Tôi nhìn cuốn Gnaden-vita của Friedrich Sunder (nghĩa là Ân điển-cuộc đời) trên chiếc bàn đầu giường. Tôi quyết định mình chẳng có tâm trạng đâu mà đọc sách, nhất là những thứ khó đọc như vậy. Tôi cố ngồi dậy trên đôi chân bất hợp tác, và với một chút dỗ dành, cuối cùng nó cũng chịu xoay về hướng phòng ngủ của chủ nhà, nơi mà – khá bất ngờ – không hề có sự hiện diện của Marianne Engel. Tôi lắng nghe âm thanh của ngôi nhà. Từ phía dưới, tôi nghe văng vẳng tiếng nhạc cổ điển, tôi không nhận ra giai điệu nhưng không hiểu sao nó lại làm tôi nghĩ đến những người nông dân. Tôi vất vả đi xuống hai tầng cầu thang, từ tháp chuông nhà thờ xuống tầng trệt, rồi từ tầng trệt xuống xưởng tạc tượng dưới hầm.
Có hàng trăm ngọn nến, hàng trăm đốm lửa sáng bừng trong hầm. Tôi không thích chúng. Những dòng sáp đỏ chảy tràn xuống chân nến sắt; những tia lửa tí tách phản chiếu xuống nền nhà trông như vòm trời sao màu hồng ngọc bị lật úp. Tôi có thể nhìn thấy cái bóng khổng lồ của cánh cửa gỗ sồi ở một góc phòng và một băng ghế gỗ nặng trịch ở góc bên kia. Một hàng dụng cụ trên móc treo tường, có cả một cái máy pha cà phê ở trên giá cạnh chiếc đài đang phát nhạc. Một cái chổi rơm tựa vào bức tường gần đống đá vụn vun cẩu thả. Nhưng đây chỉ là những chi tiết vớ vẩn thôi.
Khắp nơi la liệt những con quái vật chưa thành hình. Hầu như những bộ phận chưa hoàn thành là phần dưới của những bức tượng grotesque, cứ như có một đám mafia yêu tinh đã cho chúng những đôi giày xi măng tượng trưng vậy. Một con quỷ biển bán thân đang dùng những ngón tay có màng cố thoát ra khỏi đại dương đá granite. Phần thân trên của khỉ đang hoảng sợ tột độ đâm ra từ mình một con sư tử chưa tạc xong đôi chân. Đầu chim đặt trên vai một con người, nhưng tất cả những gì bên dưới ngực chỉ là một khối cẩm thạch chưa hề được đụng đến. Ánh nến lung linh chỉ làm tăng thêm độ rùng rợn cho những đường nét vốn đã kinh dị của lũ quái vật.
Cả xưởng làm việc là một bản giao hưởng bất toàn, với những bức tượng grotesque nằm giữa lằn ranh tồn tại và không tồn tại. Khó mà nói chúng đang vui hay buồn, sợ hãi hay chẳng chút sợ sệt, đầy sức sống hay vô hồn; có lẽ ngay chính bản thân chúng cũng chưa biết được. Vẫn chưa đủ ánh sáng để đánh giá chúng đẹp đẽ hay kinh tởm. Và giữa cái đống tượng ngổn ngang này, Marianne Engel đang nằm ngủ trên một tảng đá lớn, chẳng mặc gì trừ cái vòng cổ với mặt mũi tên trên khe ngực, phập phồng theo nhịp thở của cô. Nhà cô là ở đây, bóng tối và ánh sáng nhảy nhót trên cơ thể trần truồng, mái tóc cô quấn quanh người như những đôi cánh dệt từ thừng bện màu đen. Cô bám lấy tảng đá như đám rêu chờ được tắm trong mưa, và tôi không thể rời mắt khỏi thân hình rực rỡ ấy. Tôi không muốn cứ chằm chằm nhìn thế; chỉ có điều tôi không đừng được.
Tôi biết mình đang xâm phạm một thứ gì đó rất đỗi riêng tư; có gì đó giữa quang cảnh ấy còn mong manh hơn trạng thái trần trụi của cô. Tôi có cảm giác mình đang xen vào một cuộc trò chuyện riêng tư, và tôi biết mình cần phải rời đi ngay lập tức.
