Diệp Hiểu Hạ giữ chặt tay anh, bất đắc dĩ cười: “Trầm Hoan, thật sự không cần gấp như vậy, anh xem giờ đã hai giờ rưỡi chiều, chúng ta đến cô nhi viện thì cũng sắp bốn giờ, về cũng làm không xong chuyện không phải sao?”
Trầm Hoan quay đầu, nhìn Diệp Hiểu Hạ thật sâu, trong ánh mắt có tối đen thâm trầm như vực sâu. Giữa một mảnh tối đen kia, Diệp Hiểu Hạ nhìn không ra bất kì cảm xúc gì.
Cô chỉ có thể cười cười: “Hơn nữa, việc chuyển hộ khẩu này cũng không dễ dàng như vậy, ai biết được trình tự làm việc nhiều ít ra sao, phải lãng phí thời gian mấy ngày, chúng ta thật sự không cần đi bây giờ.”
Cuối cùng Trầm Hoan mở miệng, anh nhấn giọng, từng câu chữ câu đều nói năng có khí phách: “Hiểu Hạ, vì sao em một chút cũng không sốt ruột vậy?”
Sốt ruột? Diệp Hiểu Hạ hơi không rõ Trầm Hoan ý tứ. Cô chớp chớp mắt: “Chuyện này em đã đồng ý rồi, thì em sẽ không đổi ý, có cái gì mà sốt ruột. Chẳng lẽ anh có chuyện gì phải sốt ruột sao?”
Trầm Hoan cau mày: “Đương nhiên anh sốt ruột. Chẳng sợ em đồng ý với anh rồi, chẳng sợ tất cả mọi người làm nhân chứng, theo ý anh, vẫn là so ra kém một tờ giấy mỏng manh kia. Chỉ cần có một ngày em chưa ký tên trên tờ giấy kia, anh cảm thấy em còn không phải của anh, em sẽ bay đi mất. Anh sống đến bây giờ tuy rằng không lâu lắm, nhưng hai mươi mấy năm cũng không tính ngắn, anh cũng không có cảm thấy cái gì quan trọng, thậm chí theo ý anh, mọi người hay chuyện gì trên thế giới này với anh mà nói chỉ là râu ria. Chỉ có em không giống, có em bên người anh sẽ cảm thấy an tâm, có em bên người anh sẽ cảm thấy dù trời sập xuống, anh cũng có người phải bảo vệ, em làm anh cảm thấy sinh mệnh của anh không phải không có ý nghĩa, thậm chí em làm anh cảm thấy anh không cô đơn.”
Hình như anh chưa từng có nói nhiều như vậy, nói xong, anh hơi hơi tạm dừng một chút, thở dài một hơi, sau đó tiếp tục nói: “Đối với anh mà nói, em là quan trọng nhất, thậm chí quan trọng hơn cả sinh mệnh của anh. Hiểu Hạ, anh không là một người dịu dàng săn sóc, từ khi anh hiểu chuyện tới nay vẫn lăn lộn trên đường, sinh mệnh lịch lãm nhiều năm như vậy làm anh học được một điều, thì phải là người và chuyện quan trọng nhất phải đóng dấu ấn của mình lên, dấu hiệu thật sự thuộc về mình mới là an toàn nhất.”
“Em xem, em lúc này, chẳng phải của anh. Emlà em, em vẫn là Diệp Hiểu Hạ, em không phải vợ của Trầm Hoan, em chỉ là Diệp Hiểu Hạ. Hiểu Hạ, anh không muốn như vậy, anh hi vọng em có thể thành người của anh. Có lẽ nói như vậy thật là không nói lý, nhưng, Hiểu Hạ, em hiểu tâm trạng này của anh không? Em đã đồng ý với anh, như vậy anh muốn lập tức xác minh đáp án này, anh muốn nước chảy thành sông, anh không cần phức tạp.”
Diệp Hiểu Hạ há miệng thở dốc, vẫn là cái gì cũng không nói ra. Tuy Trầm Hoan kiên cường, tuy lãnh ngạnh, nhưng là giờ này khắc này thoạt nhìn anh cũng là đơn bạc mà yếu ớt như vậy, phảng phất cả thiên hạ cũng có thể đánh tới anh.
Lòng của cô, cứ mềm mại xuống như vậy.
Có người nói, mỗi người đều có đối thủ trời sinh, địch nhân trí mạng. Cô nghĩ, đối thủ trời sinh, địch nhân trí mạng của Diệp Hiểu Hạ cô nhất định là Trầm Hoan. Cô không có cách nào cự tuyệt anh bá đạo như thế, không có cách nào cự tuyệt lòng như lửa đốt như thế của anh.
Vì thế cô hơi hơi cười: “Anh nhìn thấy em rối bù không.”
“Đây là kiểu tóc đẹp mắt nhất anh đã thấy.” Trầm Hoan cũng mỉm cười.
“Nhưng, anh xem quần áo em mặc này thật sự rất quê mùa.”
“Quần áo này hấp dẫn hơn bất kì quần áo trong tuần lễ thời trang nào.”
“Nhưng em ngốc trong máy trò chơi lâu lắm, chân mỏi.”
“Dù là chân của em đứt, không là còn có chân anh sao?” Trầm Hoan nói như vậy, ngồi xuống, sau đó cõng Diệp Hiểu Hạ trên lưng, mở cửa phòng ra bắt đầu phóng xuống dưới lầu.
Viện trưởng Vương nhìn hai người đứng trước mặt mình, tay bọn họ nắm cùng nhau, giống như từ khi sinh ra đã sinh trưởng cùng nhau như vậy, cho tới bây giờ chưa từng tách ra. Sau đó bà thu hồi ánh mắt của mình, tiếp tục bóc đậu. Bạch Thiên Minh ngồi bên cạnh bà đau khổ cười cười, sau đó đứng lên đi ra ngoài. Lúc anh ra đi qua Trầm Hoan thì dừng một chút, liếc mắt nhìn anh một cái thật sâu, không nói gì, đi ra ngoài.
Mà Thư Tiểu Mãn nhìn viện trưởng Vương lại nhìn Diệp Hiểu Hạ và Trầm Hoan, thở dài: “Hai người này anh mặc kiểu gì vậy?”
Diệp Hiểu Hạ hơi quẫn, cô biết mục tiêu chủ yếu Thư Tiểu Mãn nói như vậy là mình. Trầm Hoan là móc treo quần áo, dù là quần áo bình thường nhất ở trên người anh cũng có thể mặc ra hương vị đặc biệt, chẳng qua một thân quần áo của mình đúng là đáng ngại.
Viện trưởng Vương nhìn hai người, đều mặc nhà hưu nhàn, mà Diệp Hiểu Hạ là một bộ áo ngủ dép lê, bà nhịn không được lắc đầu: ” Chỗ các con động đất? Đến chỗ này trốn sao?”
“Sư mẫu, con muốn cưới Hiểu Hạ, xin ngài giao hộ khẩu cô ấy cho chúng con.” Trầm Hoan cúi đầu, thận trọng nói một lần.
Viện trưởng Vương lại không mặn không nhạt như trước: “Bộ dạng cậu là tới cầu hôn hả? Ăn mặc thành như vậy, lại đi cầu hôn “
Con ngươi Trầm Hoan híp lại, mà sau nói: “Sư mẫu, nếu tới cầu hôn không phải mang hứa hẹn cả đời mà đến, dù trong tay mang theo núi vàng núi bạc chẳng lẽ sẽ có hạnh phúc sao?”
Viện trưởng Vương không lên tiếng, sau một lúc lâu, cười lạnh nói: “Làm sao tôi biết cậu có phải mang hứa hẹn cả đời đến không? Dù giờ cậu có hứa hẹn cả đời, vài thập niên tương lai làm sao tôi biết cậu có thay đổi không? Dù người khác không có tâm tư cả đời, trong tay mang theo núi vàng núi bạc, tôi cũng có thể cho Hiểu Hạ một con đường lui, nhưng cậu lúc này, có năng lực cho con bé cái gì?”
Trầm Hoan phảng phất có chuận bị mà đến, anh lấy từ trong túi trong tay ra một phần văn kiện, đặt ở trước mặt viện trưởng Vương.
“Đây là cái gì?”
“Đây là tất cả tài sản của con, không có bất động sản, không có xe, nhưng có chút hạng mục đầu tư, cũng có gởi ngân hàng, con đã công chứng hết, giờ giao cho ngài, xin ngài chuyển chúng tới danh nghĩa Hiểu Hạ. Như vậy con chỉ có hai bàn tay trắng, chỉ cần sau này con có lòng rời khỏi cô ấy, có lòng phản bội, cô ấy có thể lập tức đuổi con ra khỏi nhà.” Trầm Hoan nói bình tĩnh, phảng phất thứ đặt trong túi văn kiện kia chỉ giấy trắng râu ria.
Mà Diệp Hiểu Hạ sững sờ ở đó, cô không biết Trầm Hoan có bao nhiêu sản nghiệp, cũng không biết Trầm Hoan có bao nhiêu tiền. Anh thậm chí từ đầu tới đuôi cũng chưa từng lo lắng vấn đề kinh tế này, cho tới bây giờ anh chịu khổ đã quen, yêu cầu với tiền cũng không cao, cũng không có lòng tham. Nhưng cô lại biết, kinh tế và sự nghiệp đối với một người đàn ông đến cùng ý nghĩa gì, không quản trong túi văn kiện kia có bao nhiêu tiền, chỉ là hành động Trầm Hoan bằng lòng giao hết cho viện trưởng Vương trong tay cũng đã làm cô chấn động.
