Cô Ấy Đến Buổi Concert Của Tôi

Chương 26: Cô Có Thích Kim Cương Không?


Vẫn là chiếc xe thương vụ màu đen quen thuộc ấy.

Chiếc xe đi vòng quanh qua đài phun nước, khi nó từ từ dừng lại trước mặt Chúc Ôn Thư, thoạt nhìn vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh như thường, nhưng thật ra trong lòng đã quýnh cả lên, thậm chí còn muốn bỏ chạy thục mạng.

Sao cô lại ngu thế chứ, còn gửi một tin nhắn như vậy đi.

Nghĩ rằng mình đáng yêu sao?

Lúc cô gửi xong định thu hồi, vừa quay đầu lại đã thấy vị thần này đứng ở phía sau mình.

Cũng may Lệnh Sâm đang nhìn điện thoại nên cũng không nói gì.

Có thể là do bị cô làm cho khó xử tới mức cạn lời.

Hai người đứng ở dưới mái hiên, cách nhau hai bước, không ai nói chuyện, giống như bị sự khó xử lúng túng không nói rõ được bao vây.

Haizzz.

Lát nữa lên xe vẫn sẽ lúng túng khó xử như vậy à?

Trong khi đang ngẫm nghĩ, chiếc xe đã từ từ dừng lại. Lệnh Sâm nâng cánh tay buông thõng bên người lên: “Xe……..”

“Ây, Cô giáo Chúc cũng ở đây sao?”

Một cái đầu đột ngột thò từ trong xe ra.

Không đợi Chúc Ôn Thư nói chuyện, anh ta tự hỏi tự trả lời luôn: “À đúng, bạn học thời cấp ba kết hôn, hai người cũng chung lớp nhỉ.”

Lệnh Sâm âm thầm hạ cánh tay nâng lên kia xuống, sau đó quay đầu nhìn Lệnh Hưng Ngôn: “Sao anh đến đây?”

“Anh vừa mới xuống máy bay, Tiểu Chu tới đón nên thuận tiện đi đón em luôn.”

Lệnh Hưng Ngôn nhìn lướt một vòng qua Chúc Ôn Thư và Lệnh Sâm, sau đó bỗng nhiên xuống xe, tới mở cửa ghế phó lái: “Anh ngồi trước, gió lớn rồi hai người cũng đừng đứng ở chỗ này làm gì.”

Khi vừa mới tới anh ta đã thấy Lệnh Sâm, thấy anh đang vừa đứng vừa cúi đầu, đứng bên cạnh còn có một cô gái, hai người không ai phản ứng lại ai.

Người mà Lệnh Hưng Ngôn bị vướng không thấy là Chúc Ôn Thư, trong lòng anh ta thầm nói ở nơi công cộng thế này mà Lệnh Sâm không biết tránh người, sao cứ công khai đứng cạnh như thế.

Đợi tới lúc mở cửa ra mới phát hiện là Chúc Ôn Thư, khi ấy anh ta lại cảm thấy Lệnh Sâm đứng vậy là rất hợp lý.

Hai người lên xe xong, Lệnh Hưng Ngôn chủ động phá tan bầu không khí trầm mặc.

“Cô giáo Chúc, tình hình gần đây ở trường của thằng con nhà tôi như thế nào vậy?”

“Cậu bé……”

Chúc Ôn Thư liếc nhìn Lệnh Sâm.

Không hổ là anh em, lời nói giống nhau y hệt.

Nhận thấy ánh mắt của Chúc Ôn Thư, Lệnh Sâm biết cô có ý gì, anh im lặng sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Gần đây rất ngoan, chiếc micro nhỏ làm tuần trước còn được giáo viên mang đến lớp khác để mọi người cùng chiêm ngưỡng.”

Lệnh Hưng Ngôn cười nói: “Ồ, còn rất giỏi cơ đấy.”

Anh ta vừa nói xong, hình như lại có tin nhắn mới được gửi tới, ánh mắt  lập tức dán vào màn hình điện thoại.

Trong xe quay về với sự yên tĩnh, Chúc Ôn Thư hơi lúng túng không biết nên nhìn đi đâu nên cô cũng lấy điện thoại ra nghịch.

Đúng lúc này Thi Tuyết Nhi gửi tin nhắn cho cô.

【Thi Tuyết Nhi: Cô giáo Chúc!】

【Thi Tuyết Nhi: Hôm nay Lệnh Sâm cũng tham gia hôn lễ bạn học!】

【Thi Tuyết Nhi: 【Hình ảnh】】

Hình ảnh mà cô nàng gửi tới là trên weibo, không chỉ là một do vị khách nào đó đăng, người lúc nào cũng ngâm mình trên quảng trường weibo Lệnh Sâm như Thi Tuyết Nhi đã phát hiện ra rất nhanh.

Bối cảnh bức ảnh nhìn rất quen, đúng là cái bàn Chúc Ôn Thư ngồi, vừa mở ra cô đã phát hiện hình ảnh bản thân đang ăn lọt vào góc bên bức ảnh.

Mặc dù chỉ có sườn mặt nhưng cô vẫn nhạy bén nhận ra bóng dáng của mình.

【Thi Tuyết Nhi: Cô tham gia hôn lễ bạn học! Lệnh Sâm cũng tham gia hôn lễ bạn học!】

Nhìn thấy câu này, Chúc Ôn Thư đột nhiên hơi căng thẳng mà nắm chặt điện thoại, cô cảm giác mấy lời nói linh tinh qua quýt hồi trước nói với Chúc Khải Sâm có thể bị vỡ lở.

【Thi Tuyết Nhi: Bốn bỏ lên năm chính là cô tham gia hôn lễ với Lệnh Sâm!】

【Thi Tuyết Nhi: Cô chính là cầu nối giữa tôi với Lệnh Sâm!】

Chúc Ôn Thư: “…….”

Có lẽ Thi Tuyết Nhi đang điên cuồng lướt weibo để tìm ảnh mới nên không trả lời tin nhắn.

Chúc Ôn Thư lại nhìn tấm ảnh kia lần nữa, trong lòng cô nghĩ không biết những người khác có chụp tấm nào làm cô xấu không.

Mặc dù có lẽ không có ai quan tâm cô ở trong bối cảnh này, nhưng cô giáo Chúc đẹp cả đời ít nhiều gì cũng có gánh nặng mang trên người.

Nhân lúc trong xe không ai nói chuyện, cô âm thầm mở weibo rồi tìm kiếm hai chữ “Lệnh Sâm”.

Lên dòng thời gian thực trên weibo, quả nhiên xuất hiện rất nhiều ảnh chụp hôn lễ hôm nay.

Sau khi nhìn từng cái một, Chúc Ôn Thư mới thấy nhẹ nhõm hơn chút.

Dù bối cảnh hơi lộn xộn nhưng cô giáo Chúc vẫn đỡ được cái góc chết này.

Nhưng từ khoá liên quan “Lệnh Sâm” trên weibo cũng không chỉ có ảnh của Lệnh Sâm, Chúc Ôn Thư lại kéo xuống, cô thấy một bài đăng weibo có độ hot rất cao.

Chủ weibo là một tài khoản marketing giới giải trí, để ké fame nên chủ blog đã làm một cuộc bỏ phiếu: Có 20 triệu với được ngủ với Lệnh Sâm, bạn chọn bên nào?

Hơn bốn nghìn người tham gia bỏ phiếu.

Chúc Ôn Thư ấn vào xem, thế mà! thế mà! Có hai người! Có hai người chọn ngủ với Lệnh Sâm.

Đây là kết quả mà cô không thể dự đoán, xã hội thời nay vậy nhưng vẫn còn hai mê sắc thuần tuý không bị tiền tài hấp dẫn như vậy.

Cô tập trung xem tới nỗi cảm giác như nghe thấy Lệnh Sâm đang nói chuyện với cô.

Lúc định ngẩng đầu, phía trước đột nhiên có xe chen vào, tài xế phanh gấp, Chúc Ôn Thư không kịp phòng bị, điện thoại rơi lộp cộp xuống sàn xe.

Sau đó Chúc Ôn Thư trơ mắt nhìn nó rơi đến dưới chân Lệnh Sâm.

Cuối cùng cô lại trơ mắt nhìn Lệnh Sâm khom người nhặt điện thoại lên……

Không đợi Lệnh Sâm đưa tới, Chúc Ôn Thư gần như là vươn tay cướp lấy,

Đáng tiếc, cô vẫn chậm một bước. Cô không thể cướp được điện thoại trước một giây Lệnh Sâm cụp mắt nhìn màn hình.

“……”

Khoang xe vốn dĩ đã trầm lặng nay càng trầm lặng hơn.

Nhưng Lệnh Sâm chỉ tiện thể nhìn lướt qua màn hình, Chúc Ôn Thư cũng không biết anh có thấy rõ không.

Tóm lại, sau khi cô lấy được điện thoại liền lập tức ấn tắt màn hình sau đó không nói gì mà nhìn cửa sổ xe.

Một lát sau.

Chúc Ôn Thư nhìn hình ảnh phản chiếu của Lệnh Sâm trên cửa kính.

Cô phát hiện, hình như khoé miệng anh hơi cong lên.

Cười sao?

Đang cười á!

Quả nhiên vẫn bị thấy.

Chúc Ôn Thư nhẹ nhàng liếc khinh.

Chỉ có hai người trong hơn bốn nghìn người chọn anh, đáng để vui lắm à?

Vài phút sau, Chúc Ôn Thư thực sự không thể chịu nổi bầu không khí trầm lặng kỳ lạ này nữa, cô chủ động cất lời nói chuyện với Lệnh Hưng Ngôn ngồi ở ghế trước.

“Đúng rồi, giờ cũng đã tháng 11.”

Cô nói, “Năm nay mỗi lớp đều phải có tiết mục biểu diễn trong lễ chào tân, Uyên Uyên có muốn đi đăng khi không?”

Nghĩ tới trong nhà còn có Lệnh Sâm, Chúc Ôn Thư lại bổ sung: “Chắc là cậu bé biết hát hay chơi đàn gì đó đúng không?”

“Nó á?”

Lệnh Hưng Ngôn bận bịu trả lời tin nhắn, không cả quay đầu lại: “Hát thì có thể, chơi đàn cũng chơi được, nhưng hơi xấu hổ thôi.”

“….. Phần biểu diễn văn nghệ là một cơ hội tốt để thể hiện.”

Chúc Ôn Thư lại quay đầu nhìn Lệnh Sâm, “Nếu anh rảnh cũng có thể dạy thằng bé.”

Không phải là chưa từng dạy.

Lúc đó anh dạy tới nỗi suýt chút nữa định đập nát cây đàn piano trị giá mấy triệu.

Rồi tới lượt ca hát, thật ra cậu bé không hề lạc nhịp.

Bởi vì mẹ nó, còn chẳng đúng giai điệu.

“Dạy nó, tôi đi bán thân cho rồi.”

Chúc Ôn Thư: “?”

“Dù sao cả hai đều là hành hạ bản thân.”

Lệnh Sâm lười biếng duỗi chân, sau đó nghiêng đầu dựa vào cửa kính xe, “Bán thân còn kiếm được tiền.”

“…….”

Thật ra hôm nay là sinh nhật của Trương Du Minh.

Sau khi đưa Chúc Ôn Thư về đến nhà, Lệnh Hưng Ngôn quay về thay bộ đồ hơi nhăn dính gió bụi ra, sau đó đi uống miếng nước rồi xem TV một lát với Lệnh Tư Uyên, cuối cùng chuẩn bị tới công ty họp.

Trước khi ra cửa, anh ta chỉ vào chiếc hộp ở trên bàn.

“Đây là hai chai rượu ngon anh tặng thầy Trương, chốc nữa em mang đi nhá, nhẹ tay cẩn thận chút.”

Lệnh Sâm trả lời “ừm”.

Đợi Lệnh Hưng Ngôn đi, Lệnh Sâm vào trong phòng nghe demo của ca khúc mới mà ekip vừa mới gửi cho anh.

Anh nghe suốt bốn tiếng, khi tháo tai nghe xuống, sắc trời bên ngoài đã tối.

Cuối cùng Lệnh Sâm cũng đổi sang quần áo bình thường, mang chai rượu vang Lệnh Hưng Ngôn nhờ đưa đi ra ngoài.

Mặc dù địa vị của Trương Du Minh có tầm ảnh hưởng nhưng ông không thích phô trương, tiệc mừng thọ 62 tuổi chỉ mời mười mấy người bạn tham giao, bữa tiệc được tổ chức trong một căn phòng thuộc nhà hàng có tính bảo mật cao tại vùng ngoại ô.

Lúc Lệnh Sâm đến, người trong phòng gần như đã chật kín.

Mấy người ngồi đây đều là người quen, nên không có mấy quy trình khách sáo chào hỏi.

Chốc lát sau, cửa phòng bị đẩy ra.

Một người phụ nữ trung niên mặc áo khoác màu trắng đi vào, vừa tháo kính dâm xuống vừa liếc nhìn một vòng những người ở đây.

“Ây? Thế mà tôi lại tới cuối cùng?”

Có người cười nói: “Chắc vậy rồi, lần diễn nào của cô Tống không phải là cuối cùng chứ?”

Tống Nhạc Lam liếc nhìn người đó, sau đó chỉ vào Lệnh Sâm: “Già cả rồi, tre già măng mọc, bây giờ toàn là Lệnh Sâm diễn cuối thôi.”

Lệnh Sâm nghe vậy chỉ cười cười, sau đó nhanh chóng đứng dậy giúp chị ấy kéo chiếc ghế bên cạnh ra.

Bữa tiệc hôm nay quy tụ những tên tuổi lớn, nhưng gần như đa số đều là người đã rút về phía sau như Trương Du Minh.

Nghệ sĩ vẫn còn tiếp tục biểu diễn, chỉ còn có Lệnh Sâm và Tống Nhạc Lam – người đến cuối cùng.

Tống Nhạc Lam không phải là nhân tài mới xuất hiện như Lệnh Sâm, chị là nghệ sĩ hot mười mấy hai mươi năm, mặc dù hiện tại ít xuất hiện hơn nhưng cũng không ai nghi ngờ địa vị của chị.

Thời đại nền kinh tế fan hâm mộ, mọi người thường không thấy bóng dáng của Tống Nhạc Lam đứng đầu các bảng xếp hạng, nhưng những ca khúc đã có tuổi đời của chị lại thống trị danh sách nghe của nhiều ứng dụng nghe nhạc quanh năm.

Mặc dù ngoài miệng Tống Nhạc lam nói tre già măng mọc, thực tế chị rất quan tâm thế hệ sau.

Nhất là Lệnh Sâm, chị vô cùng tán dương, bình thường luôn đối xử với anh như em trai mình.

Chào hỏi với Trương Du Minh xong, Tống Nhạc Lam cởi áo khoác sau đó ngồi xuống bên cạnh Lệnh Sâm.

Lúc chị nâng tay lên, Lệnh Sâm để ý thấy trên tay chị có đeo chiếc vòng tay kim cương lấp lánh long lanh.

Vì toàn người quen nên bữa tiệc vô cùng thoải mái, kính đi kính lại, ngay cả người từ trước đến nay không dính đến rượu chè như Lệnh Sâm cũng kính rượu uống hai ly rượu vang.

Đương nhiên, nguyên nhân anh không uống rượu không chỉ bởi vì để bảo vệ giọng hát, mà còn bởi vì tửu lượng của anh rất kém.

Bây giờ mới uống đến ly thứ ba, mặt anh đã đỏ hết lên, ngay cả cổ cũng bị nhuộm đỏ.

“Lệnh Sâm, sao em lại thế này.”

Bỗng nhiên Tống Nhạc Lam nói với âm lượng mà chỉ có hai ngươi nghe được, “Từ lúc chị đi vào em đã bắt đầu nhìn chằm chằm chiếc vòng chị đeo trên tay.”

Lệnh Sâm cúi đầu cười cười, “Nó rất đẹp, mua ở đâu vậy ạ?”

“Mua sao? Em đang coi thường chị à, đây là mẫu thiết kế không công khai của Bartholomew, làm riêng tặng chị, em định mua ở đâu?”

Lệnh Sâm thản nhiên “dạ” một tiếng, “Quả thật rất đặc biệt.”

Tống Nhạc Lam: “Sao đây, em muốn mua tặng ai à?”

Lệnh Sâm: “Vâng.”

Tống Nhạc Lam càng hạ thấp giọng xuống, “Bạn gái?”

Lệnh Sâm: “Không phải ạ.”

“Chà.”

Tống Nhạc Lam thấy rất buồn cười, bản thân đã ngâm ở cái giới giải trí này nhiều năm như vậy, thế nhưng đây là lần đầu tiên gặp một nam ngôi sao khi nhắc tới từ “bạn gái” lại đỏ mặt.

Nhưng chị không phải là người thích đào tận gốc rễ, chị chỉ ngối đó sờ vào chiếc vòng của mình, sau đó cười mỉm nói với anh: “Thật ra chiếc vòng này có một đôi, một chiếc là vòng sợi đôi trên tay chị, chiếc còn lại là vòng sợi đơn, rất hợp để cho mấy cô gái trẻ đeo. Vốn dĩ chị định tặng bé cưng của chị, nhưng nếu Lệnh Sâm em đã mở lời rồi thì cũng không phải không thể tặng em, không phải vấn đề gì to tác.”

“Không tặng đâu ạ, em đưa tiền cho chị.”

Tiếp đó Lệnh Sâm cầm ly rượu vang đỏ lên, chạm nhẹ vào ly rượu trước mặt chị.

Cuối cùng, anh ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.

“Cảm ơn vì đã nhường em.”

“Chúng ta thân nhau như vậy nên không cần nhắc tới chuyện tiền nong, nhưng trên thế giới chỉ có hai chiếc vòng này, một ly rượu của em đủ để bù lại cho chị à?”

Tống Nhạc Lam nhịn cười, “Ít nhất phải ba ly.”

Không giống như Lệnh Sâm một ngày đi ăn hai chỗ, sau khi Chúc Ôn Thư về đến nhà, cô không ra khỏi cửa nữa, bữa tối cũng được giải quyết bằng việc gọi đồ ăn ngoài.

Mặc dù là cuối tuần, nhưng giáo viên trẻ phải chịu đủ loại áp lực từ chức danh nghề nghiệp, tuần trước vừa mới kết thúc đợt thi đua giảng dạy*, sắp tới lại tiếp tục chuẩn bị cho lớp học mở* mới.

*赛课: Đây là hoạt động giảng dạy, nghiên cứu quan trọng trong nhà trường, là biện pháp nâng cao chất lượng sư phạm, một mặt giúp giáo viên phát hiện, bổ sung những tồn tại, tiếp tục phát huy những ưu điểm, làm tài liệu tham khảo để thúc đẩy Đối với những tồn tại, giáo viên hoặc nghiên cứu viên tham gia lớp học có thể đưa ra ý kiến ​​chỉnh sửa, giúp nâng cao chất lượng chuyên môn của giáo viên và không ngừng củng cố năng lực giảng dạy của giáo viên

*公开课: hoạt động giảng dạy khóa học công cộng chính thức có tổ chức, có kế hoạch và có mục đích cho một nhóm người cụ thể. Lớp học mở có chủ đề rõ ràng, nhiệm vụ rõ ràng, ngoài học sinh tham gia lớp học còn có lãnh đạo và các giáo viên khác tham gia, là cơ hội tốt để giáo viên thể hiện trình độ giảng dạy và trao đổi kinh nghiệm giảng dạy

Lần này Chúc Ôn Thư lại là đại diện cho đội ngũ giáo viên trẻ ở các trường tiểu học thực nghiệm, cô không dám làm qua loa sơ sài, giáo án bài học viết đi viết lại, sau khi xác nhận không có sai sót mới bắt đầu viết phần chính.

9 giờ tối, cô đang tập trung tinh thần viết, điện thoại ở cạnh bàn đột nhiên rung lên.

Thấy cuộc gọi wechat của Lệnh Sâm, Chúc Ôn Thư hơi mù mờ.

Trễ thế này rồi, không biết Lệnh Sâm còn tìm cô để làm gì.

“Alo?”

Chấp nhận cuộc gọi, nhưng đầu dây bên kia lại chậm chạp không nói.

Cô tiếp tục “alo” thêm hai lần nữa, vẫn không có ai trả lời, Chúc Ôn Thư nghĩ chắc là do anh không cẩn thận nên mới ấn gọi.

Lúc chuẩn bị tắt máy, anh mới lên tiếng.

“Chúc Ôn Thư.”

Nghe ba chữ này, cách màn hình mà Chúc Ôn Thư còn ngửi thấy được mùi rượu nồng nặc.

Cô hỏi, “Anh uống rượu?”

“Ừ, uống chút thôi.”

Anh thử nghe lại giọng của mình xem, đây mà là một chút à?

“Ừm…..”

Chúc Ôn Thư nói, “Có chuyện gì sao?”

Lệnh Sâm không nói nữa.

Qua một lúc, anh bắt đầu hỏi: “Cô đang làm gì thế?”

“Tôi đang soạn giáo án.”

“À.”

Trong loa, Chúc Ôn Thư nghe thấy tiếng gió gào thét ở đầu dây bên kia.

Cũng không biết hiện tại anh ở đâu.

“Anh uống nhiều lắm sao?”

“Không.”

Ừm.

Vậy là uống nhiều rồi.

Chúc Ôn Thư thở dài, “Hay là anh uống chút nước, sau đó đi ngủ sớm đi.”

Lệnh Sâm: “Chúc Ôn Thư.”

“Hả?”

Sau khi Chúc Ôn Thư trả lời, anh lại không lên tiếng nữa.

Im lặng lúc lâu, Chúc Ôn Thư nhìn file tài liệu soạn bài mới viết được một nửa trong máy tính.

“Nếu như anh không có chuyện gì……”

Dường như Lệnh Sâm đoán được những lời cô muốn nói tiếp theo.

“Đừng cúp.”

Rất lâu sau, Chúc Ôn Thư mới gật đầu “ồ” một tiếng.

Cửa sổ trong phòng mở một nửa, đôi khi sẽ có cơn gió thổi vào cuốn theo mùi hoa thoang thoảng trên ban công.

Trong phòng không có bất kỳ âm thanh trò chuyện nào, bàn phím máy tính cũng không bị gõ, chỉ có thời gian cuộc gọi là nhảy lên từng giây.

“Chúc Ôn Thư.”

Lệnh Sâm đột nhiên cất tiếng.

“Hả?”

“Cô thích kim cương không?”

Câu hỏi không đầu không đuôi này làm cho Chúc Ôn Thư hơi mù mờ, nhưng nghĩ đến đầu dây bên kia là người đang say bí tỉ, cô cũng không quá nghiêm túc nữa.

“Ai mà không thích chứ.”

Nhìn vào file tài liệu, cô nghĩ thầm nếu như không thích kim cương thì sao cô phải tăng ca lúc trễ như thế này.

“Tôi hận không thể dùng kim cương để xây nhà đây.”

Ở đầu bên kia Lệnh Sâm khẽ cười.

“Cô nói như thế, tôi phải đi bán thân mới có thể mua được rồi.”

“…….”

Ma men, ma men.

Chúc Ôn Thư liên tục nhắc nhở trong lòng, lời của ma men không cần để trong bụng.

Nhưng trái tim vẫn không thể tránh khỏi mà lỡ một nhịp.

Để không bị sự im lặng kéo dài làm bản thân bị bại lộ, Chúc Ôn Thư đảo mắt, rồi lên tiếng: “Anh bán thân có thể kiếm lời hơn bán nghệ sao?”

“Cũng khó chắc chắn.”

Giọng nói của Lệnh Sâm mang theo men say rõ ràng, bình thường không thấp vậy, nghe còn có vẻ ngả ngớn, “Dù sao cũng có hai người chọn tôi, bốn mươi triệu không tới tay rồi.”

Chúc Ôn Thư: “…….”

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mím môi, cố gắng ngăn ý cười nơi khóe miệng lộ ra.

“Chúc Ôn Thư.”

Anh lại gọi tên cô.

“Hả?”

“Nếu như là cô, cô sẽ chọn thế nào?”

“?”

Chúc Ôn Thư hơi sững người, sau đó mới nhận ra Lệnh Sâm đang hỏi gì.

Hai mươi triệu, ngủ với Lệnh Sâm, chọn cái nào?

Sao chính chủ lại hỏi chuyện này chứ!

Quả nhiên là ma men.

“Tôi đường đường là nhà giáo nhân dân, làm gương tốt cho mọi người…..”

Tiếng trống ngực Chúc Ôn Thư vang thình thịch, “Hễ tôi do dự một giây, thì chính là không tôn trọng hai mươi triệu kia.”

_________________

Chị Tống là người đầu tiên tặng quà*, quà là chiếc vòng kim cương.

*随礼: từ dùng để chỉ hôn nhân và phong tục tặng quà hôn nhân.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận