Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi

Chương 35: Chuyện may mắn nhất đối với tớ chính là gặp được cậu


Ngày hôm nay bọn họ đi bộ hơi chậm, khi đến bãi đỗ xe thì các bạn cùng trường đã đi gần hết rồi, trên đường chỉ còn lác đác vài chiếc xe, cực kỳ rộng rãi.

Úc Bùi ngồi ở ghế sau, Lạc Trường Châu dẫn theo cậu chậm rãi ra khỏi trường.

Cậu không nắm lấy góc áo đồng phục của Lạc Trường Châu hay giữ chặt eo hắn như trước nữa mà chỉ nắm lấy thanh sắt ở đằng sau để ổn định cơ thể.

“Trường Châu, mình đi đâu thế?” Lúc đang chờ đèn đỏ thì Úc Bùi ló đầu nhìn về phía trước, không biết bọn họ đang đi hướng nào nên mở miệng hỏi.

“Dẫn cậu đến một nơi phù hợp để tỏ tình.” Lạc Trường Châu quay đầu lại, nở nụ cười với cậu.

Úc Bùi nghe vậy thì lập tức sững sờ. Trong giây lát ấy, cậu cho rằng Lạc Trường Châu đã nhìn thấu suy nghĩ của mình, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra những lời ấy của Lạc Trường Châu không phải nói cậu mà đang nói về chính bản thân hắn.

Hắn nói, muốn dẫn cậu đến một nơi phù hợp để tỏ tình.

“Tỏ, tỏ tình?!” Úc Bùi ngạc nhiên đến mức không thốt thành lời.

“Đúng vậy, tỏ tình với cậu.” Ngay lúc ấy thì đèn xanh bật sáng, Lạc Trường Châu không quay đầu lại nhấc chân lên đạp xe mang cậu đi về phía trước, giọng nói trầm thấp ôn hòa theo làn gió mùa hạ tiến vào tai Úc Bùi.

Khi Úc Bùi nghe những lời ấy của Lạc Trường Châu, cậu thấy linh hồn mình như thể đã lìa xa cơ thể, toàn thân nhẹ bẫng như thoát khỏi lực hấp dẫn của trái đất. Tiếng xe cộ qua lại, tiếng gió gào thét bên tai cũng không khiến linh hồn cậu quay lại.

Cậu ngước đầu, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình, trong mắt chỉ có bóng lưng của Lạc Trường Châu.

Cuối cùng xe đạp cũng dừng lại ở một nhà hàng dưới chân một ngọn núi nhỏ. Lạc Trường Châu dựng chân chống xe đạp, sau khi xe đạp đứng vững cũng không khóa lại mà bỏ qua khoảng cách giữa mình và Úc Bùi, lập tức nắm tay cậu chạy lên núi.

Tay Úc Bùi bị Lạc Trường Châu nắm thật chặt. Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ nắm tay, nhưng chỉ có lần này là Lạc Trường Châu đan xen mười ngón tay với cậu, như thể kim châm cũng không chen lọt, một chút kẽ hở cũng chẳng có.

“Chàng trai trẻ – nơi ni nỏ cho gởi xe -” Ông chủ nhà hàng nghe thấy tiếng động thì nhanh chóng chạy ra. Hình như ông là người Quảng Đông, trong lời nói mang đậm khẩu âm vùng miền.

Bước chân Lạc Trường Châu không dừng lại nhưng quay đầu nhìn ông lão kia, thở hổn hển, giọng điệu tràn đầy vui mừng và hưng phấn không che giấu được: “Ông Trần – Cháu là Trường Châu đây, cháu đỗ một chút thôi.”

Sức khỏe Úc Bùi không tốt, chạy một lúc đã bắt đầu thở dốc, cơ thể cũng như nhũn ra, nhưng cậu không nói với Lạc Trường Châu để mình chạy chậm hơn một chút, bởi vì cậu cực kỳ vui, vui vô cùng, cậu sợ mình vừa mở miệng thì giấc mộng ngọt ngào này sẽ tan thành mây khói.

Tuy nhiên Lạc Trường Châu lúc nào cũng chú ý tới trạng thái của Úc Bùi, hắn nghe thấy tiếng hô hấp trở nên gấp gáp sau lưng thì dừng chân, ném cặp sách của mình vào trong bụi cỏ bên cạnh, cũng xách cặp của Úc Bùi để sang một chỗ, sau đó ngồi xổm trước mặt Úc Bùi, dùng mu bàn tay bàn tay vỗ vỗ vào lưng mình nói với cậu: “Nào, để tớ cõng cậu.”

Úc Bùi thấy hẳn là mình nên từ chối, tại không biết Lạc Trường Châu định mang cậu đi đâu, cõng cậu leo núi chắc chắn sẽ rất mệt, nhưng có lẽ do hô hấp của cậu thật sự quá nhanh, tim cũng đập thình thịch khiến cậu nói không ra hơi, thân thể đi ngược với lý trí, tuân theo sự khống chế của bản năng, cậu ôm lấy cổ Lạc Trường Châu, nằm úp sấp trên lưng của hắn.

Lưng Lạc Trường Châu rất rộng, cơ bắp mỏng nhưng săn chắc. Úc Bùi gối đầu lên vai hắn, nhìn một ít cỏ dại xanh đậm chui ra từ khe hở của viên gạch dưới chân, vẫn không thể tin là mình có thể dựa vào Lạc Trường Châu gần như vậy, gần đến mức cả hai có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của nhau, như thể Lạc Trường Châu cũng bị bệnh giống cậu vậy.

“A Bùi.” Lạc Trường Châu gọi tên của cậu, Úc Bùi không nhìn thấy mặt của hắn nhưng cậu có thể nghe được Lạc Trường Châu nhất định đang mỉm cười.

Úc Bùi vòng tay ôm chặt cổ hắn, bờ môi dán vào xương bả vai của hắn, cả người khẽ run: “Hả?”

Sau đó Lạc Trường Châu thật sự đã nở nụ cười, trầm giọng thở dốc nói: “Tớ đã nghĩ rất lâu, nghĩ xem nên nhắn tin hay là gọi điện thoại cho cậu.”

“Cậu biết không? Tớ còn viết thư tình, viết thật nhiều bức rồi, nhưng đều không hài lòng với bức nào cả.”

Lạc Trường Châu dừng bước, đỡ lấy cơ thể của cậu rồi chậm rãi thả cậu xuống, sau khi đợi cậu đứng vững thì liền xoay người lại, đặt hai tay lên bả vai của cậu.

Úc Bùi ngẩng đầu nhìn Lạc Trường Châu, hắn quay lưng với ánh mặt trời, vậy nên những tia sáng đằng sau hắn ấy thật sự rất chói mắt. Úc Bùi đã tìm một lý do giải vây cho mình như vậy đấy.

Nhưng Lạc Trường Châu lại mỉm cười ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt của cậu: “Bởi vì tớ thấy chuyện quan trọng như vậy tốt hơn là nên nói trực tiếp với cậu.”

“Tớ thích cậu, A Bùi.”

“Có lẽ là từ lần đầu tiên gặp cậu, tớ đã thích cậu rồi.”

Giọng nói của Lạc Trường Châu không lớn, thậm chí còn rất nhẹ, thế nhưng Úc Bùi lại nghe thấy rõ ràng. Mỗi một từ hắn nói ra cậu đều nghiêm túc đọc thầm từng lần một, mãi đến tận khi khắc sâu nó ở trong tim và trong linh hồn.

“Tớ rất thích cậu, A Bùi.” Lạc Trường Châu cười, đôi mắt nhìn cậu vừa dịu dàng vừa chăm chú, màu xanh thẳm trong đáy mắt hắn tựa biển rộng, ôm lấy toàn bộ bóng dáng của cậu, “Cậu có đồng ý thích tớ không?”

