Hôm nay là ngày đầu tiên Hạ Minh Lam đi làm. Cha nàng đáp ứng cho nàng làm một nhân viên văn phòng bình thường. Hơn nữa từ nay nàng sống theo kiểu công sở. Tức là ăn uống đi lại như người bình thường. Nàng cũng không muốn thân thế bại lộ.
Dậy từ sớm chuẩn bị. Nàng mặc áo sơ mi trắng mỏng. Cổ áo chữ V sâu vừa đủ lộ ra cái cổ trắng ngần kết hợp với cái quần tây túi phồng. Quần tây ngắn ôm sát đôi chân thon dài còn lộ ra mắt cá chân tinh xảo. Đi thêm đôi cao gót bảy phân màu đen. Tóc xoăn xõa ra cộng với trang điểm nhẹ. Trông nàng vừa nghiêm túc vừa phóng khoáng thoải mái. Chuẩn bị dốc hết tinh thần cho ngày đi làm đầu tiên.
Hạ Minh Thiên cùng Giang Lợi Tô ngồi trên bàn ăn nhìn con gái không khỏi ngạc nhiên. Con bé thật sự xinh đẹp. Hai người nhìn nhau cười tỏ vẻ tự hào. Giang Lợi Tô bắt đầu châm chọc bảo bối: “Ây yoo! Nhìn không ra nha. Ta còn tưởng tiểu quỷ ôm gấu kuma nhõng nhẽo đi làm chứ. Sao chớp mắt thành mỹ nữ rồi a~”.
Hạ Minh Lam nhìn mẹ mình lắc đầu. Suốt ngày cứ xem nàng là con nít gọi tiểu quỷ. Bất quá từ nay tới công ty xây dựng hình tượng mới mới được. Ở nhà bị mẹ xem như đứa con nít thật không ngẩng đầu nổi mà.
“Ba à. Con tự đi làm là được rồi, có người đưa đón con thấy không thích hợp cho lắm”.
“Được thôi. Tùy ý con đi” Hạ Minh Thiên cũng muốn xem nhóc này làm được gì. Tùy nó vậy.
******
Đứng ở trạm chờ xe buýt tâm trạng vui vẻ. Thường ngày xe đưa đón đều là xe hạng nhất. Lúc ở Úc tuy không chịu để tài xế đưa đón nhưng nàng cũng chưa từng phải đi xe công cộng bất quá tự lái chiếc Audi mui trần đỏ chót đi học. Lần này khó khăn lắm mới được thả tự do sống cuộc sống người bình thường mà nàng hằng ao ước. Cuộc sống của nàng tuy giàu có xa xỉ nhưng nàng chưa từng trải qua cái gọi là trải nghiệm hay khó khăn cha nàng luôn bảo vệ nâng niu nàng thật sự cảm thấy rất nhàm chán. Nhưng giờ tự do rồi. Đang phấn khởi suy nghĩ thì xe buýt tới. Thấy mọi người lên xe nàng cũng đi theo. Nhưng vừa tới cửa thì bị giữ lại
“Này cô gái. Cháu mua vé đã” bác tài xế nhẹ nhàng nhắc nhở.
Hạ Minh Lam nhíu mày. Lấy bóp móc ra tờ 100 NDT. Bác tài xế mở to mắt nhìn chằm chằm cô gái.
“Đại tiểu thư này. 100 NDT cô đi xe buýt lên sao hỏa hay sao. 10 đồng thôi”
Mọi người trên xe nhìn Minh Lam dò xét. Vì cô rất xinh đẹp nên thu hút không ít người. Nhiều người nhìn cô khẽ nhịn cười. Trong lòng ai oán “Lần đầu người ta đi xe buýt mà. 100 NDT là tiền nhỏ nhất trong ví ta rồi” nhưng nàng chỉ thầm oán trong lòng thôi. Quay sang bác tài xế thì thầm “Chú ơi. Cháu chỉ có duy nhất một tờ này thôi. Chú lấy nhé. Khi nào có 10 đồng cháu sẽ trả chú sau” nói rồi đi xuống phía dưới ngồi xuống. Đầu bác tài xế có chút âm u. Cái logic gì đây. 100 đồng và 10 đồng… rối quá.
Ngồi yên vị trên ghế. Hạ Minh Lam bắt đầu nhìn ngắm xung quanh. Lúc nhìn ra cửa mới phát hiện nàng ngồi kế một đại mỹ nữ a. Nhìn người phụ nữ ngồi cạnh cửa sổ chăm chú đọc gì đó nàng không khỏi cảm thán. Làn da trắng, trên người là một bộ thân công sở trang nghiêm. Cả người toát ra vẻ quý phái lạnh lùng. Ngũ quan tinh xảo cùng phong thái sang trọng làm Minh Lam không muốn dời mắt. Nàng nhìn chằm chằm người này.
Phát giác có người nhìn mình, Hàn Tâm Kỳ ngẩng đầu lên, vẻ mặt mệt mõi nhìn Hạ Minh Lam.
Nhìn trộm bị bắt quả tang Minh Lam xấu hổ vội dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, mặt không tự giác đỏ lên có chút ngượng ngùng “Mỹ nữ nhìn trực diện đẹp hơn a~” tim đập rộn ràng, nàng chỉ nghĩ chứ không nói ra.
Hôm qua đi tiệc rượu cho công ty về muộn chưa kịp ngủ thì đứa em Hàn Tâm Tâm của mình phát sốt, Hàn Tâm Kỳ phải thức cả đêm chăm sóc em gái, đến sáng đi làm thì xe lại không nổ máy nên cô phải lê thân xác mệt mỏi đón xe buýt. Lên xe cô mang tâm trạng vô cùng uể oải đọc tài liệu. 8h có cuộc họp nên không thể nào có thời gian nghỉ ngơi. Nào ngờ phát hiện có người nhìn mình, ngẩng đầu lên thì thấy cô gái xinh đẹp trước mắt. Thoáng qua cảm giác rung động. Không hiểu vì sao mới gặp qua cô gái này có cảm giác thân quen tới vậy. Đã từng gặp sao? Hàn Tâm Kỳ hơi ngẩn ngơ nhưng nhanh chóng dời tầm mắt trở về đống tài liệu khô khan trên đùi. Là nàng nghĩ quá nhiều.
Xe bỗng nhiên lắc lư mạnh làm tất cả mọi người nghiêng về một phía. Hạ Minh Lam cũng không ngoại lệ, cô bị ngã nhào về hướng cửa sổ. Xe ổn định lại bác tài xế xin lỗi vì vội né chú chó chắn ngang đường nên đánh lái gấp, hỏi thăm sơ qua mọi người. Mọi người bị một phen choáng váng. Lúc này Hạ Minh Lam bị ngã nhào bỗng cảm giác tay mình đặt lên cái gì đó mềm mại, khoang mũi tràn ngập mùi trà xanh thơm ngát. Nàng nhất thời thấy thoải mái. Nhưng chưa bao lâu thì cánh tay bổng cảm thấy đau. Nàng vội ngồi thẳng dậy nhìn tay mình đang bị một bàn tay trắng trẻo xiết chặt.
Chết rồi. Phải chăng cảm giác mềm mại vừa rồi là từ…. cái vòng một cupC của mỹ nữ ngồi bên cạnh ư? Vừa rồi không phải nàng còn xoa xoa cảm nhận độ mềm hay sao? Thôi chết rồi chắc là đầu bị đập nên dập não đây mà. Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng kia nàng có phần sợ hãi vội vàng trấn tỉnh.
“Xin lỗi. Tôi không cố ý”
Không cố ý. Rõ ràng khuôn mặt kia vừa rồi rất hưởng thụ mà. Còn xoa xoa tận hưởng. Nhưng không muốn làm lớn chuyện cũng không thích nói chuyện cùng người lạ nên Hàn Tâm Kỳ thả tay ra không nhìn tới người kia. Dù gì cũng là một cô gái chắc không phải vì cố tình thật.
“Xinh đẹp mà khó chịu. Người ta lỡ chạm thôi. Có cần trưng bộ mặt lạnh như băng nam cực ra dọa người như vậy không?” Miệng lẩm bẩm nhưng đủ cho Hàn Tâm Kỳ nghe thấy. Khẽ nhíu mày. Hứ! Đậu hũ của cô ta cần ăn chắc.
– ——-‐————–‐———–
Cupple chính gặp nhau rồi nha. Đây là hình tượng Hàn Tâm Kỳ đây.