Diệp Hiểu Hạ quay đầu nhìn anh nhẹ nhàng nở nụ cười, “Không có gì, anh tới lúc nào?”
“Mới đến.” Tố ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên cao: “Ánh trăng hôm nay thật tròn, làm anh nhớ tới đế đô.
Diệp Hiểu Hạ không nói gì, chỉ theo giọng Tố mà nhìn ánh trăng kia, cô nheo mắt lại, tối hôm đó phảng phất lại hiện lên trước mắt cô. Ánh trăng đế đô, nếu không phải nhờ có ánh trăng kia có phải cô và Tố sẽ không đi đến cùng nhau không?
“Nguyện vọng của em là đứng trên thành lâu thành Cửu Ti, đúng không?” Bỗng nhiên Tố toát ra một câu nói, làm Diệp Hiểu Hạ hơi hơi sửng sốt, mới nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Đây quả thật là nguyện vọng lớn nhất trong trò chơi của em.” Cô cẩn thận nghĩ lại, giống như sau khi cô tiến vào trò chơi thì luôn luôn không có tâm nguyện quá lớn, mà chuyện đánh chiếm thành Cửu Ti không biết từ khi nào thì đã biến thành chuyện cô chú ý nhất trong trò chơi.
“Như vậy hiện tại đứng ở chỗ này em có vui vẻ không?”
Vấn đề này đúng là làm Diệp Hiểu Hạ hơi ưu sầu, cô thở dài một hơi: “Vui vẻ, nhưng áp lực làm cho em lo lắng còn nhiều hơn vui vẻ.”
“Áp lực?”
“Tố, em chẳng phải một người hay bỏ dở nửa chừng. Giờ thành Cửu Ti này ngay dưới danh nghĩa Cửu Trọng Thiên, làm sao để luôn luôn bảo vệ sự tồn tại của nó, làm sao cho thành Cửu Ti phát triển không ngừng, em vừa nhắm mắt lại thì cảm thấy phảng phất có tảng đá áp trên người mình.”
Tố không lập tức nói tiếp, chỉ lẳng lặng ôm Diệp Hiểu Hạ, nghe cô cúi đầu nỉ non.
“Trầm Hoan, anh sẽ luôn luôn luôn luôn ở bên người em như vậy hả?” Cô vẫn thở dài: “Giống như bây giờ, luôn luôn đứng bên người em, mặc kệ là áp lực cũng tốt, là cực khổ cũng thế, cứ đứng ở bên cạnh em như vậy, không rời không bỏ?”
Tố cúi đầu, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn rơi xuống đỉnh đầu Diệp Hiểu Hạ, “Việc này còn phải xem em có cho anh cơ hội không.”
Lời nói này làm Diệp Hiểu Hạ cảm thấy mạc danh kỳ diệu, cô hơi không rõ, nhìn Tố: “Cái gì, cơ hội?”
“Cơ hội cho anh ở bên cạnh em, cơ hội cho anh không rời không bỏ.” Ánh mắt Tố híp lại, vẻ mặt của anh vẫn bất động thanh sắc như vậy, làm cho người ta không làm rõ được đến cùng anh có tâm trạng gì.
Diệp Hiểu Hạ không vội vàng trả lời, ý Tố nói hình như không chỉ có ý trên mặt chữ. Cô nghĩ một hồi, sau đó nói: “Đến cùng anh muốn nói cái gì?”
“Anh có một điều kiện.” Ánh mắt xinh đẹp của Tố chợt phát ra ánh sáng lợi hại.
“Điều kiện?”
“Nếu em đồng ý điều kiện này, anh sẽ ở bên cạnh em, nếu em không đồng ý điều kiện này, anh chỉ có thể nói thật xin lỗi.” Biểu cảm của Tố thoạt nhìn hơi không thân thiết, thậm chí có hương vị uy hiếp ở bên trong.
“Anh uy hiếp em?” Diệp Hiểu Hạ nhướng mày, rất hứng thú nhìn Tố.
“Có thể nói như vậy. “
“Vậy anh nói điều kiện của anh đi.” Diệp Hiểu Hạ cười ra tiếng, cô đi ra khỏi ôm ấp của Tố, lưu loát ngồi trên lan can thành lâu, đong đưa hai chân, thoạt nhìn tựa như một trận gió thổi đến có thể thổi cô xuống dưới lầu. Cố tình cô không có tự biết này, chỉ nhìn Tố, học dáng vẻ của anh, híp mắt cười vô cùng đẹp mắt.
Tố đi vào một chút, gần sát, hai tay dấu diếm dấu vết đặt hai bên người cô, bất động thanh sắc bảo vệ cô trong lòng mình, nếu thật sự có vạn nhất, cô cũng sẽ không thể có chuyện gì.
“Nếu em có thể để lại trên trên hộ khẩu của anh, anh nghĩ anh sẽ rất thích ý đồng ý mọi yêu cầu của em.” Tố cứ mỉm cười lên như vậy, cho tới bây giờ anh rất ít cười, lại đang lúc này lộ ra tươi cười, phảng phất gió xuân thoáng qua, rạng rỡ hơn cả ánh trăng đêm.
Diệp Hiểu Hạ chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.Như là nghe hiểu, lại như không biết. Cô cắn môi dưới nở nụ cười: “Anh cũng có hộ khẩu?”
Lúc này đến phiên lông mày Tố nhướng lên.
Diệp Hiểu Hạ lại tiếp tục cười nói: “Người lăn lộn trên đường cũng có hộ khẩu?”
“Vì sao không có?” Tố cũng cảm thấy hơi buồn cười: “Chẳng lẽ em cho là xã hội đen thì nhất định là dân cư không hộ khẩu sao?”
Cuối cùng Diệp Hiểu Hạ nhịn không được cười ha hả: “Em chỉ cảm thấy hộ khẩu và xã hội đen thật sự không có bất cứ liên quan gì. “
Tố nhìn khuôn mặt tươi cười của Diệp Hiểu Hạ, nhịn không được nhắc nhở cô: “Trọng điểm không phải vấn đề hộ khẩu, trọng điểm là điều kiện của anh em có đồng ý không?”
“Hắc.” Diệp Hiểu Hạ nâng lên tay, xoa xoa tóc đen mềm mại của Tố, lại nhẹ nhàng xoa xoa nốt ruồi son trên mi tâm anh: “Trầm Hoan, anh làm như vậy là có nguyên nhân gì hả?”
“Nguyên nhân?” Tố nghiêng đầu suy nghĩ một hồi: ” Anh muốn cho mình một danh phận, danh chính ngôn thuận. Lý do này có được không?”
Lúc này Diệp Hiểu Hạ càng cười không thể người, cô luôn luôn cảm thấy đối thoại như vậy là lạ, lại nghe như danh chính ngôn thuận thì cuối cùng chịu không nổi phun ra.
Từ khi cô hiểu chuyện tới nay, chuyện yêu cầu danh phận này đều là phụ nữ mà, khi nào thì biến thành đàn ông yêu cầu danh phận? Quả nhiên Trầm Hoan luôn làm một ít chuyện không giống người khác.
“Thế nào? Chuyện này rất buồn cười sao?” Tố hơi buồn bực, anh nghĩ đây đại khái là chuyện buồn bựcnhất nhất mà từ lúc chào đời tới nay anh— gặp phải. Anh chưa từng nghĩ tới mình còn có thể có lúc chật vật thế này, sắc mặt của anh hơi hơi uể oải, nhìn ra được anh cũng không vui.
“Không, một chút cũng không buồn cười.” Diệp Hiểu Hạ ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt cong thành cong thành vầng trăng khuyết kia lại tiết lộ tươi cười vô cùng xán lạn của cô.
Cuối cùng Tố thẹn qua thành giận, anh buồn giọng nói: “Được rồi, đây là điều kiện của anh, em thấy thế nào?”
“Anh thật sự uy hiếp em.” Diệp Hiểu Hạ cũng đang nghiêm nghị.
“Nếu anh nói phải thì sao?”
Diệp Hiểu Hạ nghiêng đầu không nói gì, con ngươi cô ở trong đêm trăng sáng làm lòng người ta rung động.
Cuối cùng cô thở dài: “Tuy rằng con người của em chưa bao giờ khuất phục dưới uy hiếp, nhưng, mọi chuyện đều có lúc ngoại lệ phải không?”
“Vậy đáp án của em là?”
“Được rồi, em chịu uy hiếp của anh.” Diệp Hiểu Hạ tiếp tục thở dài. Nhưng đầu này khóe mắt cô lại tràn ngập tươi cười. Hai cánh tay cô khoát cổ Tố, tựa đầu mình vào trước ngực anh, nghe tiếng tim đập có lực của anh hữu chỉ cảm thấy cả người ấm áp dễ chịu.
Tố lại đẩy cô ra, bình tĩnh nhìn vào mắt của cô:”Em nghiêm túc sao?”
Diệp Hiểu Hạ nhìn ánh mắt như hắc diệu thạch kia, qua thật lâu cô thận trọng gật gật đầu: “Đúng vậy.”
Tố cúi đầu, bỗng nhiên từ khóe miệng toát ra một câu nói: “Anh logout trước.”
Dứt lời, còn chưa đợi đến Diệp Hiểu Hạ phản ứng lại, Tố trước mặt đã biến mất không thấy.
Chỉ để lại Diệp Hiểu Hạ ngây người ngồi trên thành lâu một mảnh mờ mịt. Giờ là tình huống thế nào?
Cô còn tiếp tục ngẩn người ở trong này, lại nghe thấy có một trận tiếng động chạm vào chạm vào truyền tới. Tiếng động này cô biết, đó là tiếng có người đánh máy trò chơi mà phát ra. Cô không nghĩ nhiều lập tức đã logout. Ấn nút mở máy trò chơi ra, khi máy trò chơi xốc lên, cô thấy Trầm Hoan ngồi xổm bên cạnh máy trò chơi nhìn cô.
Diệp Hiểu Hạ ngồi dậy, nhìn vào ánh mắt anh, ánh mắt kia sâu lắng, ấm áp, làm cho tim người ta đập thình thịch. Cô há miệng thở dốc, còn chưa nói ra một chữ, thì cảm thấy bên khóe môi có thứ gì ấm áp mềm mại dán lên.
Chỉ một thoáng, dịu dàng mềm mại tràn ngập đất trời cứ như vậy bao trùm cô, khiến cô không thể tự kềm chế.
Bỗng nhiên, cô chỉ cảm thấy thân thể mình đột nhiên bay lên không trung, tiếng kinh hô bật ra từ khóe miệng, trong hoảng loạn đẩy Trầm Hoan ra, lại phát hiện mình đã bị anh bế ngang lên. Sau đó Trầm Hoan đặt Diệp Hiểu Hạ trên đất, nhẹ nhàng giữ chặt tay cô: “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Diệp Hiểu Hạ mê mê trầm trầm mờ mịt.
“Đi viết tên của em lên hộ khẩu của anh.” Trầm Hoan rõ ràng thuyết minh ý đồ của mình, nắm tay Diệp Hiểu Hạ muốn đi bên ngoài.
Mặt Diệp Hiểu Hạ bỗng chốc đã đỏ lên, cô lập tức giữ chặt Trầm Hoan, cấp tốc nói:”Trầm Hoan, chuyện này không cần gấp như vậy, anh nói đúng không?”
“Em đổi ý?” Trầm Hoan nhìn Diệp Hiểu Hạ, trên mặt không có biểu cảm, làm cho người ta nhìn không ra anh buồn vui. Nhưng lại có thể ngửi ra một chút nguy hiểm trong giọng nói bình tĩnh của anh.
“Không có, en không có đổi ý.” Diệp Hiểu Hạ liên tục lắc đầu, hi vọng anh có thể không hiểu giải.
“Đã không có đổi ý, chúng ta đi cục dân chính đi.” Trầm Hoan là một người không đen thì trắng, anh vô cùng vừa lòng với đáp án Diệp Hiểu Hạ, vì thế gật gật đầu, kéo tay cô tính tiếp tục đi ra phía ngoài.
“Chờ một chút, Trầm Hoan, anh chờ một chút.” Diệp Hiểu Hạ cũng lập tức kéo anh lại.
“Em vẫn là hối hận.” Lúc này mắt Trầm Hoan đã nheo lại, dù tính không cần nghe giọng anh, chỉ nhìn biểu cảm cũng có thể biết anh rất không vui.
“Không phải, anh hãy nghe em nói.” Diệp Hiểu Hạ thật sự không muốn rối rắm trên cái không phải là vấn đề này với Trầm Hoan, vội vàng như triệt để nói ra hết, hi vọng anh có thể nghe hiểu ý tứ của mình.
“Trầm Hoan, muốn đi cục dân chính, anh không cần với cha mẹ của anh một chút sao?”
“Anh không có cha mẹ, anh chính là người lớn trong nhà của anh.”
“Vậy, vậy anh không cần thông báo sư phụ của anh một tiếng?”
“Là anh kết hôn, cũng không phải sư phụ của anh kết hôn. Lĩnh hôn chứng xong anh sẽ nói cho ông ấy.”
Trầm Hoan nhìn mặt Diệp Hiểu Hạ, hừ hừ mũi: “Ông ấy kết hôn cũng không có cho anh biết không phải sao?”
Câu trả lời này thật sự là làm Diệp Hiểu Hạ dở khóc dở cười, cô đành phải nói: “Nhưng Trầm Hoan, em còn chưa nói với viện trưởng Vương, hơn nữa, trong tay em không có hộ khẩu, hộ khẩu của em ở cô nhi viện, là hộ khẩu hợp tác. Không phải nói làm là làm.”
Mày Trầm Hoan nhíu lại, anh mím môi suy nghĩ một hồi, kéo Diệp Hiểu Hạ tay vẫn đi ra ngoài.
Diệp Hiểu Hạ đi theo bước chân anh cấp tốc đi đến cửa: “Trầm Hoan, lại đi đâu vậy?”
__