Cảnh tượng ngày hôm đó mãi đến tận rất nhiều năm sau Úc Bùi vẫn chẳng thể quên được. Cứ như thể ngày ấy, Lạc Trường Châu là tia sáng ngưng tụ từ những vì tinh tú vụn vỡ, trong một khoảnh khắc đột nhiên lan rộng ra, rọi xuống từng ngóc ngách xung quanh cậu, cương quyết hòa vào trong cốt tủy của cậu. Những tia sáng ấy chói mắt đến vậy, lộng lẫy đến mức soi rọi mọi góc tối trong cuộc đời của cậu, để từ ngày đó, cuộc sống của cậu trở nên viên mãn và tươi sáng, tựa như ngôi sao sáng nhất của màn đêm trước bình minh, không bao giờ rơi xuống.

“Tớ, tớ…” Giọng nói của Úc Bùi run rẩy, đưa tay lên nắm góc áo của Lạc Trường Châu tựa như chỗ dựa để cuối cùng cậu cũng có dũng khí nói ra lời ái mộ trong lòng mình, “Tớ cũng thích cậu, rất thích…”

“Có thích tớ như tớ thích cậu không?” Lạc Trường Châu nghe vậy thì lập tức ôm cậu vào lòng, môi hắn chạm nhẹ vào tai cậu. Úc Bùi cảm giác như nơi đó có một ngọn lửa nhỏ vui vẻ sưởi ấm trái tim cậu.

Cuối cùng Úc Bùi không nói nên lời, chỉ có thể giơ tay ôm eo hắn thật chặt, không ngừng gật đầu – thì ra may mắn lớn nhất của cậu không phải là gặp được Lạc Trường Châu, mà là được hắn thích.

“Bé ngốc.” Lạc Trường Châu cúi đầu hôn lên tóc của cậu, “Tớ vốn định chờ đến sinh nhật của cậu rồi mới nói với cậu. Nhưng tớ không ngờ lại có một bé ngốc bởi vì lời tỏ tình của tớ mà lén lút khóc đấy, khóc đến mức oan ức như vậy, làm tớ còn tưởng cậu không thích tớ cơ.”

“Không phải!” Úc Bùi ngẩng đầu lên khỏi lồng ngực của hắn lo lắng giải thích, “Tớ chỉ là… chỉ là nghĩ cậu giỡn tớ thôi.”

“Trông tớ giống người có thể đùa giỡn người khác như vậy sao?” Lạc Trường Châu cố tình nghiêm túc hỏi cậu.

Úc Bùi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Không phải… Chắc là vì tớ không nghĩ cậu sẽ thích tớ…”

Lạc Trường Châu lại hỏi cậu: “Vì sao lại cảm thấy như vậy?”

“Tớ, tớ chưa đủ tốt, học rất kém, không biết làm gì cả, tớ còn có rất nhiều bệnh… Mà cậu ưu tú như vậy, có thật nhiều người thầm mến cậu, bọn họ đều tốt hơn tớ nhiều…” Úc Bùi vạch trần hết vết sẹo của mình cho Lạc Trường Châu xem.

Lạc Trường Châu bỏ tay khỏi vai Úc Bùi, hắn đè lại cái ót của Úc Bùi khiến cậu phải ngẩng đầu nhìn mình. Hắn nhìn vào mắt của Úc Bùi, cẩn thận nói từng chữ một: “Nhưng đối với tớ cậu là người quan trọng nhất, bọn họ đều không quan trọng như cậu.”

“Nếu cậu muốn, tớ sẽ thích cậu.”

“Nếu cậu không muốn, tớ vẫn sẽ thích cậu.”

“Nói tóm lại, cho dù như thế nào, tớ vẫn luôn thích cậu, vĩnh viễn thích cậu.”

“Bởi vì tớ thấy chuyện may mắn nhất của tớ chính là đến Nam Thành cùng ba mẹ, sau đó gặp được cậu.”

Lúc này Úc Bùi đã không thể kìm nén được cảm xúc của mình, cậu ôm lấy Lạc Trường Châu, nằm nhoài lên vai hắn nhỏ giọng thút thít.

Đây là mấy tháng cuối cùng trong tuổi 17 của cậu, và vào năm 17 này cậu còn rơi nước mắt nhiều hơn cả 16 năm trước – trước đây là do bệnh trầm cảm không thể kiểm soát được, còn bây giờ là bởi niềm vui và hạnh phúc vì cậu đã gặp được người mình thích nhất.

Úc Bùi quyết định kể từ giờ khắc này, dù Lạc Trường Châu có xuất sắc đến đâu, cậu đều phải nỗ lực để sát cánh cùng người ưu tú này và vĩnh viễn ở bên hắn.

“Rồi nào, tớ thích cậu như vậy khiến cậu buồn sao? Cứ khóc mãi thôi.” Lạc Trường Châu cười lấy tờ giấy ăn từ trong túi ra, nâng mặt Úc Bùi lau nước mắt cho cậu.

Úc Bùi khịt khịt mũi, cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, ấp úng giải thích: “Không phải, tớ rất vui…”

Lạc Trường Châu cười dỗ cậu: “Vui vẻ thì phải cười chứ, nói thích cậu thì cậu khóc, vậy nếu tớ hôn cậu liệu cậu có khóc thảm hơn không?”

“Chúng ta thử xem nào.” Nói xong, Lạc Trường Châu không đợi cậu phản ứng đã nắm cằm cậu, cúi đầu nhẹ nhàng chặn đôi môi của cậu.

Lần này Úc Bùi không khóc, cậu đỏ mặt. Đầu óc cậu bắt đầu trống rỗng, chỉ còn lại đôi mắt màu xanh lam của Lạc Trường Châu phản chiếu khuôn mặt của bản thân.

Cảm giác mềm mại trên môi rõ ràng đến mức từng hơi thở ấm áp của Lạc Trường Châu đều rơi trên khuôn mặt cậu, giao hòa với hơi thở hổn hển của cậu. Cảm giác ấy như thả chậm trong vô hạn, lặp đi lặp lại trong nhận thức của cậu.

Dần dần, Úc Bùi thả lỏng cơ thể, mi mắt cũng nhẹ nhàng buông xuống, để mặc Lạc Trường Châu siết chặt vòng tay.

Mà nụ hôn này như một tia lửa bén vào xăng, nó bùng cháy ngay khoảnh khắc chạm vào nhau. Lạc Trường Châu dùng sức đè lại đôi tay của Úc Bùi, khiến cậu và hắn gần nhau hơn, hơi thở ấm nóng giao hòa với nhau, làm tăng nhiệt độ không khí vốn đã tràn ngập sự ái muội.

Đốm lửa trong lòng Lạc Trường Châu cháy càng ngày càng lớn, mãnh liệt đụng vào con thú hoang bị giam giữ trong lao tù lý trí của hắn, nhưng hắn không nỡ thô lỗ với Úc Bùi, cũng sợ Úc Bùi không thể tiếp nhận sự thân cận quá phận, nên chỉ hơi hé môi khẽ khàng vuốt ve bờ môi của Úc Bùi, mãi đến tận khi hai cánh hoa mềm mại đều trở nên ẩm ướt và đỏ hồng mới buông cậu ra, cười hỏi: “Còn muốn khóc không?”

Lông mi của Úc Bùi vẫn còn vương nước mắt ẩm ướt, lúc rũ xuống thì khẽ run, đáng yêu y hệt vành tai đỏ rực của cậu. Cậu cúi đầu mím đôi môi mềm mại ấm áp, nhỏ giọng ngập ngừng nói: “Không khóc nữa.”

***

Gấu: Á á tỏ tình rồi (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận