Ôn Linh nói: “Nước.”
“Nước lọc thôi à?” Kha Diệc Từ lẩm bẩm, “Sống lành mạnh ghê.” Anh bước ra cửa căng tin, lấy một chai nước khoáng và hai chai nước ngọt từ tủ lạnh. Sau khi trả tiền, anh cố ý đi ngang qua quầy phục vụ, dừng lại gần cô phục vụ vừa nãy và đưa cho cô một chai nước ngọt, nhỏ giọng nói: “Thực ra em trai cháu biết nói, nhưng nó hơi nhút nhát, không dám nói chuyện với người lạ. Cảm ơn cô đã khích lệ.”
“Nào có gì đâu.” Cô phục vụ từ chối, “Không cần đưa nước cho cô, khách sáo quá rồi.”
“Cô cứ cầm lấy ạ.” Kha Diệc Từ nói, “Lần sau cô gặp em cháu, phiền cô giúp đỡ em ấy một chút nhé.”
Cô phục vụ miễn cưỡng nhận lấy chai nước, đáp: “Cảm ơn cậu, chắc chắn là cô sẽ giúp rồi.”
Kha Diệc Từ rời quầy, mang hai chai nước về ngồi trước mặt Ôn Linh, đưa cho cậu một chai nước khoáng.
Ôn Linh ra hiệu: [Anh đi làm gì vậy?]
“Cô phục vụ cho cậu một cái xúc xích nướng, tôi nghĩ không thể để người ta lỗ nên mua chai nước tặng dì ấy.” Kha Diệc Từ trả lời.
Ôn Linh không chu đáo, khéo đưa đẩy như Kha Diệc Từ, cậu mím môi, ra hiệu: [Tôi không nghĩ tới điều đó.]
“Nếu cậu nghĩ hết rồi, thì tôi còn làm được gì nữa.” Kha Diệc Từ cầm khăn giấy lau sạch miệng, rồi nói: “Đi thôi, dẫn tôi đến ký túc xá của cậu xem nào.”
Ôn Linh gật đầu, cầm chai nước khoáng bước ra khỏi căng tin. Trong tầm mắt của cậu, cậu thấy một người ngồi trên ghế dài bên rặng cây, người đó di chuyển, cố giấu mình sau thân cây.
“Đừng để ý đến hắn ta.” Kha Diệc Từ chắn tầm nhìn của Ôn Linh, nói: “Xui xẻo.”
Ôn Linh im lặng bước tiếp, bỗng cảm thấy vai mình trĩu xuống khi cánh tay của Kha Diệc Từ khoác lên. Anh hỏi nhẹ nhàng: “Cậu có mang chìa khóa ký túc xá không?”
Ôn Linh lấy ra một chùm chìa khóa, đưa cho Kha Diệc Từ để anh tự tìm.
“Ồ, cậu đưa cả chìa khóa nhà cho tôi à.” Kha Diệc Từ cầm lấy chùm chìa khóa, rất hưởng thụ vì sự tin tưởng vô điều kiện của Ôn Linh, nhưng rồi lại nhớ về việc Ôn Linh từng nói anh là kẻ lừa đảo, khiến anh bất giác hạ thấp vai, tự trách mình.
Kha Diệc Từ leo lên tầng ba theo chỉ dẫn trên nhãn dán chìa khóa: “317, ở đây rồi.” Anh dùng chìa mở cửa, bên trong là một phòng sáu người tiêu chuẩn gồm giường trên bàn dưới. Một trong những cái giường bị chất đầy đồ đạc. Kha Diệc Từ hỏi: “Đây là giường của cậu à?”
Ôn Linh gật đầu, cậu không quan tâm việc bạn cùng phòng chiếm giường mình để để đồ. Suốt mấy năm học số lần cậu về ký túc xá cũng đếm trên đầu ngón tay.
Cửa phòng mở ra, một giọng nói vang lên: “Ai đây… Ô, Ôn Linh về rồi à.” Một nam sinh đầu húi cua, tay cầm chậu rửa mặt đứng ở cửa với vẻ hơi lúng túng, “Tôi vừa dậy, mấy thứ trên giường cậu là của tôi, để tớ dọn ngay.”
Ôn Linh tìm một chiếc ghế ngồi xuống. Kha Diệc Từ thấy Ôn Linh không phiền, cũng không kiếm chuyện, ngồi xuống cạnh cậu, lấy điện thoại ra cho cậu xem bức ảnh đi làm của mình: “Bức ảnh này có câu chuyện vui lắm, sư phụ tôi nhận vụ án mới, ba nhóm người đánh nhau trong quán bar. Tôi và sư phụ đi thang máy lên, vừa mở cửa ra đã thấy hai nhóm say xỉn và một nhóm bảo vệ quán đánh nhau loạn xạ túi bụi.”
