Cung Tường Vãn Tâm

Chương 22: Đêm mưa


“Nương nương, nổi gió rồi.”

“Ừ, mây đen cũng tới.”

“Hoàng hậu, xem ra tối nay trời sẽ mưa.”

Trong khi chủ tớ Y Lan Điện đang mưu đồ trả thù Dĩnh phi thì ba người ở lãnh cung cũng đang chờ đến ngày mưa để thực hiện kế hoạch của mình.

Từ ngày Triệu Thanh Uyển hạ quyết tâm chui lỗ chó lén đi gặp Tiêu Sát, nàng luôn đợi đến ngày trời mưa.

Kiên nhẫn chờ đợi mấy ngày, hôm nay thấy trời bỗng trở nên âm u, nàng biết thời cơ tới rồi.

Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng đến khi hành động, nàng vẫn thấp thỏm bất an.

Thấy thời cơ chủ tử chờ đã tới, Vân Tụ vô cùng phấn khích.

Suy nghĩ của nàng ấy vô cùng đơn giản, chỉ cho rằng chủ tử lén đi gặp hoàng thượng, xin hoàng thượng thả họ ra khỏi lãnh cung.

Nhưng Thuần thái phi biết tính toán của Triệu Thanh Uyển không đơn giản như vậy.

Muốn cầu xin nam nhân sao có thể chỉ dùng miệng?

Huống hồ còn là một đế vương.

Bà biết Triệu Thanh Uyển nhất định phải trả một cái giá.

Việc này đối với Triệu Thanh Uyển luôn lạnh nhạt với Tiêu Sát là một loại khổ hình.

Cùng là nữ nhân, Thuần thái phi thật sự đau lòng cho nàng.

Nhưng bà lại không thể an ủi, càng không thể khuyên can.

Vận mệnh của bà và Vân Tụ đã cùng trói buộc với Triệu Thanh Uyển.

Khổ hình tối nay nàng bắt buộc phải chịu.

Thấy trời sắp đổ mưa, Vân Tụ vội đi đóng tất cả cửa sổ lại.

“Hoàng hậu, hay là ngươi ngủ một giấc đi, buổi tối nếu trời thật sự mưa, ngươi còn phải thức nữa.”

“Đúng đó nương nương, người nghỉ ngơi đi, lát nữa nô tỳ gọi người.”

“Không được, vẫn còn sớm, sao ta ngủ được?”

Trời còn chưa tối, nào phải thời gian đi ngủ?

Huống hồ nghĩ đến hành động tối nay, Triệu Thanh Uyển càng không thấy buồn ngủ.

Nhưng ngồi chờ cũng rất gian nan, nàng chỉ đành bảo Vân Tụ lấy bức tranh phác họa đường đi cho mình xem, còn bảo Vân Tụ thuật lại chi tiết.

Ào ào.

“Hoàng hậu, mưa rồi!”

Nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, Thuần thái phi vui mừng gọi hai người.

“Ừ, hy vọng mưa sẽ lâu một chút, tốt nhất là đến nửa đêm.”

Triệu Thanh Uyển đứng dậy đến bên cửa sổ, mở hé cửa sổ, sau đó duỗi tay hứng mưa.

Vân Tụ thấy thế vội nhắc nhở: “Nương nương coi chừng bị cảm lạnh.”

“Không sao, dù gì tối nay cũng hứng mưa, sớm hay trễ có khác gì nhau?”

“Hoàng hậu, lát nữa ngươi mặc xiêm y này đi lại trong cung sợ là không ổn lắm, hay là thay đồ cung nữ của Vân Tụ đi.”

“Việc này ta cũng mới nghĩ đến. Vân Tụ, chúng ta đổi xiêm y cho nhau đi.”

“À vâng.”

Nghe Thuần thái phi nói, Triệu Thanh Uyển mới rút tay về, đóng cửa sổ lại, cùng Vân Tụ đổi xiêm y.

Tiêu Sát là hoàng đế nghiêm chính, mỗi đêm ở Tuyên Thất Điện phê duyệt tấu chương đến tận giờ Hợi.

Vậy nên ba người ở lãnh cung không thể không chờ đến giờ Hợi.

Mỗi một giây phút chờ đợi tuy đều là giày vò nhưng may mà ông trời hợp tác, mưa đến xế chiều vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Thấy đã đến giờ, Triệu Thanh Uyển đứng dậy: “Thuần thái phi, Vân Tụ, khuya rồi, ta đi đây.”

“Nương nương, nô tỳ tiễn người.”

“Ta cũng tiễn ngươi.”

“Được.”

Triệu Thanh Uyển chuẩn bị hành động, nàng không từ chối việc Vân Tụ và Thuần thái phi đưa tiễn, dù gì sau khi nàng chui qua cái lỗ chó kia bọn họ phải lập tức lấp cái lỗ lại.

Lãnh cung chỉ có một cái ô rách để che mưa. Ba người cùng nhau che ô đến trước lỗ chó, sau đó Vân Tụ ngồi xổm xuống dời cỏ dại và đá che ra.

“Nương nương, Thuần thái phi, được rồi.”

“Vậy ta ra ngoài. Thuần thái phi, Vân Tụ, lỡ như, ta nói là lỡ như, lỡ như ta có gặp bất trắc gì, không thể trở về, hai người nhớ phải sống cho tốt.”

“Nương nương đừng nói vậy, Vân Tụ sợ, hu hu hu…”

“Hoàng hậu không được nói lời không may mắn, ta và Vân Tụ còn ở đây chơ ngươi về cứu chúng ta, thế nên ngươi nhất định phải trở về an toàn.”

“Hu hu hu… Nương nương, hay là người đừng đi nữa, chúng ta nghĩ cách khác đi…”

Nghe Triệu Thanh Uyển nói như để lại di ngôn, Vân Tụ vội ôm lấy nàng, bật khóc.

“Được rồi Vân Tụ, ngươi đừng như vậy, chúng ta khó khăn lắm mới nghĩ ra cách, sao có thể lâm trận lùi bước chứ? Ngươi quên rồi sao, mấy ngày ở lãnh cung ngày nào bụng ngươi cũng kháng nghị, chẳng lẽ ngươi muốn sống mãi thế này à?”

“Nhưng nương nương, nô tỳ sợ người gặp chuyện không may…”

“Được rồi, ta hứa với ngươi ta sẽ cẩn thận, cố gắng giữ an toàn, vậy được chưa? Thuần thái phi, Vân Tụ, Thanh Uyển đi đây.”

“Hoàng hậu yên tâm, Vân Tụ có ta. Ngươi ra ngoài nhất định phải cẩn thận, không được để thị vệ hiểu lầm là thích khách.”

Ba người dặn dò nhau một hồi, Triệu Thanh Uyển khom người chui vào lỗ chó.

Tận mắt thấy đương kim hoàng hậu, chủ của lục cung vậy mà hèn mọn hạ mình chui qua lỗ chó, hai mắt Vân Tụ ươn ướt, Thuần thái phi cũng vô cùng khó chịu.

Nữ nhân hậu cung ai cũng bi ai!

Cho dù là hoàng hậu tôn quý!

Nhưng dù thế cũng phải sống sót!

Sống sót quan trọng hơn tất cả, sống sót mới có cơ hội thay đổi tình hình bây giờ.

Triệu Thanh Uyển vừa chui ra ngoài, Thuần thái phi lập tức đẩy ô ra rồi che ổ chó lại, dặn dò: “Hoàng hậu nhớ che ô, đừng để cảm lạnh. Vân Tụ, chúng ta mau lấp cửa động lại đi.”

“Vâng.”

Sợ Triệu Thanh Uyển đẩy ô lại về cho họ, Thuần thái phi và Vân Tụ dầm mưa nhanh chóng đẩy tảng đá lấp lỗ.

Triệu Thanh Uyển nhặt ô lên, nghẹn ngào nói: “Đa tạ.”

Sau đó nàng cầm ô cẩn thận theo tuyến đường Vân Tụ nói đi về phía Phượng Nghi Điện.

Có lẽ do trời mưa, hoặc do Vân Tụ thật sự có kinh nghiệm, cả đoạn đường nàng đi không hề gặp bất kỳ cung nhân hay thị vệ nào, thỉnh thoảng gặp một hai người từ xa cũng có thể dễ dàng trốn sau hòn non bộ hoặc cây cối.

Đoạn đường về Phượng Nghi Điện đối với Triệu Thanh Uyển mà nói vừa thấp thỏm vừa kích thích.

+

Nhưng lúc này, cổng Phượng Nghi Điện đóng chặt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận