Cuối cùng, Triệu Nguyên Tư đùng đùng nổi giận bỏ về Thùy Củng điện.
“Thật vô lý! Thân là nhi tử mà dám ngỗ ngược với phụ thân, thật quá vô lý!”
Trong Thùy Củng điện, thiên tử Đại Ngụy hai tay chắp sau lưng, vẻ mặt giận dữ.
“Bệ hạ xin hãy bảo trọng long thể.” Đại thái giám Đổng Hiến vừa khuyên nhủ thiên tử, vừa âm thầm nháy mắt ra hiệu với ba vị đại thần trung thư.
Ba vị đại thần trung thư nhìn nhau, thầm nghĩ việc nhà của gia đình thiên tử, họ há dám tùy tiện xen vào?
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, nếu cứ để mặc thiên tử nổi giận e rằng sẽ tổn thương nội tạng, do đó, trung thư lệnh Hà Tương Tự bất đắc dĩ thận trọng lên tiếng:
“Bệ hạ không cho phép bát điện hạ xuất các, có phải không muốn để điện hạ dính líu đến chuyện lập hoàng trữ?”
Theo tổ chế Đại Ngụy, hoàng tử sau khi tròn mười lăm tuổi, trước khi xuất các lập phủ, phong vương nhận chức, sẽ không có tư cách tham gia tranh đoạt hoàng trữ. Đây cũng chính là lý do thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư trước đó không liệt bát tử Hoằng Nhuận vào danh sách dự bị lập hoàng trữ.
Tất nhiên, ý của Hà Tương Tự không phải cảm thấy bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận quả thật không có tư cách tham gia tranh đoạt hoàng trữ, ông nói như vậy chỉ để mở đầu chủ đề này thôi, vì nếu chủ đề này không được nói thẳng ra, họ sẽ không có lập trường để khuyên nhủ thiên tử nguôi giận.
Đúng như dự đoán, thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư đã trúng kế, liếc nhìn Hà Tương Tự rồi cười lạnh nói:
“Tranh đoạt hoàng trữ? Tiểu tử đó nếu có lòng tranh đoạt hoàng trữ thật thì tốt rồi! Tưởng trẫm không biết sao? Tiểu tử đó rõ ràng là chê trong cung buồn chán, muốn dọn ra ngoài cung ở!”
“Lão đại nhân quả nhiên lợi hại…”
Lận Ngọc Dương và Ngu Tử Khởi nhìn Hà Tương Tự với con mắt thán phục.
Hà Tương Tự mỉm cười, vuốt chòm râu hoa râm cố tình giả vờ không hiểu hỏi:
“Bệ hạ tại sao không cho phép bát điện hạ dọn ra ngoài hoàng cung?”
“Ngươi đang cố tình biết rồi còn hỏi đây mà!”
Thiên tử Đại Ngụy có chút không vui nhìn Hà Tương Tự.
Thật ra nguyên nhân mấu chốt của sự việc này rất đơn giản, chẳng qua chính là thiên tử Đại Ngụy đã dần thích vị hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận xưa nay không được xem trọng này, do trước đây quan hệ phụ tử xa cách nên muốn sau này được tiếp xúc nhiều hơn với cậu.
Theo lẽ thường, được thiên tử xem trọng là niềm vinh hạnh cực lớn, thường thì bất kỳ một vị hoàng tử nào cũng đều muốn gần gũi phụ hoàng, dù sao chỉ cần khiến thiên tử Đại Ngụy vui lòng, xác suất trở thành thái tử của họ cũng sẽ càng lớn.
Nhưng chỉ có bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận có cách nghĩ kỳ lạ, cậu hoàn toàn không muốn làm thái tử gì đó, một lòng chỉ muốn vui chơi, tất nhiên sẽ không quan tâm việc có được phụ hoàng sủng ái hay không.
Điều này khiến thiên tử Đại Ngụy không chấp nhận được. Từ xưa đến nay đều chỉ có các hoàng tử tìm đủ mọi cách để tiếp cận thiên tử, há có chuyện ngược lại?
Nhưng bình tĩnh suy nghĩ lại, Triệu Nguyên Tư lại thở dài, âm thầm tự trách mình không nên nói ngoa, không nên hứa sẽ thực hiện một yêu cầu của Triệu Hoằng Nhuận.
Bây giờ thì hay rồi! Triệu Hoằng Nhuận công khai nói ra câu đại nghịch bất đạo “Phụ hoàng nói lời không giữ lời” này, thân là thiên tử Đại Ngụy, Triệu Nguyên Tư lại không thể phản bác, chỉ có thể mượn cớ nổi giận nghiêm mặt bỏ đi.
“Không lẽ đứa con này thật sự không muốn gần gũi với trẫm sao?”
Triệu Nguyên Tư ngạc nhiên hỏi ba vị đại thần trung thư.
“Đây là chuyện tốt.”
Hà Tương Tự vừa cười vừa khuyên:
“Điều này cho thấy bát điện hạ tấm lòng trong sáng vô tư, không đòi hỏi cũng không có lối nghĩ không yên phận.”
“Nếu nói như vậy…”
Triệu Nguyên Tư nhíu mày, do dự hỏi:
“Theo ý ba vị ái khanh, trẫm nên cho phép hay không?”
“Không nên!”
“Nên!”
Ba vị đại thần trung thư không hẹn mà cùng lúc lên tiếng nhưng ý kiến lại không thống nhất.
Trung thư lệnh Hà Tương Tự và trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương cho rằng không nên phá lệ để một vị hoàng tử mới gần mười bốn tuổi xuất các, còn trung thư hữu thừa Ngu Tử Khởi lại đứng về phía bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận.
“Hà ái khanh, khanh hãy nói ý kiến của khanh trước.”
“Vâng.”
Hà Tương Tự chắp tay hành lễ, nghiêm túc nói:
“Tổ chế Đại Ngụy quy định, hoàng tử điện hạ tròn mười lăm tuổi mới được xuất các, lập phủ phong vương.”
Ngu Tử Khởi chau mày vừa muốn phản bác, nhưng Hà Tương Tự đột nhiên chuyển đề tài, cười nói với vẻ mặt thoải mái:
“Đây chỉ là nói cho người ngoài nghe, còn như bát điện hạ là thiên tài vừa sinh ra đã biết mọi thứ thì thuộc dạng ngoại lệ, thả lỏng một chút cũng không thành vấn đề, dù sao các thời kỳ tiên đế trước đây, thỉnh thoảng cũng có hoàng tử chưa đầy mười lăm tuổi đã xuất các phong vương. Lão thần chỉ lo rằng, bát điện hạ là mầm non hoàng gia ắt hẳn sau này lớn lên sẽ trở thành đại thụ chọc trời, không biết có khi nào lại vì bệ hạ nhất thời buông lỏng mà trở nên méo mó hay không.”
Nói đến đây, ông ngẩng đầu nhìn Triệu Nguyên Tư, dùng ngữ khí cực kỳ nghiêm túc nói:
“Mầm non này nếu mọc không thẳng, e rằng bệ hạ sẽ không còn mặt mũi đi gặp tiên đế các đời!”
Tất cả mọi người trong điện nghe xong đều im lặng, vì những điều Hà Tương Tự nói vừa hay cũng chính là điều Triệu Nguyên Tư đang lo lắng nhất hiện tại.
Bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận xưa nay đều bị chỉ trích là ngoan cố, bướng bỉnh, ham chơi không lo học hành, cũng may là còn ở trong cung, người con này còn chưa bày được trò gì quá đáng, nhưng nếu quả thật phải để tiểu tử này dọn ra ngoài hoàng cung, lúc đó đích thực là “Trời cao hoàng đế ở xa”, không biết sẽ chạy đi chỗ nào mất, sau này Triệu Nguyên Tư muốn gặp e rằng cũng là một vấn đề lớn.
“Thần cũng là ý này.”
Trung thư tả thừa Lận Ngọc Dương chắp tay nói:
“Bát điện hạ nhìn xa trông rộng, những điều điện hạ suy nghĩ lo lắng, vượt xa tưởng tượng của chúng ta. Vi thần bạo gan xin bệ hạ hãy nghiêm khắc dạy bảo, thúc đẩy bát điện hạ trở thành trụ cột Đại Ngụy, nếu làm được như vậy, đây quả thật sẽ là hồng phúc của Đại Ngụy! Còn nếu ngược lại, buông lỏng điện hạ thì quả thật đáng tiếc!”
Trong lúc Triệu Nguyên Tư suy nghĩ thì trung thư hữu thừa Ngu Tử Khởi không lên tiếng phản bác hai vị đồng liêu. Tuy trong chuyện này ông ủng hộ bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận, cho rằng nếu như thiên tử đã hứa thì nên thực hiện. Nhưng xét từ góc độ xã tắc Đại Ngụy, Ngu Tử Khởi cũng cho rằng nỗi lo của thiên tử và hai vị đồng liêu cũng tuyệt đối không phải thừa thải.
Rốt cuộc là lời hứa của một thiên tử quan trọng, hay bồi dưỡng cho vị hoàng tử điện hạ thiên tài thành trụ cột của Đại Ngụy quan trọng? Lựa chọn này cũng không khó khăn lắm.
Ngu Tử Khởi do dự một lúc rồi từ bỏ ủng hộ Triệu Hoằng Nhuận. Dù sao ông cũng đã bị thuyết phục bởi những ý tưởng do Triệu Hoằng Nhuận đề ra, ông không hy vọng vị hoàng tử điện hạ có tài trí mưu lược này chỉ vì thời trẻ ham chơi mà bị phai mờ, mất đi linh khí thiên bẩm như hiện tại.
Nhưng những điều cần nói, Ngu Tử Khởi vẫn phải nói.
“Bát điện hạ sẽ không dễ gì bỏ qua đâu!”
“…” Thiên tử Đại Ngụy và Hà Tương Tự, Lận Ngọc Dương nghe vậy liền quay sang nhìn Ngu Tử Khởi.
Quả thật, một bá t hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận tâm trí cực cao, suy nghĩ tinh tế, hơn nữa còn dám nói ra câu đại nghịch bất đạo “Phụ hoàng nói lời không giữ lời”, có thật sẽ vì cơn phẫn nộ của phụ thân Triệu Nguyên Tư mà từ bỏ lời hứa mình đáng được cho phép không?
“Hừ! Trẫm không tin tiểu tử đó dám lật trời!”
Thiên tử Đại Ngụy bình tĩnh hừ lạnh một tiếng, quay lại nhìn đại thái giám Đổng Hiến nói:
“Truyền khẩu dụ của trẫm, bảo tông phủ cắt giảm cắt bổng lộc của bát hoàng tử ba… ừm… hai phần, xem như trừng phạt!”
“Vâng!”
“Còn nữa, hãy tháo tấm hoành phi “Tiêu Dao Các” cho ta, đổi lại tên cũ “Văn Chiêu Các”!”
“…” Đổng Hiến há mồm, thận trọng nói: “Nếu bát điện hạ ngăn cản…”
“Phái cấm quân đi!”
“Vâng…”
Nhìn đại thái giám Đổng Hiến vội vàng rời khỏi Thùy Củng Điện, ba vị đại thần trung thư không kìm được nhún nhún vai, họ mơ hồ có một dự cảm kỳ lạ…
Cuộc chiến giữa bệ hạ và bát hoàng tử e rằng bắt đầu từ đây.
Chỉ một canh giờ sau, cấm quân trong hoàng cung bèn tuân theo hoàng mệnh của thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư, tháo tấm hoành phi “Tiêu Dao Các” trên tẩm các của bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận xuống, đổi lại tấm hoành phi ban đầu là “Văn Chiêu Các”.
Từ đầu đến cuối, bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận đứng dưới hành lang ngoảnh mặt làm ngơ.
Để ý thấy vẻ mặt u ám của chủ tử, phúc tông vệ Mục Thanh bên cạnh bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận liền nhỏ giọng khuyên:
“Điện hạ không được hành động theo cảm tính, đó là cấm quân…”
Nói xong, hắn quay đầy nhìn đám người đen kịt trên khoảng đất trống của quảng trường dưới bậc thang.
“Trời ơi, cả một đoàn cấm quân… có cần thiết như vậy không?”
Mười tông vệ kinh hồn bạt vía bao vây lấy điện hạ nhà mình, lo sợ vị điện hạ gan to bằng trời này sẽ đánh nhau với đám cấm quân thật.
Mặc dù không phải họ chưa từng đánh nhau với cấm quân, nhưng vấn đề là cấm quân lần này đến quả thật quá nhiều, cả một đoàn, tức năm trăm cấm quân.
Mà họ thì chỉ có mười người, làm sao đánh lại?
Mười thân vệ quay mặt nhìn nhau, thầm đoán đây có phải là đòn ra oai phủ đầu của thiên tử Đại Ngụy không.
“Truyền khẩu dụ bệ hạ, bát hoàng tử Hoằng Nhuận làm trái tổ chế, tự ý thay đổi tên tẩm các, khinh nhờn tiên tổ, niệm tình phạm lỗi lần đầu, phạt hai phần bổng lộc tháng.”
Một dũng tướng cấm quân nhìn Hoằng Nhuận chắp tay.
Triệu Hoằng Nhuận ngẩng đầu nhìn tấm hoành phi “Văn Chiêu Các”, lại lập tức chuyển ánh nhìn về phía năm trăm cấm quân dưới bậc thang.
“Bát điện hạ, mạt tướng xin cáo lui.”
Sau khi thay đổi hoành phi, dũng tướng cấm quân nhanh chóng cáo lui rời khỏi. Có ai không biết trong cung này bát hoàng tử nổi tiếng “chiến tích xấu” vô số, mặc dù lần này là ý chỉ của thiên tử Đại Ngụy, nhưng nếu vì chuyện này mà bị điện hạ ghi hận, sau này còn có thể sống yên ổn sao?
Lặng lẽ nhìn năm trăm cấm quân vội vàng rút lui, Triệu Hoằng Nhuận lại ngẩng đầu nhìn tấm hoành phi “Văn Chiêu Các”, không nói lời nào đi vào trong điện.
Mười tông vệ quay mặt nhìn nhau, cũng cúi đầu theo bát điện hạ đi vào điện.
Chính điện Văn Chiêu Các là đại sảnh để tiếp khách, phỏng theo lễ nghi ngồi xổm của cổ nhân, do đó không bày án kỷ (1) tiếp khách, cũng không có bàn ghế khác.
Triệu Hoằng Nhuận lặng lẽ ngồi vào vị trí của chủ nhân, ánh mắt lướt nhìn từng người trong số mười tông vệ đang quỳ trước án kỷ của cậu.
“Mục Thanh, Thẩm Vực, Vệ Kiêu, Chử Hanh, Cao Quát, Chủng Chiêu, Lữ Mục, Chu Quế, Hà Miêu, Châu Phác…”
Triệu Hoằng Nhuận lần lượt đọc tên mười tông vệ.
Mười người này không phải hộ vệ thông thường, đây là hộ vệ cận thân do tông phủ phái đến bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận.
Những người này đều xuất thân từ quân hộ Đại Ngụy thuần chính lương thiện, chỉ vì từ nhỏ bơ vơ nghèo khó nên được tông phủ nhận nuôi và truyền thụ võ nghệ, sau khi trưởng thành được phái đến bên cạnh các vị hoàng tử đảm nhận vị trí hộ vệ cận thân.
Tuy thân phận là hộ vệ, nhưng trên thực tế có thể xem là thần tử riêng của hoàng tử, tâm phúc thân thiết, từ đó sẽ cùng vinh cùng suy với hoàng tử mình hầu hạ, tuyệt đối không phản bội. Còn nếu một ngày nào đó hoàng tử mình hầu hạ đăng cơ làm hoàng đế, những người này sẽ như nước lên thuyền lên, chắc chắn trở thành đại tướng một phương nắm trọng binh trong tay.
Đây là tổ chế của Đại Ngụy.
“Chúng thần xin nghe!”
Mười tông vệ vén khải giáp cúi lạy cậu rồi nhìn chằm chằm vào điện hạ của mình.
Triệu Hoằng Nhuận mặt không biến sắc nói ra một câu:
“… Sắp phải chiến đấu rồi!”
***
(1) Án kỷ: Bàn dài.