Ôn Linh lắng nghe câu chuyện, còn nam sinh đang dọn đồ cũng chăm chú nghe, thỉnh thoảng xen vào: “Rồi sao nữa?”
“Trước khi tỉnh rượu thì ai cũng xưng đại ca, tỉnh rồi thì ai nấy đều lễ phép. Người thì mời thuốc, người thì xin lỗi, thậm chí còn đòi trao đổi danh thiếp, buồn cười lắm.” Kha Diệc Từ kể.
“Anh trai làm nghề gì thế?” Nam sinh hỏi.
“Gì cũng làm, dạo này thì làm cảnh sát hỗ trợ.” Kha Diệc Từ bịa chuyện trơn tru, một tay khoác vai Ôn Linh, quay sang hỏi nam sinh: “Cậu ngủ đến nửa buổi chiều rồi, không có tiết học à?”
“Đêm qua tôi cày game suốt đêm, sáng dậy không nổi.” Nam sinh vừa nói vừa dọn xong chiếc máy ảnh, “Xong rồi.”
Ôn Linh cúi xuống, mở tủ dưới bàn học, lấy ra một đôi dép, nói: “Anh, thử đi.”
Kha Diệc Từ thay dép, hai người có chiều cao tương đương, chân cũng dài ngang nhau. Anh ngáp một cái rồi nói: “Cậu đi học đi, lúc về nhớ gọi tôi dậy.”
“Ừm.” Ôn Linh đáp.
“Thì ra là cậu biết nói.” Nam sinh ngạc nhiên nói, “Tớ cũng đi học, đi chung nhé?”
Ôn Linh gật đầu.
“Thế sao chẳng bao giờ nói với tôi câu nào?” Nam sinh lẩm bẩm. Trong lĩnh vực hội họa, Ôn Linh có thiên phú vượt trội, nhưng cậu ít nói lại an tĩnh bất thường, khiến nhiều bạn học kính nể hơn là nhiệt tình thân thiện. Những người ít tiếp xúc với cậu đều nghĩ cậu là một người rộng lượng, không chiếm giường mà còn không phiền khi bạn cùng phòng dùng tủ đồ của mình, ai mà không thích một người bạn cùng phòng như thế thì chắc đầu óc có vấn đề.
Kha Diệc Từ trèo lên giường, ngồi khoanh chân, hỏi: “Tôi có thể đắp chăn của cậu không?”
Ôn Linh gật đầu, đi đến giường rút ra một chiếc chăn từ dưới chăn đệm, ra hiệu cho Kha Diệc Từ đắp, nói: “Chăn, nóng.”
“À.” Kha Diệc Từ trải chăn ra, nằm ngửa trên giường nhắm mắt lại.
Ôn Linh đứng ở cửa, nhìn nam sinh đang luống cuống tìm sách vở và bảng vẽ. Cậu cúi xuống, viết vài chữ trên máy tính bảng rồi giơ lên cho nam sinh xem: [Cậu đang tìm gì vậy?]
“Đang tìm bút chì.” Nam sinh nói, “Tôi nhớ là mình để trên bàn mà.”
Ôn Linh cúi đầu viết: [Sắp muộn rồi, tôi cho cậu mượn bút, chúng ta mau đi thôi.]
“Ồ, vậy thì tốt quá.” Nam sinh như thấy cứu tinh, nhanh chóng xách cặp bước đến gần Ôn Linh, “Cảm ơn cậu nhé.”
Ôn Linh thu máy tính bảng lại, nhẹ nhàng đóng cửa, đi về phía cầu thang.
“Cậu nhớ tên tôi chứ?” Nam sinh ngó đầu hỏi, sợ làm Ôn Linh ngại, cậu liền tự giới thiệu thêm: “Tớ là Lý Minh.”
Ôn Linh nhìn cậu một cái và gật đầu.
“Tôi nói nhiều cực nên cậu không cần để ý đến đâu.” Lý Minh nói, “Mỗi khi căng thẳng là tôi lại muốn nói chuyện.”
Ôn Linh mắt nhìn thẳng về phía trước, chỉ im lặng bước đi, suy nghĩ mông lung, không nghe lọt lời nào của Lý Minh. Cậu băn khoăn không biết Kha Diệc Từ có ngủ ngon không, liệu cái chăn có mùi ẩm mốc không vì lâu lắm rồi cậu không đem chăn đi phơi nắng.
“Chúng ta đến nơi rồi.” Lý Minh nói.
Ôn Linh mở cặp, lấy ra một cây bút chì đưa cho Lý Minh, sau đó lại đưa qua một cục tẩy.
