Đèn Cũ Bến Mới

Chương 24: Chương 24



Tháng 11, trời tối sớm, bên ngoài cửa sổ bằng kính là một màn đêm với nhiều ánh sáng, không trăng không sao, cũng không có mây, chỉ có những ngọn đèn kề liền nhau.

Nơi dùng bữa là một tiệm thịt nướng do Tân Uyển chọn.

Thông qua cửa sổ trên tầng hai, có thể thấy được những nhân viên mới vừa tan việc ở bên đường, ngoài ra còn có xe bán bong bóng và quầy trang sức.
Tống Hành đang chọn món trên IPad, anh không hỏi ý kiến của Tân Uyển.
Tiệm này rất đông khách, đông nghìn nghịt, cảm giác bức bối, ngộp thở, Tân Uyển đổ rất nhiều mồ hôi, tóc hai bên thái dương đã ướt đẫm, cậu nghe Tống Hành nói: “Cởi áo khoác ra đi.”
Tới bây giờ Tân Uyển mới nhận ra, cậu tự chửi mình đần, chuyện này mà cũng quên.
Áo tay dài màu trắng cậu mặc bên trong hơi nhăn, lúc cởi áo khoác, ống tay áo bên trái bị vướng, một hồi sau cậu mới cởi ra được, bấy giờ Tân Uyển mới cảm thấy như vừa được giải thoát, cậu vắt áo đồng phục lên ghế.
Tống Hành nói: “Không cần phải đeo đồng hồ suốt như vậy, tan học rồi cứ việc tháo ra.”
“Em đeo quen rồi ạ.” Tống Hành nhìn đồng hồ Casio trên cổ tay, cái đồng hồ này Tống Hành đã tặng cậu khi tựu trường, Tân Uyển xem nó như một thứ đồ không thể tháo xuống, chỉ có khi tắm cậu mới bỏ ra, cậu giấu đôi tay thiếu tự nhiên xuống dưới gầm bàn, “Vì nếu cởi ra thì em cảm thấy thiếu thiếu, nên em không cởi.”
Món ăn đã gọi và thịt được bưng lên, hầu hết đều món mà Tân Uyển thích, cậu gắp một miếng thịt lên.

Màu đỏ trên tai dần nhạt đi, sự chú ý của Tân Uyển đổ dồn lên thịt, miếng thịt nướng mỡ hành cho đến khi viền bên ngoài hơi cháy, khi đó cậu lật một mặt khác lên.
Tống Hành không có hứng thú với mấy loại đồ ăn đầy dầu mỡ, khi còn nhỏ anh cũng từng lén lút ăn để rồi mắc bệnh dạ dày, vì vậy anh phải tự lừa gạt rằng bản thân mình không thích ăn, lâu dần trở nên không thích ăn thật, anh chỉ gắp một miếng thịt nhỏ, nhai rất chậm.
Còn Tân Uyển thì ăn rất hăng hái, hệt như một cậu nhóc hiếu kỳ.
“Đây là lần đầu tiên em ăn ở tiệm thịt nướng đó, trước giờ em chưa từng tới đây.”, Cậu cắn miếng thịt nướng được kẹp chung với rau diếp cá, mỡ dính lên khóe miệng, lúng búng nói, “Bà nội của em cũng chưa từng dẫn em đi, nhưng bà từng dẫn em đến KFC một lần rồi.”
Tống Hành hỏi: “Bà nội cậu thường cho cậu ăn gì?”
“Bà em biết làm bánh kếp hành nè, bánh trôi đậu đỏ nè, còn có bánh nếp ống tre nữa nè, nhưng mà bình thường bà nội hay nấu cháo nhất, cháo rất nhừ, cho em ăn hàng ngày luôn.” Mắt Tân Uyển khi nói tới chuyện này rất sáng, thuộc như lòng bàn tay, “Bà nội em làm bánh mì kẹp Thiểm Tây ngon lắm luôn đó, sau này anh tới nhà em thì nhớ thử nha! Ăn ngon hơn bên ngoài bán nhiều.”
Tống Hành không biết phải đáp lại như thế nào: “Khi nào có dịp.”

Bữa ăn này dù không nói chuyện nhiều, bầu không khí cũng không bối rối, nhưng Tân Uyển cảm thấy rất tốt, cậu luôn nghi ngờ trên người Tống Hành gắn một cái lõi từ tính có thể kéo cậu lại gần, sau khi đến một khoảng cách nhất định thì ngừng lại, thậm chí ở bên cạnh nhau với khoảng cách này khá thoải mái.
Sau khi ăn xong, chủ quán còn tặng thêm một ly nước ép mận chua, Tống Hành không uống.

Tân Uyển khuấy ly nước cho đá tan gần hết rồi mới đưa lên miệng uống, khoan khoái mở mắt ra, đi theo sau lưng Tống Hành rời khỏi tiệm thịt nướng.
Người đi đường vội vã, xe cộ chạy dọc chạy xuôi lướt qua bọn họ, những con ma-nơ-canh trong các cửa hàng được bao phủ bởi ánh sáng.
Tân Uyển cầm ly nước ép mận chua bị đám đông chen lấn, do đó cậu không thể không kéo vạt áo của Tống Hành để tránh bị lạc mất.

Tống Hành cao hơn cậu rất nhiều, đợi tới khi người trên đường đã bớt đông hơn, Tân Uyển mới nói: “Em chướng bụng quá.” Cậu sờ bụng, “Hơi phình lên rồi.”
“Do cậu ăn nhiều quá đấy.” Tống Hành nói.
“Vì em muốn cao thêm mà.” Tân Uyển hỏi, “Sao em lại không cao thêm được chút nào hết vậy?”
“Hửm?” Tống Hành không nghe rõ.
“Em nói là…” Tân Uyển nói lớn, “Em tới thời kỳ dậy thì rồi mà sao không cao được!?”
Lần này Tống Hành đã nghe rõ, cúi đầu cười một tiếng, duỗi tay đặt lên đỉnh đầu cậu rồi đo với mình, chỉ đến cằm của anh, “Cao hơn trước kia rồi.”
Tân Uyển phải thừa nhận rằng, cậu thích Tống Hành chạm vào cậu, chỉ đụng đầu thôi mà đã khiến cho cậu thấy vui rồi, giống như khi anh xoa bụng cậu lúc còn ở bệnh viện, giống như cái ôm lúc sáng sớm, đều là cảm giác rất thoải mái, cậu không để ý tới cách dùng từ của Tống Hành, cười rạng rỡ, “Sau này em sẽ cao hơn nữa cho coi!”
Cậu hỏi tiếp: “Anh ơi, sao anh lại hút thuốc?”
“Thói quen.” Tống Hành đút hai tay vào túi áo khoác, “Giống như cậu đeo đồng hồ vậy, không bỏ được.”
“Em thử hút một chút được không anh?”
“Cậu mới lớn bao nhiêu chứ?” Tống Hành cười một tiếng.
“Anh bắt đầu hút thuốc từ khi nào vậy?”
Sau câu hỏi này là một khoảng lặng dài, một lát sau Tống Hành mới nói: “Đầu 20 thôi.”
Tân Uyển nhân cơ hội đáp lại: “Anh, vậy bây giờ lớn bao nhiêu?”

“Cái gì lớn?” Tống Hành hỏi theo bản năng, bỗng chốc khựng lại, tai đỏ bừng, cúi đầu ho khan, “Tuổi hả? 23.”
Tân Uyển siết chặt bao nilon đựng ly nước mận, cố gắng vùi đầu, không để khuôn mặt đỏ ửng của mình bị lộ ra dưới ánh đèn, “Hửm, trẻ thật.”
Sau khi uống xong nước mận ép trên đường đi thì mới đến tiệm cắt tóc.

Tóc của Tân Uyển mọc rất chậm nên lâu lâu mới đến tiệm một lần, lúc gội đầu xong và quấn khăn lên, từ trong gương, cậu nhìn thấy Tống Hành đang cúi đầu nhìn cuốn Triết Học Nghệ Thuật — anh vẫn luôn cầm nó giùm cậu.
Tân Uyển len lén quan sát, có một cảm giác vui vẻ bí ẩn.
Lần nào cắt tóc xong cũng thấy lạnh, tai lạnh, cổ cũng lạnh, gió thổi qua một cái là rụt cổ liền.

Tân Uyển đi theo sau lưng Tống Hành, nghĩ, nếu có thể ở cùng với Tống Hành thường xuyên thì tốt biết mấy.
Không cần làm gì cả, chỉ cần đi bộ trên đường, băng qua cầu, đi dưới ánh đèn đường rồi cùng nhau về nhà.
Nhưng Sấu Nguyệt Lý chỉ cúp điện hôm đó mà thôi, Tân Uyển không có cách nào đòi hỏi Tống Hành dẫn cậu đi ăn cơm thêm lần nào nữa, hơn nữa gần đây anh rất bận bịu, tới 8-9 giờ tối mới về đến nhà.
Tiết cuối của thứ Sáu là môn Thể dục, Tân Uyển cúp học, trước khi đi còn đánh mắt với pyx, dùng khẩu hình nói “Bái bai” với cậu.

Bãi giữ xe của Lục Trung nằm ở phía Tây, kế bên chiếc xe đạp thứ ba có một cái lỗ, Tân Uyển chui qua nó để đi ra ngoài, bụi bẩn bẩm lên đồng phục học sinh màu trắng của cậu.
Trong siêu thị rất đông người, mấy đứa trẻ con thì ồn ào đòi đồ chơi, vợ chồng vì mấy bó rau cần mà cãi nhau, Tân Uyển rất hiếm khi ra ngoài mua đồ ăn, bây giờ đứng trước cảnh tượng náo nhiệt như thế này khiến cậu có chút hoang mang, tay đẩy xe đi nhưng không biết nên mua cái gì.
—Hôm trước cậu đã thương lượng với dì giúp việc rằng tối thứ Sáu này bà không cần phải đến nấu cơm.

Dì giúp việc cứ đúng sáu giờ tối là bắt tay vô bếp, tới khi Tống Hành trở về thì thức ăn đã nguội hết, cho dù mùi vị không thay đổi nhưng cũng không tốt.
Vậy thì sao cậu không thử nấu một hôm?
Ban đầu cậu tràn đầy tự tin, nhưng tới khi mua nguyên liệu thì đã giảm đi hết một nửa, đã vậy còn rất nặng.


Tân Uyển xách hai túi rau cải, trái cây các thứ lên tầng 16, lúc buông xuống được thì nhẹ nhõm vô cùng.

Khoai tây, cà chua, rau chân vịt, cà tím được bày trên bàn trông giống hệt như một bữa tiệc đồ sống thịnh soạn.
Hồi trước điều kiện sống của Tân Uyển cũng không được tính là khá giả nhưng cậu rất ít khi xuống nhà bếp, đa số những chuyện vụn vặt đều do bà nội thầu tất.
Hôm nay đến lượt cậu ra tay, Tân Uyển cầm con dao làm bếp lên, nhìn chằm chằm củ khoai tây đã được rửa sạch, tròn vo, không tưởng tượng ra được phải làm sao mới cắt được thành sợi.
Không lẽ là cắt từ một bên?
Tân Uyển nuốt nước bọt, hạ nhát dao đầu tiên xuống, lúc này cậu hối hận tại sao mình không có móng tay, làm cho cậu không thể giữ chặt củ khoai tây được.

Vừa tính tiếp tục nhát dao thứ hai thì cậu chợt nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng.

Tân Uyển ngỡ ngàng quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của Tống Hành.
Anh mặc bộ vest màu xám khói, không cài lại kín đáo mà là phanh ra, để lộ áo sơ mi bên trong, có cảm giác lười biếng rất gợi cảm, khiến cho người khác không thể rời mắt.
“Dì không tới nấu cơm à?” Đóng cửa lại xong, Tống Hành khom người thay giày.
“Em kêu dì đừng tới.” Tân Uyển thốt lên, ánh mắt tránh né, “Em muốn làm cơm tối cho anh…”
Tống Hành lê đôi dép bông bước tới, cái loại từ tính hấp dẫn rất kỳ lạ ấy lại lần nữa có hiệu nghiệm, Tân Uyển vô thức siết chặt con dao trong tay, dáng vẻ khôi hài giống như kẻ xấu đang tính giết người vậy.

Tống Hành đứng cạnh cậu, nhìn lát khoai tây ở trên tấm thớt, có chút buồn cười: “Sao cậu lại nghĩ đến chuyện nấu cơm?”
“Vì anh về trễ quá.” Tân Uyển cảm giác như linh hồn mình đã bay ra khỏi thể xác, rồi đứng ở góc nhìn thứ ba nhìn thấy bản thân đang tự làm trò hề, “Em nấu cơm cũng chậm lắm, như vậy lúc anh về nhà thì đồ ăn vẫn còn nóng.”
Mắt Tống Hành giật giật, lẳng lặng nhìn cậu.
“Anh đi xem TV đi, hay là đọc văn kiện cũng được!” Tân Uyển quay lưng lại, đặt mũi dao lên củ khoai, run rẩy muốn rơi xuống, “Em sẽ làm xong sớm thôi, anh đừng vội.”
Tống Hành thấp giọng: “Để tôi.”
“Không cần!” Tân Uyển bỗng hơi lớn tiếng, giấu con dao về phía mình, trả lời rất nhanh, chột dạ nói: “Đ-Để em làm cho, chẳng qua cắt khoai tây hơi lâu chút thôi mà.”
Cuối cùng mũi dao cũng rơi xuống, khoai tây bị cắt ra hình dáng quái lạ, Tân Uyển có thể cảm nhận được Tống Hành đang nhìn cậu, dòng thời gian kéo rất dài, mỏng manh, kéo căng trong đầu Tân Uyển, bất cứ lúc nào cũng có thể bị đứt đoạn.


Tai của cậu nhất định đã rất đỏ, không cần sờ cũng cảm giác được nhiệt độ của nó.
Bỗng Tống Hành nhích người một cái, không đợi Tân Uyển phản ứng kịp thì trên mu bàn tay cậu bất chợt ấm áp.
“Không phải cắt như thế này.” Giọng nói cách tai cậu hai ba phân, hơi thở tràn vào bên trong, Tống Hành khẽ nắm lấy tay cậu, “Phải cắt thành một nửa trước đã.

Cắt giống như cậu rất dễ bị trượt dao.”
Tân Uyển nghe được sợi dây căng cứng trong đầu kia đã bị cắt đứt, không gây ra động tĩnh gì, chỉ có mỗi mình cậu biết.
Cậu gắt gao nhìn củ khoai tây đang nằm trên thớt, đã bị cắt làm đôi ra.

Tay cậu cứng ngắc, không thể điều khiển tốt, cắt hai nửa kia ra thì lưỡi dao bị chệch hướng, để lại bốn miếng hình thù kì dị.
“Tay đừng dùng sức nhiều quá.” Tống Hành hơi không biết phải làm sao, “Thả lỏng một chút.”
Tân Uyển từ từ thả lỏng, Tống Hành hướng dẫn cậu, dứt khoát cắt thành một lát mỏng, ánh sáng rực rỡ từ bên ngoài cửa sổ rọi lên những giọt nước đọng trên bề mặt khoai tây, “Tay đè lên đây, đổi dao cắt thành từng sợi, chưa quen thì cứ luyện từ từ.”
Tân Uyển cảm thấy có lẽ cả đời này cậu sẽ không thể nào quên được cái khoảnh khắc bây giờ, bên ngoài là hoàng hôn đang giao nhau với bóng đêm, đèn trong bếp sáng trưng, Tống Hành cách cậu rất gần, đến mức có thể ngửi được mùi nước hoa nam tính nhàn nhạt, giọng nói rất nhẹ, dạy cậu cắt khoai tây.
Có chút buồn cười.
Lúc cắt tới miếng thứ hai, Tân Uyển lựa chọn bỏ cuộc, âm thanh rất nhỏ: “Được rồi, anh làm đi, em cho Cầu Cầu ăn đây.”
Thoát khỏi vòng tay của anh, Tân Uyển tựa như vừa được tha trọng tội, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, cậu chạy một mạch tới phòng vệ sinh, thấy trên mặt của mình đã đỏ bừng.
Cậu không có cách nào để lừa dối mình.
Cầu Cầu nằm trong ổ chó, nó thấy cậu tới thì mừng rỡ sủa mấy tiếng, móng vuốt chủ động đẩy tô ăn lên trước, Tân Uyển không đổ thức ăn vào mà bế Cầu Cầu lên ôm vào trong lòng, mặt chôn trong bộ lông trắng muốt của nó, giọng nói rất nhỏ, rầu rĩ: “Sao bây giờ.”
Tim muốn nhảy ra ngoài rồi.
Phải làm sao đây?
———
Tân Uyển: Chết tui rồi (tiểu nhân nằm trên đất rơi lệ.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận