Phi mừng rỡ không thôi.

Sáng nay thời tiết đẹp, La Phi kê ghế ngoài cửa rồi cùng La Nghị dìu Tịch Yến Thanh ra khỏi buồng: “Thanh ca, ngươi cứ ngồi đây phơi nắng, ta đi cho gà vịt ăn.”

“Lần này thực sự vất vả cho mọi người rồi.” Tịch Yến Thanh nắn bóp bàn tay La Phi.

“Không có gì vất vả hết.” La Phi lau mồ hôi: “So với việc ngoài đồng mà ngươi phải làm thì mấy việc này chẳng thấm vào đâu.”

“Đúng vậy Tịch ca, đều là người một nhà, huynh đừng khách khí làm gì.” La Nghị nói: “Chỉ cần huynh có thể bình an là tốt rồi.”

“Ừm.” Tịch Yến Thanh cười cười rồi buông tay, để La Phi ra vườn bận việc.

Chỉ lát sau La Phi đã cho gà ăn xong, y tiếp tục mang quần áo đi giặt. Y kê ghế nhỏ ngồi cách Tịch Yến Thanh không xa, vừa luôn tay vừa nói chuyện phiếm với hắn: “Thanh ca, về sau ngươi đừng lên núi hái thuốc nữa nhé?”

Tịch Yến Thanh suy nghĩ một lát: “Kỳ thực cũng không đến nỗi, không thể vì một lần bị rắn cắn mà mười năm sợ dây thừng. Hơn nữa trên đời này làm giàu không phải chuyện dễ như trở bàn tay, cho nên khi cần cố gắng thì phải cố gắng. Có điều ta cam đoan với ngươi, về sau ta sẽ chú ý an toàn và đi lại cẩn thận hơn.”

La Phi cắn môi: “Vậy thì ít nhất phải đợi tới khi đường khô ráo hẳn mới được lên núi, nếu không ta sẽ rất lo lắng và bất an. Với cả, ta quyết định sẽ nhận công việc ở tiệm thêu Như Ý, như vậy ngươi sẽ không phải gồng gánh quá mức.”

Tịch Yến Thanh không ngờ La Phi lại đưa ra quyết định như vậy, trong lòng hắn vô cùng nhức nhối, nâng tay vu,.ốt ve gương mặt La Phi. Hắn định hỏi gốc nhân sâm kia thế nào rồi*, nhưng vì La Nghị đang ở đây nên không tiện.

*không rõ do tôi bỏ sót chỗ nào hay chém quá đà chỗ nào mà tôi không thể nhớ nổi chi tiết gốc nhân sâm xuất hiện từ bao giờ, nếu có bạn nào đọc raw hay qt rồi mà có ấn tượng về chi tiết này thì làm ơn chỉ điểm giúp tôi với, xin đội ơn ạ T.T

Buổi tối La Nghị trở về, Tịch Yến Thanh thấy La Phi đã xong việc và nằm trong buồng, lúc này hắn mới hỏi: “Gốc nhân sâm kia còn không?”

“Còn chứ.” La Phi nói: “Em cất kỹ rồi. Lần trước em định bán nó lấy tiền chữa bệnh cho anh, không ngờ lại gặp được Thạch Thích và Lý Tư Nguyên. Hai người bọn họ không lấy một đồng nào của mình, cho nên gốc nhân sâm kia vẫn còn nguyên. Mấy ngày trước, lúc anh vẫn còn hôn mê em đã hỏi qua Lương bá, ông nói thuốc mà Thạch Thích kê cũng không phải loại rẻ, cho nên em định tặng bọn họ thứ gì đó để trả ơn. Thạch Thích nói Lý Tư Nguyên rất thích đồ thêu em làm, nói nếu có thời gian thì may cho Tiểu Thường Nhạc mấy món đồ nho nhỏ gì đó. Đợi khi nào anh khỏe hẳn chúng ta cùng lên trấn mua vải đắt tiền một chút, làm đồ bộ gia đình cho ba người bọn họ.”

“Cách này rất hay, nhưng may ba bộ quần áo có lẽ sẽ vất vả cho em.” Tịch Yến Thanh nắm tay La Phi: “Xem ra, đợi vi phu khỏi bệnh nhất định phải thương yêu em nhiều hơn.”

“Nói một lúc lại bẻ lái!” La Phi chọc chọc khuôn mặt Tịch Yến Thanh: “Trước kia sao em không nhận ra anh là người thiếu đứng đắn như vậy?”

“Tôi nói là sẽ thương yêu em nhiều hơn, cũng chưa nói thương yêu thế nào em đã vội chụp nồi cho tôi, rốt cuộc là em bẻ lái hay tôi bẻ lái?”

“Anh bẻ lái!” La Phi lại vu.ốt ve bờ mi Tịch Yến Thanh: “Nhưng mà Thanh ca à, ốm đau bệnh tật ở nơi này thực sự khủng khiếp quá, hai chúng ta từ nay về sau phải giữ gìn sức khỏe thật tốt.”

“Ừm, yên tâm, về sau tôi nhất định sẽ cẩn thận hơn.”

“… Đêm nay chắc là anh không sốt nữa nhỉ?” Giọng nói của La Phi nhỏ dần.

“Yên tâm, không sốt nữa đâu.” Tịch Yến Thanh đắp chăn lên bụng cho La Phi, nhẹ nhàng vỗ về trên người y.

“Vậy thì tốt rồi…” La Phi thì thào mấy chữ rồi chìm vào giấc ngủ.

Mấy ngày nay y luôn căng thẳng, ban ngày bận rộn, ban đêm thức canh, còn phải làm rất nhiều việc trong nhà, y thực sự mệt muốn chết rồi. Hiện tại rốt cuộc có thể hoàn toàn thả lỏng, y liền ngủ một giấc ngon lành.

Ngược lại Tịch Yến Thanh không ngủ được.

Hắn thầm tính toán, chờ tới khi có thể quay lại sinh hoạt bình thường, hắn sẽ bán gốc nhân sâm kia đi, bởi vì La Phi chỉ cảm thấy an toàn khi có nhiều tiền trong tay.

Còn có, hắn muốn dùng khoản tiền này làm chút gì đó.

Nguyên chủ có vài chiến hữu khi còn trong quân ngũ, một số người ở lại tiếp tục làm lính, một số người giải ngũ về quê cùng với Tịch Yến Thanh. Khi ấy quả thực có một người mời Tịch Dục cùng hùn vốn buôn bán, chẳng qua lúc ấy Tịch Dục còn chưa nhận lời.

Về chuyện vì sao Tịch Yến Thanh không đi theo bọn họ, là vì trong số đó có những người rất khôn khéo và tinh ý, Tịch Yến Thanh lo sợ về lâu về dài sẽ bị bọn họ phát hiện bất thường, cho nên hắn mới quyết định quay về thôn Hoa Bình thu phục La Phi trước tiên.

La Phi chính là ưu tiên hàng đầu, mục tiêu của Tịch Yến Thanh chưa bao giờ thay đổi. Mà hiện tại, mục tiêu này đã hoàn thành— cứ coi là hoàn thành đi, ít nhất hiện tại La Phi đã có cảm tình đối với hắn. Tuy rằng bọn họ còn chưa đi đến bước kia, nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Tịch Yến Thanh loáng thoáng nhớ ra, trong lúc hắn sốt cao hôn mê dường như có người nói bên tai hắn, rằng dù sống hay chết y cũng sẽ ở bên hắn.

Còn có, khi hắn nói hắn muốn ăn La Phi, y đã nói gì? Chính là: chờ anh khỏi hẳn nhé.

Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là La Phi đã hoàn toàn tiếp nhận hắn!

Tịch Yến Thanh nghĩ đến đây đột nhiên không kiềm chế nổi hưng phấn, nếu không phải hiện tại chân tay bủn rủn, hắn thực sự sẽ quay sang làm lông con lừa nhỏ nằm bên cạnh.

La Phi đang ngủ ngon lành, bỗng y cảm nhận một sự nguy hiểm cận kề!

Y nằm mơ một giấc mơ kỳ quái. Trong mơ y biến thành một con lừa, bên cạnh là một con hổ oai phong bệ vệ đang nhìn y bằng cặp mắt sáng rực!

Khi tỉnh dậy, La Phi chỉ thấy Tịch Yến Thanh vẫn đang ngủ say bên cạnh. Y thầm cười nhạo bản thân nằm mơ linh tinh, sau đó vào bếp nấu đồ ăn sáng.

Kết quả là! Vài ngày tiếp theo, mỗi khi y quay sang nhìn Tịch Yến Thanh đều phát hiện hắn đang nhòm y bằng đôi mắt sáng ngời!

Tịch Yến Thanh đây là đói đến hoa mắt rồi sao?

La Phi vội gắp vài đũa thức ăn cho hắn: “Thanh ca, anh cứ ăn từ từ nhé, em chạy qua nhà Hàn Húc một chuyến.”

Không thể tiếp tục ở lì trong nhà, La Phi cảm thấy Tịch Yến Thanh sắp nhào tới nuốt sống mình.

Tịch Yến Thanh quả là đang nhẫn nhịn đến cực độ, bộ dạng thích nhưng vẫn có chút sợ sệt của La Phi khiến hắn càng nhìn lâu càng muốn chiếm lấy y. Nhìn vợ nhỏ ôm bọc kim chỉ chạy ra khỏi cửa, Tịch Yến Thanh thực sự muốn tóm lấy y mà đè trên bàn.

Ngươi điên rồi sao Tịch Yến Thanh?

Hắn cảm thấy bản thân mình… một lời khó nói hết!

Cũng may hắn chưa điên tới mức mất hết lý trí, hắn chỉ âm thầm ngắm La Phi, suy nghĩ nên chuẩn bị ra sao để La Phi có thể thoải mái tiếp nhận hắn.

Nhưng mà các cụ có câu gì? À đúng rồi, người tính không bằng trời tính!

Tịch Yến Thanh vừa hạ quyết tâm tĩnh dưỡng thêm hai ngày rồi tặng La Phi một bất ngờ, thì La Phi đã tặng cho hắn một bất ngờ trước. Là một sự bất ngờ “hết cả hồn”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận