Danh Gia Vọng Tộc

Chương 45


Bên này Cẩm Sắt thư thái chìm vào giấc ngủ, bên kia trong hoa viên, Giang An huyền chủ xem qua nửa vở kịch liền cáo từ, đám người Quách thị đưa nàng ra nhị môn, sau đó Diêu Lễ Hách và Nhị lão gia, Tứ lão gia cùng nhau đưa Giang An huyền chủ ra cổng chính rời phủ.

Lên xe ngựa, Lương ma ma thấy Giang An huyền chủ dựa người vào tháp, nhắm mắt dưỡng thần đăm chiêu suy nghĩ thì cười nói: “Huyền chủ chẳng lẽ thất vọng với Diêu cô nương sao?”

Giang An huyền chủ nghe vậy nhưng lại lắc đầu cười cười, sau đó thở dài rồi nói: “Cứ tưởng Uẩn Nhi cuối cùng cũng thông suốt rồi, ai ngờ… Ôi…”

Hôm nay vì Tiêu Uẩn nhắc đến chuyện cha con Diêu Hồng với Giang An huyền chủ nên khi tới Diêu phủ nàng mới cố tình giúp đỡ chị em Cẩm Sắt một phen. Giang An huyền chủ đương nhiên hiểu rõ tính tình cậu con trai của mình, nếu là chuyện bình thường thì hắn sẽ không nói nhiều, nhưng hôm nay hắn đặc biệt đề cập tới cha con Diêu Hồng, Giang An huyền chủ hiển nhiên liên tưởng ngay đến chị em Cẩm Sắt được gửi nuôi tại Diêu gia, thêm nữa vì khi nãy Tiêu Uẩn nói chuyện với ánh mắt bừng sáng nên Giang An huyền chủ mới hiểu lầm ý hắn.

Con trai nàng năm nay đã bước vào tuổi 20, nam giới Đại Cẩm tuy kết hôn muộn, nhưng những chàng trai đồng lứa với Tiêu Uẩn mà chưa đính hôn thì rất hiếm. Không phải nàng không vội, mà quả thực Tiêu Uẩn không chịu phối hợp với nàng, vừa nhắc đến chuyện này liền rời kinh du ngoạn, gửi gắm tình cảm vào non xanh nước biếc, dường như chẳng hề để ý đến tình yêu nam nữ, hơn nữa nàng cũng hiểu rõ tính tình hắn, nếu tự ý quyết định việc hôn nhân, lấy một cô con dâu không hợp ý hắn thì ngược lại sẽ làm tổn thương đến cả hai người.

Cho nên hôm nay đột nhiên thấy đôi mắt hắn sáng rực bất thường thì Giang An huyền chủ thoạt đầu vô cùng vui vẻ, nhưng sau đó lại thầm thấy không ổn. Nàng nhớ ra cô cháu gái của vị tiền Thủ phụ kia đã sớm có hôn ước, vì thế trong lòng cứ thấp thỏm không yên nên mới quyết định ghé Diêu phủ, chăm chú quan sát ngắm nghía Cẩm Sắt, nhưng nàng phát hiện cô bé xử sự với nàng cực kỳ tự nhiên thoải mái.

Nếu Cẩm Sắt thật sự có tư tình với con trai thì sẽ không tỏ ra như thế, hơn nữa mặc dù tướng mạo phong thái của Cẩm Sắt đều vô cùng tuyệt vời, qua hai năm nữa nhất định sẽ trổ mã thành mỹ nhân phong nhã tài hoa bậc nhất, nhưng hiện giờ rốt cuộc tuổi tác vẫn còn nhỏ, hẳn nhiên chỉ là một cô bé con. Con trai mình dù thế nào cũng chưa đến mức ngắm trúng một tiểu cô nương như vậy. Vì thế cho nên nên Giang An huyền chủ tức thì thả lỏng tâm tư, nhưng ngay sau đó nàng lại cảm thấy hơi mất mát.

Lương ma ma hiển nhiên là hiểu rõ tâm tư của Giang An huyền chủ, bà liền khuyên nhủ: “Thiếu gia năm nay mới 20 tuổi, chuyện nhân duyên vốn thuận theo ý trời, không chừng có lẽ sang năm thôi phu nhân liền được bế cháu trai bụ bẫm ấy chứ, phu nhân đừng vội, kinh thành có nhiều vị tiểu thư khuê các như vậy dù sao vẫn có thể chọn ra được một cô hợp ý phu nhân và thiếu gia, nếu không thì ngay lễ mừng thọ Vương gia thôi, chúng tiểu thư tới phủ không phải ít, với tướng mạo và thân phận của thiếu gia người còn sợ không chọn được một nàng dâu như ý ư?

Được Lương ma ma khuyên nhủ một hồi, Giang An huyền chủ lúc này mới lộ vẻ tươi cười, nhưng rồi nàng lại trầm ngâm nói: “Thật ra Diêu cô nương rất ổn, đáng tiếc mồ côi cha mẹ, thiếu nữ không có mẫu thân dạy bảo vốn đã khó tìm một mối lương duyên tốt, huống chi con bé còn phải cưu mang cậu em trai nhỏ tuổi. Tuy con bé đã sớm có hôn ước nhưng Võ An hầu phủ kia…”

Giang An huyền chủ nói rồi khẽ lắc đầu, sau đó mới tiếp tục: “Lấy vợ phải lấy người hiền đức, phu nhân Võ An hầu là người có con mắt thiển cận, Diêu cô nương ở Diêu phủ vốn đã như sống trong chốn sài lang hổ báo, đến khi lấy chồng chỉ sợ lại bước vào đầm rồng hang cọp, cũng chẳng khá khẩm hơn là bao…”

Lương ma ma lập tức tiếp lời: “Phu nhân thật nhân hậu, tương lai cô gái nào làm vợ Uẩn thiếu gia mới thật sự là người may mắn.”

Nhân lễ mừng thọ Diêu lão thái thái, trong phủ mời gánh hát nổi danh nhất tại Giang Châu tới biểu diễn tại nhà, cô gái đang diễn xướng trên sân khấu hóa trang cực kỳ đẹp mắt, mỗi cử chỉ vung tay áo động vòng eo đều đầy vẻ quyến rũ, giọng nói cũng lanh lảnh véo von, lả lướt quyến luyến, câu hát khi thì ngọt ngào khi thì mùi mẫn vô cùng đa dạng khiến chúng phu nhân đều thích thú tán thưởng.

Ngô thị và Tri phủ Khương phu nhân ngồi gần nhau, nàng ta tỏ ra vô cùng niềm nở, lúc thì quan tâm mời Khương phu nhân dùng trái cây, chốc lại tán gẫu vài câu về lời thoại của nhân vật, nhưng thấy Khương phu nhân từ đầu đến cuối đều tỏ thái độ hờ hững thì Ngô thị tự hiểu vì những chuyện đàm tiếu của bản thân vừa xảy ra tại Cẩm Tú đường, nàng ta lo sợ không biết Khương phu nhân hiện giờ trong lòng đang nghĩ thế nào về bản thân mình đây. Ngô thị thấy Khương phu nhân chỉ tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt, biểu cảm nhạt nhẽo vô vị thì trong bụng tức lắm, nhưng vì tiền đồ của Diêu Lễ Hách cho nên nàng ta vẫn phải cố nhịn.

Trên đài ca kỹ hát hết một khúc liền lấy tay áo che mặt lùi về phía sau, Ngô thị thấy thế thì cười nói: “Nhắc tới giọng hát thì Lỗ trưởng đoàn của gánh hát Song Liên vẫn là người hát hay nhất, cô ca kỹ này mặc dù hóa trang rất đẹp, nhưng giọng hát có vẻ hơi kém hơn chút…”

Nàng còn chưa nói xong Khương phu nhân đã đột ngột đứng dậy, cười nói với Ngô thị: “Để Diêu phu nhân chê cười rồi, cho phép ta ra ngoài chỉnh trang lại y phục một lát.”

Ngô thị suýt thì không nhịn được nữa, nàng ta ngừng cười, sau đó mới nói: “Để ta sai Lăng Nhạn dẫn phu nhân ra ngoài.”

Thế nhưng Khương phu nhân lại nói: “Ta cũng không phải lần đầu tới Diêu phủ, không cần phiền đến nha hoàn quý phủ, ta tự đi được.” Nàng nói xong lập tức dẫn theo nha hoàn của mình đi ra ngoài.

Ngô thị giờ phút này chỉ cảm thấy Khương phu nhân rõ ràng muốn làm nàng xấu mặt mà, tức thì nàng ta giận dữ đến run rẩy cả người, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, nàng ta bấu chặt vào hai bên tay vịn ghế bằng gỗ tử đàn mới nhịn không nổi cáu được.

Mặt khác Khương phu nhân đi dạo trong vườn một lát, thấy có đình nghỉ chân vắng lặng thì bảo nha hoàn dìu tay đi vào, nàng vừa mới ngồi xuống đã thấy một thiếu niên mặc cẩm bào tơ tằm màu nghệ thêu họa tiết hình tròn, đầu thắt dải băng giữ tóc màu vàng đang đi thẳng tới bên này, Khương phu nhân chăm chú nhìn kỹ lại thì nhận ra là thứ tử Diêu Văn Mẫn của Diêu Lễ Hách.

Nha hoàn Tử Tâm sợ hắn va chạm với Khương phu nhân, đang dợm bước ra chặn thì đã thấy Diêu Văn Mẫn ngừng chân ở ngoài đình, hướng về phía Khương phu nhân đang ngồi giữa đình vái chào một cái rồi mới nói: “Vãn bối thỉnh an phu nhân, vừa lúc nãy ở hiệu thuốc của Trầm Ký, vãn bối và Ngũ đệ muốn mua một gốc nhân sâm để bồi bổ thân thể cho Tứ tỷ tỷ, không nghĩ đến gốc nhân sâm này lại được Khương Tam thiếu gia của quý phủ đặt từ trước rồi, vãn bối trở về kể cho mẫu thân nghe chuyện này, người liền nghiêm khắc răn dạy ngay. Mẫu thân nói Tam thiếu gia là cậu con trai mà Khương đại nhân yêu quý nhất, hiện giờ đương bị bệnh, Khương đại nhân ắt hẳn lòng nóng như lửa đốt, Hoàng di nương cũng mất ăn mất ngủ vì lo lắng, lúc này mới đặt mua gốc nhân sâm kia của Trầm Ký. Vãn bối không hiểu chuyện nên va chạm với Tam thiếu gia và Hoàng di nương, phu nhân là người nhân từ, vãn bối xin người trước mặt Khương đại nhân phân trần giúp vài câu, đừng để Khương đại nhân nảy sinh ác cảm với phụ thân của vãn bối ạ.”

Diêu Văn Mẫn làm ra vẻ vô cùng hoảng hốt, y như thể đã bị Ngô thị quở mắng rất nặng, chỉ sợ gây ra đại họa, trong khi đó Khương phu nhân nghe vậy thì mặt co mày cáu.

Tam thiếu gia Khương phủ vốn do vị ái thiếp Hoàng di nương sinh ra, ngày thường vô cùng được lòng Khương lão thái thái, thêm nữa hắn cũng lanh lợi thông minh nên rất được Khương tri phủ yêu quý, Hoàng di nương lại là lương thiếp, vì vậy Khương Tam thiếu gia chưa nói tới việc hàng ngày biết tỏ ra kính cẩn tôn trọng nàng, hắn và mẹ đẻ hắn lúc nào cũng tỏ ra hời hợt thờ ơ với nàng, hai mẹ con hắn đều là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt nàng, Ngô thị dám coi trọng bọn họ như thế thì Khương phu nhân nàng tính là gì chứ?

*Lương thiếp (Quý thiếp): Vị trí cao hơn thiếp bình thường, được gả vào nhà theo nghi thức cưới hỏi thông thường.

Khương phu nhân vốn vừa nãy đã ghét cách đối nhân xử thế của Ngô thị, hiện giờ nghe xong những lời Diêu Văn Mẫn nói thì càng đầy một bụng tức, nàng lạnh lùng nói với Diêu Văn Mẫn: “Ngươi yên tâm đi, chẳng qua chỉ là một gốc nhân sâm mà thôi, nếu Diêu Tứ tiểu thư cần thì lát nữa trở về ta sẽ sai quản gia tặng lại đây, còn chỗ Tam thiếu gia ta cũng sẽ bù cho hắn cái khác. Lão gia của chúng ta là người phúc hậu nên càng không vì việc cỏn con này mà trách móc phụ thân ngươi đâu.”

Nàng nói xong lập tức đứng dậy, vung vẩy mang theo nha hoàn bước thẳng ra nhị môn. Diêu Văn Mẫn hoảng hốt né tránh, mắt thấy bóng dáng Khương phu nhân khuất hẳn thì mới thẳng người dậy, miệng nở nụ cười, tay ngắt nhánh hoa ngậm vào miệng, nhoắt cái liền chạy vội về phía vườn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận