– “Hàn tổng, phía bên kia An tiểu thư thông báo mọi thứ đã chuẩn bị ổn thõa, chúng ta có thể tiến hành theo đúng kế hoạch.”
– “Tốt lắm, thu xếp một chút, tôi muốn người đó biết chúng ta đã trở về”. Xoa xoa huyệt thái dương, Hàn Tâm Kỳ đóng tập xài liệu, gương mặt có chút tiều tụy mệt mỏi.
Ayeda nhìn gương mặt đẹp không góc chết kia có chút tiếc nuối, Ayeda là sinh viên ưu tú từ học viện tài chính Mỹ, bao nhiêu công ty muốn nàng về làm việc nhưng nàng lại đi đầu quân cho công ty mới khởi nghiệp của Hàn Tâm Kỳ. Ayeda có lẽ bị sự cô đơn lãnh đạm của Hàn Tâm Kỳ thu hút nên mới đi theo làm thư ký cho một vị tổng tài mới lập nghiệp ở nơi đất khách quê người như vậy. Hai năm ở cạnh, Ayeda cũng biết rõ tính hướng, tâm tư của Hàn Tâm Kỳ, dù đã cố gắng nhưng Hàn Tâm Kỳ như tạo ra một bức tường với tất cả mọi người xung quanh, Ayeda dù yêu thích nhưng đối với Hàn Tâm Kỳ chỉ có thể tiếc nuối.
Lúc này Hàn Tâm Kỳ nhìn ra cửa sổ, đôi mắt ưu tư vô hồn nhìn về phía xa các tòa nhà. Lòng nàng có chút mong chờ, hai năm khổ cực muốn tự tay gầy dựng sự nghiệp để không còn vướng mắt hay phụ thuộc bất kỳ ai. Muốn mạnh mẽ nắm lấy tay người mình yêu mà không phải suy nghĩ đắn đo cho dù vấp phải sự ngăn cản của nhà họ Hạ vì những gì cần phải trả Hàn Tâm Kỳ cũng đã trả đủ rồi.
Hàn Tâm Kỳ nhìn chiếc móc khóa đã cũ trên điện thoại, nó đã lâu không còn sáng nữa vì một nửa của nó cách xa đã hơn hai năm rồi. Hàn Tâm Kỳ nội tâm cũng không đủ tự tin, nàng không biết Hạ Minh Lam khi gặp lại có tha thứ cho nàng không, có còn yêu nàng như xưa không. Nhưng Hàn Tâm Kỳ vẫn luôn theo dõi tin tức, biết Hạ Minh Lam vẫn còn độc thân như vậy thôi cũng đủ cho nàng hy vọng. Cuối cùng cũng chờ được ngày trở về.
– —————————–
Tại An thị…
– “Chúc mừng An tiểu thư sắp trở thành cổ đông lớn nhất tập đoàn, bát cơm sau này của anh phải nhờ vào em rồi”. An Tuấn Dực cười đùa nhìn vào An Hòa, người sắp trở thành chủ tịch mới của An Thị.
– “Cảm ơn lời chúc của anh, em cũng hiểu rõ nếu anh không rút lui em cũng không thắng anh được, trong cuộc tranh đấu này tại sao anh lại để em thắng?” An Hòa mặc dù hai năm qua cố gắng kiểm soát nhưng thế lực của An Tuấn Dực quá lớn nàng hoàn toàn không thể làm gì được, chỉ là không hiểu tại sao An Tuấn Dực lại nhường thế cục cho nàng, để nàng trở thành người đứng đầu An gia.
– “Hy vọng cô ấy có thể trở về”. An Tuấn Dực nói xong mỉm cười rồi bỏ đi.
– “Anh đừng nghĩ có thể lần nữa sắp đặt cuộc đời Hàn Tâm Kỳ, để cậu ấy tự chọn lựa đi”. An Hòa sợ anh mình lại muốn phá hoại hạnh phúc của Hàn Tâm Kỳ một lần nữa.
– “Mọi việc anh làm tất cả đều vì Hàn Tâm Kỳ nhưng em cũng thấy rồi đó, cô ấy không chọn anh. An gia cũng không giúp anh có được tình yêu của Tâm Kỳ, vậy thì An gia cho em”.
Tựa lưng vào ghế An Hòa thở dài. “An gia cũng không làm em có được tình yêu của ai đó….”
Hai năm qua Dương Di vẫn luôn bên cạnh An Hòa nhưng mà như một cái xác không hồn, Dương Di vẫn vui vẻ với mọi người, vẫn tham gia vào các cuộc vui nhưng khi đối mặt với An Hòa Dương Di như một con người khác, lạnh nhạt vô cảm. Sống trong một căn nhà, ngủ chung một căn phòng nhưng cảm giác hai người như đến từ hai thế giới khác nhau vậy. An Hòa có quyền lực địa vị, nhưng không biết từ lúc nào tiểu thư trăng hoa ăn chơi An Hòa không còn vui chơi nữa, không có tâm tư đi tìm người khác dù chỉ là giải trí qua đường. Từ công ty về nhà từ nhà đến công ty, mỗi ngày An Hòa ở nhà chờ Dương Di trở về, dù có lạnh nhạt nhưng chỉ cần nhìn thấy Dương Di còn ở cạnh An Hòa cũng đã hạnh phúc rồi.
Nhắc tới Dương Di An Hòa cũng đã tính toán một chút, hôm nay cố tình làm rơi tập tư liệu về công ty của Hàn Tâm Kỳ ở nhà. An Hòa tin chắc tính toán của mình là đúng.
Quả không sai, Dương Di sau khi thấy hồ sơ một công ty mới, thông tin giám đốc điều hành “Hàn Tâm Kỳ” liền không chờ đợi báo ngay cho người bạn tốt Hạ Minh Lam của mình.
Ở bên kia Hạ Minh Lam nhìn thấy ảnh chụp hồ sơ mà Dương Di gửi, chân mày nhíu chặt. Cái tên nàng luôn trách nhớ tới suốt hai năm qua nằm chễm chệ trên sấp tài liệu kia như chọc vào mắt nàng. Đôi mắt có chút cay, cảm giác uất ức dâng trào. Dù đã là chủ tịch Thiên Kỳ, ngày ngày vùi đầu vào công việc, trưởng thành hơn nhiều so với trước kia nhưng Hạ Minh Lam khi thấy cái tên Hàn Tâm Kỳ thì vẫn là Hạ Minh Lam năm xưa, vẫn đầy cảm xúc rung động khi nhớ tới, bây giờ cảm xúc ấy vừa yêu vừa hận. Hạ Minh Lam thật sự muốn tìm Hàn Tâm Kỳ hỏi cho ra lẽ. Tại sao lại bỏ đi…
Gọi cho thư ký, Hàn Tâm Kỳ bình ổn cảm xúc bản thân ra lệnh. “Điều tra công ty Vạn Kỳ đăng ký kinh doanh tại Mỹ cùng toàn bộ thông tin người sáng lập gửi cho tôi, chậm nhất là cuối ngày hôm nay tôi muốn có đầy đủ thông tin”
Cuối ngày hôm nay không phải chỉ còn 3 tiếng hay sao, Hạ Minh Lam này thật là quá đáng Vương Khiết thầm oán trong lòng, loli buôn dưa lê ngày nào bây giờ đã trở thành thư ký thân cận của chủ tịch, mà Hạ Minh Lam không còn là thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ như xưa mà đã trở thành thiếu nữ ác ma cuồng công việc, cuồng liếc mắt, cuồng vắt kiệt sức người. Chủ tịch đáng căm giận Hạ Minh Lam. Nhìn bức ảnh Hạ Minh Lam gửi bảo nàng điều tra Vương Khiết đôi mắt sáng rực, nàng cũng hiểu ra vấn đề, bắt đầu mơ tưởng một tương lai gương vỡ lại lành hệt trong nhiều nhiều tiểu thuyết mà nàng từng đọc. Động lực trả deadline cho chủ tịch đã có, Vương Khiết như được tiếp thêm 200% công lực, tận lực vì con đường tình duyên của lão bản mình mà đi tìm thông tin của công ty Hàn Tâm Kỳ….