Đại Đường Tiểu Lang Trung

Chương 24: Vẫn còn quá đơn thuần


Tả Thiếu Dương vừa vén rèm bước vào trong Huệ Dân Đường thì một tên hỏa hỏa kế đứng gần nhìn thấy cười nói: – Tả thiếu gia lại tới bán xạ hương đấy à?

Xem ra chuyện hôm nọ mình tới đây bán xạ hương thành trò cười trong Huệ Dân Đường rồi, đám hỏa kế đều nhìn y với ánh mắt chế nhạo, Tả Thiếu Dương nhịn, không đi ý tới hắn, mà bước tới quầy.

Nhị chưởng quầy lúc nào cũng bộ dạng bận rộn, chẳng ngẩng đầu lên vừa ghi chép sổ sách vừa nói: – Tả thiếu gia, hôm nay lại mang dược liệu gì bán với giá cao thế? Làm mấy hóa kế đang bốc thuốc gần đó phì cười.

– Ai bán giá cao, thuận mua vừa bán, không mua thì thôi. Tả Thiếu Dương dù hiền đến mấy cũng nóng mặt, lẩm bẩm: – Con người ông sao ăn nói khó nghe vậy?

Nhị chưởng quầy thấy người bệnh nhìn về phía bọn họ, đổi vẻ mặt ôn hòa giả dối, ngẩng đầu lên hỏi: – Vậy tả thiếu gia hôm nay tới đây có việc gì?

Tả Thiếu Dương nhìn trái nhìn phải, ghé đầu tới nhỏ nhỏ: – Nhị chưởng quầy, hôm nọ có sản phụ thai chết lưu tới đây không trị được, được Quý Chi Đường trị khỏi, ông có biết không?

Nhị chưởng quầy mặt đanh như thép nhìn y một lượt, giọng bất thiện: – Tả thiếu gia có ý gì, tới đây chế nhạo y thuật Huệ Dân Đường hử?

– Không không, ông đừng hiểu lầm, ta chỉ hỏi ông biết chuyện này hay không thôi?

– Biết thì sao, không biết thì sao? Nhị chưởng quầy vẫn lạnh nhạt:

– Ông thực sự hiểu lầm rồi, tôi không có ý gì cả, hôm nay tôi tới là muốn bán phương thuốc này cho ông, không biết ông có muốn mua không?

– Hả? Nhị chưởng quầy ngạc nhiên, có điều nghĩ chuyện y bán xạ hương, đoán rằng Tả Thiếu Dương túng tiền, quay sang nói với hỏa kế: – Mau đi mời Đại chưởng quầy.

Đại chưởng quầy Nghê đại phu là thân ca ca của vị Nhị chưởng quầy này, đại ca phụ trách chuyện khám chữa bệnh, đệ đệ tuy cũng học y khám bệnh song từ khi hiệu làm ăn mỗi ngày một lớn thì phụ trách kinh doanh là chính. Mất một lúc Nghê đại phu mới khám xong cho người bệnh, đi tới nghe đệ đệ nói thì hơi ngạc nhiên: – Tả thiếu gia, mời vào trong phòng nói chuyện.

Tả Thiếu Dương mừng thầm, họ nghiêm túc như vậy xem ra chuyện này có khả năng thành công rồi, liền theo Nghê đại phu vào một gian phòng khách nhỏ, hỏa kế pha hai cốc trà xong lùi ra đóng cửa lại.

Nghê đại phu tuổi khá cao, râu ria trắng hết cả, mặt có vài vết đồi mồi tuổi già, da dẻ hồng nhuận xem ra dưỡng sinh tốt, có đôi phần tiên phong đạo cốt, nói theo kiểu kiếm hiệp là có phong phạm cao thủ.

– Lão hủ đã nghe nói chuyện hôm qua rồi, nói thực là lão hủ kinh ngạc lắm, không ngờ quý đường trị được tuyệt chứng ấy, bội phục. Nghê đại phu nói chuyện thuận tai hơn đệ đệ ông ta nhiều:

Tả Thiếu Dương thấy hơi khó mở miệng: – Cái này, nói thật ra nếu không phải là trong nhà đang thiếu tiền cần gấp, không bán phương thuốc đi, không biết là Nghê đại phu có hứng thú muốn mua không?

Nghê đại phu thong thả uống trà: – Quan trọng là Tả thiếu gia có thể làm chủ được việc này không, lão hủ không thích chuyện phiền toái đâu.

– Sẽ không có gì phiền toái cả. Tả Thiếu Dương nói dối: – Cha ta bảo ta tới, ta đã nói rồi, nếu không cần tiền dùng gấp sẽ không bán nó đi. Ta biết Huệ Dân Đường các vị xưa nay có danh tiếng, không thừa lúc người ta gặp nguy nan ép giá, cho nên trong bao nhiêu hiệu thuốc y quán chỉ chọn các vị.

Kệ cho Tả Thiếu Dương nịnh bợ, vẻ mặt Nghê đại phu vẫn như cũ: – Làm sao lão hủ biết phương thuốc này là thật hay giả?

– Ta viết cho ông thư đảm bảo, lấy danh dự của Quý Chi Đường ra đám bảo, tuyệt đối là phương thuốc thật, sau này ông gặp được trường hợp tương tự mang ra dùng không hiệu quả, ta sẽ trả lại gấp đôi tiền. Hơn nữa với bản lĩnh của Nghê đại phu, muốn phân biệt thật giả còn chẳng phải là dễ dàng sao?

Nghê đại phu chậm rãi gật đầu: – Nếu vậy Tả thiếu gia chuẩn bị bán với giá thế nào?

Tả Thiếu Dương cũng có biết cái đơn thuốc này bán được giá bao nhiêu đâu, tránh làm trò cười như lần trước, nói: – Ông ra giá đi, ta tin ông.

Nghê đại phu cầm cốc trà lên, kín đáo quan sát y, nói: – Tả thiếu gia ra giá đi, cậu muốn bán đồ, đương nhiên là cậu ra giá trước mới thích hợp.

– Ồ vậy thì… Tả Thiếu Dương dù gì với chuyện cuộc đời còn non nớt lắm, sao so được với lão già thành tinh như ông ta, nghe cũng phải, ngẫm nghĩ không ra cái gì để so sánh giá, nên dè dặt ướm thử: – 10 lượng?

– Ha ha ha… Nghê đại phu cười lớn, chòm râu trắng cũng rung theo: – Tả thiếu gia thật biết nói đùa, một cái đơn thuốc bán tới 10 lượng, xem ra cậu tới đây trêu lão hủ rồi.

– Không phải, không phải đâu. Tả Thiếu Dương lòng trầm xuống: – Đây là phương thuốc cứu mạng mà, chẳng lẽ không đáng giá 10 lượng?

Nghe đại phu vuốt râu nói: – Lão hủ hành y hơn ba chục năm trời, cậu biết lão hủ trị bao nhiêu trường hợp thai chết lưu không?

Ta biết thế quái nào được, Tả Thiếu Dương lắc đầu, có cảm giác mình lại suy nghĩ quá đơn thuần rồi.

– Không quá 30 trường hợp, tức là mỗi năm chỉ gặp một lần thôi.

Tả Thiếu Dương lờ mờ hiểu rồi, chỉ trách mình quá nóng lòng, hôm qua còn nghĩ đây là trường hợp hiếm gặp, không sợ cha gặp phải trị lung tung.

– Trong ba mươi trường hợp, chỉ duy nhất có một trường hợp hôm qua là lão hủ không trị được. Nghê đại phu thong thả nói tiếp: – Lão hủ cũng có phương thuốc trị thai chết lưu, luôn hiệu quả, chỉ có một lần ngoại lệ thôi. Cậu nghĩ mà xem, ba mươi năm mới gặp một lần, với tuổi của lão hủ, có lẽ đến chết cũng không gặp trường hợp thứ hai nữa, lão hủ có cần bỏ chừng đó tiền ra mua một phương thuốc không?

Tả Thiếu Dương thừa nhận ông ta nói đúng, lòng như tro tàn, chỉ muốn sớm rời khỏi chỗ này.

– Cho nên mới nói, phương thuốc cứu mạng đều không phải sẽ đáng tiền, trong đó phân ra nhiều loại. Ví như thứ thường dùng trị bệnh đơn giản mà lại phương thuốc độc môn, đừng nói là 10 lượng mà 100 lượng thì lão hủ cũng mua, nhưng nếu là phương thuốc mà 30 năm mới dùng một lần, nói một câu không dễ nghe, cho dù lão hủ không trị được cũng chẳng tổn thất gì, có người hành y nào dám nói là mình có thể trị được bách bệnh?

Tả Thiếu Dương xem như nhận được một bài học, nhưng không cam lòng về tay trắng như thế, cắn răng nói: – Nghê đại phu nói có lý, vậy phương thuốc cứu mạng thường dùng Quý Chi Đường cũng có, ông muốn cái nào, ta bán cho ông, đảm bảo chỉ bán duy nhất cho Huệ Dân Đường không bán cho ai khác, hơn nữa giá cũng hợp lý.

Nghê đại phu cười lớn.

– Ông cười cái gì? Tả Thiếu Dương thấy tai mình nóng lên: – Ta nói thật đấy, ông không tin à? Ông không tin có thể thử, nếu không hiệu quả ta đền gấp đôi.

– Không cần đâu. Nghê đại phu thu lại nụ cười, đứng dậy lạnh lùng nói: – Nếu như phương thuốc lúc nãy Tả thiếu gia ra giá vài trăm đồng, vì hiếu kỳ, lão hủ cũng mua xem thử coi thế nào, nhưng cậu quá tham lam, hét ngay giá 10 lượng. Hiện giờ lại muốn bán phương thuốc cứu mạng gì nữa chứ, lão hủ biết mục đích thực sự của cậu rồi. Thôi, lão hủ không hứng thú gì với cái gọi là bí phương của quý đường nữa, Tả thiếu gia, xin về đi. Nỏi rồi phất tay áo đi ra ngoài.

– Khoan đã. Tả Thiếu Dương đuổi theo vài bước: – Ông không tin ta có phương thuốc đó sao?

– Nói thực là lão hủ không tin. Nghê đại phu không quay đầu lại: – Nếu quý đường có phương thuốc đó thì liệu còn thiếu tiền không, còn cần phải đem bán không?

Tả Thiếu Dương thộn mặt tại chỗ, Nghê đại phu nói câu này không sai, chuyện này chẳng khác gì một người trọc đầu đi giao bán bí phương giúp mọc tóc vậy, chẳng ai tin hết.

Rời khỏi Huệ Dân Đường, biết hỏa kế bên cạnh bịt mồm cười, Tả Thiếu Dương cũng phải chịu chứ không còn cách nào khác, lòng ủ rũ vô cùng. Không biết rằng Nghê đại phu đợi y đi rồi, nói với đệ đệ của mình: – Cho người đi tìm hiểu xem Quý Chi Đường gặp phải chuyện gì mà cần tiền gấp như thế.

Nói xong không giải thích gì thêm trở về khám bệnh, đệ đệ ông ta là người tinh minh sẽ tự biết cách xử lý.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận