Tiếng hét lần nữa vang lên, cắt đứt cuộc tranh cãi giữa Tam phu nhân và Tứ phu nhân, Bạch Phỉ Thúy cảm thấy bất an nên lôi kéo Tam phu nhân đi về phía phát ra tiếng hét, mà Tứ phu nhân bên này vốn tức giận khi bị đánh, đang định trả lại cái tát cho Tam phu nhân thì thấy mọi người đã đi hết nên cũng bối rối chạy theo.
Dù sao nơi này chỉ có chủ tớ các nàng, mà nửa đêm hoang vắng, trong phủ hiện tại không biết có chuyện gì nhưng Tứ phu nhân vẫn hiểu tình thế hiện tại ở một mình sẽ không an toàn, cho nên dù bất mãn với Tam phu nhân nàng cũng đi theo bọn họ.
Xuyên qua hoa viên, bọn họ đi đến một mảnh đất hoang vắng, trên đường đi đèn đuốc đã sáng trưng, có không ít người, tiếng hét kinh động không ít người, khi đến nơi chỉ thấy mấy nha hoàn đang đứng đó, tay cầm ngọn nến soi sáng run rẩy, chiếu lên gương mặt xanh xao của nàng ta, ánh mắt lộ vẻ hoảng hốt khiến mọi người nhất thời khó hiểu.
Trong lòng mọi người đều có một suy nghĩ là không biết đã xảy ra việc gì mà đám người này lại sợ hãi như vậy, thấy chủ tử mà cũng không dạ thưa?
Ánh mắt mọi người dõi theo cái nhìn của nhà hoàn, chỉ thấy nơi dod có một nữ tử đang nằm, trên người là y phục của nha hoàn trong phủ, đôi mắt nàng ta trợn to, miệng chảy máu, đôi môi trắng xanh, gương mặt trắng bệnh đến ghê người, nhìn… chẳng khác nào một cái xác, mà thật sự thì đúng là vậy, bởi vì nữ tử này đã chết, hơn nữa còn là chết không nhắm mắt!
“Chết… người chết!!!” Tứ phu nhân là người đầu tiên phản ứng, gương mặt nàng trở nên tái nhợt, hoảng hốt la lên rồi té xỉu.
Tiếng la của Tứ phu nhân kéo tinh thân mọi người trở lại, người nhát gan thì la hét, nha hoàn sợ hãi không nói nhưng chủ tử thì người la kẻ hét, một số người thò sợ đến mức không nói nên lời, nửa đêm canh ba nhưng Thừa tướng phủ vẫn rất náo nhiệt.
“Chuyện gì mà mọi người tập trung ở đây vậy hả?”
Từ phía xa truyền đến giọng nói của Bạch Vân Hoài, mọi người nhìn lại thấy một đoàn người đi đến, trên tay cầm một cây đuốc, so với ngọn đuốc thì ngọn nến nhỏ bé của nha hoàn chẳng khác nào một vì sao trong hàng vạn những vì sao, ánh lửa chiếu sáng tất cả. Trong đó còn có mấy thị vệ cầm kiếm, tựa hồ họ nghĩ là Thừa tướng phủ có kẻ đột nhập nên mới chuẩn bị như vậy.
Giữa đêm canh ba mọi người đều đang ngủ thì bị tiếng hét làm kinh động tỉnh dậy, tối quá Bạch Vân Hoài về trễ, sau khi trở về liền trực tiếp đến Chiêu Lan, vốn đang cùng mỹ nhân say giấc thì thị vệ đột nhiên gõ cửa xông vào, báo là có kẻ đột nhập, đến đây thì thấy một đám người tập trung, không cần nghĩ cũng biết nhất định là không phải chuyện tốt lành gì.
“Lão gia…” Thấy Bạch Vân Hoài đứng yên, Lâm Quế Chi từ đằng sau bước ra hỏi, ánh mắt nàng vô tình rơi vào nữ nhân đang nằm trên đất, nháy mắt liền hốt hoảng không thôi.
“Đây… đây là người… người chết!”
Đại phu nhân khi nhìn thấy gương mặt nữ tử liền vô cùng kinh ngạc, nàng không hoảng sợ mà biểu tình ngạc nhiên, nghi hoặc, biểu cảm vô cùng bình tĩnh, ánh mắt nàng loé lên tia sáng kì lạ rất nhanh rồi biến mất. So với mẫu thân vẻ mặt bình tĩnh, Bạch Phi Nhược bên cạnh sớm đã bị dọa sợ, mắt trợn to, bộ dạng hoảng hốt không khác gì những người khác.
Lâm Tâm Lan là lần đầu tiên thấy người chết, hơn nữa còn chết một các đáng sợ như vậy, nếu không phải có Lâm Quế Chi bên cạnh đỡ, nàng sớm đã ngất xỉu như Tứ phu nhân rồi.
Bạch Vân Hoài, Đại phu nhân, Bạch Phi Nhược, Tam phu nhân, Bạch Phỉ Thúy, Tứ phu nhân, Lâm Quế Chi, Lâm Tâm Lan, tất cả đều đông đủ.
Ánh mắt Bạch Tử Linh rơi vào từng người, thu hết biểu hiện của họ vào mắt, trong lòng âm thầm suy xét.
Bạch Phỉ Thúy nhìn chằm chằm gương mặt nữ tử, dường như nhớ đến chuyện gì đó, sợ hãi lùi về phía sau mấy bước. Hành động của nàng khiến mọi người chú ý, bất quá họ đều nghĩ là nàng quá sợ hãi, nên mới có hành động như vậy.
Riêng Bạch Tử Linh cảm thấy rất kì lạ, phản ứng của Bạch Phỉ Thúy… nàng ta hẳn quen biết nữ tử đã chết, không chỉ một mình Bạch Phỉ Thúy mà Đại phu nhân, Bạch Phi Nhược, Tam phu nhân… ba người bọn họ đều quen biết nạn nhân!
Thừa tướng phủ… xem ra không đơn giản như nàng nghĩ.
…
Yên tĩnh!
Xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, mọi người hoàn toàn không chú ý đến sự xuất hiện của Lạc Hàm, càng không thấy được biểu hiện kì lạ của nàng.
Nàng nhìn vết máu trên mặt đất, vết máu đỏ chói mắt, dính trên y phục của nha hoàn, ánh mắt liền rơi xuống bụi cây gần bên cạnh xác chết, chỉ thấy xuất hiện một vết máu nhỏ, trong lòng dường như đã xác định gì đó, chỉ là nàng không mở miệng nói ra.
“Oa oa…”
Không gian yên tĩnh bị phá vỡ bởi tiếng khóc của trẻ con, mọi người không khỏi bị giật mình, đưa mắt nhìn về phía đó. Ngũ thiếu gia Bạch Tử Kiện lúc này đang ngồi trên mặt đất khóc lớn, bên cạnh là Tứ phu nhân đã ngất xỉu từ bao giờ, nha hoàn bởi vì hoảng sợ mà cũng không để ý đến hai người.
Bạch Vân Hoài thấy nhi tử bị ngã trên đất, thiếp thất ngất xỉu một bên liền không khỏi tức giận phân phó.
“Người đâu, mau bế Ngũ thiếu gia về phòng, đưa cả Tứ phu nhân rồi cho mời đại phu…”
Mặc dù bị tình cảnh trước mắt làm hoảng sợ nhưng Bạch Vân Hoài là ai? Hắn đường đường là Thừa tướng đương triều, tung hoành quan trường mười mấy năm, nếu hiện tại chỉ vì một cái xác chết mà thay đổi sắc mặt vậy chẳng phải rất mất mặt hay sao?!
Đám nha hoàn vội đến bế Bạch Tử Kiện, rồi nhanh chóng đỡ Tứ phu nhân về phòng, có trời mới biết là các nàng đang rất muốn rời khỏi nơi này, hận không thể bỏ chạy ngay lập tức.
“Mọi người trở về phòng của mình đi, chuyện này ta sẽ xử lí.”
Mọi người nghe vậy cũng không tiện ở đây, vậy nên tất cả mọi người đều trở về viện của mình.
Bạch Vân Hoài nhíu mày, nửa đêm truyền đến tiếng hét, theo sau đó một cái xác lai lịch không rõ, trong phủ hắn đột nhiên xảy ra án mạng, nếu đồn ra ngoài thanh danh của hắn để ở đâu đây?!
“Người đâu, mau thu dọn chỗ này… sạch sẽ một chút.”
Trở về Linh Viên, Bạch Tử Linh cũng không ngủ, dù sao gặp chuyện như vậy chẳng ai còn tâm trạng để ngủ, chỉ sợ vừa mới nhắm mắt liền nghĩ đến gương mặt trắng bệch của xác chết!
“Lạc Hàm, có phải ngươi phát hiện ra gì không?”
Bạch Tử Linh ngước mắt nhìn Lạc Hàm, ánh mắt không rõ cảm xúc, mặc dù là câu hỏi nhưng giọng điệu vô cùng khẳng định.
Có thể mọi người đều không phát hiện nhưng không có nghĩa nàng cũng không phát hiện ra hành động của Lạc Hàm, khi đó mọi người đều tập trung nhìn vào xác chết nhưng Lạc Hàm hết nhìn vào vết máu lại nhìn vào bụi cây bên cạnh, dường như trong đó có gì hấp dẫn nàng hơn cả xác người chết. Điều đó khiến nàng cảm thấy nghi ngờ, nàng là đặc công, không phải pháp y, nhưng nàng cũng không phải không biết về những thứ đó, lúc nhìn thấy xác chết, nàng có thể xác định nàng ta bị bóp cổ đến chết! Bất quá tại sao gương mặt trắng bệch, môi tái xanh cùng miệng chảy máu thì nàng thật sự không biết, nếu muốn xác định rõ hơn thì phải đến gần xem xét kỹ lưỡng.
Bất quá trong trường hợp đó nàng không thể di chuyển, nàng không muốn đột nhiên bị kết tội giết người, càng không muốn dính đến âm mưu của bọn họ!
Nếu nạn nhân tử vong là do bị bóp cổ thì tại sao lại có tiếng hét?! Chỉ có hai trường hợp để giải thích, đầu tiên có lẽ nàng thật sự phán đoán sai lầm, bởi vì nàng không học qua y nhưng Bạch Tử Linh lại tin tưởng vào năng lực của bản thân. Nếu suy đoán của nàng đúng thì chứng tỏ… ở hiện trường còn có kẻ thứ ba.
Ánh mắt Lạc Hàm lóe lên, mặc dù không biết vì sao Bạch Tử Linh lại biết nhưng nàng vẫn thành thật trả lời.
“Nô tì quả thật đã phát hiện ra một thứ…” Từ trong túi áo lấy ra một cây trâm cài đặt lên bàn: “Thứ này nô tì tìm thấy ở trong bụi cây gần bên cạnh xác chết.”
Cây trâm cài dài khoảng mười xăng ti mét, được làm bằng ngọc bích, khắc hình hoa sen trắng, được chạm khắc tinh tế, nhìn vào là biết không phải loại tầm thường, người bình thường vốn dĩ không thể mau nổi. Trên trâm dính một dấu vết đỏ, không rõ là gì, giữa nền xanh của ngọc bích cũng không mấy nổi bật lắm, nếu không phải nhìn kỹ thì sẽ không phát hiện.
“Nói tiếp đi.”
Dấu vết đỏ đó không cần nghĩ cũng biết nhất định là vết máu nhưng nạn nhân tử vong là do bị bóp cổ, cây trâm này nói lên điều gì?
“Trong bụi cây, nô tì tìm thấy các dấu vết giằng co, còn có một ít máu.”
“Nói suy nghĩ của ngươi đi.”
“Dựa theo hiểu biết của nô tì, nữ nhân đó là tử vong là do bị nghẹt thở, mà chính xác hơn là bị bóp cổ đến chết, mặc dù vết hằn trên cổ không rõ nhưng người tinh mắt đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Nhưng điều kì lạ là gương mặt nàng ta lại trắng bệch, môi tái xanh, miệng lại chảy máu, điều này chứng tỏ nàng ta có thể bị trúng độc nhẹ, còn về vết máu trên y phục hẳn là do bị người hành hạ…” Lạc Hàm nói ra suy nghĩ của mình, tuy không biết vì sao Bạch Tử Linh lại bận tâm về nữ nhân này nhưng trong lòng đã có một ánh nhìn khác về nàng.
Có lẽ đúng như lời Nhàn di, sở dĩ Bạch Tử Linh giả vờ ngu ngốc theo đuổi Đỗ Thanh Triệt là để che giấu bản chất thật sự bên trong, nàng vốn nghĩ đám người trong Thừa tướng phủ đã che giấu đủ sâu rồi nhưng xem ra Bạch Tử Linh mới thật sự là kẻ đáng sợ.
“Cây trâm này thì sao?”
Bạch Tử Linh gật đầu, ánh mắt không che giấu tán thưởng đối với Lạc Hàm, nàng ta quả thật là một nhân tài, người như vậy nếu để bên cạnh mình, sẽ giúp ích nhiều lắm đây.
Bất quá hiện tại nàng ta cũng không phải là người đáng tin nhất, tuy nhiên nếu nàng ta thật sự tận trung với nàng, Bạch Tử Linh cũng không phải loại người keo kiệt mà lợi dụng người xong sau đó vứt bỏ.
“Cây trâm ở trong bụi cây có thể là của hung thủ, bởi vì nô tì nghĩ bộ dạng của nạn nhân như vậy vốn không thể nào sở hữu vật quý giá đến thế, nhưng vết máu ở sau bụi cây nô tì đoán là không phải nạn nhân. Thứ nhất là vì tiếng hét đầu tiên, nếu nạn nhân bị bóp cổ đến chết thì không thể nào hét được, thứ hai là vết máu ở sau bụi cây, nô tì có thể khẳng định vết máu đó không phải là của nạn nhân…” Ngữ khí vô cùng khẳng định, một bộ dạng tự tin khiến người khác không thể bắt lỗi.
“Ngươi có tự tin như vậy?” Bạch Tử Linh tựa tiếu phi tiếu nhìn Lạc Hàm, nàng thật muốn biết Lạc Hàm dựa vào đây mà có thể khẳng định như vậy.
“Bởi vì máu của nạn nhân và máu ở sau bụi cây hoàn toàn không giống nhau, máu của nạn nhân có dấu hiệu đông đặc, còn máu ở sau bụi cây thì không, điều này chứng tỏ nạn nhân là chết sớm hơn một chút so với chủ nhân của vết máu ở sau bụi cây.”
Nghe Lạc Hàm phân tích, Thanh Nhi cảm thấy mình thật bất lực, rốt cuộc cũng hiểu nguyên nhân Bạch Tử Linh muốn giữ Lạc Hàm. Những chi tiết nhỏ nhất người khác không bận tâm đến mà nàng ta quan sát rất rõ, thậm chí phân tích vô cùng chi tiếc, vậy mà vừa nãy nàng chỉ biết sợ hãi, hoàn toàn quên mất mọi thứ xung quanh.