Đường Viễn trong lòng đồng tình, nhưng đã hứa với Tô phụ và Tô mẫu, nên không thể nuốt lời. Tô Nặc nghe vậy thì mặt đỏ bừng, cúi đầu chăm chú đếm cơm trong chén.
Tô mẫu nhíu mày, không muốn để chuyện này diễn ra giữa nhiều người, nhưng vì Triệu thiếu gia có thân phận, nên không thể lên tiếng, bà chỉ lén nhìn Đường Viễn.
Đường Viễn vội vàng chuyển chủ đề: “Không vội, tẩu tử sắp sinh rồi phải không?”
Nhắc đến tức phụ và hài tử của mình, Triệu thiếu gia cười lớn: “Nàng sẽ sinh vào đầu xuân!”
“Chờ tẩu tủ sinh, ta sẽ tới chúc mừng,” Đường Viễn nói.
“Hảo huynh đệ!” Triệu thiếu gia vỗ vai Đường Viễn, rồi hô hào gọi mọi người uống thêm. Hắn giơ chén rượu lên: “Tới! Chúng ta lại uống một chén!”
Vương lão bản cũng say, nghe có người nói uống thêm thì lập tức giơ chén lên: “Tới!” Tức phụ Vương lão bản, Lâm thị không kịp cản lại.
Hổ Tử cũng tới xem náo nhiệt, nhìn quanh, chỉ thấy Đường Viễn, Tô phụ và Hồ phụ không say, còn Đại Tráng thì không được uống rượu vì bị Đường Viễn cấm.
Mọi người lần lượt kính nhau, cho đến khi chén rượu cuối cùng cũng hết.
“Tam nhi! Hổ Tử ca không phải đã nói rồi sao? Mời khách mà chỉ có một chút rượu như thế thì không được đâu! Mau đi lấy thêm một bình nữa!” Hổ Tử xốc nắp bầu rượu, đổ ra hai giọt, lớn giọng nói: “Ta… ta vẫn chưa uống đủ!”
Đường Viễn khẽ cười, Hổ Tử ca đã uống hết hai bình rượu, giờ cũng đã say đến như vậy mà còn muốn uống tiếp!
Hắn ấn huyệt thái dương, nhẹ nhàng nói với Lâm thị: “Tẩu tử, thấy Vương đại ca và mọi người đều đã say, không bằng tẩu đưa Vương đại ca về trước đi. Chúng ta hôm nào lại tụ tập tiếp.”
Lâm thị cũng thấy trượng phu của mình như vậy thật quá mất mặt, nghe Đường Viễn nói liền gật đầu: “Được, ta đưa hắn về đây!”
Ban đầu nàng còn do dự có nên dẫn theo nhi tử theo hay không, nhưng giờ nhìn tình hình này, quyết định không đưa là sáng suốt nhất.
Nàng đỡ Vương lão bản đi ra ngoài, tiểu nhị đang đứng ngoài coi xe thấy vậy liền chạy tới giúp đỡ, đưa Vương lão bản lên xe.
Hổ Tử thì không thành vấn đề, nếu thật sự không tiện thì có thể ở lại chỗ Đường Viễn nghỉ một đêm, dù sao chỗ của hắn hiện giờ cũng còn nhiều phòng trống.
Nhưng Triệu thiếu gia thì vẫn không chịu về, vừa được đỡ, hắn lại đòi uống rượu: “Đừng đỡ ta! Ta muốn Oánh Oánh đỡ ta thôi!”
Đường Viễn đang nghĩ “Oánh Oánh” là ai, có phải là một cô gái nào không, thì nghe Triệu thiếu gia kêu lên: “Không đúng không đúng! Oánh oánh không có ở đây, không thể đỡ ta!”
Đường Viễn bật cười. Hóa ra là Triệu thiếu phu nhân, xem ra mối quan hệ giữa Triệu thiếu gia và tức phụ rất tốt.
Mọi người đều cười, Tô mẫu nhìn Đường Viễn và nói: “Tiểu Viễn, để ta đi gọi gã sai vặt của Triệu thiếu gia đến.”
Đại Tráng đã ăn uống no say, thấy Đường Viễn không cho mình uống rượu, cảm thấy nhàm chán, bèn đứng lên: “Đệ cũng về đây!”
Nói xong, đã nhanh như chớp chạy ra cửa.
Chỉ một lát sau, Triệu thiếu gia đã được gã sai vặt dìu ra ngoài, còn trượng phu của Chu đại nương, Liễu bộ khoái, cùng con trai cũng đã tìm một cái ghế nằm nghỉ ngơi. Đường Viễn định đưa họ vào phòng khách nghỉ, nhưng Chu đại nương từ chối, cười nói: “Bọn họ hơi lôi thôi, sợ làm bẩn chỗ của ngươi. Dù sao cũng sắp về rồi, cứ để họ nằm nghỉ ngoài này thôi.”
Nghe vậy, Đường Viễn chỉ cười, rồi đưa Hổ Tử vào phòng khách để ngủ.
Quay lại phòng định dọn dẹp, Đường Viễn thấy Tô mẫu và Chu đại nương đã thu xếp gần xong. Những việc như thế này chẳng là gì với những người đã quen làm nghề thủ công như họ, chỉ một thoáng đã xong.
“Tiểu Viễn, hôm nay chắc con cũng mệt rồi, mau nghỉ ngơi đi.” Tô mẫu cùng mọi người dọn dẹp xong, rồi cáo từ ra về.
Tô Nặc nhìn thấy Đường Viễn mặt đỏ bừng, thỉnh thoảng còn xoa huyệt Thái Dương, trong lòng muốn ở lại chăm sóc, nhưng vì nhiều người ở đây, mà cậu và Đường Viễn vẫn chưa thành thân, nên không tiện nói ra, chỉ có thể mím môi mà theo mọi người rời đi.
Sau khi tiễn hết khách, Đường Viễn ngồi xuống ghế, thở phào nhẹ nhõm. Hắn ngả người ra sau, không quan tâm hình tượng mà nằm dài trên ghế.
Dù uống không ít rượu nhưng Đường Viễn vẫn chưa say, chỉ là cảm thấy nặng đầu. Hắn xoa huyệt Thái Dương một lúc, nhận ra vẫn không đỡ, thở dài, rồi đứng dậy vào bếp nấu canh giải rượu, tiện thể làm thêm một phần cho Hổ Tử.
Không ngờ, vừa đến bếp, cánh cửa chính đã vang lên tiếng gõ.
Cảm giác khó chịu trong người khiến hắn bực bội, hỏa khí tự nhiên bốc lên.
Nhíu mày, mang theo chút không kiên nhẫn, hắn nói: “Tới đây!”
Khi mở cửa, hắn sững sờ.
“Viễn ca, đệ quay lại để nấu canh giải rượu cho huynh đây.” Tô Nặc đứng ngoài cửa, đôi chút ngượng ngùng, khẽ cười nhìn hắn.
Cảm giác bực bội trong lòng Đường Viễn lập tức tan biến, ánh mắt hắn trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng nắm tay Tô Nặc và kéo cậu vào nhà.
“Tiểu Nặc lúc nãy huynh quên đưa chìa khóa cho đệ. Đợi lát nữa huynh sẽ đưa, để sau này đệ qua lại dễ dàng hơn.” Đường Viễn uống rượu vào, lại thấy người mình thích ngay trước mắt, nên lời nói và hành động có phần mất kiểm soát, tay hắn vẫn nắm chặt tay Tô Nặc không buông.
Nắm tay thì nắm, nhưng sao… sao lại còn vuốt ve thế này?
Tô Nặc vừa thẹn thùng vừa có chút bực mình, cố rút tay ra nhưng không được. Nghe Đường Viễn nói, cậu nhỏ giọng đáp: “Như vậy sao được, đây là nhà của Viễn ca mà.”
Đường Viễn nhìn khuôn mặt trắng trẻo của Tô Nặc, cảm giác trong lòng bỗng dâng trào. Hắn chậm rãi cúi xuống gần hơn, miệng lẩm bẩm: “Sao lại không được, đây là nhà của chúng ta.”
Khi hai mặt chạm nhau, cảm giác vừa xa lạ vừa ấm áp khiến Tô Nặc hô hấp cứng lại, cậu ngơ ngác một chút, rồi nhanh chóng đỏ bừng vành tai. Cậu duỗi tay đẩy Đường Viễn, nhưng hắn như bị cảnh tượng trước mắt mê hoặc, lại khẽ cọ môi mình.
Tô Nặc tim đập loạn, eo mềm nhũn, tựa vào lòng Đường Viễn.
Mãi cho đến khi Đường Viễn hô hấp không thông, Tô Nặc mới lấy lại tinh thần, chống tay đứng dậy, tìm cách thoát ra khỏi lòng hắn.
“Viễn ca…….huynh!” Tô Nặc như con mèo nhỏ, mắt trong veo, cắn môi nhìn Đường Viễn, vẻ mặt vừa cảnh giác vừa thẹn thùng.
Một cơn gió lạnh thổi qua, làm Tô Nặc run rẩy, còn Đường Viễn thì dần tỉnh táo lại.
Hắn lắc đầu, đối diện với Tô Nặc nói: “Tiểu Nặc, xin lỗi, huynh uống hơi nhiều.”
Mặc dù lời nói xin lỗi, trong lòng Đường Viễn lại không hối hận. Hắn là một thanh niên tràn đầy sức sống, muốn được ở gần Tô Nặc là điều hoàn toàn tự nhiên. Hơn nữa, bọn họ còn là vị hôn phu, hắn có lý do để như vậy.
Ánh mắt hắn lại không thể rời khỏi gương mặt Tô Nặc, cảm thấy rất đẹp, khiến hắn muốn giữ lại. Cuối cùng, hắn thở dài, ôm đầu: “Nặc ca nhi, ta đau đầu.”
Tô Nặc không quan tâm gì nữa, vội vã qua đỡ hắn: “Viễn ca, để đệ đưa huynh về phòng nghỉ, lập tức nấu canh giải rượu cho huynh uống nha.”
“Ân, được.” Đường Viễn dựa vào Tô Nặc, thấp giọng đáp.
Tô Nặc đỡ Đường Viễn về phòng, rồi vội vã vào bếp nấu canh giải rượu.
Đường Viễn cởi giày và áo ngoài, nằm xuống giường, cảm thấy buồn ngủ. Khi vừa sắp ngủ, Tô Nặc lại gọi hắn dậy.
“Viễn ca, canh giải rượu đã nấu xong, uống đi rồi ngủ tiếp.” Tô Nặc nhẹ nhàng nói.
Đường Viễn mở mắt ra mơ màng, thấy Tô Nặc cầm canh lên, rồi lại ngủ tiếp. Cảm giác như có điều gì đó chưa nhớ ra, nhưng hắn không nghĩ nhiều, chỉ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy vào buổi chiều, ăn một chén cháo mà Tô Nặc nấu, Đường Viễn chợt nhớ ra: “Tiểu Nặc, lúc nãy đệ đưa canh giải rượu cho Hổ Tử ca chưa?”
“A?” Tô Nặc ngạc nhiên, sau đó lắp bắp: “Không… không có, đệ quên mất…”
“……” Đường Viễn nuốt cháo trong miệng: “Hẳn là cũng không sao, Hổ Tử ca rất khỏe mạnh.”
Vừa nói xong, liền nghe Hổ Tử ở ngoài cửa gọi: “Tam nhi! Đầu ta đau quá, ta đi nấu canh giải rượu, ngươi có muốn một chén không?”
Đường Viễn và Tô Nặc nhìn nhau, Tô Nặc quay đi chỗ khác. Đường Viễn trầm mặc một lúc, sau đó lớn tiếng: “Nếu vậy làm phiền Hổ Tử ca giúp ta mang một chén.”
Hổ Tử nghe vậy đáp: “Được! Ngươi chờ chút nhé!”
***
Trong thôn, Đường Viễn đã khéo léo biến những gian nhà của mình thành một tiểu xưởng sản xuất. Hắn mở rộng không gian bằng cách thông nhau các phòng, rồi chiêu mộ một nhóm thợ từ trong thôn. Để đảm bảo bí quyết không bị lộ, hắn ký hợp đồng bảo mật với họ, sau đó tự tay hướng dẫn cách làm nước ô mai và đậu phụ – những sản phẩm vốn đã nổi danh của mình.
Dù không muốn lộ quá nhiều, nhưng với danh tiếng của mình đã lan đến tận huyện thành, nhiều thương nhân đến đặt hàng, buộc hắn phải mở rộng quy mô. Đường Viễn quyết định mua thêm nhân công, dù họ còn xa lạ, nhưng trong lòng hắn cảm thấy an tâm hơn khi có người dưới quyền, chủ động kiểm soát sản xuất.
Mọi việc tiến triển thuận lợi, xưởng ngày càng đông đúc và sản phẩm ra lò ổn định. Lúc này, Đường Viễn chỉ còn chờ tin tức của Tô phụ thi hương, hy vọng rằng tất cả sẽ thuận buồm xuôi gió, để hắn có thể toàn tâm toàn ý lo cho gia đình và sự nghiệp.