Cô vội vã nói với Trầm Hoan: “Trầm Hoan, không cần đâu…”
“Hiểu Hạ! Đối với anh mà nói, những thứ này không quan trọng.” Trầm Hoan gắt gao nắm tay Diệp Hiểu Hạ nhẹ nhàng lắc đầu, đánh gãy lời của cô.
Viện trưởng Vương nhìn túi văn kiện kia, hơi xuất thần. Không riêng bà xuất thần, ngay cả Thư Tiểu Mãn ngồi một bên cũng hơi xuất thần, hành động này thật sự là nhìn quen mắt dữ dội. Qua một hồi lâu viện trưởng Vương mới cầm lấy túi kia chậm rãi mở ra, tài sản và gởi ngân hàng bên trong làm bà phải nhìn người đàn ông xinh đẹp hơi thái quá này với cặp mắt khác xưa. Có lẽ Mục Ca nóiđúng, Trầm Hoan chẳng phải một đạo sĩ trừ nói thì cái gì cũng sẽ không làm, anh quả thật có bãn lĩnh cho phụ nữ cảm giác an toàn, điều kiện căn bản nhất.
Bà giương mắt nhìn nhìn Trầm Hoan, giao văn kiện qua cho Diệp Hiểu Hạ: “Ký tên ở đây.”
Diệp Hiểu Hạ khônghiểu nhìn viện trưởng Vương, lại nhìn nhìn chỗ kí tên của mấy phần văn kiện kia. Tuy rằng cô không biết đó là văn kiện gì, nhưng là ẩn ẩn biết, chỉ cần mình ký tên, Trầm Hoan thật sự cả người không xu, cô lắc đầu: “Viện trưởng, không cần mà.”
“Con ký tên, bà cho con hộ khẩu.” Viện trưởng Vương không nhanh không chậm trả lời.
“Viện trưởng…” Diệp Hiểu Hạ nhíu mày, vì sao người bên người cô thích uy hiếp cô như vậy?
“Hiểu Hạ, ngoan, ký tên ở đây, sau đó đều tốt.” Trầm Hoan nhợt nhạt nở nụ cười, anh vỗ vỗ đầu Diệp Hiểu Hạ, sau đó kéo cô đi đến trước văn kiện kia, thậm chí giao bút vào trong tay cô.
“Nhưng mà…” Vẻ mặt Diệp Hiểu Hạ cầu xin, cô tổng cảm thấy làm như vậy thật sự không đạo đức, thậm chí hơi quá đáng.”Trầm Hoan, chuyện này không công bằng với anh.”
“Không có gì, thật sự không có gì.” Trầm Hoan lắc đầu, cố ý muốn Diệp Hiểu Hạ ký tên: “Có thể có em ở bên người anh, là công bằng lớn nhất.”
Diệp Hiểu Hạ thật sự không đồng ý, nhưng cô bị người vây quanh, uy hiếp cũng tốt, lợi dụ cũng tốt, khiến cô không biết làm thế nào, cuối cùng chỉ có thể viết tên của mình trên văn kiện kia. Sau khi cô ký xong, viện trưởng Vương lập tức thu hồi văn kiện, nhìn Trầm Hoan nói: “Tôi sẽ tự mình ủy thác luật sư, làm xong sẽ thông báo cho cậu.”
Trầm Hoan lại lắc đầu, lấy điện thoại di động ra từ trong túi, gọi một cuộc điện thoại, không đến năm phút đồng hồ còn có một người ăn mặc thật chính thức tới trong phòng. Anh nhìn viện trưởng Vương gật gật đầu mỉm cười: “Bà Vương, tôi là luật sư tập đoàn công nghiệp điện tử cực hạn, được Thái tiên sinh ủy thác đến tiến hành công việc thuyên chuyển tài sản của Trầm Hoan tiên sinh.”
Đây là không cần nói Diệp Hiểu Hạ sững sờ ở nơi đó, ngay cả viện trưởng Vương cũng sững sờ ở đó, bà trừng mắt nhìn Trầm Hoan, nửa ngày nói không ra một chữ. Thẳng đến luật sư lại thúc giục bà, bà mới thở dài: “Tiểu tử này!”
Vương viện trưởng nhìn luật sư vội vã, bà xoay người đi sang chỗ phòng mình đi lấy hộ khẩu đã sớm chuyển ra giúp Diệp Hiểu Hạ, sau đó quay lại. Tựa vào khung cửa, bà nhìn Diệp Hiểu Hạ, mà Diệp Hiểu Hạ cũng lẳng lặng nhìn bà như vậy. Qua nửa ngày, bà mới nói: “Có hối hận không?”
Có hối hận không? Sẽ hối hận chứ? Trong lòng Diệp Hiểu Hạ như bị nhấc lên sóng to ngập trời, tay cô bị Trầm Hoan nắm gắt gao, sóng to trong trái tim như bình tĩnh lại. Cô hít một hơi thật sâu, làm ra quyết định quan trọng đời mình.
__