Tôi trèo lên tầng trệt và quyết định sẽ ngủ lại trong phòng viết vì nó có vẻ mát hơn tháp chuông. Tôi đặt mấy tấm khăn lên ghế da vì tôi vẫn còn đang trong thời kỳ thay da, rồi nằm xuống. Tôi cho mình một liều morphine nữa, vì thuốc độc đối với người này lại là sữa ấm với người kia mà. Thế là đêm đó tôi chả mơ mộng gì về diệt chủng nữa.
Tôi tỉnh dậy thì thấy Marianne Engel, trong tấm áo chùng trắng, đang đứng trước mặt. Chúng tôi nói chuyện với nhau vài phút thì cô lôi tôi vào phòng tắm, bồn tắm đã được chuẩn bị sẵn sàng với các hóa chất cần thiết và có cả một chiếc cặp nhiệt độ treo phía trên thành bồn nữa. “Anh cởi quần áo ra đi.”
Tôi đã tránh được mấy bài tập tắm rửa với Marianne Engel hồi còn ở bệnh viện nhờ may mắn và lừa gạt, nhưng giờ thì vận may của tôi hết rồi. Nhà hảo tâm cưu mang tôi giờ đang đề nghị nhìn cái thân thể trần trụi của tôi, thế là tôi tung đại con bài cuối cùng ra: tôi bảo cô rằng tôi ngại phô thân thể mình ra trước mặt cô lắm, và hỏi liệu cô có hiểu cho không. Cô nói là có thể, nhưng điều đó cũng chẳng thay đổi được thực tế là tôi phải đi tắm đâu, tôi nói cô cần phải tôn trọng sự riêng tư của tôi. Cô cười phá lên và kể cho tôi nghe một giấc mơ cực kỳ sinh động về việc tôi đứng giữa xưởng tạc tượng, nhìn chằm chằm vào cơ thể trần trụi của cô.
Tôi chẳng đối đáp được câu nào. Điều khá khẩm nhất tôi có thể làm lúc này là mặc cả mặc lẽ: tôi đồng ý để cô tắm cho nếu cô chịu tăng liều lượng morphine lên cho tôi trước. Thỏa hiệp được ký kết. Rất nhanh chóng tôi đã đứng trần như nhộng giữa phòng, trông như được làm từ cao su chưa đổ vào khuôn, trong khi cô tìm khắp cái thân thể xấu xí của tôi một cái ven háu đói thích hợp để tiêm morphine vào.
Tay cô đặt trên hông tôi và cánh tay trái của tôi chìa ra nhận thuốc, nhưng cánh tay phải thì cứ đong đưa có mục đích trước vùng háng.
Cô chuẩn bị kim tiêm, hướng đầu nhọn về vị trí sắp đâm, và hỏi: “Chỗ này được chưa?” CÔ TA CÓ THỂ VÀO TRONG NGƯƠI… Tôi gật đầu. Mũi kim xuyên qua da nhưng tôi thậm chí còn chẳng buồn nghĩ về lượng morphine đang chảy vào cơ thể; tôi chỉ đang nghĩ… NHƯNG NGƯƠI KHÔNG THỂ VÀO TRONG CÔ TA rằng tôi phải chắc chắn không chuyển động cánh tay phải bằng mọi giá.
“Vào bồn nào,” cô nói. Nhưng tôi không thể trèo vào bồn mà không cử động cánh tay phải được. Thế là tôi cứ đứng đó, giấu giếm chỗ trống không giữa hai chân.
“Tôi sẽ giúp anh tắm rửa hằng ngày,” cô dịu dàng nói. “Khó mà che giấu mãi được.”
Tôi có che giấu gì đâu, tôi nghĩ.
“Tôi đã biết nó bị mất rồi.”
Tôi không nói gì hết.
“Anh nghĩ tôi sẽ mất hứng,” Marianne Engel tiếp tục nói, “hoặc là tình cảm của tôi dành cho anh sẽ thay đổi.”
Cuối cùng tôi cũng thốt ra. “Phải.”
“Anh sai rồi.”
Tôi thả tay xuống như thách thức cô, như mong đợi phản ứng trái ngược với những gì cô nói. Tôi muốn cô giật lùi kinh hãi trước vết sẹo, nhìn vào đó người ta có thể hình dung cơ thể tôi bị tách ra, dương v*t thụt vào, rồi khe hở lại được khâu kín miệng. Tôi muốn cô giật lùi kinh hãi trước cái bìu đơn côi của tôi, trông giống hệt đám cỏ dại trên con phố bỏ hoang ở một thành phố ma.
Nhưng cô không nao núng chút nào; trái lại, cô còn quỳ xuống trước thân thể trần trụi của tôi, ngả người vào đó. Đầu cô đặt ngang tầm với háng của tôi, mắt cô nheo lại xem xét những đường khâu mờ nhạt đã kín miệng từ lâu, che khít nơi từng là dương v*t của tôi. Cô giơ tay lên rồi lại rụt về, nhưng không phải vì ghê sợï: cô dường như hành động theo bản năng, rằng cơ thể tôi là của cô nên cô cứ tự nhiên đụng chạm trước khi nhận ra không phải thế, ít nhất cũng không phải trong thế kỷ này. Thế là cô ngước mắt lên xin phép tôi.
Tôi đằng hắng, một lần, hai lần, và rồi yếu ớt gật đầu.
Marianne Engel lại giơ tay ra lần nữa, những đầu ngón tay của cô lướt trên vùng hoang mạc nhăn nheo xơ xác của tôi. Tôi không hề cảm nhận được sự đụng chạm, vì mật độ sẹo quá dày đặc, quá kín kẽ; tôi chỉ biết những đầu ngón tay cô đang đặt trên người tôi vì tôi có thể nhìn thấy chúng ở đó.
“Dừng lại đi,” tôi nói.
“Anh đau à?”
“Không.” Đằng hắng lần thứ ba. “Cô nhìn đủ chưa?”
Cô rụt tay lại và đứng dậy. Cô nhìn thẳng vào mắt tôi, hôm nay mắt cô có màu xanh lục, và chúng lại khiến tôi cảm thấy bối rối như đôi khi vẫn thế. “Tôi không có ý làm anh thấy thiếu thoải mái.”
“Cô có đấy,” tôi nói. “Thỉnh thoảng.”
“Anh có thật sự tin,” cô hỏi, “rằng tôi từng yêu anh vì cơ thể của anh không?”
“Tôi không…” Lần thứ tư, lần thứ năm, cái cổ họng chết tiệt của tôi. “Tôi nghĩ là không.” Và để chứng tỏ mình thực sự nghĩ thế, tôi tự động trèo vào bồn tắm mà không tranh cãi thêm bất cứ câu nào nữa.
Bồn tắm trông thật hoành tráng với bốn chân hình móng sư tử và Marianne Engel nhanh chóng bắt tay vào cạo lớp da chết bên ngoài của tôi. Đó là một quá trình cực kỳ đau đớn, vì thế cô cố làm tôi phân tán tư tưởng – và chứng minh rằng cô luôn sẵn sàng tiếp chuyện với tôi – bằng việc hỏi tại sao tôi lại khó ngủ đến thế. Tôi giải thích rằng phòng hơi nóng nên tôi gặp ác mộng. Rồi tôi hỏi lý do gì mà cô lại nằm dài trên tảng đá. “Nhận chỉ dẫn hả?”
“Tôi nghĩ một con grotesque đã sẵn sàng,” cô thú nhận, “nhưng tôi đã nhầm.”
“Cô từng nói với tôi rằng cô luôn phải tạc càng nhanh càng tốt để giúp những con grotesque mau được thoát ra khỏi tảng đá, nhưng tầng hầm lại đầy những bức tượng dang dở.”
“Thỉnh thoảng tôi làm được nửa chừng rồi chúng mới nhận ra rằng mình chưa sẵn sàng. Vì thế chúng tôi dừng lại một thời gian.” Cô vốc một chút nước vào lòng bàn tay rồi đổ lên đầu tôi. “Khi tôi lại nghe thấy tiếng gọi, tôi sẽ hoàn thành chúng.”
“Thế nếu mà,” tôi hỏi, “cô bắt buộc phải từ chối khi chúng gọi?”
“Tôi không thể làm thế. Tôi chạm trổ để làm vui lòng Chúa.”
“Sao cô biết được?”
Cô chà miếng bọt biển lên vùng da thô nhám của tôi mạnh hơn nữa. “Vì Chúa cho tôi đôi tai có thể nghe được giọng nói cất lên từ trong đá.”
“Thế chính xác chuyện đó diễn ra như thế nào?”
Cô nói vấp váp, với tất cả năng lực ngôn ngữ có được cô vẫn không thể diễn tả chính xác mình muốn nói gì.