Điện Thoại Này Dùng Chung Nhé

Chương 10


Chắc hẳn phải hết sức thú vị khi làm việc ở một nơi như thế này. Mọi thứ ở tòa nhà nơi Sam làm việc đều mới lạ đối với tôi – từ cầu thang cuộn khổng lồ, tới cái thang máy đi lên vèo vèo, tấm thẻ có hình tôi, do một chiếc máy làm trong vòng ba giây. Khi có khách đến Trung tâm Vật lý Trị liệu First Fit, chúng tôi chỉ ghi tên họ vào trong một cuốn vở học trò.

Chúng tôi đi lên tầng mười sáu, dọc theo một hành lang trải thảm màu xanh lá cây, với những bức ảnh đen trắng chụp thành phố London trên tường, và những chiếc ghế hình thù bát nháo. Bên phải là phòng làm việc riêng biệt có cửa kính, còn bên trái là khu làm việc tập thể rộng lớn với những chiếc bàn nhiều màu. Mọi thứ ở đây đều rất hoành tráng. Có bình nước, giống như ở chỗ chúng tôi, nhưng cũng có cả máy pha cà phê Nespresso thực thụ, tủ lạnh Smeg và một đĩa hoa quả to đùng.

Thế này tôi phải nói chuyện với Ruby về điều kiện làm việc ở trung tâm vật lý trị liệu mới được.

“Sam!” Một người đàn ông khoác áo vải lanh màu xanh hải quân chào Sam và trong khi họ nói chuyện, tôi liếc nhìn xung quanh khu vực làm việc tập thể, tự hỏi liệu mình có thể nhận ra Willow không. Cô gái với mái tóc vàng óng lượn sóng đang nói chuyện qua tai nghe, chân đặt trên ghế đó. Có thể là cô ta chăng?

“OK.” Sam có vẻ như đang kết thúc cuộc nói chuyện. “Những gì cậu nói rất thú vị, Nihal. Tôi sẽ để tâm đến việc này.”

Nihal. Tai tôi dựng đứng lên. Tôi đã đọc thấy cái tên này ở đâu đó. Tôi chắc chắn là vậy. Ở đâu nhỉ? Nihal… Nihal…

“Cảm ơn anh Sam,” Nihal nói. “Tôi sẽ gửi chuyển tiếp cho anh tài liệu đó ngay bây giờ…” Trong khi anh ta gõ gõ điện thoại, tôi đột nhiên nhớ ra.

“Hãy chúc mừng anh ta mới có con!” tôi thì thầm với Sam. “Nihal mới có con tuần trước. Yasmin. Ba cân ba. Con bé rất kháu! Anh chưa xem cái thư đó à?”

“Ồ.” Sam trông có vẻ sửng sốt, nhưng lấy lại bình tĩnh rất nhanh. “À, Nihal, tiện thể chúc mừng cậu mới có cháu. Thật là một tin tuyệt vời.

“Yasmin là một cái tên dễ thương.” Tôi tươi cười với Nihal. “Những ba cân ba! Bụ bẫm quá! Con bé thế nào anh?”

“Anita thế nào?” Sam thêm vào.

“Cả hai đều khỏe cả, cảm ơn! Tôi xin lỗi… tôi không chắc chúng ta đã gặp mặt?” Nihal liếc nhìn Sam cầu viện.

“Đây là Poppy,” Sam nói. “Cô ấy đến đây để… tư vấn.”

“Thế à.” Nihal bắt tay tôi, trông vẫn bối rối. “Thế làm sao cô biết tôi mới có cháu?”

“Sam có nhắc đến với tôi,” tôi nói dối không chớp mắt. “Anh ấy mừng cho anh đến độ không ngăn nổi kể cho tôi. Đúng vậy không Sam?”

Ha! Nhìn mặt anh ta kìa!

“Đúng thế,” cuối cùng Sam nói. “Rất mừng.”

“Chà chà!” Gương mặt Nihal tràn trề sung sướng. “Cảm ơn anh Sam. Tôi không biết là anh lại…” Anh ta lúng túng ngừng lại.

“Không sao đâu.” Sam giơ tay lên. “Chúc mừng cậu lần nữa. Poppy, chúng ta nên vào việc thôi.”

Lúc tôi và Sam đi dọc hành lang, tôi chỉ muốn cười khúc khích trước vẻ mặt anh ta.

“Cô có thể thôi đi được không?” Sam thì thầm mà không quay sang. “Đầu tiên là động vật, bây giờ đến trẻ con. Cô định tạo cho tôi tiếng tăm kiểu gì đây?”

“Tiếng thơm!” tôi đáp trả. “Mọi người sẽ yêu quý anh!”

“Chào Sam.” Một giọng nói cất lên từ phía sau, chúng tôi quay lại thấy Matt Mitchell, gặp tối qua rồi, cậu ta mặt mày đang tươi hơn hớn. “Tôi vừa mới biết tin. Ngài Nicholas sẽ tham gia chuyến đi Guatemala! Thật quá đỉnh!”

“Ờ, đúng vậy.” Sam gật đầu cộc lốc. “Chúng tôi có nói chuyện này tối qua.”

“Vâng, tôi chỉ muốn cảm ơn anh,” Matt tha thiết nói. “Tôi biết đây là do ảnh hưởng của anh. Hai người sẽ làm tăng thêm rất nhiều sức nặng cho cuộc vận động này. À, và cảm ơn anh đã tặng tiền ủng hộ. Chúng tôi thực sự rất biết ơn.”

Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Sam tặng tiền ủng hộ chuyến đi Guatemala ư? Anh ta tặng tiền ư?

Đoạn Matt quay sang tươi cười với tôi. “Chào chị. Chị có quan tâm đến chuyến đi Guatemala không?”

Ôi trời, tôi cực thích đi Guatemala.

“À…” tôi đang hào hứng, chưa kịp bắt đầu thì Sam dứt khoát ngắt lời. “Không, cô ấy không quan tâm đâu.”

Thế cơ chứ. Đúng kiểu chọc gậy bánh xe.

“Có thể là lần sau,” tôi lịch sự nói. “Tôi hy vọng mọi việc sẽ tốt đẹp.”

Matt Mitchell vừa quay ngược trở lại dọc hành lang, chúng tôi bèn đi tiếp, tôi ngẫm nghĩ về những gì mới nghe thấy.

“Anh không hề nói với tôi là Ngài Nicholas sẽ đi Guatemala,” cuối cùng tôi nói.

“Không ư?” Sam có vẻ chẳng quan tâm tí tẹo nào. “Ờ, đúng thế.”

“Và anh còn tặng tiền cho họ,” tôi bổ sung. “Như vậy anh nghĩ đó là một việc hữu ích. Anh nghĩ nó xứng đáng được ủng hộ.”

“Tôi tặng họ một số tiền còm.” Anh ta sửa gáy tôi với vẻ khiển trách, nhưng tôi không nao núng.

“Như thế nghĩa là… tình hình rốt cuộc cũng đã trở nên tốt đẹp. Không thảm họa tí nào.” Tôi nhẩm tính trên ngón tay. “Này nhé: các cô ở bộ phận quản lý nhân sự nghĩ rằng anh thật tuyệt vời, rằng ý tưởng về sáng kiến của nhân viên thật xuất sắc. Và anh có được vài suy nghĩ mới thú vị vì công ty. Rồi Nihal nghĩ anh là người hết ý, Chloe và cả bộ phận marketing cũng vậy, và Rachel rất quý anh vì đã nhận lời tham gia chạy tập thể…”

“Cụ thể cô định đưa chuyện này đi xa đến đâu?” Nét mặt Sam đáng ngại đến nỗi tôi hơi co vòi.

“Ờ… không đâu cả!” tôi thoái lui. “Chỉ nói vậy thôi.”

Có lẽ tôi sẽ ngậm hột thị, một hồi.

Sau chỗ rẽ hành lang, tôi nghĩ sẽ bị phòng làm việc của Sam gây ấn tượng – nhưng còn hơn thế. Tôi lấy làm kinh hoàng.

Đó là một góc làm việc rộng lớn, cửa sổ nhìn ra cầu Blackfriars, với ngọn đèn độc đáo treo trên trần và một cái bàn to tướng. Có một chiếc khác nhỏ hơn ở bên ngoài, tôi đoán chắc là nơi Violet ngồi trước kia. Mé phòng là một quầy bar bóng lộn, có tủ đá và kệ bếp bằng đá granit cùng với máy pha cà phê Nespresso nữa. Bên cạnh cửa sổ có một chiếc ghế tựa, Sam dẫn tôi tới đó.

“Hơn hai mươi phút nữa mới đến giờ họp. Tôi có vài việc phải làm. Cô cứ tự nhiên.”

Tôi ngồi lặng lẽ trong vài phút – nhưng chỉ ngồi ghế tựa thì thật chán ngắt – cuối cùng tôi bèn đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm tất cả những chiếc xe nhỏ xíu đang vút nhanh qua cầu. Gần đó có một cái giá với rất nhiều sách kinh doanh bìa cứng và một vài bằng khen. Tuy thế không có tấm ảnh nào của Willow cả. Trên bàn làm việc của anh ta cũng không có. Chắc chắn Sam phải có ảnh của cô ta ở đâu đó chứ?

Đang nhìn quanh cố gắng tìm ra nó, tôi nhận thấy một cánh cửa khác, không nén nổi tò mò, tôi ngó vào xem. Tại sao anh ta lại có một cánh cửa khác? Nó dẫn đi đâu?

“Phòng vệ sinh,” Sam nói, để ý thấy tôi đang ngó nghiêng. “Cô muốn dùng không? Cứ việc tự nhiên.”

Chà chà. Anh ta có phòng vệ sinh dành cho giám đốc cơ đấy! Tôi thò đầu vào, hy vọng thấy một cung điện nguy nga bằng cẩm thạch, nhưng thực tế thì nó khá bình thường với một cái vòi hoa sen nhỏ, tường ốp kính. Thôi cũng được. Có phòng vệ sinh riêng trong phòng làm việc. Quá hoành tráng.

Tôi nhân cơ hội này trang điểm lại, chải tóc và chỉnh lại chiếc váy bò cho ngay ngắn. Tôi mở cửa đang định bước ra ngoài thì đột nhiên nhận ra một vết xúp bắn lên áo. Khỉ thật.

Chắc gột được.

Tôi thấm ướt chiếc khăn tắm để chà vết bẩn. Không. Không đủ ướt. Tôi sẽ phải cúi người xuống ghé áo ngay dưới vòi nước.

Vừa gập người xuống, nhìn thấy một phụ nữ trong bộ trang phục công sở màu đen ở trong gương, tôi liền nhảy dựng lên. Một lát sau tôi mới nhận ra đó là hình ảnh phản chiếu toàn bộ văn phòng, và trên thực tế là chị ta đang đến gần trước cửa kính văn phòng Sam. Chị ta có khổ người to lớn, trông bệ vệ, tuổi trạc ngoài bốn mươi, có lẽ thế, và đang cầm một mẩu giấy.

Nét mặt chị ta khá dữ tợn. Ố ồ, có lẽ chị ta là vị giám đốc điều hành có vấn đề về vệ sinh cá nhân.

Không. Chắc chắn không thể. Hãy nhìn chiếc áo sơ mi diêm dúa trắng phau đó.

Ôi Chúa ơi, hay đây là Willow?

Tôi đột nhiên cảm thấy ngượng hơn vì vết xúp bắn. Nó không hề mất đi, mà loang ra một mảng thấm ướt trên chiếc áo phông. Trông tôi thật tệ hại. Tôi có nên nói với Sam rằng cuối cùng mình không thể tham dự cuộc họp? Hay là hỏi xem anh ta có chiếc sơ mi nào để tôi mượn không. Chẳng phải là các doanh nhân lúc nào cũng có sơ mi dự trữ ở văn phòng sao ?

Không, Poppy. Đừng có lố bịch. Với cả đằng nào cũng không kịp. Người phụ nữ mặc đồ đen đã gõ cửa văn phòng Sam và đang ẩn cửa bước vào. Tôi nhìn vào trong gương, lo sốt vó.

“Sam. Tôi cần nói mấy lời.”

“Được thôi. Chuyên gì vậy?” Anh ta ngẩng lên và nhíu mày khi trông thấy nét mặt chị ta. “Chị Vicks, xảy ra việc gì thế?”

Vicks! Đương nhiên đây là Vicks, trưởng phòng đối ngoại. Đáng lẽ tôi phải nhận ra ngay lập tức.

Tôi có cảm giác như đã biết chị ta từ trước, nhờ vào tất cả chỗ thư từ, và chị ta đúng như tôi hình dung. Tóc nâu cắt ngắn, tác phong gọn gàng, giày cao cấp, đồng hồ đắt tiền. Và ngay bây giờ là một vẻ mặt vô cùng căng thẳng.

“Chỉ một số ít người biết việc này,” chị ta vừa đóng cửa lại vừa nói. “Khoảng một tiếng trước tôi nhận được điện thoại của một người bạn làm ở ITN. Họ có trong tay một thư nội bộ của chú Nick, họ định sẽ tung ra trong bản tin lúc mười giờ.” Chị ta co người lại. “Tin… tin xấu, Sam ạ.”

“Thư nội bộ à?” Trông anh ta có vẻ lúng túng. “Thư nào nhỉ?”

“Một cái thư mà có vẻ như chú ấy đã gửi cho cậu và Malcolm. Vài tháng trước rồi. Khi bọn cậu đang tư vấn cho BP ấy? Đây. Cậu đọc đi.”

Sau khoảng mười giây, tôi nhìn trộm qua cánh cửa phòng vệ sinh mở hé. Tôi có thể thấy Sam đang đọc một tờ giấy in, vẻ kinh hoàng xuất hiện trên mặt anh ta.

“Cái quái…”

“Tôi hiểu.” Vicks giơ tay lên. “Tôi hiểu.”

“Thế này…” Anh ta có vẻ không nói nên lời.

“Đây là một thảm họa,” Vicks bình thản nói. “Đại thể là chú ấy nói về việc nhận hối lộ. Đặt nó bên cạnh việc bây giờ chú ấy ở trong ủy ban chính phủ…” Chị ta ngập ngừng. “Cậu và Malcolm cũng có thể bị liên lụy. Chúng ta cần phải suy tính việc này.”

“Nhưng… nhưng cả đời tôi chưa bao giờ nhìn thấy cái thư này!” Rốt cuộc Sam có vẻ đã tìm lại được giọng nói. “Chú Nick không hề gửi nó cho tôi! Chú ấy không viết những thứ này. Không bao giờ chú ấy lại viết những thứ này. Ý tôi là, chú ấy có gửi cho chúng tôi một cái thư mào đầu giống như vậy nhưng…”

“Đúng, những gì tôi nghe được từ Malcolm cũng vậy. Thư cậu ấy nhận được không giống hệt như cái này.”

“Không ‘giống hệt’ ư?” Sam sốt ruột nhại lại. “Nó hoàn toàn khác một trời một vực! Đúng, thư viết về BP, đúng, nó đề cập tới cùng vấn đề, nhưng nó không nói những thứ này.” Anh ta đập đập tờ giấy. “Tôi không hiểu cái này chui từ chỗ quái quỷ nào ra. Chị đã nói chuyện với chú Nick chưa?”

“Đương nhiên. Chú ấy cũng nói tương tự. Chú ấy không gửi cái thư này, chú ấy chưa từng thấy nó bao giờ, chú ấy cũng lấy làm khó hiểu như chúng ta vậy.”

“Thế đấy!” Sam sốt ruột hét lên. “Chặn nó lại đi! Hãy tìm cái thư nguyên gốc, gọi điện cho bạn chị ở ITN, nói cho họ biết họ đã bị lừa mua phải một tin vịt rồi. Cánh tin học sẽ có thể chứng minh cái gì được viết lúc nào, họ giỏi những việc đó…” Anh ta dừng lại. “Sao cơ?”

“Chúng tôi đã thử.” Chị ta thở hắt ra. “Chúng tôi đã xem. Chúng tôi không thể tìm thấy bản gốc của cái thư ở chỗ nào cả.”

“Cái gì?” Sam tròn mắt nhìn chị ta. “Nhưng… thật điên rồ. Chú Nick chắc chắn phải có bản lưu.”

“Họ đang tìm kiếm. Ở đây và ở văn phòng của chú ấy ở Berkshire. Cho đến giờ đây là bản duy nhất họ có thể tìm thấy trên hệ thống.” Đến lượt chị ta gõ vào tờ giấy.

“Khỉ gió!” Sam bật cười không tin. “Đợi đã. Tôi cũng có nó!” Anh ta ngồi xuống mở một file trên máy tính. “Tôi chắc đã để ở…” Anh ta nhấp chuột thêm vài lần. “Đây rồi! Chị xem đi… nó đây… Đột nhiên anh ta dừng lại, thở dốc. “Cái quái…”

Im lặng. Tôi gần như nín thở.

“Không,” Sam đột ngột lý luận. “Không thể nào. Đây không phải là bản mà tôi đã nhận được.” Sam ngước nhìn lên, vẻ mặt cho thấy anh ta đang bối rối. “Chuyện gì đang diễn ra vậy? Tôi đã có nó.”

“Không có ở đó à?” Giọng Vicks nghe thất vọng tràn trề.

Sam điên cuồng nháy chuột lần nữa.

“Thế này là thế quái nào,” anh ta nói, gần như với chính mình. “Đó là tài liệu gửi kèm email. Nó được gửi qua hệ thống email tới tôi và Malcolm. Tôi đã nhận được. Chính mắt tôi đã đọc nó. Nó phải có ở đây.” Anh ta quắc mắt nhìn màn hình. “Cái thư của nợ ấy ở chỗ quái quỷ nào chứ?”

“Cậu có in ra không? Cậu có lưu không? Cậu còn bản gốc không?” Tôi có thể thấy hy vọng ánh lên trong mắt Vicks.

Im lặng hồi lâu.

“Không.” Sam thở dài. “Tôi đọc trên máy tính. Malcolm thì sao?

“Cậu ấy cũng không in ra. Và cậu ấy cũng chỉ tìm thấy bản này trên máy tính. OK.” Vicks hơi trĩu giọng. “Ờ… chúng ta tiếp tục cố gắng vậy.”

“Nhất định nó phải ở đây.” Sam nói nghe rất cứng rắn. “Nếu cánh kỹ thuật nói không thể tìm được thì họ sai rồi. Huy động thêm nhiều người vào.”

“Tất cả đều đang tìm. Hiển nhiên chúng tôi không nói cho họ biết lý do.”

“Hừm, nếu chúng ta không thể tìm thấy thì chị chỉ cần nói với ITN rằng đây là một điều bí ẩn với chúng ta,” Sam hùng hồn nói. “Chúng ta phủ nhận. Chúng ta khẳng định như đinh đóng cột rằng tôi chưa bao giờ đọc bức thư này, chú Nick chưa bao giờ viết nó, và không một ai trong công ty từng thấy nó trước đây…”

“Sam, nó nằm trên hệ thống thư của công ty.” Giọng Vicks nghe mệt mỏi. “Chúng ta không thể gân cổ bảo rằng chưa từng có ai trong công ty thấy nó. Trừ phi chúng ta tìm thấy cái thư kia…” Điện thoại của chị ta nháy báo hiệu có tin nhắn, chị ta liếc nhìn nó. “Là Julian ở bộ phận Luật. Họ đang tiến hành xin lệnh của tòa án, nhưng…” Chị ta nhún vai tỏ ý vô vọng. “Bây giờ chú Nick đã là cố vấn của chính phủ thì cơ may đó không nhiều.”

Sam đang chăm chú nhìn lại tờ giấy, một cái chau mày khó chịu xuất hiện trên gương mặt anh ta.

“Kẻ nào viết cái thứ rác rưởi này vậy?” anh ta nói. “Thậm chí nghe chẳng giống chú Nick chút nào.”

“Có trời mới biết được.”

Tôi mải hóng hớt đến nỗi suýt ngất xỉu vì sợ hãi khi điện thoại của tôi bỗng nhiên kêu rì rì. Tôi liếc nhìn màn hình và lại cảm thấy giật thót lên vì sợ hãi lần nữa. Tôi không thể trốn ở đây được. Tôi nhanh nhẹn ấn Nói chuyện và vội vã ra khỏi phòng vệ sinh, chân hơi loạng choạng.

“Ừm, xin lỗi làm phiền anh chị,” tôi ngượng ngập nói và giơ điện thoại ra. “Anh Sam, có điện thoại Ngài Nicholas gọi anh.”

Vẻ mặt kinh hoàng của Vicks làm tôi muốn bật cười – chỉ có điều trông chị ta như thể sắp bóp cổ ai đó. Và ai đó có thể là tôi.

“Cô này là ai?” chị ta gắt gỏng, mắt nhìn vết bẩn trên áo tôi. “Thư ký riêng mới của cậu đây à?”

“Không. Cô ấy là…” Sam vẫy tay cho qua chuyện. “Chuyện dài lắm. Chú Nick ạ!” Anh ta kêu lên vào điện thoại. “Cháu vừa nghe tin. Chúa ơi.”

“Cô có nghe thấy tí nào không đấy?” Vicks nói nhỏ với tôi bằng giọng cáu kỉnh.

“Không ạ! Ý em là có ạ. Một tí tị tì ti.” tôi lắp bắp sợ hãi. “Nhưng thực tế là em không lắng nghe. Em chẳng nghe thấy gì cả. Lúc đấy em đang chải tóc. Chải rất kỹ ạ.”

“OK. Cháu sẽ liên lạc lại. Chú cho bọn cháu biết tin nếu có gì mới nhé.” Sam tắt điện thoại và lắc đầu. “Đến đời tám hoánh nào thì chú ấy mới biết gọi đúng số? Xin lỗi.”

Anh ta lơ đễnh để điện thoại xuống bàn. “Thật nhố nhăng. Tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với cánh kỹ thuật. Nếu họ không tìm thấy một cái thư bị mất thì họ đáng bị đuổi việc cả lũ, quỷ tha ma bắt. Đằng nào họ cũng đáng bị đuổi việc. Lũ vô dụng.”

“Liệu nó có nằm trong điện thoại của anh không?” tôi rụt rè gợi ý. Mắt Sam sáng lên trong chốc lát, rồi anh ta lắc đầu.

“Không. Cả tháng rồi. Điện thoại không lưu trữ thư từ quá hai tháng. Dù sao cô cũng đã rất nhanh trí, Poppy.”

Trông Vicks như không thể tin nổi những gì mình đang nghe. “Tôi hỏi lại, cô này là ai? Cô ta có thẻ qua cửa không?”

“Có ạ.” Tôi vội vã chìa chiếc thẻ mỏng dính ra.

“Cô ấy là… thôi được rồi. Cô ấy là khách mời. Tôi sẽ tiếp cô ấy. Thôi nào. Chúng ta cần nói chuyện với cánh kỹ thuật.”

Không một lời với tôi, Sam hối hả đi ra hành lang. Một thoáng sau, với vẻ mặt tím tái vì giận, Vicks bước theo sau. Hai người vừa bước đi, tôi đã nghe thấy Vicks xổ ra một tràng thóa mạ.

“Sam, lúc nào thì cậu định cho tôi biết cậu có khách mời, mẹ kiếp, trong nhà vệ sinh, dỏng tai nghe vụ khủng hoảng bí mật khốn kiếp của chúng ta, hả? Cậu ý thức được rằng công việc của tôi là kiểm soát thông tin đấy chứ? Kiểm soát thông tin!”

“Chị Vicks, nguôi đi nào.”

Khi họ khuất khỏi tầm nhìn, tôi ngồi sụp xuống ghế, cảm thấy hơi phi thực. Oáp. Tôi chẳng biết phải làm gì bây giờ. Tôi có nên nán lại không? Tôi có nên đi về không? Liệu cuộc họp với ông giám đốc điều hành có tiếp tục diễn ra không?

Không hẳn là tôi vội đi đâu cả – nhưng sau khoảng hai mươi phút ngồi đó một mình, tôi bắt đầu cảm thấy mất thoải mái rõ rệt. Tôi lật giở xem một quyển tạp chí toàn chữ tôi không hiểu gì, đoạn nghĩ tới việc đi kiếm một tách cà phê (rồi lại quyết định không nên). Cuộc họp với ông giám đốc điều hành chắc chắn phải hủy bỏ. Có lẽ Sam bận rồi. Tôi đang chuẩn bị để lại lời nhắn cho anh ta rồi chuồn thì một anh chàng tóc vàng gõ vào cửa kính. Cậu ta trông khoảng hăm ba tuổi, tay cầm một cuộn giấy to tướng màu xanh nước biển.

“Em chào chị,” cậu ta bẽn lẽn nói. “Chị là thư ký riêng mới của anh Sam ạ?”

“Không. Mình chỉ… ờ… đang giúp anh ấy thôi.”

“Thế ạ, vâng.” Cậu ta gật đầu. “Ờ, đây là bài dự thi. Cuộc thi sáng kiến ấy chị!”

Ôi trời. Lại vụ đấy nữa.

“Ừ, sao bạn?” tôi nói giọng động viên. “Bạn có muốn để lại lời nhắn cho anh Sam không?”

“Em muốn chuyển cái này cho anh ấy. Đây là một tác phẩm hình họa hóa công ty. Một bài tập về tái cơ cấu. Tự nó đã nói lên khá rõ, nhưng em vẫn đính kèm vài lời giải thích…”

Cậu ta trao cho tôi cuộn giấy, cùng với một quyển vở học trò, viết chi chít.

Tôi đã biết trước là Sam sẽ không ngó đến những thứ này. Tôi cảm thấy rất tội nghiệp cậu ta.

“OK! Ờ… tôi sẽ nói để anh ấy xem. Cảm ơn nhiều!”

Khi cậu chàng tóc vàng quay đi, tôi tò mò mở một góc cuộn giấy – không thể tin nổi. Đó là một bức hình dán! Giống như tranh thủ công tôi làm hồi năm tuổi!

Tôi trải rộng tờ giấy ra mặt sàn, dùng chân ghế giữ các góc. Bức hình được thiết kế theo kiểu một cái cây, ảnh của các nhân viên được dán trên cành. Chỉ có trời mới hiểu được nó định nói lên điều gì về cơ cấu công ty – tôi chả quan tâm. Cái cuốn hút tôi là tên người ở dưới mỗi bức ảnh. Điều đó có nghĩa là cuối cùng tôi có thể biết mặt tất cả những người đã gửi thư qua điện thoại của Sam. Thật mê ly làm sao.

Jane Ellis trẻ hơn tôi tưởng rất nhiều, còn Malcolm thì béo hơn trong khi Chris Davies hóa ra lại là một phụ nữ. Có ảnh của Justin Cole… của Lindsay Cooper… và của…

Ngón tay tôi đứng sững lại.

Willow Harte.

Cô ta đậu trên một cành thấp, miệng cười tươi rói. Tóc mỏng và sẫm màu, cặp lông mày đen cong vút. Cô ta khá xinh, tôi miễn cưỡng thừa nhận, mặc dù không đạt chuẩn siêu mẫu.

Và cô ta làm việc cùng tầng với Sam. Có nghĩa là…

Ôi, tôi nhất định phải thấy Willow. Đi nào. Tôi phải liếc thấy cô vợ sắp cưới thần kinh này trước khi ra về.

Tôi đi về phía cánh cửa kính và cẩn thận nhìn ra ngoài xem cả tầng. Tôi không biết cô ta ngồi ở khu làm việc tập thể hay trong văn phòng riêng. Tôi sẽ phải đi ngó nghiêng vậy. Nếu ai hỏi thì tôi sẽ tự giới thiệu là thư ký riêng mới của Sam.

Tôi vớ lấy vài tập hồ sơ để ngụy trang và thận trọng bước ra. Một vài người ngừng đánh máy ngẩng đầu lên hờ hững liếc nhìn tôi. Đi dọc theo mép sàn, tôi liếc qua các cửa sổ chăm chú nhìn biển tên trên cửa, cố gắng xem có thấy bóng dáng một cô gái tóc sẫm màu, lắng tìm nghe một giọng mũi léo nhéo. Cô ta chắc chắn nói giọng mũi léo nhéo. Với đủ loại dị ứng ngớ ngẩn tự tưởng tượng ra và khoảng mười bác sĩ…

Tôi đứng phắt lại. Cô ta kìa! Đó là Willow!

Cô ta ở cách tôi khoảng mười mét. Ngồi trong một văn phòng cửa kính bao quanh. Thực lòng mà nói thì tôi không thể thấy gì nhiều ngoài nét mặt nhìn nghiêng và một bím tóc dài rủ sau lưng ghế, đôi chân dài đi giày đế dẹt màu đen, nhưng chắc chắn đó là cô ta. Tôi có cảm giác như vừa tình cờ chạm trán một sinh vật huyền thoại nào đó.

Khi lại gần, tôi bắt đầu ngứa ran người. Tôi có cảm giác đáng lo ngại là mình có thể bỗng nhiên cười rúc rích. Như thế này thật lố bịch. Rình rập một người tôi chưa hề gặp. Tôi nắm chặt hơn mấy tấm hồ sơ và nhích lại thêm chút nữa.

Có hai cô trẻ hơn ngồi trong phòng với cô ta, tất cả đều đang uống trà, Willow đang thao thao bất tuyệt.

Khỉ thật. Willow không nói giọng mũi léo nhéo. Trên thực tế, giọng cô ta khá du dương và nghe có vẻ điềm đạm, ngoại trừ lúc người ta lắng nghe những gì cô ta đang nói.

“Tất nhiên là tất cả vụ này chẳng qua chỉ để trả thù tớ,” cô ta nói. “Tất cả cái trò này là một câu ‘Mẹ kiếp, Willow’. Các cậu có biết thực chất đó là ý tưởng của tớ không ?”

“Không hề!” một cô gái nói. “Thật vậy sao?”

“Chứ gì nữa.” Cô ta xoay đầu và tôi thoáng thấy một nụ cười thương hại buồn bã. “Sản sinh ý tưởng mới là nghề của tớ. Sam ăn cắp của tớ. Tớ đang định gửi cái thư y hệt. Giống nguyên từng từ. Có thể một đêm nào đó anh ta đã thấy trên máy tính của tớ.”

Tôi lắng nghe, choáng váng hết cỡ. Cô ta đang nói về thư của tôi đấy à? Tôi chỉ muốn lao vào nói: “Anh ta không thể nào ăn trộm của cô được, anh ta thậm chí không gửi lá thư đó!”

“Đó là thủ đoạn anh ta thường sử dụng,” cô ta nói thêm và nhấp một ngụm trà. “Đó là cách anh ta làm nên sự nghiệp. Chẳng chính trực tẹo nào.”

OK, lúc này tôi đã hoàn toàn mụ mị. Hoặc là tôi nhầm to về Sam, hoặc là cô ta nhầm to về anh ta, bởi vì theo ý kiến của tôi thì chẳng ai có thể tưởng tượng anh ta lại đi ăn cắp ý tưởng của người khác.

“Tớ chỉ không hiểu tại sao anh ta phải cạnh tranh với tớ.” Willow lại nói. “Cánh đàn ông bị làm sao vậy? Cùng nhau đối diện với thế gian thì có sao đâu? Sát cánh bên nhau thì sao? Cùng chung sống thì có gì không ổn nào? Hay là để cái đầu ngu ngốc của anh ta ngộ ra là… quá sức?”

“Anh ta muốn kiểm soát,” cô gái kia nói, bẻ bánh quy ra làm đôi. “Tất cả bọn họ đều thế. Cả một triệu năm nữa anh ta cũng sẽ chẳng bao giờ công nhận cậu như cậu đáng được hưởng.”

“Nhưng anh ta không thấy được sẽ tuyệt vời đến thế nào nếu hai đứa có thể dàn xếp ư? Nếu hai đứa có thể vượt qua được cái đận khó khăn này?” Đột nhiên giọngWillow nghe rất diễn cảm. “Làm việc cùng với nhau, ở bên nhau… chung tất cả… như thế có thể rất huyền diệu.” Cô ta dừng lại nhấp một ngụm trà. “Câu hỏi là, tớ có thể cho anh ta bao nhiêu thời gian? Bởi vì tớ không thể cứ tiếp tục như thế này lâu nữa.”

“Hai người đã nói chuyện với nhau chưa?” cô gái đầu tiên nói.

“Xin cậu! Cậu biết Sam và ‘nói chuyện’ nghĩa là thế nào rồi còn gì.” Cô ta làm dấu nháy bằng ngón tay.

Ờ. Ở điểm này thì tôi đồng ý với cô ta.

“Tớ rất buồn.” Cô ta lắc đầu. “Không phải cho tớ mà là cho anh ta. Anh ta không thấy điều gì đang đợi trước mặt và không biết coi trọng những gì đang có. Các cậu biết không? Anh ta sẽ đánh mất nó. Đến khi đó anh ta sẽ muốn có nó, nhưng lúc ấy thì đã quá muộn. Quá muộn.” Cô ta đặt mạnh tách trà xuống. “Mất rồi.”

Đột nhiên tôi bị cuốn hút. Tôi nhìn nhận cuộc nói chuyện này dưới một ánh sáng mới. Đột nhiên tôi hiểu ra Willow có cái nhìn sâu sắc hơn tôi tưởng. Bởi vì, nếu phải nói sự thật thì đây chính là những gì tôi cảm nhận về quan hệ giữa bố con Sam. Sam không thấy được những gì anh ta đang để mất, và khi anh ta nhận ra thì có thể đã quá muộn rồi. OK, tôi biết mình không hiểu toàn bộ câu chuyện giữa họ. Nhưng tôi đã xem những bức thư, tôi có cảm tưởng…

Dòng suy nghĩ của tôi đột ngột dừng lại. Chuông báo động vừa rung lên trong đầu tôi. Đầu tiên nghe xa xăm, nhưng bây giờ mỗi lúc một to lanh lảnh. Ôi không, ôi không, ôi Chúa…

Bố của Sam. Ngày 24 tháng Tư. Là hôm nay. Tôi đã quên tiệt. Sao tôi lại có thể ngu ngốc đến thế?

Nỗi hốt hoảng tăng dần lên trong tôi. Bố Sam sẽ cắm trại ở khách sạn Chiddingford chờ đợi một cuộc đoàn viên ấm cúng. Hôm nay. Có thể bác ấy đang trên đường tới rồi. Bác ấy sẽ rất phấn khởi. Còn Sam thì thậm chí sẽ không có mặt ở đó. Phải đến mai anh ta mới đến dự hội thảo.

Chết tiiiệt. Đúng là tôi làm lộn tùng bậy rồi. Tôi quên khuấy vụ này do có những việc khẩn cấp khác đang xảy ra.

Tôi làm gì bây giờ? Giải quyết vụ này thế nào bây giờ? Tôi không thể cho Sam biết. Anh ta chắc chắn sẽ điên lên. Với cả đằng nào anh ta cũng đủ căng thẳng rồi. Hay là tôi hủy vụ ông bố? Gửi cho ông cụ một bức thư xin lỗi hẹn lần khác? Liệu như thế có làm cho mọi việc giữa họ thậm chí còn tệ hại hơn không?

Chỉ có duy nhất một tia hy vọng nhỏ nhoi. Bố Sam không bao giờ gửi thư trả lời, đó là lý do tại sao tôi quên vụ này. Vậy có khi ông cụ thậm chí không nhận được thư. Có khi mọi việc đều ổn cả…

Đột nhiên tôi nhận ra mình đang gật lấy gật để, như thể tự thuyết phục bản thân. Một cô gái ngồi trong phòng cùng với Willow ngẩng đầu lên nhìn tôi tò mò. Á.

“Vâng!” tôi nói to. “Vậy thì… tôi sẽ… Tốt. Vâng.” Tôi vội vã quay gót. Nếu có điều gì tôi không muốn thì đó là bị Willow phát giác. Tôi phóng vèo tới chỗ an toàn là văn phòng của Sam, đang chuẩn bị vớ lấy điện thoại để viết thư cho bố Sam thì thấy anh ta và Vicks đang đi trở lại văn phòng, rõ ràng đang tranh luận gay gắt. Trông họ hơi đáng sợ, và thế là tôi vội vàng rút lui vào phòng vệ sinh.

Khi hai người bước vào, thậm chí không ai để ý thấy tôi.

“Chúng ta không thể ra thông cáo này,” Sam giận dữ nói. Anh ta vò nhàu mẩu giấy đang cầm trên tay ném vào thùng rác. “Đây là thư giả mạo. Chị đang chơi chú Nick một vố đấy, chị có hiểu thế không?”

“Sam, cậu nói vậy là không công bằng.” Trông Vicks như bị chạm nọc. “Tôi cho rằng đó là câu trả lời chính thức thỏa đáng. Không có lời nào trong thông cáo nói chú ấy đã viết hay không viết cái văn bản đó…”

“Nhưng lẽ ra phải nêu rõ! Chị nên nói cho cả thế giới biết rằng không đời nào chú ấy nói những điều như thế! Chị biết là chú ấy không làm thế!”

“Cái đấy để chú ấy nói trong phát ngôn riêng của chú ấy. Điều chúng ta không thể làm là ra vẻ như thể chúng ta tha thứ những cách ứng xử như vậy…”

“Lôi John Gregson ra trừng phạt đã đủ tệ hại rồi,” Sam nói thấp giọng, như thể đang cố gắng kiểm soát chính mình. “Điều đó lẽ ra không bao giờ nên xảy ra. Anh ta lẽ ra không bao giờ mất việc. Nhưng chú Nick! Chú Nick là tất cả đối với cái công ty này.”

“Sam, chúng ta đâu có trừng phạt chú ấy. Chú ấy sẽ ra thông cáo riêng của mình. Chú ấy có thể nói những gì chú ấy muốn trong đó.”

“Tuyệt,” Sam nói giọng mỉa mai. “Nhưng trong lúc đó thì hội đồng quản trị của chính chú ấy không bênh vực chú ấy. Đây là lá phiếu tín nhiệm kiểu gì vậy? Nhớ nhắc tôi đừng thuê chị đại diện cho tôi khi nào tôi bị chiếu tướng nhé.”

Vicks nao núng nhưng không nói gì. Điện thoại của chị ta đổ chuông nhưng chị ta ấn Bỏ qua.

“Sam…” Chị ta dừng lại, hít sâu và bắt đầu lại. “Cậu đang xử sự một cách nông nổi. Tôi biết cậu ngưỡng mộ chú Nick. Tất cả chúng ta đều ngưỡng mộ chú ấy. Nhưng chú ấy không phải là tất cả đối với cái công ty này. Không còn là thế nữa.”

Chị ta co người lại trước cái nhìn nảy lửa của Sam, nhưng vẫn tiếp tục. “Chú ấy chỉ là một cá nhân. Một người nổi tiếng, xuất sắc, nhưng có tì vết. Và đã ngoài sáu mươi.”

