Vừa hay tháng tư đất trời vừa vào xuân, chủ đề vòng này sẽ là mùa xuân.
Giang Nguyệt Li viết vội trên giấy:
“Thắng nhật tầm phương Tứ thuỷ tân,
Vô biên quang cảnh nhất thời xuân.”*
*Trích bài Xuân Nhật của Chu Hy nhưng khác chữ ‘xuân’ (bà xuyên không này bị quên bài)
(Dịch:
Ngày đẹp trời đi tìm hoa thơm cỏ lạ bên bến sông Tứ,
Quang cảnh lớn rộng đâu đâu bây giờ cũng mới mẻ.)
Viết xong liền nhướng mày nhìn ta:
“Tạ tiểu thư thấy thế nào?”
“Rất hay.”
Ta nâng chung trà lên nhấp một ngụm nói, “Chỉ là…Giang tiểu thư, từ cuối cùng, sửa thành “tân’’ nghe sẽ hay hơn.”
“Vô biên quang cảnh nhất thời tân, thật tài tình.”
Nghe ta nói vậy, các con cháu quý tộc xung quanh không khỏi nghĩ ngợi, kỳ thật ở cuối bài thơ này không nên dùng từ “xuân”. Nguyệt Li chắc chắn đã nhớ không chính xác dẫn đến viết sai.
Giang Nguyệt Li suy nghĩ một chút, chợt nhớ đúng là “tân” liền nhìn nhìn ta, mang theo một ít hoảng loạn thấp giọng dò hỏi:
“Bài thơ này, ngươi cũng biết?”
Ta nhìn đôi mắt chứa đầy sự dò xét của ả ta, chắc ả ta tưởng ta cũng là người xuyên không giống như ả. Ta lắc đầu:
“Ta không biết, ta chỉ thấy thế này hợp hơn thôi.”
12.
Nói nhiều như vậy, ta thực sự cảm thấy buồn chán nên muốn đứng dậy và đi dạo quanh nơi khác.
Nghĩ đến đây, ta kéo Thanh Thanh đứng dậy rời đi, Giang Nguyệt Li thấy ta đứng dậy cũng không ngăn cản mà đi theo bọn ta.
Khi xung quanh không có ai, Giang Nguyệt Li cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi:
“Tạ tiểu thư, có bao giờ ngươi tự trách chính mình không?”
Ta thật sự không hiểu ả ta muốn nói gì.
Trong lòng ta không khỏi ngạc nhiên, sao ả ta cứ bám riết không buông, ả tasao cứ kiên trì như vậy, không còn chuyện gì khác để làm à?
Thấy ta không đáp, ả ta tiếp tục nói:
“Tạ, Vương, Lý là tam đại thế gia chưởng quản sự hưng suy của thiên hạ, trải qua các đời, môn sinh trong thiên hạ một nửa đều xuất phát từ đây. Các người nuôi dưỡng phù binh, lũng đoạn triều chính, ngươi có từng nghĩ tới nếu không có các thế gia, Ly quốc sẽ càng thêm hưng thịnh cường đại!”
“Còn nữa…”
Dường như còn có rất nhiều bất mãn và oán giận đang tích tụ trong lòng, ả ta thao thao bất tuyệt:
“Ngươi ngày ngày sống ở hậu viện, cả đời đều dành cho cái gọi là sự hưng suy của gia tộc, ngươi có từng suy tính cho chính mình chưa. Ngươi không thấy điều đó đáng buồn sao? Ngươi và Thái tử điện hạ không yêu nhau, thậm chí có thể ngươi còn không hiểu tình yêu là gì, nhưng ngươi lại muốn cưỡng ép Thái tử thành thân cùng ngươi, ngươi có thấy ghê tởm không?”
“Vậy ngươi có yêu Thái tử không?”
Ta không nhịn được bèn hỏi, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ ngầu đầy bức xúc của Giang Nguyệt Li.
“Có.”
Giang Nguyệt Li cuối cùng cũng thú nhận lòng mình, kích động cười nói:
“Lần đầu tiên ta gặp huynh ấy là trong một buổi yến hội, huynh ấy đã bảo vệ ta, thương cảm với ta, đối đãi với ta như một vị nam tử. Cùng ta bàn luận chính sự, những gì huynh ấy nghĩ cũng giống những gì ta nghĩ, ta vốn là người tầm thường vô vị không biết lo nghĩ tiền đồ của bản thân, nhưng huynh ấy không quan tâm còn trân trọng ta từ tận đáy lòng. Ta…”
“Nguyệt Li.”
Không đợi ả ta bày tỏ tình ý xong, một tiếng kêu cảm động từ phía sau truyền đến:
“Ta không biết nàng cũng thâm tình với ta đến vậy.”
Thì ra Đường Tiêu cùng một nhóm đại thần các nước chư hầu đang đi tới.
“Cũng?”
Ta bình tĩnh mà nhìn về phía Đường Tiêu:
“Thì ra là lưỡng tình tương duyệt.”
13.
Làm như đã hạ quyết tâm, Đường Tiêu mang theo áy náy mà nhìn về phía ta:
“A Ninh, ta biết nàng đối với ta cũng không có chút tình ý nào cả. Nhưng ta thật sự thích Nguyệt Li, đã như vậy rồi tại sao nàng không thành toàn cho bọn ta, ta vẫn sẽ cưới nàng, cho nàng vinh quang của Thái tử phi hay thậm chí là ngôi vị Hoàng hậu, có điều…”
Câu cuối cùng hắn không dám nói tiếp nhưng ta cũng biết, “có điều” cũng chỉ là Hoàng hậu chứ không phải thê tử của hắn.
Trò khôi hài này diễn đến đây thôi, cuối cùng ta cũng tức giận rồi:
“Đường Tiêu, ta cho rằng ngươi hiểu rõ mọi việc. Từ lúc bắt đầu, hai chúng ta liên kết là vì thiên hạ vạn dân. Tạ gia lấy cái danh ngàn năm thế gia hỗ trợ tân triều ổn định, mà tân triều cũng có thể tập hợp sức mạnh của các thế gia để giúp thiên hạ hưng thịnh.”
Không thể nhìn người trong lòng bị chất vấn như vậy, Giang Nguyệt Li lớn tiếng quát:
“To gan, suy cho cùng ngươi cũng chỉ là đích nữ của Tạ gia, sao dám gọi thẳng tên của điện hạ!”
Ta thờ ơ nhìn nàng:
“Chỉ sợ ngươi không biết, vốn dĩ vinh quang của Hoàng hậu từ khi ta sinh ra đã được định sẵn là của ta, nhưng vị trí Thái tử này là do ta định đoạt.”
“Tạ Ninh! Nàng thật tự phụ!”
Bị ta chọc trúng chỗ đau, Đường Tiêu tức muốn hộc máu:
“Tạ gia của nàng đừng quá chuyên quyền, vương triều Ly quốc này là do Đường gia ta giành được, không phải Tạ gia các ngươi! Tạ gia các ngươi từ đầu đã khinh thường ta, mỗi ngày ép ta làm cái này học cái kia, nữ nhi của Tạ gia thì làm Hoàng hậu của ta, trưởng lão trong tộc thì làm Thái phó của ta, Tạ gia các ngươi thật là biết tính toán!”
Ta nhìn vị thiếu niên trước mắt này, dung mạo như cũ, nhưng thần thái đã là hoàn toàn thay đổi.
Từ khi nào, nam tử hoà nhã từng an ủi mỗi khi ta không vui lại trở nên hung hãn dọa người đến vậy. Vì sự dịu dàng đó, nên khi phụ thân nói hắn không xứng làm Hoàng đế, ta đã nhờ tổ phụ chỉ dạy hắn cách để trở thành một Hoàng đế.
Nữ nhân thế gia, đặc biệt là đích nữ thế gia liên hôn chưa bao giờ là vì tình cảm đơn thuần, mà còn vì sự hưng thịnh lâu dài của gia tộc. Chỉ một hành động nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến toàn cục thiên hạ, đã hưởng thụ vinh quang của gia tộc thì cần gánh vác trách nhiệm của gia tộc.
Ta từng cho rằng, dù không có tình yêu, ít nhất sau khi thành thân ta và Đường Tiêu sẽ nâng đỡ nhau chia ngọt sẻ bùi, hòa hợp chung sống, tôn trọng lẫn nhau. Nhưng cuối cùng thì sao? Đây là ông trời không chiều theo lòng người.
Nghĩ đến đây, ta cảm thấy có chút thất vọng, tâm tình mệt mỏi, nói:
“Ta thành toàn cho các người.”
Dứt lời liền xoay người rời đi.