Lý Minh lắc đầu nói: “Tôi có tẩy rồi, cảm ơn cậu nhiều nhá.”
Ôn Linh chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, dựng bảng vẽ lên,chống cằm chờ thầy giáo đến. Lý Minh bị bạn học gọi đi, Ôn Linh quen với việc đi lại một mình nên không cảm thấy có gì lạ.
Chẳng bao lâu sau, Lý Minh dẫn theo bốn nam sinh ngồi cạnh Ôn Linh, cậu cười ngại ngùng: “Đại ca, tôi dẫn người đến kéo chân cậu xuống rồi đây.” Bốn người khác chào hỏi Ôn Linh, giống như các nhóm bạn khác trong ký túc xá, họ cũng ngồi thành một nhóm, đều là bạn cùng phòng với Ôn Linh.
“Nghe nói Tiểu Ôn chơi game giỏi lắm.” Một trong những nam sinh bắt đầu câu chuyện, Ôn Linh nhảy lớp nên nhỏ tuổi hơn họ, do đó họ hay gọi cậu là “Tiểu Ôn.”
Giao tiếp với năm người cùng một lúc khiến Ôn Linh cảm thấy có áp lực ngàn cân. Cậu lướt nhanh trên máy tính bảng viết: Chỉ biết chút ít thôi, không tính là lợi hại.
“Bọn tôi tối nay lập đội chơi, cậu có tham gia không?” Một nam sinh khác hỏi, “Bọn tôi sẽ giúp cậu “xử đẹp” đối phương.”
Lý Minh nói đỡ: “Chắc Ôn Linh có việc rồi, đâu có rảnh như bọn mình.”
Ôn Linh không muốn bỏ lại em gái và Kha Diệc Từ để chơi game với các bạn cùng phòng không quen thân, cậu viết: Tối nay có chút việc, khi nào các cậu muốn leo hạng thì có thể gọi tôi.
Nam sinh mời cười đáp: “Vậy thì cảm ơn cậu trước nha.”
Ôn Linh gập máy tính bảng lại, ngước nhìn về phía cửa, chờ đợi thầy giáo đến. Giao tiếp xã hội khiến cậu cảm thấy áp lực chưa từng có, thôi thúc cậu nhấc chân trốn chạy.
Ngay lúc đó, thầy giáo bước vào, Ôn Linh thở phào nhẹ nhõm mở sách ra, tập trung vào bài học.
Lông mày Hình Dương nhíu chặt, anh hỏi: “Có cơ quan truyền thông nhà nước nào ra bài xã luận chưa?”
“Hiện tại thì chưa có.” Phạm San San nói, “Nhưng tôi vừa nhận được tin, có vài tờ báo đang chuẩn bị viết.”
“Đợi họ viết xong.” Hình Dương cười lạnh một tiếng, “Tôi muốn xem thử họ muốn bịa ra cái gì.” Anh cầm một tập hồ sơ, lật xem tài liệu nền tảng, ánh mắt dừng lại trên một dòng chữ, “Gia đình này chắc còn có một cô con gái nữa.”
“Hả?” Phạm San San sững sờ, “Anh nói là Ôn Thụy Tuyết có một chị em ruột sao?”
“Phần lớn là chị gái.” Hình Dương đặt tài liệu trước mặt Phạm San San, đôi mắt xanh lạnh lùng, linh hoạt và đầy ranh mãnh, “Nhìn cái ID Weibo này đi, tuy nội dung cô ấy đăng tải lộn xộn, khó hiểu, nhưng có chút giá trị, chắc hẳn biết được nội tình. Tôi nghĩ có thể khai thác sâu hơn.”
“Làm sao anh biết Ôn Thụy Tuyết có chị gái?” Phạm San San không hiểu logic của Hình Ương.
“Vì tôi đã tìm ra giấy khai sinh của Ôn Thụy Tuyết.” Hình Dương chớp chớp mắt, “Đầu những năm 2000, chính sách kế hoạch hóa gia đình quản lý chặt chẽ, thông tin giữa các bệnh viện không được liên thông. Mẹ ruột của Ôn Thụy Tuyết đã phải lặn lội đến tỉnh khác để sinh con ở các bệnh viện khác nhau. Còn về cách tôi tìm ra giấy khai sinh, tôi đã vận dụng một số mối quan hệ, đào bới kỹ lưỡng mới tìm ra được.”
“Giỏi thật đấy, Sherlock Holmes.” Phạm San San khen ngợi.
“Quá khen rồi, Watson.” Hình ơng khiêm tốn đáp.
–
Tôi đi được nửa chặng đường rồi quý vị.