Có Bệnh Nhân Tâm Thần Yêu Thầm Tôi

Chương 44: Phân phân phi phi, dương thi tuất tước.*


Edit: Bạn của chủ nhà | Chương 44: Phân phân phi phi, dương thi tuất tước.*

Ba Lạc không để ý tới cậu, ông cầm cái kẹp gắp than tự cời lửa than, muốn than cháy đượm hơn một chút.

Úc Bùi nhìn khuôn mặt nghiêm túc chẳng có chút cảm xúc nào của ba Lạc, cậu không dám tùy tiện tiếp lời. Hai người cứ ngồi im lặng, trầm mặc như vậy.

Vài phút trôi qua, ba Lạc hắng giọng một cái, ông hỏi Úc Bùi: “Con tên Úc Bùi, có nhĩ phi y* đúng không?”

Úc Bùi hơi ngẩn người, cậu thấy cách nói chuyện của đôi cha con họ rất giống nhau, cười trả lời nói: “Thưa bác, đúng ạ.”

Giọng Úc Bùi rất trong trẻo, dù cậu đã qua cũng qua kì vỡ giọng nhưng giọng cậu vẫn là thanh âm mềm mại của thiếu niên. Ba Lạc nghe quen giọng trầm thấp của con trai nhà mình, ông bỗng cảm thấy có chút mới lạ. Ngước mắt nhìn Úc Bùi, ông phát hiện đứa nhỏ này rất im lặng, trên người cậu không có sự hừng hực tinh thần như các nam sinh trẻ tuổi bình thường nên có. Trái lại, sự trầm tĩnh, yên lặng của cậu càng khiến người khác có chút đau lòng.

Ba Lạc rất thích những đứa trẻ như vậy.

Không phải bọn họ không cãi nhau quá ầm ĩ về việc Lạc Trường Châu thích con trai, nhưng kết quả không thay đổi chút nào. Thực lòng họ chẳng thể ép Lạc Trường Châu đi cưới một người con gái mà hắn không thích về nhà, làm như vậy chẳng thể đảo ngược lại xu hướng tính dục của Lạc Trường Châu, mà còn có thể hại người con gái kia.

Còn hơn làm ầm ĩ đến nông nỗi này, chi bằng chấp nhận hiện thực không thể thay đổi này, ông thở dài rồi nói: “Úc Bùi, đây là một cái tên rất hay.”

Sau đó, ba Lạc còn nói: “Đáng lẽ chữ Bùi phải là một họ mới phải. Sao lại dùng ở trong tên cháu chứ?”

Úc Bùi sững sờ, cậu nói: “Dạ…Cháu cũng không biết nữa, tên cháu được ba cháu đặt cho.”

Úc Bùi ngẩn ngơ, đôi mắt cậu mở to, dáng vẻ ngày thường của cậu được người ta thích. Ba Lạc nhìn vẻ tò mò của cậu, ông không nhịn được nên giải thích cho cậu: “Cháu xem này, chữ Bùi này là một chữ hình thanh. Cháu có biết chữ hình thanh chữ là gì không?”

Úc Bùi thành thật lắc đầu.

Ba Lạc chậc một tiếng, cuối cùng ông đã cảm thấy mình đã tìm được một đối tượng để khoe khoang. Trước kia ông là học sinh khối khoa học xã hội, tên của hai chị em Lạc Trường Châu được ông đặt. Chỉ có điều tính tình hai đứa trẻ nhà ông đều rất lạnh nhạt, hiếm khi ngồi cùng chỗ nói chuyện với ông, mà mẹ Lạc đã chán nghe ông giải thích. Bỗng dưng bây giờ ông cảm thấy đối tượng của con trai mình cũng rất tốt, có thể trò chuyện với ông. Nếu như là con gái, chưa chắc ông đã nói tự do đến như vậy.

“Chữ hình thanh là một loại cấu tạo chữ Hán trong “Lục Thư”*. Nó gồm có 2 phần, một là nghĩa phù, cái khác là thanh phù. Nghĩa phù là biểu thị nghĩa của từ, còn thanh phù cho biết cách phát âm tương đồng hoặc gần giống với chữ nào đó.” Ba Lạc mặc kệ bếp lò, kéo bộ bàn ghế nhỏ đến ngồi cạnh Úc Bùi. Ông bắt đầu bày một vẻ rất nghiêm túc ngồi giảng cho Úc Bùi về tên của cậu: “Chữ Bùi trong tên cháu có nghĩa phù là “y”, thanh phù là “phi”. Đấy là ý chính của chữ Bùi này là miêu tả bộ xiêm y đang rũ xuống. Trong “Tử Hư Phú”, Tư Mã Tương Như đã từng viết “Phân phân phi phi, dương thi tuất tước”, miêu tả dáng vẻ mỹ nhân với tà áo dài thướt tha thời xưa.”

Ba Lạc vừa nói vừa khoa tay múa chân như chính ông đang mặc một bộ trường sam. Sau khi nói xong, ông cười ha hả và nói: “Vậy nên tên của cháu rất có ý thơ. Đúng vậy, đúng vậy, đây là một cái tên rất hay.”

Úc Bùi hoàn toàn không nghĩ tới cái tên bình thường chẳng hiếm lạ của mình mấy còn có thể giải thích như vậy. Cậu mắt chữ a mồm chữ o nhìn ca Lạc.

Thời điểm lúc sinh cậu ra không tốt lắm. Khi đó, quan hệ giữa ba Úc và mẹ Úc đã nguội lạnh đến mức đóng băng. Ba Úc đã có một người con trưởng ưu tú, lại thêm có thật nhiều người tình vừa ý bên người. Mong muốn lớn nhất của ông là có một cô con gái nhưng lỗi sao lại thêm một người con trai. Càng miễn bàn khi đứa con trai này lại sinh non, lúc mới sinh ra vừa gầy vừa xấu. Bởi vì cậu đẻ non nên cơ quan nội tạng bên trong cơ thể không được phát triển hoàn chỉnh, phổi bị tạp âm nghiêm trọng, đều có bệnh hen suyễn giống như ông. Mà cậu lại là con trai của người vợ mà ông không thích nên ba Úc bèn tùy tiện lấy một cái tên đặt cho Úc Bùi.

Lúc học tiểu học tiết môn ngữ văn, các bạn học đều sẽ nói ra tên của mình là có ý nghĩa gì. Ngay cả Cố Tranh có thể nói ra tên của cậu chàng lấy từ hai chữ “Tranh Vanh”, cu cậu còn một người anh nữa gọi là Cố Vanh. Nhưng Úc Bùi không tìm thấy được điểm liên quan giữa tên mình và tên anh trai, cũng chẳng biết tên mình còn có thêm một hàm nghĩa khác nữa..

“Thì ra tên của cháu có ý nghĩa như thế này…” Úc Bùi nghe ba Lạc ca ngợi tên của cậu, trong lòng cậu vừa kinh ngạc vừa chua xót, chẳng thể nói rõ được đây là loại cảm xúc như thế nào. Cậu khâm phục nhìn ba Lạc, rồi nói với sự kính nể: “Bác thật lợi hại!”

Ba Lạc cong cong khóe môi, tuy ông hơi lớn tuổi nhưng vẫn có thể nhìn dáng vẻ anh tuấn thời còn trẻ. Ông nở nụ cười đắc ý trên mặt rồi dùng kìm gắp than kẹp than viết một chữ “Châu” trên mặt đất rồi hỏi Úc Bùi: “Vậy bây giờ con có biết chữ “Châu” trong Trường Châu là chữ gì không?”

Úc Bùi được ba Lạc gợi lên niềm hứng thú. Vốn cậu yêu thích khoa học xã hội, lần này được nghe ba Lạc nói có sách mách có chứng, cậu cảm thấy được sự thông minh nhà họ Lạc được di truyền, rồi cậu hào hứng nói: “Đấy cũng là chữ hình thanh, nghĩa phù là chữ thủy, thanh phù là chữ châu. Có đúng không, bác?”

“Thật thông minh.” Ba Lạc cười gật gật đầu, khen Úc Bùi: “Tên Trường Châu được bác lấy từ trong “Ly Tao”. Lạc Trường Châu có nghĩa là châu Lạc Thủy. Lạc Thủy là một nhánh của sông Hoàng Hà xưa, trong ” Ly Tao”, Mật phi – một trong bốn vị thần nữ đã ở đây. Tên nhóc Trường Châu còn có một người chị gọi là Lạc Trường Nhạn -“

“Mọi người nói gì ở trong này đấy.” Lạc Trường Châu bưng si rô lá phong đã được pha ra. Kết quả hắn vừa vào sân đã thấy hai người ba Lạc và Úc Bùi dựa vào nhau nói chuyện cười ha hả, trông vẻ còn rất hòa thuận. Hắn không khỏi nhíu mày rồi nói: “Cậu còn viết tên tớ lên mặt đất hả?”

Hắn vốn tưởng rằng ba Lạc sẽ không chấp nhận Úc Bùi nhanh như vậy, nên muốn mau chóng pha si rô lá phong bưng ra. Cuối cùng vậy mà giống như hai người họ ở chung xem như cũng khá vui vẻ?

Úc Bùi cười đến nỗi hồng hồng đôi má, cậu nhìn Lạc Trường Châu bằng ánh mắt lấp lánh rồi nói: “Tớ và bác đang thảo luận về tên của cậu đấy.”

“Ba tớ vẫn thích khoe khoang như vậy, cậu đừng nghe ông ấy nói mò.” Lạc Trường Châu cố ý nói như vậy.

“Thằng nhóc bất hiếu nhà mi dám nói ba mày như vậy hả?!” Vừa dứt lời, ba Lạc liền trừng mắt, và cầm kẹp gắp than muốn đánh Lạc Trường Châu.

Úc Bùi thấy thế bèn vội vàng che Lạc Trường Châu ở phía sau.

Ba Lạc nhìn bọn họ khoe ân ái đến đau mắt, ông ghét bỏ nhìn Lạc Trường Châu rồi lại tiếp tục đi cời lửa than.

Lạc Trường Châu cười cười, hắn nắm tay Úc Bùi về chỗ ngồi, Úc Bùi hỏi hắn: “Trường Châu, cậu có chị hả?”

“Đúng vậy.” Mẹ Lạc bưng đĩa thịt đã được cắt tốt với nước tương vừa ra tới thì nghe được câu hỏi của Úc Bùi. Bà cười rồi nói: “Quan hệ giữa Trường Châu và chị rất tốt. Dạo trước Trường Châu còn đặc biệt gọi điện thoại cho chị nó mượn túi chườm nóng đấy.”

“Túi chườm nóng hả?” Khi Úc Bùi nghe đến ba chữ này, cậu hơi ngạc nhiên. Bởi vì trước đây Lạc Trường Châu thường xuyên mang túi chườm nóng hình cái đám mây đi học, lần thứ nhất cậu nhìn thấy túi chườm nóng bèn cảm thấy kì quái. Dựa theo Lạc Trường Châu tính cách, lẽ ra hắn không nên mua một cái túi chườm nóng mềm mại dễ thương như vậy mới phải.

Mẹ Lạc nói: “Đúng rồi. Nó bảo cưỡi xe đạp đi học buổi sáng lạnh, nên đòi túi chườm nóng để ủ ấm, mỗi sáng sớm nó đều dậy để làm nóng túi chườm đấy.”

Thì ra túi chườm nóng mà Lạc Trường Châu vẫn luôn mang cho mình là của chị hắn. Úc Bùi cảm động nhìn về phía Lạc Trường Châu, Lạc Trường Châu cong cong cong khóe môi. Hắn giơ tay sờ sờ ót, để một xiên thịt đã xiên tốt lên giá nướng, rồi đưa Úc Bùi một xiên thịt ba chỉ ướp mật ong nướng với tương.

Úc Bùi khen một câu chén tương này thật ngon, ba Lạc đắc ý ngay lập tức. Ông nói loại tương này là do chính tay ông làm, bảo Úc Bùi khi tối trở về nhà nhớ mang hai lọ về ăn.

Úc Bùi không thể từ chối, lúc cậu ra về đã mang hai lọ tương mật thịt vụn đặc chế của ba Lạc, cũng đem một chai si rô lá phong về nhà.

Đêm mùa hè ở phương nam xuống rất muộn, khoảnh khắc mặt trời lặn, nắng chiều và hoàng hôn đẹp đẽ luôn buông xuống khá lâu. Lúc Úc Bùi ăn no, chuẩn bị rời nhà họ Lạc, mặt trời mới lặn tới cuối đường chân trời mà ở nơi chân trời vẫn còn ánh hào quang rực rỡ, khiến bóng của cậu và Lạc Trường Châu trở nên rất dài.

Cậu đi cận kề bên Lạc Trường Châu, mười ngón tay nắm lấy nhau thật chặt. Ngay cả cái bóng trên mặt đất cũng tựa sát vào nhau như thể bọn họ là một linh hồn được chắp vá hoàn chỉnh.

Trên đường tiễn Úc Bùi về nhà, Lạc Trường Châu hỏi cậu: “Hôm nay ở nhà tớ chơi có vui không?”

“Tớ rất vui!” Mãi cho tới bây giờ, nụ cười trên mặt Úc Bùi vẫn chưa biến mất. Có lẽ bởi sự nhiệt tình của ba mẹ Lạc, hay Lạc Trường Châu vẫn luôn dịu dàng bầu bạn với cậu, Úc Bùi cảm thấy giống như cậu chính là một thành viên trong nhà họ Lạc, lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp của thứ gọi là “Nhà”.

Tuy rằng nhà của họ không quá lớn, sân cũng không giống như hoa viên rộng rãi của Úc trạch, nhưng lại ấm áp hơn so với Úc trạch xa hoa, hiu quạnh.