“Chú ấy là lãnh đạo của chúng ta.” Giọng Sam nghe giận điên. “Bruce mới là chủ tịch của chúng ta.”

“Chú Nick thành lập nên cái công ty chết tiệt này, nếu chị còn nhớ..”

“Lâu lắm rồi, Sam ạ. Ngày xửa ngày xưa rồi.”

Sam thở phì phì, đi đi lại lại, như thể đang cố gắng kiềm chế bản thân. Tôi nóng ruột theo dõi họ, thậm chí không dám thở.

“Như vậy là chị về phe với họ,” cuối cùng anh ta nói.

“Đây không phải là vấn đề phe phái. Cậu biết thiện cảm của tôi đối với chú Nick.” Trông chị ta mỗi lúc một thêm khó chịu. “Nhưng đây là một doanh nghiệp thời hiện đại. Không phải là một thứ công ty gia đình vẹo vọ. Chúng ta có được nó là nhờ vào những người đứng sau chúng ta, khách hàng của chúng ta, đội ngũ nhân viên của chúng ta…”

“Lạy Chúa, chị Vicks. Hãy tự nghe những gì chị nói.”

Hai người đều im bặt, không ai nhìn ai. Gương mặt Vicks nhăn nhúm, vẻ phiền muộn. Tóc Sam rối bù hơn bao giờ hết và trông anh ta cực kỳ phẫn nộ.

Tôi cảm thấy hơi sửng sốt trước không khí căng thẳng trong phòng. Tôi luôn nghĩ làm ở bộ phận đối ngoại có vẻ là một công việc vui vẻ. Tôi không tưởng tượng nổi nó lại như thế này.

“Vicks.” Cái giọng lè nhè không nhầm lẫn vào đâu được của Justin Cole bỗng vang lên, một lát sau anh ta bước vào phòng, từ anh ta tỏa ra mùi nước cạo râu và vẻ thỏa mãn. “Chị kiểm soát được việc này rồi chứ?”

“Các luật sư đang lo xử lý. Chúng tôi vừa mới thảo thông cáo báo chí.” Chị ta cười gượng.

“Vì lợi ích của công ty, chúng ta cần phải hết sức cẩn thận không để ai trong số các giám đốc khác bị liên lụy vì những… quan điểm không may này. Chị hiểu tôi đang nói gì chứ?”

“Justin, mọi việc vẫn đang trong tầm kiểm soát.”

Qua giọng nói the thé của Vicks, tôi đoán chị ta không ưa Justin hơn Sam bao nhiêu [Cũng như tôi không ưa gì anh ta. Nhưng không ai hỏi ý kiến tôi về chuyện này cả.]

“Tuyệt. Tất nhiên, thật không may cho Ngài Nicholas. Thật đáng tiếc.” Trông Justin thật phởn phơ. “Tuy thế, bây giờ chú ấy đang già đi…”

“Chú ấy không già đi.” Sam vặc lại Justin. “Cậu đúng là thằng giẻ rách hợm hĩnh.”

“Bình tĩnh, bình tĩnh!” Justin vui vẻ nói. “Ồ, Sam, tôi có ý này. Chúng ta hãy gửi cho chú ấy một tấm thiệp điện tử đi.

“Chết tiệt.”

“Hai cậu thôi nào!” Vicks van nài.

Bây giờ tôi hoàn toàn có thể hiểu tại sao Sam nói về chiến thắng và phe cánh. Xung đột giữa hai người này quá rõ ràng. Họ giống như hai con hươu đực cứ mùa thu đến lại húc nhau cho đến khi cả hai đều gãy sừng mới thôi.

Justin lắc đầu ra vẻ thương hại – nét mặt anh ta thoáng chuyển sang ngạc nhiên khi phát hiện thấy tôi trong góc phòng – rồi anh ta lại nhàn nhã bước đi.

“Cái văn bản đó là một sự bôi nhọ,” Sam nói thấp giọng, tức tối. “Đó là trò dàn dựng. Justin Cole biết thế và cậu ta đứng đằng sau vụ này.”

“Sao cơ?” Vicks nghe giọng như thể kiệt sức. “Sam Roxton, cậu đừng có nói linh tinh như thế! Cậu sẽ bị coi là kẻ ấm đầu nhìn đâu cũng thấy mưu mô đấy.”

“Đây là một văn bản khác hoàn toàn, quỷ tha ma bắt.” Sam nói nghe như thể anh ta cáu tiết với cả thế giới. “Tôi đã thấy văn bản gốc. Malcolm cũng đã thấy nó. Không hề đề cập đến chuyện hối lộ. Bây giờ cái thư đó không còn trong toàn bộ hệ thống tin học. Không có một dấu vết nào. Hãy giải thích việc đó đi rồi hãy gọi tôi là kẻ ấm đầu nhìn đâu cũng thấy mưu mô.”

“Tôi không thể giải thích được,” Vicks nói sau một hồi im lặng. “Và tôi cũng không định cố gắng làm việc đó. Tôi đi làm việc của tôi đây.”

“Kẻ nào đó đã làm việc này. Chị biết thế. Chị đang làm đúng như kịch bản chúng muốn đấy, chị Vicks ạ. Chúng đang bôi nhọ chú Nick và chị đang tiếp tay cho bọn chúng.”

“Không đúng. Không đúng. Dừng lại đi.” Vicks lắc đầu. “Tôi không chơi trò này nữa. Tôi không can dự vào.” Chị ta đi về phía thùng đựng giấy rác, nhặt tờ thông cáo bị vò nhàu vuốt phẳng.

“Tôi có thể thay đổi một vài chỗ,” chị ta nói. “Nhưng tôi đã nói chuyện với Bruce và chúng ta sẽ phải ra thông cáo này.” Chị ta chìa bút ra. “Cậu có muốn sửa đổi tí chút chỗ nào không? Bởi vì Julian sắp sửa chuẩn y bản này đấy.”

Sam không thèm để ý đến cái bút.

“Nếu chúng ta có thể tìm được văn bản gốc thì sao? Nếu chúng ta có thể chứng minh được đây là văn bản giả mạo thì sao?”

“Thì tuyệt vời!” Giọng chị ta bỗng nhiên có sinh khí mới. “Thế thì chúng ta sẽ công bố nó, thanh danh của chú Nick sẽ được vãn hồi, và chúng ta sẽ mở tiệc ăn mừng. Sam, cậu tin tôi đi, tôi chẳng cầu gì hơn thế. Nhưng chúng ta phải hành động với những gì chúng ta có. Ngay bây giờ, cái mà chúng ta có là một văn bản tai hại mà chúng ta không thể giải thích được.” Vicks xoa mặt rồi lấy nắm tay dụi mắt. “Sáng nay tôi cố che giấu chỗ lúng túng này trước mặt gã bưu tá say rượu,” chị ta gần như nói thầm với chính mình. “Cái đó làm tôi lo lắng.”

Thực sự chị ta không nên làm thế. Chị ta đang tự tạo ra những quầng thâm dưới mắt.

“Bao giờ thì thông cáo này sẽ được phát ra?” cuối cùng Sam nói. Toàn bộ năng lượng dời non lấp bể của anh ta có vẻ như đã tiêu tan. Vai anh ta còng xuống, giọng anh ta yếu đến độ tôi suýt đã lao đến ôm anh ta vào lòng an ủi.

“Về điểm này thì sáng sủa.” Bây giờ giọng Vicks trở nên mềm mỏng hơn, như thể chị ta muốn xử sự dịu dàng với Sam trước thất bại của anh ta. “Họ giữ đến bản tin mười giờ, vì vậy chúng ta có khoảng sáu tiếng để lo vụ này.”

“Rất nhiều chuyện có thể xảy ra trong vòng sáu tiếng,” tôi rụt rè lên tiếng, và cả hai người bọn họ liền nhảy dựng lên như phải bỏng.

“Cô ta vẫn ở đây à?”

“Poppy.” Kể cả Sam cũng có vẻ giật mình. “Tôi xin lỗi. Tôi không biết là cô vẫn ở đây…”

“Cô ta đã nghe thấy hết à?” Trông Vicks như thể muốn tẩn ai đó một trận. “Sam, cậu có quẫn trí không đấy?”

“Em sẽ không nói gì cả!” tôi hấp tấp nói. “Em hứa đấy.”

“OK.” Sam thở hắt ra. “Là sai lầm của tôi. Poppy, đây không phải là lỗi của cô, tôi là người mời cô tới. Tôi sẽ cử người đưa cô ra.” Anh ta ngó đầu ra ngoài cửa văn phòng. “Stephanie? Phiền cô một giây được không?”

Một lát sau, một cô gái trông dễ chịu, tóc vàng dài xuất hiện trước văn phòng.

“Cô có thể dẫn vị khách này xuống dưới, làm thủ tục ra cửa, trả thẻ, vân vân, được không?” Sam nói. “Xin lỗi Poppy, lẽ ra tôi phải tiễn cô, nhưng…”

“Không sao, không sao!” tôi nói ngay lập tức. “Đương nhiên rồi. Anh đang bù đầu, tôi hiểu…”

“Cuộc họp!” Sam nói như thể đột nhiên nhớ ra. “Tất nhiên. Poppy, tôi xin lỗi. Cuộc họp bị hủy rồi. Nhưng nó sẽ được bố trí lại. Tôi sẽ liên lạc sau…”

“Tuyệt vời!” Tôi cười gượng. “Cảm ơn anh.”

Anh ta sẽ không làm thế. Nhưng tôi không trách anh ta.

“Tôi hy vọng mọi việc sẽ kết thúc tốt đẹp cho anh,” tôi nói thêm. “Và cho Ngài Nicholas.”

Cặp mắt Vicks điên cuồng đảo lên đảo xuống. Rõ ràng chị ta hốt hoảng lo sợ tôi sẽ làm lộ chuyện.

