Danh Môn

Chương 5: Gảy tỳ bà (Hạ)


Quyển 1: Họ Trương ở Hà Đông

Chương 4: Gảy tỳ bà (Hạ)

Dịch : Tử Lăng

Nguồn: Tàng Thư Viện

Mấy kẻ xông lên bị ánh mắt quyết liệt của nàng làm cho sợ hãi, không khỏi dừng bước chân. Mọi người giằng co ở đó, hết sức yên lặng. Chỉ nghe kẻ vừa rồi bị đánh trúng bả vai ngồi xổm trên đất gào khóc bi thương.

Đúng lúc này, một tiếng cười lạnh vọng lại từ đằng sau. Mọi người quay đầu, chỉ thấy một người rảo bước đi tới. Ánh mắt y sắc sảo, bờ môi cương nghị, màu da đen thui và cực kỳ trơn láng, có người nhận ra, chính là Thập bát lang Trương Hoán mà Lâm Bình Bình muốn tìm.

Đám con cháu Trương gia lần lượt tránh ra một lối đi, lặng lẽ nhìn y đi qua trước mặt. Có kẻ vui trên tai họa của người khác, nhưng còn có nhiều người mặt đầy vẻ lo lắng hơn, lại có những người thậm chí chuẩn bị lén lút chuồn đi. Chuyện đã có phần phiền phức hơn rồi.

Lâm Bình Bình vừa thấy Trương Hoán, cõi lòng đang khẩn trương thoáng chốc đã nhẹ nhõm hơn. Nàng vội chạy đến bên cạnh y, viền mắt đỏ ửng, trỏ đám con cháu Trương gia nói:”Trương thập bát, bọn chúng trêu chọc ta!”

Trương Hoán gật đầu, đồng thời kéo nàng ra sau lưng mình, rướn mắt nhìn thẳng Trương Huyên nói:”Thiên hạ to lớn, thế gia đại tộc nhiều biết bao. Họ Trương ta có thể đứng thứ năm trong số đó, lẽ nào là nhờ ức hiếp người hiền lành mà được. Ngươi đã là nam nhi của họ Trương, con cả của gia chủ, là tấm gương mà mọi người nhìn vào, cần mang trong lòng giang sơn vạn dặm, mưu cầu thanh danh vang khắp thiên hạ, nhưng lời nói cử chỉ của ngươi hôm nay, ngươi không nhận thấy đã làm nhục nhã thân phận của ngươi ư?”

Lúc này, Trịnh Thanh Minh và Tống Liêm Ngọc cũng nghe tin chạy tới. Bọn họ chia nhau một trái một phải hộ vệ Trương Hoán. Trịnh Thanh Minh còn ném mũ đi, bày ra tư thế Bá Vương nâng đỉnh, xem ra ý của y là sẵn sàng liều mạng cùng chết với đối phương.

Trương Huyên nhìn chằm chằm Trương Hoán, khóe miệng co giật mạnh, ánh mắt dần dần trở nên hung ác, “mắng hay lắm! Trương Huyên ta từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người khác mắng chửi như vậy. Không sai, ta thích ức hiếp người hiền lành, đặc biệt là ức hiếp nữ nhân.”

Hắn ngoảnh đầu liếc Lâm Bình Bình, cười lạnh lùng nói:”Nhị tiểu thư của Lâm gia, mời cô quay về chuyển lời cho phụ thân cô, mảnh đất của Lâm Chi đường Trương gia ta muốn lấy lại. Trong vòng ba ngày, Lâm gia các người cuốn xéo đi cho ta!”

“Và cả ngươi!”

Hắn liền quay đầu, ánh mắt nhìn chòng chọc Trương Hoán lập tức u ám hẳn, “ngươi là con vợ lẽ, trong tộc quy đã nói rõ ràng, chi phụ không được sỉ nhục chi chính, kẻ làm trái bị phạt một trăm gậy. Trong vòng ba ngày, nếu ngươi không tới cúi đầu nhận tội với ta, ta sẽ tự mình cầm gậy, đánh gẫy sống lưng ngươi!”

“Ngươi đã cho rằng ta sỉ nhục ngươi, vậy ngươi cứ đợi ta tới cúi đầu nhận tội với ngươi đi!” Trương Hoán cười nhạt, quay đầu kéo Lâm Bình Bình, “chúng ta đi!”

Nhưng y vừa đi được mấy bước, lại chợt nghe thấy một giọng nói nịnh bợ, “đại công tử, còn không rõ hắn là giống hoang của tên đạo sỹ nào, đánh hắn sẽ làm bẩn tay của ngài, hay là để tiểu nhân làm thay cho!”

Trương Hoán bỗng quay đầu, nhìn thấy hai hàng râu mảnh, một đôi mắt láo liên mờ ám, còn có vẻ tươi cười hả hê của Trương Huyên. Con ngươi của Trương Hoán co rút nhanh, híp lại như sợi chỉ, từ từ cuộn ra một tia sát cơ!

Y không nói lời nào, kéo Lâm Bình Bình bước nhanh đi.

Cửa lớn của thư viện dần dần yên tĩnh lại, mọi người đều lần lượt rời khỏi. Nhưng không ai chú ý thấy, không ngờ có một ông lão tóc bạc mặt hồng hào đứng trong rừng tùng bên cạnh. Gió nhẹ xuyên rừng thổi phe phẩy mái tóc óng ánh như tơ trắng của ông, lưng ông thẳng ngay ngắn, ánh mắt sâu xa, nhìn chăm chú bóng lưng của Trương Hoán dần dần rời xa. Ông nhẹ vuốt bộ râu dài cũng trắng như tuyết, chậm rãi gật đầu.

“Ùm!” Một thùng nước lớn giội từ trên xuống, giống như một mảnh gấm trắng sáng, làm ướt sũng từ đầu tới chân Trương Hoán, “được rồi! Á thúc.”

Trương Hoán đưa tay ra hiệu, một ông lão lưng còng chầm chậm thu lại thùng gỗ, trong con mắt đục mờ lão hóa lóe lên một tia kinh ngạc, hiện giờ vẫn là ban ngày, chẳng lẽ y muốn bơi sao? Ông không thể nói chuyện, chỉ im lặng quay người về phòng, lấy ra mấy bao hạt sắt, buộc lên tứ chi của y.

Ánh mắt Trương Hoán bình tĩnh, y từ từ đi ra khỏi viện, đến bờ sông, đoạn tung người nhảy vào sông. Nước sông lạnh buốt lập tức bao bọc toàn thân y. Thân thể y nhanh chóng chìm xuống, ánh sáng trước mắt tan biến, tâm tư tình cảm cùng với thân thể y rơi vào một thế giới tăm tối. Y thích nước, chỉ có ở trong nước, toàn bộ thể xác và tinh thần y mới có thể thả lỏng hoàn toàn, suy nghĩ mới có thể thấu đáo rõ ràng.

‘Còn không rõ hắn là giống hoang của tên đạo sỹ nào!’

Lời châm biếm của tên đầy tớ xấu xa đã làm tổn thương y sâu sắc, thân thế của mẫu thân vẫn là một câu đố, lại đột nhiên đi tu theo Đạo khi y được mười tuổi. Trong gia tộc họ Trương, đây có thể coi là một chuyện khá thần bí.

Nhưng nếu điều ‘thần bí’ không có đáp án, trong lòng những kẻ nhàn rỗi sẽ suy diễn ra rất nhiều chuyện xấu xa đen tối. Tuy y không tài nào ngăn cản suy nghĩ xuyên tạc của bọn họ, nhưng tuyệt không cho phép có người mượn chuyện này sỉ nhục công khai mẫu thân mình.

Chân đã chạm đáy sông, lập tức thân thể bắn ngược trở lại, tựa như một con rồng nước màu xám xông nhanh lên trên giữa nước sông xanh thăm thẳm. Khoảnh khắc rời mặt nước, một độc kế mượn đao giết người đã vụt lên trong đầu y.

Hoàng hôn là lúc bắt đầu của ban đêm, mà màn đêm là thứ che chắn tốt nhất cho sự ám muội. Buổi hoàng hôn tại nơi ở rộng lớn của Trương gia bận bịu khác thường, trong không khí có đầy rẫy những nôn nóng vội vàng cùng mong đợi đối với ban đêm.

Trương Hoán lách người nhường đường cho hai a hoàn đưa cơm, bước vào cửa chính của nhà trong. “Thập bát lang có chuyện sao?” Mấy gia đinh bảo vệ lễ phép ngăn y. Tuy trong tộc quy không cấm đoán con cháu chi ngoài tiến vào nhà trong, nhưng trong đó có rất nhiều nữ nhân trẻ tuổi ở, cần phải hỏi cho rõ ràng.

Y mỉm cười với mấy gia đinh bảo vệ, trỏ trỏ vào bên trong, nhún vai tỏ ra bất đắc dĩ. Tuy y không nói gì, nhưng đám gia đinh dường như đã hiểu, bọn họ thương hại nhìn Trương Hoán, mở một lối đi.

Có lẽ vì lo lắng gia đinh sẽ lợi dụng chức vụ làm bậy, càng đi sâu vào trong, gia đinh bảo vệ càng ít. Không bao lâu, Trương Hoán đã tới một tòa nhà trong lớn nhất tại phủ của tộc họ Trương. Gia chủ Trương Nhược Hạo và mấy người con của vợ cả của ông ở tại nơi này. Tuy chỉ là một tòa nhà trong, nhưng chiếm diện tích vẫn rất lớn, bố cục tương tự một đóa hoa khổng lồ, ở giữa là một tòa lầu chính màu đỏ hai tầng tinh xảo trang nhã, đó là nơi ở của gia chủ Trương Nhược Hạo. Xung quanh nó, năm sáu tòa viện độc lập không lớn phân bố kề nhau giống cánh hoa, đều là nhà một tầng, đó là nơi ở dành cho những người con trai của vợ cả đã lập gia đình. Mỗi một tòa viện độc lập đều có ba cửa vào, bên ngoài là một dãy phòng ở của những a hoàn và các chú đầy tớ nhỏ thân cận, còn có mấy phòng nhỏ để vật linh tinh, ở giữa là nơi các chủ nhân sinh hoạt thường ngày, ở sâu trong nhất là phòng ngủ, nơi ở của người con trai chi chính và đám thê thiếp của y.

Tòa viện của Trương Huyên là tòa đầu tiên bên tay trái sau khi vào cửa, một bức tường cao bằng con người mang tính tượng trưng bao quanh nơi ở. Lúc này Trương Huyên và vợ đã đến lầu chính hầu tiếp phụ thân dùng cơm rồi. Cửa lớn khép hờ, hiện giờ là lúc ăn cơm, trong viện không có người, xung quanh hết sức yên tĩnh. Ánh mắt Trương Hoán quét sang hai bên, lách mình tiến vào trong viện, lập tức trốn vào phòng để đồ lặt vặt.

Màn đêm dần dần buông xuống, nam đinh của các phủ lục tục quay về trong phủ của mình, Trương phủ trở nên náo nhiệt hẳn. Lúc này, trong viện vọng lại tiếng nói của Trương Huyên, lập tức lại vang lên tiếng cười nũng nịu của một nữ nhân trẻ tuổi.

Ánh mắt Trương Hoán xuyên qua một ô cửa sổ, chỉ thấy mấy người đứng trong viện. Người đứng chính giữa hơi ngà ngà say chính là Trương Huyên, bên cạnh hắn là một phu nhân ăn mặc cung trang trẻ tuổi. Cô đứng ở chỗ tối, tuy không nhìn rõ dung nhan, nhưng từ cách ăn mặc có lẽ là chính thê của Trương Huyên. Cô ta là cháu gái chi chính của họ Vương ở Sơn Nam, cũng là biểu muội của Trương Huyên.

Nhưng Trương Hoán lại không chú ý tới cô, y lưu ý tới hai người khác. Đầu tiên là một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, mặc một chiếc váy vải mỏng gần như trong suốt, mặt xoa son phấn, mặt mày như vẽ. Cô ta là Hoa nhị nương, tiểu thiếp yêu thích nhất của Trương Huyên, tiếng cười ỏn ẻn vừa rồi là của cô ta.

Mà người còn lại là tên đầy tớ xấu xa Trương Nhị Lưu trưa nay đã nhục mạ mình. Hắn là thư đồng thân cận của Trương Huyên, cũng sống ở phòng ngoài trong tòa viện này. Lúc này hắn đứng sau lưng Trương Huyên, khom người với vẻ mặt tươi cười, đôi mắt gian giảo thi thoảng liếc trộm Hoa nhị nương. Mắt Trương Hoán từ từ híp lại, đoạn cười lạnh, thân thể giấu vào trong bóng tối.