Khi ba Úc qua đời, rồi sau đó mẹ Úc lại rời khỏi nhà họ Úc, mặc kệ cậu và anh trai có cố gắng như thế nào, muốn giữ yên tĩnh ở bên ngoài nhưng chẳng còn cách nào khác để ghép lại một nhà họ Úc đã vỡ vụn.

Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Úc Bùi tắt dần, nhưng ngay sau đó, Lạc Trường Châu lấy tay nhẹ nhàng nhéo mặt cậu, kéo ra một nụ cười mỉm: “Nếu vui thì mỗi ngày A Bùi phải mỉm cười đấy.”

Úc Bùi ngẩng đầu lên, cậu nhìn trong đôi mắt màu lam của Lạc Trường Châu, trong mắt hắn như có đốm sáng nho nhỏ. Có lẽ đấy là ảnh ngược của sao Hôm trên bầu trời, những ngôi sao kia đã từng yên lặng chứng kiến nỗi thầm mến ngọt ngào lại có chút chua xót của cậu, cũng chăm chú dõi theo từng đoạn đường cậu và Lạc Trường Châu dắt tay nhau đi dưới bầu trời đêm.

“Được.” Úc Bùi nở nụ cười, rất nghiêm túc cam kết.

“Tớ sẽ vẫn luôn ở bên cạnh cậu.” Lạc Trường Châu sát tới bên tai cậu, nhẹ giọng nói sau đó hắn cười một tiếng: “Nếu như không phải chú Trương đến, thật lòng tớ muốn hôn cậu một cái.”

Úc Bùi xoay người, đúng là đã thấy chiếc xe màu đen quen thuộc dừng lại bên đường. Úc Bùi cũng không biết mình nghĩ như thế nào, bỗng dưng cậu cúi đầu hôn một cái trong lòng bàn tay mình, sau đó giơ tay đặt lên môi Lạc Trường Châu, nói: “Như vậy xem như đã hôn qua rồi.”

Lạc Trường Châu sững sờ, lắc lắc đầu rồi nói: “Cái đó không tính, về sau tớ sẽ bù lại.”

“Thứ hai gặp lại.” Úc Bùi vẫy tay tạm biệt Lạc Trường Châu.

Lạc Trường Châu đáp lại: “Thứ hai gặp lại.”

Rốt cuộc hai cái bóng đang quấn quýt lẫn nhau không nỡ tách ra. Úc Bùi nửa đi đến bên cạnh xe, nửa quay đầu lưu luyến nhìn về phía Lạc Trường Châu. Mà Lạc Trường Châu trước sau như một vẫn đứng ở nơi đó, đưa mắt nhìn cậu ngồi trên chiếc xe màu đen.

“A Bùi.”

Úc Bùi mới vừa ngồi vào trong xe, thanh âm người ngồi trên ghế lái vang lên khiến cậu kinh sợ. Cậu ngẩng đầu nhìn lên gương chiếu hậu, thấy trong gương hiện lên khuôn mặt quen thuộc của Úc Khanh.

– ——–

Tác giả có lời muốn nói:

Thời cổ đại, chim nhạn là thứ phải dùng khi hạ sính. Tên của hai người Lạc Trường Châu, Lạc Trường Nhạn có ý nghĩa là lấy nhạn làm sính lễ để cưới thần nữ mỹ nhân ở châu Lạc Thủy Châu. Ba Lạc ví mẹ Lạc mẫu là thần nữ Mật phi trong lòng ông nên mới đặt tên như vậy cho con trai con gái của mình. Ha ha ha, chẳng biết có phải nhà họ Lạc gia được di truyền sự thông minh hay không, nhưng chắc chắn phải lãng mạn!

– ——–

Chú thích:

*Phân phân phi phi, dương thi tuất tước: Câu gốc được lấy ra từ câu 紛紛 裶裶, 扬施戌削, 蜚纤垂 髾. Nghĩa là mỹ nhân ăn mặc đẹp đẽ, lả lướt nhưng không kém phần đoan trang, dải áo bay bay, rũ xuống eo như đuôi chim yến.

*Tên thụ là 郁裴, chữ 裴 có bộ Phi (非) trên bộ Y (衣).

*Lục Thư: Theo các nhà nghiên cứu, đây là 6 yếu tố tạo nên chữ Hán gồm chữ tượng hình, chỉ sự, hội ý, hình thanh, giả tá và chuyển chú. Nhưng hiện nay, nhiều học giả cho rằng chữ Hán được cấu tạo dựa trên bốn nguyên tắc, tượng hình, chỉ sự, hội ý và hình thanh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận