Cung Tường Vãn Tâm

Chương 2: Tìm mèo


Nhìn biểu cảm của Thường thái y, Lan phi nhếch mép, đôi mắt phượng lộ sự khinh thường.

“Hồ Đức Hải, mở túi thuốc kia cho Thường thái y xem.”

“Vâng.”

“Thường thái y, chính là túi thuốc này, nhờ ngươi kiểm tra xem nó có công dụng gì.”

“Vâng.”

Nếu đã tới rồi, Thường thái y biết mình không thể trốn tránh, chỉ đành đưa lên mắt nhìn, tay sờ, mũi ngửi rồi nếm một chút, nghiêm túc kiểm tra cặn thuốc.

“Thường thái y có biết đó là thuốc gì không?”

“Hồi nương nương, đây là thuốc tránh thai, thành phần có xạ hương và hoa hồng.”

“Hả? Hồ Đức Hải, mau đưa nó ra xa đi!”

“Vâng.”

Nghe Thường thái y nói, Lan phi sợ bản thân dính xạ hương và hoa hồng, liên tục phất tay bảo Hồ Đức Hải đem đi chỗ khác.

Sau khi bình tĩnh lại, Lan phi uy hiếp uyển chuyển nhưng không cho phép bác bỏ: “Thường thái y, cặn thuốc này do hạ nhân của Y Lan Điện ta vô tình nhặt được, thấy có hơi kỳ lạ nên trình cho bổn cung điều tra rõ, ngươi đừng để lộ ra ngoài.”

“Nương nương yên tâm, tối nay vi thần tới chỉ để chữa trị chứng đau đầu khó ngủ của nương nương, ngoài ra thì không biết gì cả.”

“Tốt. Vậy ngươi lui xuống đi. Hồ Đức Hải, tiễn Thường thái y.”

“Vâng. Thường thái y, mời!”

“Vi thần cáo lui.”

Nhìn Thường thái y xách hòm thuốc rời đi, Lan phi xuống giường, đi đi lại lại trong tẩm điện.

Vân Tụ là tỳ nữ bên cạnh hoàng hậu.

Việc nàng ta chôn thuốc chắc chắn là lệnh của hoàng hậu, hơn nữa đương nhiên phải gạt hoàng thượng.

Hoàng hậu kiêu ngạo, không thích nói cười.

Tuy hoàng thượng coi trọng nàng ta nhưng trên dưới hậu cung ai cũng nghe nói chuyện cả hai có hiềm khích.

Nhưng nàng ta đã là nữ nhân của hoàng thượng, là nhất quốc chi mẫu được tất cả nữ nhân của Đại Phụng triều hâm mộ.

Sinh con nối dõi cho hoàng thượng không chỉ là chức trách, mà còn là con đường duy nhất củng cố vị trí hoàng hậu của nàng ta, cũng liên quan đến sự vinh nhục hưng suy của mẫu tộc.

Những hậu phi khác trong hoàng cung ai nấy cũng mơ ước, thậm chí còn hận không thể sớm ngày hoài long tự.

Hoàng hậu thì ngược lại, thế mà không muốn mang thai!

Đúng là kẻ no không biết người đói khổ, sủng thê không biết lãnh thiếp đau.

Lan phi cắn môi ghen ghét.

“Nương nương.”

Tiễn Thường thái y đi rồi, Hồ Đức Hải quay lại tẩm điện, chờ chủ tử lệnh gã bước tiếp theo phải làm thế nào.

Nghe gã gọi, Lan phi hoàn hồn.

“Hồ Đức hải, ngày mai, ngươi bắt một con mèo đem đến Y Lan Điện cho bổn cung.”

“Dạ? Không phải trước giờ nương nương không thích tiếp xúc với những con vật có lũ rận trên người sao?”

“Ngươi cứ làm theo lời bổn cung là được. Ngoài ra mấy ngày tới, ban đêm chỉ cần hoàng thượng đến Phượng Nghi Điện, ngươi đều phải tức tốc bẩm báo cho bổn cung. Hừ, bổn cung phải để hoàng thượng bắt tại trận chuyện hoàng hậu lén uống thuốc tránh thai mới được. Đến lúc đó, bổn cung không tin hoàng thượng không trị tội khi quân của ả, phế hoàng hậu không muốn sinh con cho mình!”

“Vâng, nương nương yên tâm, nô tài nhất định sẽ hoàn thành việc nương nương giao.”

“Tốt! Lần này có thể phát hiện chuyện hoàng hậu lén dùng thuốc tránh thai, ngươi làm rất tốt, đây là phần thưởng cho ngươi.”

Lan phi liếc Hồ Đức Hải, đi đến trước bàn trang điểm, mở một cái hộp bằng tử đàn được điêu khắc tinh xảo, thuận tay lấy một cây trâm vàng ban thưởng cho gã.

Hai mắt Hồ Đức Hải như muốn phát sáng, cung kính đưa hai tay nhận lấy cây trâm: “Tạ nương nương khen ngợi và ban thưởng, nô tài nhất định sẽ tiếp tục tận tâm tận lực làm việc cho nương nương.”

“Được rồi, không còn sớm nữa, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.”

“Vâng, nô tài cáo lui.”

Bảy ngày sau.

Giờ Tuất, Tiêu Sát dẫn theo thái giám tùy tùng Tiểu Mục Tử đến Phượng Nghi Điện.

Hồ Đức Hải mấy ngày nay liên tục theo dõi động tĩnh ở Phượng Nghi Điện lập tức trở về Y Lan Điện bẩm báo Lan phi.

Sau khi vào Phượng Nghi Điện, Tiêu Sát trực tiếp đến tẩm điện như lẽ thường.

“Nô tỳ thỉnh an hoàng thượng.”

“Lui xuống đi.”

“Vâng.”

Vân Tụ hành lễ với Tiêu Sát rồi khom người rời khỏi tẩm điện.

Trước khi đi, nàng hơi ngẩng đầu nhìn Triệu Thanh Uyển, ánh mắt tràn ngập sự bất lực và lo lắng.

Triệu Thanh Uyển lúc này đang cầm một cuốn sách ngồi dưới ánh đèn đọc.

Nghe tiếng Tiêu Sát tới, Vân Tụ ra ngoài, nàng chẳng thèm buông cuốn sách, đầu cũng không nâng, giống như mọi việc xung quanh chẳng liên quan đến mình.

Nàng im lặng, cao ngạo, vô lễ như vậy rất dễ chọc giận Tiêu Sát.

Nàng cũng biết.

Nhưng nàng vẫn làm theo ý mình, vẫn như sông băng vạn năm mãi mãi không tan.

Tiêu Sát thấy vậy liền đi lên giật cuốn sách trong tay Triệu Thanh Uyển, lạnh lùng chất vấn: “Triệu Thanh Uyển, nàng đừng có được một tấc còn muốn tiến một bước, ngay cả lễ nghĩa cơ bản nhất với trẫm cũng không có! Có phải nàng nghĩ trẫm sẽ không phạt nàng đúng không?”

“…”

“Trẫm hỏi nàng đấy, nàng trả lời cho trẫm!”

Tiêu Sát ném cuốn sách xuống sàn nhà, một tay giữ cằm Triệu Thanh Uyển, ép nàng phải nhìn mình.

Nhưng Triệu Thanh Uyển lại quật cường quay đầu đi.

Roẹt.

Bị hoàng hậu coi thường, Tiêu Sát thẹn quá thành giận, hai mắt đỏ ngầu, tức tối xé vái Triệu Thanh Uyển, sau đó bế nàng lên sải bước đi về phía giường phượng.

Lần nào, dù dịu dàng hay thô bạo, trái tim Triệu Thanh Uyển đều lạnh như băng, chỉ có cơ thể thỉnh thoảng có phản ứng. Điều này khiến nàng vô cùng xấu hổ, chỉ có thể âm thầm khống chế.

Nửa canh giờ sau, Tiêu Sát mới bỏ đi.

Vân Tụ theo lệnh chủ tử, sắp xếp cung nữ chuẩn bị nước tắm, còn mình xuống bếp nấu thuốc tránh thai.

“Hoàng thượng.”

Tiêu Sát mới rời khỏi Phượng Nghi Điện không xa thì thấy Lan phi dẫn theo hai cung nữ nhìn đông nhìn tây giống như tìm thấy gì đó. 

Ngẩng đầu thấy hắn, nàng ta bất ngờ gọi, sau đó cúi người hành lễ: “Thần thiếp thỉnh an hoàng thượng.”

“Miễn lễ. Sao muộn thế này Lan phi còn ở Ngự Hoa Viên?”

“Hồi hoàng thượng, con mèo thần thiếp nuôi gần đây chạy đi đâu mất rồi! Bọn hạ nhân nói nó chạy theo hướng này nên thần thiếp tới tìm. Thần thiếp sợ súc sinh chạy lung tung, quấy rầy sự thanh tĩnh của hoàng thượng và các tỷ muội khác.”

“Nô tài tham kiến hoàng thượng, nương nương. Nương nương, nô tài mới nhìn thấy con mèo chạy vào Phượng Nghi Điện của hoàng hậu.”

Lan phi vừa dứt lời, Hồ Đức Hải từ đâu chạy đến, thở hổn hển hành lễ với hai chủ tử, sau đó bẩm báo.

“Sao cơ? Nô tài ngươi đáng chết, bảo ngươi trông chừng súc sinh, không cho nó chạy lung tung, sao ngươi lại để nó chạy đến chỗ hoàng hậu! Ngươi không biết hoàng hậu thích tĩnh lặng à? Tội danh làm phiền hoàng hậu ngươi gánh nổi không! Còn không vả miệng!”

Bang! Bang!

Hồ Đức Hải lập tức phối hợp tự vả mặt mình. Gã vừa vả vừa quỳ xuống, không ngừng xin tha: “Nương nương tha mạng, là nô tài thất trách! Nương nương tha mạng, là nô tài thất trách!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận