Tô Lạc Y rầu rĩ, nghĩ nghĩ rồi nói: “Là yêu, nhưng lòng mang thiên hạ.”
Hiên Viên Diệp kinh ngạc, sờ đầu nàng, “Còn nhỏ tuổi, tâm liền mang thiên hạ?”
Tô Lạc Y ngẩng đầu nhìn sâu vào mắt hắn, phản bác nói: “Tuổi nhỏ thì lòng không thể mang thiên hạ sao?”
Khi còn nhỏ, nguyên chủ Thẩm Lạc Y thập phần sùng bái phụ thân, nói ra những lời này cũng không tính là OOC đi?!
Hiên Viên Diệp ý cười càng sâu, “Không hổ là nhị tiểu thư của phủ tướng quân.”
Tô Lạc Y nhấp môi, kiên cường nói: “Nếu đã biết phụ thân ta là tướng quân, còn không nhanh chóng đưa ta về nhà? Nếu phụ thân biết ngươi mang ta đi, khẳng định sẽ xách theo kiếm tới đây chém đầu ngươi nha.”
Hiên Viên Diệp dường như không để lời nói của nàng trong lòng, khóe miệng vẫn thủy chung mang theo tươi cười, “Ngươi chép xong hết cuốn “đệ tử quy” này, ca ca sẽ đưa muội trở về.”
Tô Lạc Y: Tức giận, ta thực sự tức giận rồi!
Hệ thống kiến nghị nói: “Đừng nóng nảy, kí chủ chép xong, trở về sẽ có tin vui.”
Tô Lạc Y ánh mắt sáng lên, “Hả hả hả? Tin vui gì?”
Hệ thống nói: “Độ hảo cảm của tình địch với kí chủ tăng rồi.”
Tô Lạc Y: “……” Đã xảy ra chuyện gì? Tò mò nha!
Nàng mờ mịt hỏi: “Chuyện gì ta cũng chưa làm, vì sao độ hảo cảm lại tăng?” Tình địch cũng kì lạ, hảo cảm lúc thì đột nhiên giảm, khi lại đột nhiên tăng. Bây giờ ta có thể xách dao qua chém nàng ta được không?
Hệ thống nói: “Tình địch đã biết kí chủ vì mua bánh táo đỏ cho nàng mới đi lạc, lúc này nàng đang rất đau lòng nha.”
Tô Lạc Y càng thêm mờ mịt: “Táo đỏ sao? Hả, bánh táo đỏ?”
Tình địch còn đau lòng vì nàng, vậy nghĩa là nàng ta cũng coi như không tuyệt tình lắm.
Hiên Viên Diệp thấy Tô Lạc Y ngây ngốc nhìn giấy trắng trước mặt, thở dài, đem nàng ôm vào trong ngực, nói: “Ca ca sẽ cùng ngươi chép, thế nhưng ca ca vẫn muốn ngươi chép xong mới có thể về nhà.”
Tô Lạc Y thầm nghĩ: Không không không, ta không quay về! Cho ta ở lại một ngày một đêm đi!
Hiên Viên Diệp chưa thõa mãn buông Tô Lạc Y trong lồng ngực ra, lại có chút không muốn buông tha.
Thân thể mềm ấm mang theo hương thơm thanh mát, mắt to chớp chớp bởi vì ủy khuất mà mang theo chút hơi nước, thoạt nhìn thập phần đáng yêu, làm người ta nhịn không được muốn khi dễ một chút.
Hiên Viên Diệp cúi đầu hôn lên gương mặt nàng.
Mềm mại, thật thoải mái!
Tô Lạc Y bị cái hôn này làm cho ngốc lăng triệt để, “Hệ thống hệ thống! Nụ hôn đầu tiên của ta ở thế giới này, vậy mà chín tuổi đã mất!”
Hệ thống: “Hôn môi mới xem như là nụ hôn đầu mà?”
Tô Lạc Y: “Hệ thống ngươi sao lại biết nhiều chuyện như vậy? Nụ hôn đầu tiên của ngươi đã mất hay chưa? Hệ thống các ngươi hôn môi bằng cách nào? Còn nữa, hệ thống ngươi năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Hệ thống: “……” Kí chủ rác rưởi phiền phức, nó không muốn nói chuyện.
Hiên Viên Diệp nhìn Tô Lạc Y bị hôn có một cái đã biến ngốc, cười nói: “Như thế nào, hôn một cái đã phát ngốc rồi?”
Tô Lạc Y lắc đầu, “Ngươi nói phải giữ lời, chép xong phải đưa ta về nhà.”
Hiên Viên Diệp bế nàng lên, “Lần này ca ca sẽ đưa ngươi trở về, nhưng nếu lần sau lại không ngoan……”
Ánh mắt hắn chuyển tới án thư bên cạnh: “Lần sau nếu ngươi không ngoan, ngươi phải chép 《 bách khoa toàn thư 》.”
Tô Lạc Y: Ngươi cho rằng ngươi là ai? Ngươi bắt ta viết ta liền viết sao?!
Hiên Viên Diệp che đôi mắt Tô Lạc Y lại, chờ đến khi mắt có thể nhìn thấy ánh sáng, Tô Lạc Y đã ở cổng lớn của tướng quân phủ.
Tô Lạc Y xách lấy tà váy, đôi chân ngắn nhỏ bước lên bậc thềm, nhưng vì bậc thềm tỉ lệ nghịch với đôi chân kia, nàng hạ quyết tâm…bò!
Thủ vệ ở cửa thấy Tô Lạc Y trở về, kinh hỉ nói: “Tiểu thư?! Tiểu thư đã trở lại! Mau thông báo cho phu nhân!”
Tô Lạc Y: “……” Đại ca, ngươi kích động xong rồi có thể đem ta ôm vào nhà không? Ta đứng viết gần nửa ngày trời còn phải bò lên thềm rất mệt mỏi đó huhuhu!
Đại ca thủ vệ hiển nhiên không nghe được tiếng lòng Tô Lạc Y, chạy nhanh như bay đi vào báo tin.
– ———
Chữ phồn thể “Ái” cùng chữ giản thể có một chút khác biệt. Chữ “Ái” phồn thể ở giữa có một chữ “Tâm”, mà sau này chữ giản thể chỉ còn một chữ Hữu.(Ái phồn thể tạo bởi chữ Trảo, Mịch, tâm, hữu. Chữ tâm đứng ở giữa, nhưng đến chữ giản thể đã lược đi chữ Tâm, ở giữa còn lại chữ Hữu)
Đình: ÁI còn có nghĩa là YÊU, ở đoạn đầu là Hiên Viên Diệp chơi chữ, và chữ giản thể mất đi chữ TÂM, mà TÂM còn là trái tim nên ý Diệp Ca Ca là nàng viết bỏ đi chữ TÂM, là người ÁI – YÊU không có trái tim