Tôi không biết phải làm gì với vụ bố của Sam. Tôi không thể nói chuyện đó với Sam bây giờ – anh ta sẽ nổ tung vì căng thẳng mất. Tôi sẽ phải liên lạc với khách sạn và để lại lời nhắn ngay hoặc đại loại thế. Rồi chào rút lui.

Có lẽ đó là điều tôi nên làm ngay từ đầu.

“Ờ… cảm ơn anh lần nữa.” Tôi bắt gặp ánh mắt Sam và đột nhiên có cảm giác đau nhói lạ lùng. Đây thực sự là câu chào tạm biệt lần cuối. “Gửi lại anh.” Tôi giơ điện thoại ra.

“Có gì đâu.” Anh ta cầm lấy nó từ tay tôi đặt xuống bàn. “Xin lỗi cô về tất cả vụ này…”

“Không! Tôi chỉ mong tất cả mọi chuyện…” Tôi gật đầu vài lần, không dám nói gì hơn trước mặt Stephanie.

Sẽ rất kỳ cục khi không còn là một phần trong cuộc đời Sam nữa. Tôi sẽ không bao giờ biết được mọi chuyện rốt cuộc sẽ thế nào. Có thể tôi sẽ đọc được trên báo tin tức về vụ văn bản này. Có thể tôi sẽ đọc được tin về Sam và Willow ở chuyên mục đám cưới.

“Thế thôi, chào anh nhé.” Tôi quay người theo sau Stephanie đi dọc hành lang. Một vài người cũng đang đi, tay cầm túi ngủ, khi chúng tôi bước vào thang máy, họ đang nói chuyện khách sạn và những quầy phục vụ đồ uống mới tởm làm sao.

“Hôm nay là ngày hội thảo đấy nhỉ,” tôi lịch sự nói khi chúng tôi xuống đến tầng trệt. “Sao em lại không có mặt ở đó?”

“Ồ, bọn em thay phiên nhau.” Cô gái mở cửa dẫn tôi vào sảnh. “Cả một đống người đã có mặt ở đó rồi, chuyến xe thứ hai mấy phút nữa sẽ chuyển bánh. Em sẽ ở trong chuyến này. Mặc dù đúng ra thì ngày mai mới là sự kiện chính. Lúc đó mới có tiệc tối và diễn văn của Ông già Noel. Thông thường rất là vui.”

“Ông già Noel ư?” Tôi không nhịn được cười.

“Đó là tên bọn em gọi Ngài Nicholas. Chị biết đấy, chỉ là biệt danh nội bộ vớ vẩn thôi. Ngài Nick… Già Nick… Ông già Noel… hơi vô duyên, em biết.” Cô gái mỉm cười. “Chị có thể cho em xin thẻ vào cửa được không?”

Tôi trao lại tấm thẻ, cô gái đưa nó cho một nhân viên an ninh. Anh ta nói gì đó về “ảnh đẹp” nhưng tôi không để ý nghe. Một cảm giác kỳ cục đang xâm chiếm lấy tôi.

Ông già Noel. Chẳng phải cái gã đã gọi điện thoại cho Violet có nói gì đó về Ông già Noel sao? Đó có phải trùng hợp ngẫu nhiên không?

Trong khi Stephanie dẫn tôi qua sàn đá cẩm thạch ra phía cửa chính, tôi cố nhớ lại những gì gã kia nói. Toàn liên quan đến phẫu thuật. Cấy ghép. Cái gì đó “không dấu vết”…

Tôi đứng sững lại, tim đột nhiên đập thình thịch. Đó chính là từ Sam vừa dùng lúc nãy. Không dấu vết.

“Chị sao thế?” Stephanie nhận ra tôi đang đứng yên.

“Không sao cả! Xin lỗi.” Tôi vội cười với cô gái và bước đi tiếp, nhưng đầu tôi quay cuồng. Gã đó còn nói gì nữa nhỉ? Cụ thể gã đã nói gì về Ông già Noel? Poppy, cố lên nào, nghĩ đi.

“Vậy, tạm biệt chị nhé! Cảm ơn chị đã ghé tới!” Stephanie cười lần nữa.

“Cảm ơn em!” Tôi giật thót mình ngay khi bước ra ngoài vỉa hè. Tôi nhớ ra rồi. Vĩnh biệt nhé! Ông già Noel.

Có nhiều người đang từ trong tòa nhà đi ra, tôi bước sang một bên, tới gần chỗ một người lau kính đang phun nước xà phòng lên khắp cửa kính. Tôi lục trong túi quờ tìm tờ chương trình Vua Sư tử. Xin đừng nói là tôi đã đánh mất nó rồi, đừng nhé…

Tôi lôi nó ra chăm chú nhìn nét chữ nguệch ngoạc của mình.

18 tháng Tư – Scottie có người quen, tiểu phẫu, không dấu vết, liều liệu.

20 tháng Tư – Scottie gọi điện. Xong rồi. Phẫu thuật thành công. Không tẹo dấu vết. Thiên tài. Vĩnh biệt nhé, Ông già Noel.

Cứ như thể những giọng nói đó đang vọng lại trong đầu tôi. Cứ như thể tôi đang nghe lại lời nhắn. Tôi đang nghe thấy cái giọng trẻ the thé và cái giọng già hơn lè nhè khó nghe.

Và đột nhiên tôi biết chắc như đinh đóng cột rằng ai là người để lời nhắn đầu tiên. Đó là Justin Cole.

Ôi. Chúa ơi.

Toàn thân tôi run lên. Tôi phải quay vào trong cho Sam xem những mẩu tin này. Chúng có ý nghĩa nào đó, tôi không biết là gì, nhưng nó là một cái gì đó. Tôi ẩn cánh cửa kính to bước vào, và cô gái trực cửa lập tức xuất hiện trước mặt tôi, Lúc nãy khi tôi vào với Sam, cô ấy vẫy cho chúng tôi qua, nhưng bây giờ cô ấy đang cười xa lạ với tôi như thể vừa rồi không hề nhìn thấy tôi đi cùng với Stephanie.

“Chào chị. Chị có hẹn không?”

“Không hẳn là vậy,” tôi thở hổn hển nói. “Tôi cần gặp Sam Roxton ở Tư vấn Bạch Cầu. Tôi tên là Poppy Wyatt.”

Tôi đợi trong khi cô ấy quay đi gọi di động. Tôi cố gắng đứng đó một cách bình tĩnh nhưng gần như không thể kiềm chế bản thân. Những mẩu tin đó có liên quan với toàn bộ vụ văn bản nội bộ này. Tôi biết là như thế.

“Xin lỗi chị.” Cô gái quay sang đối mặt tôi với cung cách rất nghiệp vụ. “Anh Roxton hiện không liên lạc được.”

“Cô có thể nói cho anh ta biết là việc khẩn cấp không?” tôi hỏi. “Xin cô giúp cho!”

Rõ ràng đang kiềm chế mong muốn bảo tôi biến xéo, cô gái bèn quay đi gọi một cú điện nữa, dài những ba chục giây.

“Xin lỗi chị.” Lại một nụ cười giá băng. “Anh Roxton bận đến hết ngày, và phần lớn các nhân viên khác đều đã đi dự hội thảo của công ty. Có lẽ chị nên gọi cho trợ lý của anh ấy để lấy hẹn. Bây giờ chị có thể nhường đường cho các vị khách khác được không?”

Cô gái mở cửa dẫn tôi ra ngoài. “ ‘Nhường đường’ rõ ràng có nghĩa là ‘cuốn xéo’.”

“Cô hiểu cho, tôi cần gặp anh ta.” Tôi lách qua cô gái hướng về phía thang máy. “Xin hãy để tôi lên đó. Sẽ không sao đâu.”

“Xin lỗi!” Cô gái nói, tóm lấy ống tay áo tôi. “Chị không thể nào bước vào trong đó được! Anh Thomas ơi!”

Ôi, cô ta không đùa rồi. Cô ta gọi nhân viên an ninh lại. Đồ láo xược.

“Nhưng thực sự là trường hợp khẩn cấp đấy.” Tôi van vỉ cả hai người bọn họ. “Anh ta sẽ muốn gặp tôi.”

“Thế thì chị gọi điện lấy hẹn đi!” cô ta đáp trả, trong khi nhân viên an ninh dẫn tôi ra cửa chính.

“Được thôi!” tôi trả miếng. “Tôi gọi là được chứ gì! Tôi sẽ gọi ngay bây giờ! Gặp lại cô sau hai phút nữa!” Tôi nện bước trên vỉa hè, thọc tay vào túi áo.

Và rồi đột nhiên tôi lạnh toát người. Tôi không có điện thoại.

Tôi không có điện thoại.

Tôi bất lực. Tôi không thể vào tòa nhà mà cũng không thể gọi điện cho Sam. Tôi không thể kể cho anh ta biết vụ này. Tại sao tôi lại không mua điện thoại mới từ trước chứ? Tại sao tôi không có sẵn một cái điện thoại dự phòng trong túi? Lẽ ra đó phải là luật mới đúng, giống như lốp xe dự phòng.

“Xin lỗi anh!” tôi hối hả đi về phía người lau cửa kính. “Anh có điện thoại không cho tôi mượn với?”

“Xin lỗi cô em.” Anh ta nhăn răng cười. “Anh có, nhưng hết pin rồi.”

“Không sao.” Tôi mỉm cười, lo lắng đến nghẹn thở. “Dù sao cũng cảm ơn… ồ!”

Tôi dừng phắt lại, dán mắt qua cửa kính nhìn vào bên trong tòa nhà. Trời thương tôi! Sam kìa! Anh ta đang đứng cách khoảng hai chục mét trong sảnh, sôi nổi nói chuyện với một anh chàng nào đó mặc complet tay cầm cặp da.

Tôi ẩn cửa chính bước vào, nhưng anh chàng Thomas nhân viên an ninh đã đứng đó đợi tôi.

“Tôi không nghĩ chị lại làm thế,” anh ta nói, đứng chắn đường tôi.

“Nhưng tôi cần vào.”

“Đề nghị chị bước sang một bên…”

“Nhưng anh ta sẽ muốn gặp tôi mà! Anh Sam! Tôi đây! Poppy đây! Saaam!” Tôi hét tướng, nhưng có người đang dịch chuyển một chiếc sofa trong khu tiếp tân, và âm thanh cọ xát trên sàn đá cẩm thạch át hẳn tiếng tôi.

“Không, chị không vào được!” anh nhân viên an ninh nói dứt khoát. “Chị ra cho.” Tay anh ta nắm lấy vai tôi và loáng cái tôi thấy mình đã quay trở lại vỉa hè, thở hồng hộc giận dữ.

Tôi không thể tin nổi điều vừa xảy ra. Anh ta tống cổ tôi ra ngoài! Cả đời tôi chưa bị ai tóm cổ đuổi ra bao giờ. Trước đây tôi đâu có nghĩ họ được phép làm thế.

Một đám đông mới đến trước lối vào, tôi đứng sang bên nhường đường, suy nghĩ chạy tán loạn. Tôi có nên chạy ào xuống phố tìm chỗ gọi điện thoại không? Tôi có nên cố thử vào lần nữa không? Tôi có nên thử nhào vào trong sảnh để xem sẽ đi được bao xa trước khi bị cản và giúi xuống đất? Sam lúc này đang đứng trước chỗ thang máy, vẫn nói chuyện với anh chàng mang cặp da. Một lát nữa anh ta sẽ đi mất rồi. Thật như tra tấn. Giá mà tôi có thể thu hút được sự chú ý của anh ta…

“Không được à?” anh chàng lau cửa sổ đứng từ trên thang nói với tôi, giọng thông cảm. Anh ta phun bọt xà phòng phủ kín cả một tấm kính lớn và đang chuẩn bị lấy chổi lau.

Và thế là một ý nghĩ nảy ra trong đầu tôi.

“Đợi đã!” tôi khẩn cấp gọi với lên. “Đừng lau! Xin anh đừng lau.”

Cả đời tôi chưa bao giờ viết bằng bọt xà phòng, nhưng may thay tôi không mưu cầu cái gì to tát lắm. Chỉ ba chữ “M A S” cao chừng hai mét. Hơi nghiêng ngả một tí, nhưng ai để ý?

“Làm tốt đấy,” từ chỗ đang ngồi, anh chàng lau cửa sổ nói với vẻ hài lòng. “Cô em có thể nhập hội làm ăn với anh được đấy.”

“Cảm ơn,” tôi khiêm tốn nói và quệt lông mày, cánh tay đau nhức.

Nếu Sam không thấy nó; nếu không ai để ý thấy rồi chạm vai anh ta nói: “Này, nhìn kìa…”

“Poppy?”

Tôi xoay người lại, nhìn xuống từ trên chiếc thang của người lau cửa sổ. Sam đang đứng đó trên vỉa hè, ngước lên nhìn tôi vẻ không tin nổi.

“Cô viết cho tôi đấy à?”

Chúng tôi im lặng đi lên bằng cầu thang máy. Vicks đang đợi trong phòng làm việc của Sam, vừa trông thấy tôi chị ta liền đập tay vào trán.

“Gì nữa đây?” Đóng cánh cửa kính phía sau, Sam nói vắn tắt. “Tôi có năm phút thôi. Có chút chuyện khẩn cấp đang diễn ra…”

Tôi cảm thấy cơn giận trào lên. Anh ta nghĩ tôi không nhận ra điều đó chắc? Anh ta nghĩ tôi ngẫu hứng viết chữ “SAM” dài hai mét bằng bọt xà phòng chỉ để cho vui à?

“Tôi rất lấy làm vinh dự,” tôi ăn miếng trả miếng cái giọng cộc lốc của anh ta. “Tôi chỉ nghĩ có thể anh sẽ quan tâm đến những mẩu tin trong điện thoại của Violet tuần trước. Cái điện thoại này này.” Tôi với lấy chiếc điện thoại vẫn nằm trên bàn làm việc của anh ta.

“Điện thoại của ai thế?” Vicks nói, nhìn tôi với vẻ nghi kỵ.

“Của Violet.” Sam trả lời. “Thư ký riêng của tôi ấy. Con gái Clive. Con bé bỏ chạy đi làm người mẫu ấy.”

“À, của con bé đó à.” Vicks lại cau mày và trỏ một ngón tay về phía tôi. “Thế cô này làm gì với điện thoại của Violet?”

Sam và tôi liếc mắt nhìn nhau.

“Chuyện dài lắm,” cuối cùng Sam nói. “Violet quẳng điện thoại đi. Poppy… trông coi nó.”

“Em nhận được một vài lời nhắn, em có ghi lại đây.” Tôi đặt tờ chương trình Vua Sư tử giữa hai người và đọc họ nghe cho chắc ăn vì tôi biết chữ mình không dễ nhìn lắm. “Scottie có người quen, tiểu phẫu, không dấu vết, liều liệu.” Tôi chỉ tay vào tờ chương trình. “Lời nhắn thứ hai sau đó vài ngày, từ chính Scottie. ‘Xong rồi. Phẫu thuật thành công. Không tẹo dấu vết. Thiên tài. Vĩnh biệt nhé, Ông già Noel’.” Tôi ngừng một chút cho lắng xuống rồi nói thêm: “Lời nhắn đầu tiên là của Justin Cole.”

“Justin ư?” Sam trông cảnh giác.

“Lúc đầu tôi không biết đó là giọng anh ta, nhưng bây giờ thì tôi nhận ra rồi. Anh ta chính là người nói ‘phẫu thuật tinh vi’ và ‘không dấu vết’.”

“Vicks.” Sam nhìn chị ta. “Đi nào. Bây giờ chị phải thấy…”

“Tôi chẳng thấy gì cả! Có mấy từ linh tinh. Thậm chí chúng ta còn chẳng thể chắc chắn đó là Justin?”

Sam quay sang tôi. “Đây là tin nhắn thoại à? Liệu chúng ta có thể nghe lại không?”

“Không. Đó chỉ là… đàm thoại. Họ để lại lời nhắn và tôi chép lại.”

Trông Vicks có vẻ bối rối. “OK, tôi chẳng hiểu gì cả. Cô có giới thiệu mình là ai với họ không? Tại sao Justin lại để lại lời nhắn qua cô?” Chị ta thở hắt ra đầy tức giận. “Sam, tôi không có thời gian cho việc này…”

“Anh ta không nhận ra tôi là người thật,” tôi giải thích, mặt đỏ bừng. “Tôi giả giọng tổng đài trả lời tự động.”

“Sao cơ?” Chị ta trợn mắt nhìn tôi không hiểu gì.

“Chị biết mà.” Tôi lấy giọng nữ ở tổng đài trả lời tự động. ‘Xin lỗi quý khách, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách để lại lời nhắn.’ Sau đó thì anh ta để lại lời nhắn và em chép lại.”

Sam bụm miệng phì cười, nhưng Vicks thì có vẻ không nói nên lời. Chị ta nhặt tờ chương trình Vua Sư tử lên cau mày nhìn một hồi, rồi lật nhìn những trang bên trong, mặc dù thông tin duy nhất mà chị ta có thể tìm thấy ở đó là đời tư của các diễn viên. Cuối cùng chị ta đặt nó xuống bàn. “Sam, cái này vô nghĩa lý. Nó chẳng thay đổi gì hết.”

“Nó không vô nghĩa lý.” Anh ta lắc đầu cương quyết. “Nó đây rồi! Ngay đây.” Anh ta ấn mạnh ngón tay cái vào tờ chương trình. “Đây chính là những gì đã xảy ra.”

“Nhưng cái gì đã xảy ra mới được?” Giọng Vicks càng thêm cáu kỉnh. “Scottie là đứa quỷ tha ma bắt nào?”

“Anh ta gọi Ngài Nicholas là ‘Ông già Noel’.” Nét mặt Sam nhăn lại vẻ suy tư. “Như thế tức là rất có khả năng đó là người trong công ty. Nhưng ở đâu? Bộ phận tin học chăng?”

“Violet có liên quan gì đến chuyện này không?” tôi bạo dạn hỏi. “Xét đến cùng, đó là điện thoại của con bé mà.”

Im lặng một lúc – rồi Sam lắc đầu, vẻ gần như hối hận.

“Con bé chỉ ở đây khoảng năm phút, bố nó là bạn tốt của Ngài Nicholas, tôi không tin nó lại dính líu đến chuyện này.”

“Thế thì tại sao họ lại để lời nhắn cho con bé? Hay là họ nhầm số máy?”

“Khó có khả năng đó.” Sam nhăn mũi. “Ý tôi là, tại sao lại là số máy này?

Tôi bất giác nhìn chiếc điện thoại nằm trên mặt bàn, nó đang nhấp nháy. Vô thức, tôi tự hỏi không biết có phải ai đó để lại tin nhắn thoại cho mình không. Nhưng không hiểu sao, vào đúng giây phút này, phần còn lại của cuộc đời tôi có vẻ như đã cách xa hàng vạn dặm. Thế giới đã thu hẹp lại nằm gọn trong căn phòng này. Cả Sam và Vicks đều ngồi phịch xuống ghế và tôi cũng làm theo.

“Trước Violet thì điện thoại này là của ai?” Đột nhiên Vicks nói. “Đây là điện thoại của công ty. Con bé chỉ ở đây có, bao nhiêu, ba tuần đúng không? Có thể đó là số điện thoại của người khác trước đó và những lời nhắn kia đã bị để nhầm?”

“Đúng vậy!” tôi kích động nhìn lên. “Người ta vẫn gọi nhầm số điện thoại mà. Và gửi thư sai địa chỉ. Chính em đôi khi cũng vậy. Ta quên không xóa số cũ, cứ ấn tên người cần liên lạc rồi số cũ hiện lên mà ta không để ý. Nhất là khi lại rơi vào tổng đài trả lời tự động.”

Tôi có thể thấy đầu óc Sam đang làm việc hết tốc lực.

“Chỉ có một cách để tìm ra,” anh ta nói, tay với lấy điện thoại cố định trên bàn. Anh ta ấn mạnh ba chữ số của máy nội bộ rồi đợi.

“Chào Cynthia. Anh Sam đây,” anh ta nói giọng cởi mở. “Anh muốn hỏi em chút về cái di động được cấp cho Violet, thư ký riêng của anh ấy. Anh không biết trước đó nó là máy của ai? Có người nào đã dùng số máy đó không em nhỉ?”

Trong khi lắng nghe, nét mặt anh ta thay đổi. Anh ta lặng lẽ phác tay về phía Vicks vẻ mạnh mẽ, chị ta phản ứng bằng cái nhún vai dửng dưng.

“Tuyệt vời,” anh ta nói. “Cảm ơn em nhé, Cynthia…”

Qua dòng âm thanh ríu rít trong điện thoại, có thể thấy rõ là cái cô Cynthia này thích buôn chuyện.

“Anh phải đi bây giờ…” Sam tuyệt vọng ngước mắt nhìn lên. “Ừ, anh biết lẽ ra phải trả lại chiếc điện thoại. Không, bọn anh không làm mất đâu, đừng lo… ừ rồi, rất không chuyên nghiệp. Không báo cáo gì cả. Anh biết, tài sản của công ty… Anh sẽ trả lại… rồi… rồi…”

Cuối cùng anh ta cũng xoay sở thoát ra được. Anh ta đặt ống nghe xuống và im lặng trong vòng ba giây dài dằng dặc trước khi quay sang Vicks.

“Là Ed.”

“Không thể nào.” Vicks chậm chạp thở ra.

Sam nhặt điện thoại lên nhìn chằm chằm vẻ không tin nổi.

“Bốn tuần trước thì đây vẫn là điện thoại công ty phát cho Ed. Sau đó nó được phân cho Violet. Tôi không hề biết.” Sam quay sang tôi. “Ed Exton từng là…”

“Tôi nhớ.” Tôi gật đầu. “Giám đốc tài chính. Bị sa thải. Đang kiện công ty.”

“Lạy Chúa.” Vicks trông hệt như bị sét đánh. Chị ta lại ngồi phịch xuống ghế. “Ed.”

“Còn ai vào đây nữa?” Sam có vẻ hết sức kích động trước phát hiện này. “Vicks, đây không chỉ là một kế hoạch được dàn dựng trước, đây là một bản giao hưởng gồm ba chương. Chú Nick bị bôi nhọ. Bruce hất chú ấy đi vì anh ta là một gã chết nhát. Hội đồng quản trị cần gấp một vị tổng giám đốc điều hành mới. Ed tốt bụng cho biết anh ta sẽ thôi kiện và quay trở lại cứu công ty, cái ổ của Justin thế là được lót lông…”

“Bọn họ thực sự tốn công đến thế sao?” Vicks nói vẻ ngờ vực.

Sam nhếch mép cười nửa miệng. “Vicks, chị có biết Ed thù ghét chú Nick đến mức nào không? Một gã tin tặc nào đó đã được trả bộn tiền để thay đổi cái văn bản đó và làm mất dạng văn bản cũ trên hệ thống. Tôi đoán Ed sẵn sàng trả cả trăm ngàn để phá hoại danh tiếng của chú Nick. Thậm chí cả hai trăm.”

Gương mặt Vicks nhăn lại vẻ ghê tởm.

“Điều này đáng lẽ không bao giờ xảy ra nếu công ty do phụ nữ quản lý,” cuối cùng chị ta nói. “Không bao giờ. Bọn đàn ông toàn đồ… hiếu chiến.” Chị ta đứng dậy đi về phía cửa sổ, chăm chú nhìn dòng xe cộ, khoát tay.

“Câu hỏi là: ai làm ra chuyện này? Ai thực sự tiến hành nó?” Sam ngồi trên bàn làm việc, dồn dập gõ bút vào khớp đốt ngón tay như đánh trống, mặt căng thẳng vì tập trung. “ ‘Scottie.’ Đó là ai vậy? Một người Scotland à?”

“Nghe giọng anh ta không hẳn là người Scotland, tôi mạnh bạo nói. “Có thể đó chỉ là nickname gọi đùa của anh ta?

Đột nhiên Sam tập trung nhìn tôi, mặt sáng lên. “Đúng thế. Đương nhiên rồi. Poppy, nếu nghe lại lần nữa liệu cô có nhận ra giọng hắn không?”

“Sam!” Vicks gay gắt xen vào trước khi tôi kịp trả lời. “Không đời nào. Cậu không nghiêm túc gì cả.”

“Vicks, chị có thể bỏ ngay cái thái độ phủ nhận đó một giây thôi được không?” Sam đứng dậy, giận dữ nói. “Cái văn bản giả mạo không phải tai nạn. Việc rò rỉ thông tin ra ITN không phải là một tai nạn. Việc này đang diễn ra. Ai đó đã chơi chú Nick. Đây không chỉ là chuyện che đậy lấp liếm một tình huống tế nhị…” Anh ta dừng lại tìm từ. “Tôi không biết. Một thông tin trên mạng xã hội kiểu Facebook. Đây là một sự bôi nhọ. Một trò bịp!”

“Đấy là một giả thiết.” Chị ta đương đầu đáp trả Sam. “Không gì hơn, Sam ạ. Một vài từ trên tờ chương trình Vua Sư tử vớ vẩn.”

Tôi cảm thấy hơi tự ái. Đó không phải là lỗi của tôi, tất cả những gì tôi có lúc đó là tờ chương trình Vua Sư tử.

“Chúng ta cần xác định ra cái gã Scottie này là ai.” Sam lại quay sang phía tôi. “Nếu được nghe lần nữa liệu cô có nhận ra giọng hắn không?” Anh ta lặp lại.

“Có,” tôi nói, hơi hồi hộp trước giọng nói mãnh liệt của anh ta.

“Cô có chắc không?”

“Chắc!”

“Tốt lắm. Vậy chúng ta hãy làm thế. Chúng ta đi tìm hắn nào.”

“Sam, cậu dừng lại ngay đi!” Giọng Vicks nghe đầy phẫn nộ. “Cậu điên rồi! Cậu định làm gì, để cho cô ta nghe tất cả nhân viên nói chuyện cho đến khi nhận ra giọng nói đó à?”

“Sao không?” Sam chống trả.

“Bởi vì đó là ý tưởng ngớ ngẩn nhất mà tôi từng nghe!” Vicks nổi giận đùng đùng. “Thế nên mới không được!”

Sam bình thản nhìn chị ta một hồi, đoạn quay sang tôi. “Đi nào, Poppy. Chúng ta sẽ lượn cả tòa nhà.”

Vicks lắc đầu. “Và nếu cô ta không nhận ra giọng nói đó thì sao? Tiếp theo sẽ là gì? Chúng ta tự đi bắt người chắc?”

“Sau đó sẽ là một khởi đầu mới,” Sam nói. “Sẵn sàng chứ, Poppy?”

“Poppy.” Vicks bước tới đứng trước mặt tôi. Má chị ta đỏ ửng, chị ta đang thở khó nhọc. “Tôi không biết cô là ai. Nhưng cô không phải nghe lời Sam. Cô không phải làm việc này. Cô không nợ anh ta cái gì cả. Tất cả chuyện này không liên quan tới cô.”

“Cô ấy chẳng quan tâm đâu,” Sam nói. “Đúng thế không, Poppy?”

Vicks lờ Sam đi. “Poppy, tôi khuyên cô nên về đi. Ngay bây giờ.”

“Poppy không phải là loại người như thế,” Sam quắc mắt nói. “Cô ấy không bỏ rơi người khác. Đúng vậy không, Poppy?” Ánh mắt anh ta bắt gặp ánh mắt tôi và cái nhìn của anh ta ấm áp không ngờ, nó khiến tôi cảm thấy người nóng rực.

Tôi quay sang Vicks. “Chị nhầm rồi, em có nợ Sam một việc. Và thực ra Ngài Nicholas là khách hàng tiềm năng của trung tâm vật lý trị liệu nơi em làm. Thế nên việc của chú ấy cũng có đôi chút liên quan tới em.”

Tôi thích nhắc đến chuyện này, mặc dù tôi đoán là Ngài Nicholas sẽ chẳng bao giờ hạ cố xuống Balham đâu.

“Với cả,” tôi nói tiếp, hất cằm lên ra vẻ quý phái. “Dù đó là ai đi nữa, dù em có biết họ hay không, nếu có thể giúp được gì, em cũng sẽ làm. Ý em là, nếu có thể giúp được thì phải giúp chứ. Chị không nghĩ thế sao?”

Vicks nhìn tôi trừng trừng một lát, như thể muốn hiểu xem tôi là loại gì – rồi nở một cười gượng lạ lùng.

“OK. Hừm, cô thắng tôi rồi. Tôi không lý luận lại nổi.”

“Đi nào.” Sam tiến về phía cửa.

Tôi vớ lấy chiếc túi và một lần nữa thầm ước giá như áo phông của mình không dính vết bẩn to tướng này.

“Này, các thám tử.” Vicks xen vào với vẻ mỉa mai. “Một chi tiết nhỏ. Nhắc cho cậu khỏi quên, mọi người hoặc là đã có mặt ở cuộc hội thảo, hoặc đang trên đường tới đó rồi.”

Lại im lặng, có điều Sam tức giận gõ bút lần nữa. Tôi không dám nói. Hiển nhiên tôi không dám nhìn Vicks.

“Poppy,” cuối cùng Sam nói. “Cô có vài giờ đồng hồ không? Liệu cô có thể đi xuống Hampshire không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận