Vì cưới di thái thái không có quy củ nhất định, huống hồ Mạc Lâm vốn ở ngay trong phủ nên khỏi cần đón dâu. Mạc Lâm đội khăn cô dâu ngồi trên một chiếc kiệu nhỏ đi qua cửa hông sân chính.
Di thái thái vào cửa không cần bái đường, chỉ đi ngang qua sân khấu mà thôi.
Mạc Lâm được Trương Văn Dã nắm tay dẫn tới phía trước, đi xuyên qua đám người. Y có chút hoảng hốt, đến lúc này mới ý thức được mình đã thành thân, mặc dù chỉ là di thái thái. Đây là điều y chưa từng mơ tưởng nên nhất thời trong lòng dâng lên một nỗi xúc động.
Mạc Lâm nghe Trương Văn Dã hàn huyên với khách khứa, y không biết mình phải làm gì nên khẩn trương níu chặt tay áo lão gia.
“Cô nương có thể khiến Trương lão gia cưới vào cửa làm di thái thái chắc đẹp lắm……” Một đôi giày da dừng trước mặt, qua lớp khăn cô dâu Mạc Lâm lờ mờ trông thấy một gã đàn ông to béo, y lẳng lặng cúi đầu chờ lão gia ứng phó.
Ai ngờ người này tóm lấy một góc khăn cô dâu định vén lên.
Mạc Lâm hoảng sợ lui lại, Trương Văn Dã một tay dìu y còn tay kia chụp lấy cổ tay gã đàn ông, tuy vẫn cười nhưng giọng nói không còn khách khí: “Ông chủ Đông làm gì vậy?”
Gã đàn ông bị túm tay chẳng những không giận mà còn cười nói: “Tò mò muốn thấy dung nhan người đẹp ấy mà.”
Có gã sai vặt chạy tới thì thầm gì đó vào tai hắn, có lẽ nói không được tự tiện vén khăn cô dâu nên hắn áy náy chắp tay nói: “Xin lỗi ông chủ Trương, tôi mới về nước nên không rành lễ nghĩa lắm, mong ông chủ Trương đừng trách.”
Trương Văn Dã ôm vai Mạc Lâm cười giả lả rồi dẫn người đi. Còn chưa đi mấy bước thì tiểu phu nhân bên cạnh kêu khẽ một tiếng.
Trương Văn Dã cúi đầu hỏi y: “Sao thế?”
” …… Không có gì, lão gia.”
Mạc Lâm đi nhanh tới phía trước như muốn né tránh gì đó.
Lúc đi ngang qua gã đàn ông to béo kia, y cảm nhận rõ ràng mông mình bị bóp một cái khiến y sởn tóc gáy, vội vàng xích lại gần lão gia.
Các khách khứa đang uống rượu, Trương Văn Dã gọi người đưa di thái thái vào phòng rồi ra ngoài mời rượu. Mạc Lâm căng thẳng đã lâu thở phào nhẹ nhõm, đang định lui ra thì nghe ngoài cổng có tiếng ồn ào.
“Gì thế gì thế?”
“Hình như là một tên ăn mày……”
“Ngay cả tên ăn mày cũng tới góp vui, Trương lão gia mở tiệc lớn thật!”
Mạc Lâm được hỉ bà dìu đi hai bước, tiếng bàn tán sau lưng đột ngột thay đổi.
“Tên ăn mày kia là cha Trương lão gia thật à?”
“Cái gì, chẳng phải cha Trương lão gia qua đời từ lâu rồi sao?”
“Ồ! Tên ăn mày kia kéo Trương lão gia kìa! Ông ta muốn làm gì chứ?”
Mạc Lâm quay đầu muốn nhấc khăn cô dâu lên xem có chuyện gì nhưng bị hỉ bà bên cạnh ngăn lại: “Ôi! Khăn cô dâu này phải do lão gia vén lên mới được, ngài đừng động tay vào!”
Y đành phải thả tay xuống, sau đó được đưa vào một căn phòng. Đây là phòng mới do Trương Văn Dã sắp xếp, xem như phòng ngủ của di thái thái sau này, y đội khăn cô dâu ngồi trên giường túm chặt váy, tim đập như nổi trống.
Hỉ bà chuẩn bị xong mọi thứ trong phòng liền đi ra, trong phòng chỉ còn lại mình Mạc Lâm. Y hơi đói nhưng hỉ bà chẳng cho y ăn gì cả, nói là khi động phòng chú rể không ngửi thấy mùi đồ ăn trong miệng sẽ càng tập trung hơn. Mạc Lâm nghe xong hết sức thẹn thùng, ấp úng nửa ngày không lên tiếng nữa.
Cũng chẳng biết ngồi bao lâu, cả ngày vừa đói vừa mệt, Mạc Lâm nhịn không được nhắm mắt ngủ gật.
Mãi đến đêm khuya, ngoài phòng côn trùng kêu rả rích, tiếng khách khứa huyên náo cũng dần tan đi. Cửa phòng bị đá văng làm Mạc Lâm giật bắn người, sau đó ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Nam nhân say khướt đóng cửa lại rồi đi tới chỗ y.