Trời đêm khuya khoắt dần, trong phủ bắt đầu yên ắng. Vì Trương Nhược Hạo có mặt ở phủ, quy củ cũng nghiêm khắc hơn mấy phần so với bình thường, con cháu Trương gia không dám làm ẩu, từ rất sớm đã rửa chân lên giường, dần dần chìm vào giấc mộng.

Khoảng canh bốn, chính là lúc mọi người ngủ say nhất, một bóng đen lặng lẽ xuất hiện dưới cửa sổ phòng Trương Nhị Lưu. Y dùng một que sắt nhỏ cậy nhẹ cửa sổ mở ra một kẽ hở, Trương Hoán tung người nhảy vào.

Trong phòng rất tối và yên tĩnh, nhưng thị lực của y sớm đã quen với bóng đêm, liếc mắt là thấy Trương Nhị Lưu đang ngủ say trên giường, còn nở nụ cười bỉ ổi trên mặt, không biết đang mơ giấc mộng đẹp chốn Đào Nguyên nào.

Trương Hoán nhìn đăm đăm hai hàng râu đáng ghét ấy, y cười lạnh, không đợi hắn tỉnh lại, đã đánh một chưởng lên vành tai hắn. Trương Nhị Lưu rên hự đau đớn, rồi ngất đi.

Trương Hoán cong lưng vác hắn lên vai, lập tức đi giầy lên cho hắn, lại ra ngoài từ cửa sổ, chạy nhanh men theo chân tường, rồi nhanh nhẹn leo qua một bức tường hoa, tiến vào sau viện.

Trương Huyên chưa đạt được công danh, theo tộc quy hắn chỉ có một thê một thiếp. Nhà giữa đương nhiên là nơi ở của Trương Huyên và vợ hắn, mà nhà sát bên thì là nơi ở của tiểu thiếp Hoa nhị nương, liếc qua là thấy ngay.

Trương Hoán vác Trương Nhị Lưu xuyên qua một mảnh rừng trúc, đến trước cửa sổ của nhà sát bên, dùng ngón tay chấm một chút nước bọt chọc thủng lỗ trên lớp giấy cửa sổ, lặng lẽ nhìn vào bên trong. Nơi này là phòng ngoài, bố trí giản đơn, một a hoàn ngủ trên mặt đất. Trương Hoán lại đi mấy bước về phía sau, đến dưới một cửa sổ khác, lại chọc thủng một lỗ, rèm cửa chưa được kéo hết, một mùi hương thoang thoảng ùa vào mũi. Trong phòng bày biện tinh tế lịch sự, từ trong một chiếc đỉnh đồng lung linh khi mờ khi tỏ ở góc phòng đang có một luồng khói xanh bảng lảng bốc lên.

Trương Hoán thầm kêu may mắn, chỉ có một nữ nhân ngủ trên giường, Trương Huyên không qua đêm ở đây, tin rằng tiếng cười nhõng nhẽo vừa nãy của ả đã làm vợ cả họ Vương không vui.

Chuyện không thể chậm trễ, Trương Hoán cởi hai lần là lột xong quần áo của Trương Nhị Lưu, ném tới dưới cửa sổ, đoạn tung người, vác hắn nhảy vào trong phòng…

Hoa nhị nương bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc từ trong mộng, ả phát hiện một thân thể trần như nhộng gầy nhom đang đè lên người mình, mà mình không ngờ cũng trần truồng. Ả sợ đến nỗi thét lên lanh lảnh điên cuồng, đẩy Trương Nhị Lưu lăn ra ngoài. Đoạn ả vụt túm váy áo đã bị xé tả tơi lên, che đậy bộ ngực trắng nõn mềm mịn, rồi ra sức gào khóc đến khản giọng.

Ven sông, Trương Hoán hít một hơi thật sâu, tung người nhảy vào sông. “Ùm”, nước sông ngập đỉnh đầu y, lập tức ngăn cách tiếng rống giận dữ loáng thoáng vọng lại từ xa ở bên ngoài một thế giới tối tăm.

Cửa viện nhẹ mở ra một khe hở, ánh mắt phức tạp của Á thúc nhìn về Trương Hoán vừa quay về. Lão khẽ lắc đầu.

Chú thích:

(1): Đời Đường, đàn tỳ bà được coi là nhạc cụ chính, các đại khúc đương thời thường được bắt đầu bằng tỳ bà. Tên chương mang ý là mở đầu một khúc nhạc bất hủ.

Danh Môn

Tác giả: Cao Nguyệt


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận