Nam nhân yêu nghiệt nhìn nàng, hếch cằm hỏi:
“Tiểu tử, ngươi là ai? Đến đây có việc gì?”
Uyển Nghi suýt chút thì tức chết. Cái tên này không có mắt sao? Nàng rõ ràng có ngực có eo, ba vòng hảo hoàn mĩ, hắn nhìn thế nào lại thành tiểu tử chứ? Được lắm, vậy bổn cô nương cũng không khách khí! Nghĩ vậy, Uyển Nghi ngẩng lên, mỉm cười, nói:
“Tỉ tỉ xinh đẹp, ta đến là để tìm người!”
Phụt! Trong đám người phía sau đã có kẻ không nhịn được phì cười. Sắc mặt yêu nghiệt nam tử đen lại, gắng nhịn tức hỏi:
“Ngươi tìm ai?”
Nàng thành thật nói:
“Hắc Bạch hộ pháp!”
Đột nhiên nam tử kia cười phá lên, nhìn nàng hỏi:
“Ngươi tìm hai lão già đó làm gì?”
Nàng nhún nhún vai:
“Có việc cần thỉnh giáo thôi!”
Gương mặt nam tử yêu nghiệt hiện lên vẻ ngoan độc:
“Hai lão già đó, bị ta nhốt lại rồi! Ngươi có việc gì thì cứ nói trực tiếp với ta đây!”
Trong mắt nàng hiện lên mũi nhọn, nhìn nam tử kia, trầm giọng hỏi:
“Ngươi là ai?”
Nam tử yêu nghiệt nhìn nàng, nói:
“Ta chính là Tân Cung chủ của Vô Cực cung, Xích Hỏa!”
Uyển Nghi thầm cười lạnh. Ra là kẻ này sao? Nghịch đồ của Vô Cực cung, kẻ ra tay ám sát đồng học và sư phụ? Nàng ngước nhìn hắn, khẽ cười một cái:
“Vậy sao? Ngươi thật giỏi tưởng tượng!”
Dứt lời, trên tay nàng xuất ra nội lực, đánh mạnh về phía Xích Hỏa. Bị tấn công bất ngờ, Xích Hỏa chật vật lui lại, khóe miệng trào ra máu tươi. Đám người phía sau vội vàng đỡ lấy hắn, tuốt ra kiếm đeo bên hông, chỉ về phía nàng. Xích Hỏa căm giận nhìn nàng:
“Ngươi là ai?”
Lâm Uyển Nghi khẽ cười, rút trong ngực ra hắc ngọc bội, giơ lên trước mặt đám người kia, lạnh lùng nói:
“Ta mới chân chính là Cung chủ kế nhiệm Vô Cực cung này, hôm nay phụng mệnh trưởng bối trong cung, trừng trị nghịch đồ như ngươi!”
Xích Hỏa trừng lớn con mắt, nhìn chằm chằm ngọc bội trên tay nàng. Hắc ngọc bội, là hắc ngọc bội! Hắn mất bao công sức mà không chiếm được thứ này, vậy mà lại ở trong tay của tiểu nha đầu trước mặt! Mà khoan, nàng vừa nói gì? Nàng là Cung chủ kế nhiệm, vậy… Hắn nhìn tới bên hông nàng, tròng mắt co rút mãnh liệt. Đoạn Trường kiếm, vậy mà lại ở trong tay nàng nốt. Vậy không phải là chứng minh cho thân phận của nàng hay sao? Xích Hỏa đứng thẳng dậy, âm ngoan nhìn nàng, cười độc địa, gương mặt trong nháy mắt vặn vẹo:
“Thật không ngờ lão già sắp chết đó lại đem toàn bộ mọi thứ giao cho một con nha đầu như ngươi! Hảo tốt lắm, hôm nay ta sẽ giết ngươi rồi cướp lại tất cả, tiện thể cho hai sư đồ ngươi tụ hội dưới suối vàng!”
Nàng hừ lạnh, khinh thường:
“Giờ mới ý thức được giới tính của ta sao? Ngươi có giỏi thì cứ lên, ta đây không ngại phụng bồi đâu!”
Xích Hỏa nghiến răng nhìn nàng, hùng hổ lao đến, chưởng phong nháy mắt xuất hiện, đánh thẳng về phía nàng. Lâm Uyển Nghi không chút sợ hãi nhảy về phía sau, tung người lộn một vòng trên không, tránh thoát nội khí, đồng thời trên tay cũng âm thầm ép khí, đánh mạnh đi. Chưởng phong mạnh mẽ lao đi, Xích Hỏa vội vàng né tránh, kết quả, nội khí đánh thẳng vào đám người phía sau, bọn chúng bị đánh văng đi mỗi người một nơi. Trong lòng Xích Hỏa thầm kêu không xong, nội lực của tiểu nha đầu trước mắt vô cùng cường đại. Còn chưa kịp dứt khỏi suy nghĩ, đã nghe “ầm” một tiếng, Xích Hỏa bị đánh bay thẳng ra ngoài, như diều đứt dây rớt bịch xuống đất, liên tục thổ máu. Uyển Nghi bình thản đi đến bên cạnh hắn, từ trên cao dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn chật vật dưới đất, cười trào phúng:
“Ngày hôm nay, ta sẽ thay các đệ tử trong cung đã bị ngươi sát hại mà báo thù!”
Nàng xếp tay lại, bắt đầu vận chân khí, nội lực cường đại lan tỏa xung quanh, dần dần, tụ lại bao quanh hai tay nàng mỗi lúc một dày, phát ra sắc tím huyền ảo. Nàng mở bừng mắt, quát lên:
“Huyền Thiên Tâm pháp! Phá!”
Lời vừa dứt, nàng vung mạnh tay, chưởng phong kinh người mang theo nội lực cường đại đánh thẳng về phía Xích Hỏa. Trong mắt hắn toát lên vẻ khiếp sợ cùng kinh hoàng. Huyền Thiên Tâm pháp? Bí pháp nội công thâm hậu nhất trong thiên hạ, tương truyền là của Bạch tiên nhân nổi danh trong giới võ lâm, lại xuất hiện trên tay của tiểu nha đầu trước mặt hắn, mà nàng, còn đang dùng nó để lấy mạng hắn. Chuyện này, cỡ nào là kinh khủng! Xích Hỏa chỉ kịp xoay vòng trên tay, lực lượng khủng khiếp kia đã đánh thẳng lên người hắn. Oanh! Một tiếng va chạm vô cùng lớn vang lên, khói bụi mù mịt. Mấy kẻ sớm đã hôn mê ở trong điện lúc này đều đồng loạt chấn động, máu từ hai lỗ tai tuôn ra ào ạt. Chỉ sợ bọn chúng sống không qua nổi ngày hôm nay. Lâm Uyển Nghi mở mắt, có chút cứng ngắc nhìn đại điện trống rỗng. Xích Hỏa, đã biến mất! Khả năng cao là hắn đã kịp dựng trận pháp ngăn cản nội công của nàng mới giữ được mạng, rồi sau đó nhân cơ hội bỏ trốn. Nàng có đọc qua trong cuốn trận pháp mà Đoạn Khinh Ngân đưa cho, trong đó có ghi chép về một loại trận pháp có thể ngăn lại nội công, gọi là Ngâm Khí trận. Có lẽ Xích Hỏa đã dùng nó. Nàng hiểu rõ với thực lực hiện tại của bản thân, nếu dùng Huyền Thiên Tâm pháp thì cùng lắm chỉ khiến cho kẻ kia tan xương nát thịt thôi, hoàn toàn chưa đạt tới khả năng khiến cho một người bốc hơi chỉ với một chiêu. Uyển Nghi bực mình hừ lạnh. Xích Hỏa, xem như ngươi may mắn, nếu để ta gặp lại, sẽ khiến ngươi chết không toàn thây!
Nàng liếc đám người trong đại điện, xoay người bỏ đi. Nàng tìm xuống tầng hầm Vô Cực cung, là nơi giam giữ phạm nhân cùng đệ tử phạm tội. Không khí ẩm mốc xộc lên mùi tử khí, còn có mùi máu khá nhạt. Nàng đi qua từng phòng giam, thấy phòng nào cũng chật ních người, đều là đệ tử của Vô Cực cung chống lại Xích Hỏa nên bị giam lại, có vài người còn bị thương, hẳn là đã bị tra tấn. Đi đến một phòng giam ở cuối dãy, nàng rốt cuộc tìm thấy người cần tìm. Phòng giam lớn chỉ được chiếu sáng nhờ một ngọn nến leo lét, phản chiếu lên tường là bóng của hai nam nhân ngồi xếp bằng, quay mặt vào tường. Nàng nhìn hai bóng lưng thẳng tắp, âm thầm cảm khái. Khẽ dùng một chút lực, ổ khóa to dày đã bị nàng đánh gãy, Uyển Nghi mở cửa, tiêu sái tiến vào. Hai nam nhân kia vẫn không quay đầu lại, thậm chí không mở miệng nói một câu. Nàng khẽ cúi người, hỏi:
“Chẳng hay hai vị là Hắc Bạch hộ pháp? Vãn bối theo lệnh của Cung chủ tiền nhiệm đến cứu hai vị!”
Hai người nam nhân kia quay phắt lại, mở to hai mắt nhìn nàng. Tiểu nha đầu mười bốn mười lăm tuổi, mà trên người lại tỏa ra thứ phong phạm không giận mà uy, đây chính là thần thái của cường giả. Nàng âm thầm quan sát hai nam tử trung niên trước mặt. Nam nhân mặc bạch y có lẽ là Bạch hộ pháp, thân thể cao lớn, nàng đứng có lẽ chỉ đến ngực hắn, gương mặt chữ điền, đôi mắt âm trầm, nội liễm, mũi thẳng môi mỏng, làn da màu đồng, nhìn có vẻ cương nghị. Nam nhân hắc y bên cạnh, hẳn là Hắc hộ pháp, gương mặt góc cạnh, đôi mắt sâu không lường được, lại hiện ra nét cơ trí, da có chút tái, xem chừng cũng là một người lắm mưu kế. Cả hai người thân hình đều cao lớn rắn chắc, y phục lúc này rách nát, mơ hồ lộ ra vết thương ở tay, chân và cả trên người, tóc cũng rối bời, mặt mũi lấm bẩn, nhưng lại không nhìn ra chút vẻ nhếch nhác xộc xệch nào. Chân và tay, đều bị trói lại bằng xích sắt. Bạch hộ pháp nhìn nàng từ trên xuống dưới, mở miệng:
“Nha đầu ngươi là ai? Quen biết với Cung chủ sao?”
Nàng khẽ gật đầu:
“Ta là truyền nhân vị trí Cung chủ Vô Cực cung, theo lời Cung chủ đến đây dẹp phản đồ!”
Hắc Bạch hộ pháp tròn mắt nhìn nàng, rồi cùng cười phá lên:
“Tiểu nha đầu, có biết đang nói gì không? Chuyện này không thể đùa đâu! Rồi, giờ thì Cung chủ của bọn ta đang ở đâu?”
Nàng không tỏ ra chút tức giận, ngược lại chậm rãi thò tay vào trong áo, lôi miếng hắc ngọc ra, bình thản hỏi:
“Chắc hẳn các ngươi nhận biết thứ này?”
Vừa nhìn thấy khối ngọc bội trên tay nàng, sắc mặt hai người kia khẽ biến, vội vã quỳ xuống. Lúc Hắc hộ pháp ngẩng lên, vô tình lại thấy Đoạn Trường kiếm bên hông nàng, mặt tái đi trông thấy, vội vàng cúi đầu nói:
“Đệ tử có mắt như mù, tham kiến Cung chủ đại nhân!”
Bạch hộ pháp cũng rơi vào tình trạng tương tự vậy. Nàng thản nhiên thu hồi ngọc bội, nhẹ giọng nói:
“Được rồi, không trách hai vị, dù gì chúng ta cũng là trưởng bối và hậu bối, hai vị đứng lên trước đã!”
Hắc Bạch hai người đứng lên, nàng tiến tới gần, dùng kiếm chém đứt đôi dây xích, sau đó ba người cùng ra ngoài, mở cửa phòng giam giải thoát cho tất cả đệ tử trong cung. Đoàn người kéo nhau đến chính điện. Nàng liếc cũng không liếc mấy cái xác nằm la liệt trên mặt sàn, chậm rãi đi thẳng đến chiếc ghế đặt cao nhất, ưu nhã ngồi xuống, Hắc Bạch hộ pháp cũng đi theo, đứng ở hai bên. Hơn hai trăm đệ tử xếp thành từng hàng thẳng tắp đứng phía dưới, ánh mắt nhìn đến thân ảnh nhỏ bé ngồi trên cao có điểm tò mò cùng khó hiểu. Nàng lạnh lùng đưa mắt nhìn khắp một lượt, cuối cùng mới mở miệng:
“Từ nay, ta sẽ chính thức trở thành Cung chủ kế nhiệm Vô Cực cung, theo sự ủy thác của tiền nhiệm cung chủ!”
Bên dưới bắt đầu ồn ào bàn tán. Nàng liếc nhìn một lượt bằng ánh mắt nhàn nhạt, không có chút ý tứ đe dọa nào, nhưng không hiểu sao tất cả đệ tử đều im lặng. Nàng lạnh lùng nói:
“Ta yêu cầu sự trung thành tuyệt đối, tuyệt sẽ không nương tay với kẻ muốn làm phản, kể cả là ai cũng vậy. Những ai có mưu đồ, sẽ chịu kết cục thế nào, các ngươi cứ nhìn những kẻ dưới chân mình, lấy đó làm tấm gương!”
Tất cả đệ tử đều giật mình kinh hãi, khí thế của người trước mắt này, thực sự quá ép người, khiến bọn họ run sợ, trong lòng sinh ra cảm giác tôn sùng.
Nàng phất tay:
“Mọi người về nghỉ ngơi đi!”
Tất cả đi rồi, nàng mới nhẹ giọng nói:
“Hắc Bạch hộ pháp!”
Hai người kia đương ngơ ngẩn thì phần hồn bị gọi về, luống cuống đáp:
“Cung chủ có gì căn dặn?”
Nàng bình thản nói:
“Phát lệnh toàn cung, hạ lệnh truy sát nghịch đồ Xích Hỏa!”
4
Nghe đến cái tên này, hai người Hắc Bạch tựa hồ giận đến nghiến răng. Tên khốn đó… Nàng chậm rãi mở tay nải, lôi bọc gấm ra một cách cẩn thận, bưng trên tay như một bảo vật, nói:
“Đây là di hài của Cung chủ, hai ngươi hãy đem đi mai táng, hạ lệnh toàn cung để tang ba năm!”
Hắc hộ pháp đón lấy, ôm trong tay, có chút xót xa nhìn Bạch hộ pháp. Lúc này, thanh âm của nàng lại truyền tới, nhẹ như gió thoảng:
“Ta sẽ cố hết sức, để có thể trở thành, Cung chủ của các vị!”
Nói xong, thân ảnh của nàng đã biến mất ở cửa điện. Hắc Bạch hộ pháp đờ đẫn nhìn theo. Thời khắc này, họ đã vì một câu nói của nàng, mà lay động tâm can.