=========
Cả lớp: “……”
Lớp 12-8 lâm vào trầm mặc.
Mọi người ai nấy cũng như con nai vàng ngơ ngác, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Mãi đến khi Khang Vạn Lý hân hoan bước về chỗ ngồi, mới có người phát ra một tiếng cảm thán: Đờ phắc!?
Chuyện gì đây?
Khang Vạn Lý vừa mới nói cái gì đấy???
Thế mà lão Cốc lại cho cậu ta vào lớp rồi kìa!
Ánh mắt của Cốc Văn Bân nhìn Khang Vạn Lý tràn ngập yêu thương, khiến cả lớp nổi cả da gà da vịt. Cái khẩu quyết (1) kia là cái thứ trâu bò gì vậy? Có thể khiến đại skill của lão Cốc mất đi hiệu lực ngay tức khắc như thế luôn???
(1) Ban đầu dùng để chỉ những mật ngữ mà các đạo sĩ dùng để dạy Đạo, sau này dùng nó để chỉ những thứ dễ nhớ và được biên sẵn.
Trong lúc nhất thời, các học sinh trong lớp 12-8 đều dâng lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt, có người hỏi: “Thầy ơi, Khang Vạn Lý vừa nói cái gì thế ạ?”
Cốc Văn Bân bỗng phát hiện được niềm vui bất ngờ đến từ lớp 12-8, tâm trạng cực kì hớn hở nói: “Các em muốn biết sao? Muốn biết thì phải ngồi nghe giảng bài cho đàng hoàng! Hôm nay tôi sẽ đặc biệt giảng cho các em nghe về vấn đề này.” Sau đó ông nhìn sang Khang Vạn Lý, dùng chất giọng có thể xem là dịu dàng mà nói: “Sau này nếu có vấn đề gì không hiểu cứ đến hỏi thầy, phòng Hoá học ở lầu ba nhé.”
Cả lớp nhìn nhau, đang trong cơn mơ màng cũng không quên dựng thẳng lỗ tai lên nghe.
Khang Vạn Lý không biết bản thân lại dẫn đầu thêm một cơn sóng học tập chăm chỉ. Sau khi ngồi vào chỗ, phản ứng đầu tiên của cậu là trừng mắt liếc nhìn Hoa Minh.
Trong ánh mắt Hoa Minh mang theo ý cười, không chút hoang mang: “Giận rồi à?”
Khang Vạn Lý nhỏ giọng cười lạnh: “Hoa thị nhà cậu làm bất động sản, có phải cảm thấy đấy là ghê gớm lắm rồi không? Cậu biết nhà tôi làm gì không?”
Hoa Minh nghiêng đầu ý bảo cậu tiếp tục, Khang Vạn Lý nói: “Nhà tôi làm chìa khoá.” (2)
Hoa Minh chưa nghe qua câu đùa này bao giờ, sau đó lại nghe Khang Vạn Lý lạnh lùng nói: “Cậu xứng sao?”
Hoa Minh: “…..”
(2) Câu này hàm ý là chỉ những người không đủ trình hoặc khả năng để làm việc gì đó. Dùng nghề làm khoá vì nghề này rất khó, phải vừa tỉ mỉ vừa cẩn thận thì mới có thể mở ổ khoá được. Câu 配钥匙 (làm chìa khoá) và 你配吗 (cậu xứng không) đều có chữ 配 là xứng nên nó mới nghe có vần. Còn ở Việt Nam thì mình chưa tìm được câu nào phù hợp hết hic.
Cậu xứng sao? Cậu xứng sao? Cậu xứng sao?
Hoa Minh âm thầm cảm thán: Vẫn còn khá cứng.
Rõ ràng ban nãy khi chỉ có hai người thì lá gan lại có tí tẹo, bây giờ đông người rồi thì lá gan cũng to hơn.
Hoa Minh bật cười, khoé miệng không nhịn được nữa bắt đầu cong lên.
Khang Vạn Lý cũng không thèm để ý nữa, cậu lấy chồng sách giáo khoa chắn giữa hai người, cố gắng đẩy Hoa Minh đi ra xa một tí.
Hoa Minh cũng không để ý, hắn xoay xoay bút, cán bút nằm trong ngón tay thon dài tạo nên vẻ đẹp hoa mỹ, càng nhiều dư vị tâm trạng càng tốt.
Tiết học vội vàng kết thúc, các học sinh trong lớp cũng theo lão Cốc đi ra ngoài.
Thời gian thể dục giữa giờ đồng nghĩa với thời gian tự do hoạt động.
Dương Phục và Từ Phượng vây lấy Hoa Minh bắt đầu tụ hội nói chuyện, Khang Vạn Lý cũng chẳng rảnh rỗi là bao, cậu cũng bị Chiêm Anh Tài và Vương Khả Tâm vây quanh, cả ba cùng theo dòng người đông đúc xuống sân thể dục.
Vương Khả Tâm đã muốn tìm Khang Vạn Lý nói chuyện từ lâu rồi, vì nhỏ rất thích Khang Vạn Lý. Nhưng Khang Vạn Lý lại ngồi cùng bàn với Hoa Minh nên nhỏ cũng chẳng dám bén mảng qua trò chuyện, chỉ có thể đợi đến tan lớp mà chung vui.
Vương Khả Tâm nói: “Sao cậu lại vào muộn thế? Hồi nãy làm tớ sợ muốn chết.”
Lý do vào muộn đương nhiên Khang Vạn Lý sẽ không nói rồi, cậu chỉ lắc lắc tay bắt đầu lảng sang chuyện khác.
“Từ từ đã, quần cậu bị làm sao thế? Trông nó rộng quá rồi đấy?”
Khang Vạn Lý lại xua tay, Vương Khả Tâm cảm thấy quái lạ đến không chịu được, lại thêm một vấn đề nữa: “Tại sao cậu vẫn còn đeo khẩu trang thế này?”
Khang Vạn Lý nói: “Không còn cách nào nữa, không thể tháo được đâu.”
Vương Khả Tâm khó hiểu: “Tại sao?”
Khang Vạn Lý: “Không tiện.”
Lời đã nói đến thế, Vương Khả Tâm không khỏi nhớ về câu phòng độc mà Khang Vạn Lý nói hôm trước: “Cậu bị dị ứng ư?”
Chiêm Anh Tài bừng tỉnh đại ngộ: “Thảo nào, thôi thì cứ mang đi đừng tháo xuống.”
Khang Vạn Lý cảm thấy cách nói dị ứng cũng đúng, vì thế cậu cũng chẳng phản bác. Vương Khả Tâm vui mừng nói: “May cho cậu là bỗng nhiên lão Cốc thiên vị cậu đấy, nếu không thì cậu tiêu đời rồi.”
Chiêm Anh Tài nghe nhắc đến, cũng cười nói: “Vạn Lý này, có phải cậu học cũng khá tốt hay không? Hôm qua tớ thấy tiếng Anh của cậu chắc cũng khá ok, cái đề thi kia cậu cũng chưa làm qua đúng không?”
Vương Khả Tâm nghe thấy liền kinh ngạc: “Hả? Chưa làm qua?”
Khang Vạn Lý hỏi lại: “Đừng bảo là hôm qua cậu thấy tớ học cũng ổn nên mới giúp đấy nhé?”
Chiêm Anh Tài thừa nhận: “Đúng mà.”
Quả thật Chiêm Anh Tài xuất phát từ mục đích này mới đứng ra giúp như thế. Tuy rằng cậu ta ở lớp 12-8 nhưng cậu ta lại rất chăm chỉ học tập, thành tích cũng được xem như là ở 12-1. Nhưng mỗi năm luôn có những người xui xẻo vì lý do để duy trì sự cân bằng của lớp học mà không được vào.
Năm nay trùng hợp đến thế, cậu ta chính là đứa xui xẻo ấy.
Trường học đã vứt bỏ Chiêm Anh Tài nhưng Chiêm Anh Tài sẽ không vứt bỏ bản thân. Mặc kệ là ở lớp nào, cậu ta cũng đều muốn học hành thật chăm chỉ, bởi vậy khi thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin và hiếu học của Khang Vạn Lý, cậu ta đã không cầm lòng được mà giúp cậu.
Khang Vạn Lý cảm thán: “Hoá ra là cậu coi trọng thành tích của tớ, chứ không phải là do tốt bụng.”
Chiêm Anh Tài nghe thấy thế liền cảm thấy hơi xấu hổ: “Chỉ một chút thôi, cậu sẽ giận tớ sao?”
Biểu cảm của Khang Vạn Lý nghiêm túc khiến Chiêm Anh Tài có hơi rùng mình. Sau đó lại thấy Khang Vạn Lý lộ ra nụ cười cực kì xán lạn.
Khang Vạn Lý thâm tình nói: “Sao có thể thế được, cậu là tri kỉ của tớ mà!”
Không chỉ khen khiếu thẩm mỹ của cậu mà còn khen cả tinh thần học tập của cậu, người như thế sao cậu có thể tức giận được cơ chứ.
Quá tuyệt vời!
Khang Vạn Lý cảm thấy bản thân sắp đổ Chiêm Anh Tài rồi đấy!
Khang Vạn Lý vỗ vai Chiêm Anh Tài nói: “Nào anh em tốt, chúng ta cùng thi Bắc Đại đi.”
Chiêm Anh Tài tưởng cậu nói đùa: “Bắc Đại thì khoa trương quá rồi, không đến mức ấy đâu….”
Khang Vạn Lý: “Phải đến phải đến chứ, nhất định phải là Bắc Đại.”
Chiêm Anh Tài: “Không được không được…..”
Vương Khả Tâm nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt mờ mịt. Vốn dĩ nhỏ nghe không hiểu gì, hiện tại cảm thấy thân phận học tra của mình hoàn toàn không xứng để tham gia vào đề tài trò chuyện này.
Trời ơi cáo từ!!
Dòng người trên sân thể dục bắt đầu nhảy, tất cả học sinh ở các lớp đều có mặt đầy đủ ở sân thể dục. Tầm mắt Khang Vạn Lý thoáng qua, bỗng nhiên cậu chạm tầm mắt với một cô gái cao gầy mảnh mai.
Khang Vạn Lý thoáng dừng rồi chào hỏi: “Này!”
Do cậu đeo khẩu trang nên Tưởng Điềm không nhận ra: “Ơ anh là…..”
Khang Vạn Lý nói: “Là anh, Khang Vạn Lý nè.”
Tưởng Điềm nhất thời hơi sửng sốt, cô không ngờ có thể gặp Khang Vạn Lý ở đây. Gần đây Ninh Tu không có nhắc gì đến Khang Vạn Lý, trong ấn tượng của cô, Khang Vạn Lý hẳn phải là học sinh của Tam Trung mới đúng.
“Tại sao anh lại…..”
Khang Vạn Lý đáp: “Anh chuyển trường rồi, em đang học ở lớp mấy?”
Tưởng Điềm: “12-1, anh thì sao?”
Khang Vạn Lý: “12-8.”
Trong đầu Tưởng Điềm chợt loé lên gì đó, nhất thời không nói rõ được. Hai người chỉ mới đứng nói chuyện với nhau một tí mà đã có không ít người nhìn sang.
Tưởng Điềm là hoa khôi của trường Tĩnh Bác, cô nàng rất xinh đẹp, đi đến đâu là thành tiêu điểm đến đó. Mà Khang Vạn Lý vừa che mặt lại ăn mặc đồng phục luộm thuộm, nhìn cũng rất nổi bật nhưng mà là theo một ý nghĩa khác.
Có người nhỏ giọng nghị luận: “Ai thế?”
“Không biết nữa, chưa thấy bao giờ, trường chúng ta có người này sao?”
“Nghe nói 12-8 có học sinh mới chuyển trường…”
Cô gái đi bên cạnh thúc giục Tưởng Điềm một tiếng, cô mới hoàn hồn nói: “Em đi trước đây, Vạn Lý, lần sau gặp lại.”
Khang Vạn Lý trả lời: “Ừm, lần sau gặp.”
Cuộc đối thoại của hai người cũng chẳng có gì gay cấn, nhưng Tưởng Điềm vừa đi, Vương Khả Tâm lập tức xúc động, Chiêm Anh Tài cũng vừa kéo hồn mình về.
Vương Khả Tâm nói: “Ôi mẹ ơi, Tưởng Điềm??? Cậu biết Tưởng Điềm ư???”
Khang Vạn Lý kỳ quái nói: “Biết chứ, sao thế?”
Vương Khả Tâm thở không nổi nữa: “Quan hệ của hai người là gì?”
Khang Vạn Lý đáp: “Bạn bè bình thường chứ gì nữa.”
Vương Khả Tâm định thần, vỗ vỗ ngực: “May quá may quá, ở trường chúng ta Tưởng Điềm rất nổi tiếng, nếu cậu với cô ấy có quan hệ thân thiết thì toi cậu mất.”
Khang Vạn Lý chưa từng nghe nói qua vụ này: “Tại sao?”
Chiêm Anh Tài nói: “Bây giờ cả trường đều biết quan hệ giữa Tưởng Điềm và Hoa Minh không bình thường.”
Khang Vạn Lý sửng sốt, buột miệng thốt ra: “Bậy bạ! Tưởng Điềm và cậu ta chẳng có quan hệ cái mốc gì hết.”
Đương nhiên là việc này là không thể rồi. Vì bạn trai của Tưởng Điềm là Tu, tên biế.n thái hèn hạ kia còn chẳng xứng để đưa mũ cho Tu nữa là!
Huống chi Khang Vạn Lý thấy Tưởng Điềm là một cô gái tốt, chắc chắn sẽ không bắt cá hai tay đằng sau lưng Tu đâu.
Với lại, tên bi.ến thái sao có thể thích Tưởng Điềm được chứ, nếu là hỏi tại sao thì là…..
Bởi vì biế.n thái là một tên GAY!
Phản ứng của Khang Vạn Lý lớn như vậy, trong mắt Vương Khả Tâm và Chiêm Anh Tài lại thành một ý nghĩa khác.
Vương Khả Tâm chớp chớp mắt, thay đổi cách nói chuyện, uyển chuyển nhắc nhở: “Tớ cũng không biết đầu đuôi ra sao nhưng nghe nói mấy cậu con trai theo đuổi Tưởng Điềm đều bị nhắm đến, vài người còn bị đánh nữa cơ.”
Khang Vạn Lý khinh thường nhìn lại, cậu đã đồng ý với Ninh Tu là sẽ chăm sóc cho Tưởng Điềm, mấy thằng con trai theo đuổi Tưởng Điềm bị như thế ngược lại là chuyện tốt ấy chứ.
Không cần cậu ra tay.
Cả lớp bắt đầu xếp hàng từ cao xuống thấp, Khang Vạn Lý và Chiêm Anh Tài dần lùi về phía sau, Vương Khả Tâm tạm thời phải tách ra khỏi hai người.
Lùi đến đằng sau hàng, Khang Vạn Lý hỏi: “Tưởng Điềm ở Tĩnh Bác rất nổi tiếng à?”
Chiêm Anh Tài nói: “Nói vậy cũng được, đám con trai thường nói về Tưởng Điềm và Kiều Di Nhiên, cả hai đều khá nổi tiếng. Nhưng Tưởng Điềm xinh hơn một tí, lại còn học nghệ thuật, thành tích của cô ấy có thể được cử đi ra nước ngoài học đấy.”
Khang Vạn Lý gật đầu, cũng không có hứng thú gì với mấy cô nàng xinh đẹp cả. Khi đã đứng vào vị trí ổn thoả xong cả rồi, nhóm ba người của Hoa Minh mới thong dong đến muộn, sau đó…. đứng ở đằng sau cậu.
Tâm tình của Khang Vạn Lý lập tức down xuống vực thẳm.
Sao còn vòng về đây thế???
Y chang như cái hôm tên biế.n thái đuổi theo cậu vậy, không vui một chút nào!
Nhưng mà có không vui đến đâu thì cũng phải chịu đựng. May mắn thay là có vẻ như Hoa Minh chỉ chọc cậu một buổi thôi, sau buổi sáng thì không còn thấy hắn chọc ghẹo cậu nữa.
Khang Vạn Lý dần thả lỏng người, không hề phòng bị nữa. Cuối cùng cũng coi như cậu đã bình yên vượt qua một ngày ròng rã.
Khang Vạn Lý thì còn tạm tạm nhưng Tưởng Điềm lại không tốt lắm. Sau khi tách ra khỏi Khang Vạn Lý thì rốt cuộc cô cũng suy nghĩ ra được là không đúng ở đâu.
Hoa Minh cũng học ở lớp 12-8.
Tưởng Điềm còn nhớ hồi nghỉ hè, Hoa Minh có đặc biệt đến tìm cô để hỏi chuyện. Hiện tại Khang Vạn Lý và Hoa Minh lại học cùng lớp như thế, cô càng nghĩ càng sầu não hơn.
Thấy Khang Vạn Lý đeo khẩu trang như thế, chắc là chưa bị Hoa Minh nhận ra đâu nhỉ?
Đấy chẳng phải là nấp dưới mí mắt của Hoa Minh sao?
Khang Vạn Lý là bạn thân của Tu, bây giờ vào trường mới, nhất định sẽ gặp rất nhiều vấn đề. Coi như là cô chẳng thể giúp được gì đi, thì ít nhất cũng phải cố gắng chăm sóc để cho Khang Vạn Lý đừng gặp rắc rối nào hết.
Nghĩ như vậy, Tưởng Điềm thật sự lo lắng đến không chịu được.
1
Đợi cả một ngày, kéo dài đến tiết tự học buổi tối. Tưởng Điềm lén đi đến 12-8 tìm người, cô đứng ở trước cửa gọi một nữ sinh, hỏi: “Khang Vạn Lý về chưa thế cậu?”
Học sinh lớp 12-8 thấy Tưởng Điềm, vừa giật mình vừa vui vẻ chuyển lời hộ: “Chắc là chưa đâu, để tớ đi gọi cho cậu nhé.”
Tưởng Điềm thở phào nhẹ nhõm nói: “Cảm ơn nha.”
Vì để phòng ngừa người khác thấy được Khang Vạn Lý rồi lại mang thêm rắc rối, Tưởng Điềm cố tình đứng tránh ở chỗ ngoặt ngoài hành lang. Đợi một hồi lâu, rốt cuộc cũng có tiếng bước chân truyền tới.
Tưởng Điềm cười nói: “Vạn Lý….”
Lời còn chưa thốt ra hết, nét cười trên mặt Tưởng Điềm cứng ngắc. Hoa Minh đứng dưới ánh đèn nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Khang Vạn Lý về rồi, tôi ngồi cùng bàn với cậu ấy, có chuyện gì gấp à?”