Đinh Cạnh Nguyên tập luyện đấu kiếm hơn mười năm, tham gia vô số giải đấu lớn nhỏ, chưa có lần nào muốn thắng như lần này.
Không chỉ là muốn giành huy chương để báo cáo với huấn luyện viên, mà hắn muốn chiến thắng, với khát khao mãnh liệt, không chỉ muốn đánh bại đối thủ, mà còn muốn giành chiến thắng một cách đẹp mắt, bởi vì hắn biết dưới khán đài có một người đang nhìn hắn.
Tất nhiên, Tô Mặc đã đến xem cả trận bán kết và chung kết, còn Đinh Cạnh Nguyên thì thi đấu với phong độ cao nhất, thái độ nghiêm túc nhất.
Trong trận chung kết, thời khắc căng thẳng nhất, mỗi lần ghi điểm, theo tiếng vỗ tay vang dội, Đinh Cạnh Nguyên đều nắm chặt tay trái, giơ lên cao.
Tô Mặc đứng ở dưới nhìn, dường như có thể cảm nhận được sự phấn khích của hắn, nghe thấy tiếng hô hào vang dội, oai phong lẫm liệt, dốc hết sức mình trong lòng hắn.
Năm đó, tại Đại Hội Thể Thao Toàn Quốc, Đinh Cạnh Nguyên đã giành huy chương vàng ở nội dung trọng kiếm nam.
Sau khi đâm trúng đối thủ, đèn báo hiệu sáng lên, ghi điểm, Đinh Cạnh Nguyên nghe thấy câu nói “Đinh Cạnh Nguyên giỏi quá” của Tô Mặc vang lên giữa tiếng vỗ tay, hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái, sảng khoái hơn cả “tự xử” gấp trăm lần.
Sau đó, hắn bình tĩnh lại, tháo mặt nạ xuống, vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi, bước xuống sàn đấu.
Lúc này, đèn đã bật sáng, Đinh Cạnh Nguyên điềm tĩnh bước đến chỗ huấn luyện viên Văn, kẹp mặt nạ dưới cánh tay, ôm lấy huấn luyện viên để chúc mừng.
Ôm xong huấn luyện viên, Đinh Cạnh Nguyên ném mặt nạ xuống đất, sau đó thuận thế ôm Tô Mặc vào lòng, hai tay siết chặt, cúi đầu xuống, vùi mặt vào cổ Tô Mặc, lén lút dùng đầu lưỡi liếm nhẹ, nếm được vị mồ hôi của chàng trai trẻ.
Mấy đồng đội trong đội cũng đến xem trận chung kết.
Trước khi lên nhận giải, Chu Chuyển Dự đã chụp ảnh cho mọi người ở bên lề sân đấu.
Đinh Cạnh Nguyên chụp ảnh với đồng đội, với huấn luyện viên, tất nhiên cũng chụp với Tô Mặc.
Hắn khoác tay lên vai Tô Mặc, tay kia xoa đầu anh, ôm anh chụp một tấm ảnh.
Trong ảnh, Tô Mặc bị hắn ôm đến mức nghiêng người sang một bên, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, lúm đồng tiền đáng yêu hiện rõ trên má trái.
Nhiều năm sau, bức ảnh này xuất hiện trong tất cả các ví tiền của Đinh Cạnh Nguyên, được hắn chụp lại dưới nhiều hình thức khác nhau, lưu trữ trong tất cả các điện thoại, máy tính mà hắn từng sử dụng.
Lúc lên nhận giải, Đinh Cạnh Nguyên mặt không chút cảm xúc, như thể việc hắn có giành được giải hay không đều không quan trọng.
Chỉ có huấn luyện viên Văn dưới khán đài mới biết hắn coi trọng chiến thắng lần này đến mức nào.
Hai ngày trước trận chung kết, Đinh Cạnh Nguyên – người chưa bao giờ “nước đến chân mới nhảy” – lại tập luyện một mình trong phòng tập đến tận khuya, mồ hôi ướt đẫm.
Huấn luyện viên Văn nhớ đến lần đầu tiên Đinh Cạnh Nguyên thua trận, cũng như vậy, hắn nhốt mình trong phòng tập, luyện tập ngày đêm.
Bảo hắn đi nghỉ ngơi, hắn nói không, hỏi hắn tại sao, hắn nói hắn không muốn thua mãi.
Lúc đó, hắn còn nhỏ, mới mười mấy tuổi, cả ngày im lặng ít nói, có chút khó gần.
Không ngờ, càng lớn, hắn càng ngang bướng, càng khó gần hơn nữa.
Ài, huấn luyện viên Văn vui mừng xen lẫn một chút thở dài.
35
Kỳ nghỉ Quốc khánh năm cuối đại học, Tô Mặc không về quê.
Trong buổi gặp mặt đồng hương, anh quen biết một chị khóa trên học ngành quản lý du lịch, chuyên ngành ngôn ngữ.
Sau khi tốt nghiệp, chị khóa trên làm hướng dẫn viên du lịch cho một công ty du lịch.
Dịp Quốc khánh, Tô Mặc giúp chị khóa trên dẫn đoàn đi Cửu Trại Câu – lần này, chị khóa trên dẫn một đoàn khách khá đa dạng, có cả khách du lịch Nhật Bản, mà Tô Mặc học tiếng Nhật là ngoại ngữ hai.
Chuyến đi kéo dài bảy ngày.
Nói thật, làm hướng dẫn viên du lịch thực sự rất vất vả.
Mệt mỏi đủ đường, ngành dịch vụ khó làm, bị khách hàng mắng chửi là chuyện thường tình.
Tô Mặc vốn là người rất chu đáo, ân cần, trên đường đi, anh luôn giúp đỡ chị khóa trên mọi việc, chưa bao giờ nhắc đến chuyện tiền công.
Vì vậy, sau chuyến đi Cửu Trại Câu, chị khóa trên tên là Viên Viên có ấn tượng rất tốt về Tô Mặc.
Vì công việc, Viên Viên thường xuyên đi công tác xa, bình thường không có thời gian rảnh, càng đến dịp lễ tết lại càng bận rộn, nên cho dù có ý gì, cũng chỉ có thể liên lạc qua điện thoại, mạng xã hội.
Viên Viên vốn là cô gái hoạt bát, cởi mở, lại làm hướng dẫn viên du lịch hơn một năm, nên trong chuyện tình cảm cũng không hề rụt rè.
Cô cảm thấy chuyện này tốt nhất là nên “ra tay trước”.
Vì vậy, vào một buổi tối nửa tháng sau, cô nằm trên giường trong khách sạn ở Tần Hoàng Đảo, nhắn tin cho Tô Mặc trên QQ:
(*Nick của Viên Viên là Viên Lai Như Thử, còn nick của Tô Mặc là Mặc Mặc Vô Văn.)
Viên Viên: Chị hỏi em một chuyện, bây giờ em có bạn gái chưa?
Tô Mặc: Em vẫn “phòng không gối chiếc” đây, bên chị có em gái xinh đẹp nào không, giới thiệu cho em một người đi.
Hai người khá thân thiết, Tô Mặc tất nhiên là đang nói đùa với chị khóa trên.
Viên Viên: Thật ra là có, nhưng không biết tiêu chuẩn của em là gì? Em thích kiểu con gái như thế nào?
Tô Mặc gửi một biểu tượng cảm xúc cười toe toét, sau đó gõ chữ: Em á, em thích những cô gái xinh đẹp, cá tính một chút, không thích kiểu con gái õng ẹo, cũng không thích kiểu suốt ngày nói “em thích anh”, “em yêu anh”.
Viên Viên: Ý chị là hỏi về ngoại hình, em nói nhiều như vậy làm gì?
Tô Mặc: Ngoại hình thì em không có yêu cầu gì, em coi trọng nội hàm.
Viên Viên: Vậy thì chị có một người phù hợp, gửi ảnh cho em xem nhé.
Tô Mặc chỉ nói đùa thôi, không ngờ đối phương lại nghiêm túc, nên đành phải nhận file.
Mở ra xem, anh bật cười, chẳng phải là ảnh của chị khóa trên sao.
Tô Mặc lập tức gửi một biểu tượng cảm xúc cười ha hả.
Viên Viên: Chị nghiêm túc đấy.
Tô Mặc chớp mắt, hít một hơi lạnh, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Nửa tháng nay, Viên Viên đã gọi cho anh mấy cuộc điện thoại đường dài, không ngoài những lời cảm ơn, hẹn anh đi ăn cơm khi rảnh rỗi, còn muốn trả công cho anh…
Tuy rằng hai người khá thân thiết, nhưng chắc chắn sẽ không nói đùa kiểu này.
Tô Mặc không có cảm giác với chị khóa trên, trả lời trực tiếp “em không thích chị” thì quá phũ phàng, làm tổn thương lòng tự trọng của con gái nhà người ta.
Vì vậy, Tô Mặc không trả lời, anh không trả lời, Viên Viên cũng không nhắn tin lại nữa.
Chuyện này tạm thời gác lại.
Sau khi Đại Hội Thể Thao Toàn Quốc kết thúc, Đinh Cạnh Nguyên tiếp tục chuẩn bị cho Giải vô địch quốc gia và Giải đấu kiếm quốc gia, mãi đến gần cuối năm mới có vài ngày nghỉ.
Lần trước gọi điện thoại, hắn đã biết Tô Mặc sẽ đi thực tập vào học kỳ sau, công ty thực tập cũng đã tìm được rồi.
Đinh Cạnh Nguyên đến nhà mẹ hắn, vừa mở miệng là đòi tiền, hơn nữa còn không phải là số tiền nhỏ, hắn đòi năm triệu tệ.
“Nói cho mẹ biết, con muốn làm gì?” Giang Tâm Mi mỉm cười hỏi, tiền thì chắc chắn sẽ cho.
“Con muốn mua một căn hộ ở Trạch Nam.” Đinh Cạnh Nguyên cúi đầu nhìn ngón tay mình, tuy đang xin tiền nhưng không hề nói năng nhẹ nhàng.
“Nếu mẹ không muốn cho thì con sẽ gọi điện thoại cho Đinh Khê Xuyên, ông ấy chắc chắn sẽ cho.
Nhưng nếu anh cả biết con suốt ngày gọi điện thoại xin tiền, chắc chắn lại đến mắng con một trận.” Khi thốt ra hai chữ “anh cả”, Đinh Cạnh Nguyên cười như không cười, là một biểu cảm hoàn toàn mỉa mai.
Đinh Khê Xuyên có rất nhiều tiền.
Anh cả Đinh Quý Nghiêm của hắn tất nhiên không phải vì hắn xin vài đồng tiền mà mắng hắn, anh ta chỉ sợ Đinh Cạnh Nguyên thường xuyên liên lạc với ông già đó, lâu ngày sinh tình, thật sự được nhận tổ quy tông, chia tài sản.
Tập đoàn Trường Giang, lợi nhuận ròng hàng năm tính bằng hàng trăm tỷ, chia tài sản là khái niệm gì, chỉ cần động não một chút là có thể hiểu được.
Giang Tâm Mi bị câu nói của con trai làm cho cứng họng, không nói gì nữa.
Qua Tết, Đinh Cạnh Nguyên mua một căn hộ duplex* ở khu đất vàng Áp Nam.
Đứng trong phòng khách được trang trí mới tinh, hắn hài lòng gật đầu, rất tốt, chỉ còn chờ “lúm đồng tiền nhỏ” dọn vào ở thôi.
*Duplex là căn hộ thông tầng, được thiết kế thông tầng giữa 2 tầng nhà liền kề.
Thông thường Duplex được thiết kế tại tầng áp mái của một dự án căn hộ, trung tâm thương mại cao cấp.
Căn hộ Duplex có thiết kế sang trọng, rộng rãi hơn nhiều so với các căn hộ thông thường, nằm ở vị trí đẹp với đầy đủ tiện ích vượt trội.
——-.