Tôi thực sự đã làm cho mọi việc lộn tùng phèo. Bây giờ tôi có thể thấy điều đó. Tôi đã gây ra cho Sam một đống chuyện bực mình, đã lạm dụng lòng tin của anh ta và tôi thực sự là cái gai trên cổ Sam.
Hôm nay lẽ ra là một ngày vui vẻ. Một ngày chuẩn bị cho lễ cưới. Từ giờ cho đến cuối tuần tôi được nghỉ để làm những việc sát nút trước ngày cưới, vậy mà thay vào đó đầy vẻ tôi đang làm gì? Đang cố tìm kiếm những từ khác nhau thay cho “xin lỗi”.
Tới nơi ăn trưa, tôi mặc bộ váy bò với áo phông màu xám ăn năn. Chúng tôi gặp nhau ở một nhà hàng cạnh văn phòng của Sam, và thứ đầu tiên tôi thấy khi đi vào là một nhóm con gái tôi nhớ đã gặp ở khách sạn Savoy tối qua, họ đang túm tụm xung quanh chiếc bàn tròn. Tôi chắc là họ không nhận ra tôi, nhưng dù thế nào tôi cũng vội vã lủi qua.
Sam miêu tả qua điện thoại chỗ này là “căng tin văn phòng thứ hai”. Một căng tin nổi bật. Bàn bằng thép, ghế phủ vải lanh màu nâu, thực đơn hay ho trong đó mọi thứ đều viết bằng chữ thường, mỗi món ăn được miêu tả bằng số lượng từ tối thiểu [“Xúp,” “thịt vịt” v.v… Tôi biết như thế trông rất bắt mắt và rành rọt, nhưng xúp kiểu gì? Thịt vịt kiểu gì?]. Thậm chí chẳng có ký hiệu bảng nào cả [Như thế không phải là bất hợp pháp à? Nếu tôi muốn trả bằng đô la thì sao? Họ phải chấp nhận chứ?]. Thảo nào Sam thích nhà hàng này.
Tôi gọi nước và trong lúc đang cố chọn giữa xúp và sa lát thì Sam xuất hiện ở cửa. Ngay lập tức các cô gái vẫy anh ta lại, sau một lát do dự, anh ta nhập hội với họ. Tôi không thể nghe hết câu chuyện, nhưng tôi nghe được vài từ: “… ý tưởng hết ý…,” “… phấn khởi…,” “… hết sức ủng hộ…” Mọi người đều tươi cười và trông lạc quan, kể cả Sam.
Cuối cùng, anh ta cáo lỗi rút lui và đi về phía tôi.
“Xin chào. Cô đã đến rồi đấy à?” Tôi để ý thấy không có nụ cười nào cho tôi.
“Vâng. Nhà hàng rất đẹp. Cảm ơn anh đã dành thời gian gặp tôi. Tôi mừng lắm.” Tôi cố gắng xoa dịu.
“Về cơ bản tôi sống ở đây.” Anh ta nhún vai. “Mọi người ở Tư vấn Bạch Cầu đều thế.”
“Ờ… đây là danh sách những thư tôi đã gửi dưới tên anh.” Tôi muốn vào thẳng việc cho xong. Khi đưa tờ giấy cho anh ta, tôi không nén được co rúm người lại. Viết ra mới thấy là có rất nhiều. “Tôi cũng gửi chuyển tiếp hết thư rồi đó.”
Một người phục vụ mang bình nước tới và cắt lời tôi bằng câu chào Sam: “Hân hạnh lại được tiếp đón quý khách,” rồi ra hiệu cho một nữ phục vụ mang giỏ bánh mì lại. Khi họ rời đi, Sam gấp tờ giấy tôi đưa, bỏ vào túi không nói lời nào. Cảm tạ Chúa. Tôi cứ nghĩ anh ta sẽ xem xét từng mục một, như giáo viên chủ nhiệm ấy.
“Các cô kia làm cùng công ty với anh phải không?” tôi hất cằm về phía chiếc bàn tròn. “Họ đang nói chuyện gì thế?”
Sam im lặng rót nước, đoạn nhìn lên. “Thực tế là họ đang nói chuyện về đề án của cô.”
Tôi nhìn anh ta chằm chằm. “Đề án của tôi? Ý anh là bức thư của tôi về các ý tưởng ấy hả?”
“Đúng thế. Bộ phận quản lý nhân sự đánh giá cao đề án của cô.”
“Chà chà!” Tôi để mình được tận hưởng ý nghĩ này một lúc. “Vậy là… không phải ai cũng phản ứng tệ hại.”
“Không phải tất cả, đúng vậy.”
“Đã có ai đưa ra ý tưởng thú vị nào cho công ty chưa?”
“Thực ra là… có.” Anh ta miễn cưỡng nói. “Đã nổi lên một vài suy nghĩ đáng quan tâm.”
“Chà chà! Tuyệt vời!”
“Mặc dù vẫn còn vài người chắc mẩm rằng tôi có mưu đồ sa thải ai đó, và có người đe dọa sẽ kiện tôi ra tòa.”
“Ồ.” Tôi cảm giác như đang bị uốn nắn. “Đúng thế. Tôi rất xin lỗi về chuyện này.”
“Chào anh chị.” Một cô gái vui tươi đeo tạp dề màu xanh tiến lại chỗ chúng tôi. “Em giải thích thực đơn cho anh chị nhé [Dào ôi, thật nhố nhăng. Viết một cái thực đơn chẳng ai hiểu gì rồi lại phải thuê người giải thích]? Hôm nay có xúp quả bơ nấu với nước thịt gà tơ…”
Cô ấy giải thích từng món một, khỏi nói, tôi mất tập trung ngay lập tức. Thế nên cuối cùng tôi chẳng hiểu có món gì ngoài món xúp quả bơ.
“Cho tôi món xúp quả bơ,” tôi mỉm cười nói.
“Bánh mì, bít tết chín tái và sa lát, cảm ơn.” Tôi không nghĩ Sam để ý lắng nghe cô gái hơn tôi. Anh ta xem cái gì đó trên điện thoại, cau mày, và cảm giác phạm tội lại nhói lên trong tôi. Chắc chắn là vì tôi mà khối lượng công việc của anh ta đã tăng gấp bội.
“Tôi chỉ muốn nói là tôi rất, rất xin lỗi.” Tôi vội vã nói. “Tôi xin lỗi về vụ tấm thiệp điện tử. Tôi xin lỗi về vụ Guatemala. Tôi đã quá phấn khích. Tôi biết tôi đã gây ra cho anh rất nhiều phiền toái và nếu có thể giúp anh được chút nào tôi nhất định sẽ làm. Ý tôi là… tôi có thể gửi vài bức thư thay cho anh không?”
“Không!” Giọng Sam giãy nảy nghe như thể anh ta vừa bị dội nước sôi. “Cảm ơn cô,” anh ta bình tĩnh nói thêm. “Cô đã làm đủ rồi.”
“Thế anh giải quyết thế nào?” tôi bạo dạn hỏi. “Ý tôi là giải quyết ý kiến của mọi người ấy.”
“Hiện tại Jane đang xử lý. Jane thay mặt tôi gửi thư từ chối khéo.”
Tôi nhăn mũi. “Thư từ chối khéo? Thế là thế nào?”
“Cô biết kiểu thư đấy rồi mà. ‘Sam rất vui nhận được thư của anh chị. Sam sẽ liên lạc với anh chị ngay khi có thể. Trong lúc chờ đợi, cảm ơn anh chị đã quan tâm đóng góp ý kiến.’ Diễn dịch ra là: ‘Đừng hy vọng sớm có tin của tôi’. ” Anh ta nhướng mày. “Cô nên có thư từ chối khéo. Như thế cũng khá hữu ích trong việc đẩy lùi những lời gạ gẫm không mong muốn.”
“Không, tôi không cần.” Tôi nói, hơi tự ái. “Tôi không bao giờ muốn từ chối khéo ai cả. Tôi bao giờ cũng trả lời người khác!”
“OK, điều đó nói lên rất nhiều thứ,” anh ta xé một mẩu bánh mì bỏ vào miệng nhai. “Nếu biết trước như thế, tôi đã không bao giờ đồng ý dùng chung điện thoại.”
“Ờ, bây giờ anh không phải dùng chung nữa rồi.”
“Tạ ơn Chúa. Nó đâu rồi?”
Tôi lục lọi trong túi, lôi điện thoại ra để lên bàn giữa hai chúng tôi.
“Cái của khỉ gì thế này?” Sam hét lên, trông đầy sợ hãi.
“Sao cơ?” Tôi nhìn theo ánh mắt anh ta, không hiểu gì, rồi chợt nhận ra. Trong túi quà Marie Curie có mẩu cái giấy dính nhũ bạc và hôm rồi tôi đã dán chúng lên điện thoại.
“Đừng lo.” Tôi giễu cợt điệu bộ của anh ta. “Có thể bóc ra được.”
“Tốt hơn là nên như thế.” Anh ta có vẻ vẫn sửng sốt trước cái điện thoại. Thật không thể tin được. Chẳng lẽ công ty anh ta không ai bỏ công trang trí điện thoại của mình ư?
Phục vụ mang đồ ăn tới, chúng tôi mất một lúc mải lo tìm lọ muối tiêu và mù tạt, người ta mang đến cả một đĩa rau cần mà chúng tôi không gọi.
“Cô đang vội à?” Sam vừa hỏi dò vừa chuẩn bị cắn miếng bánh mì kẹp bít tết.
“Không. Tôi xin nghỉ vài ngày để lo vụ đám cưới, nhưng rốt cuộc hóa ra chẳng có nhiều việc lắm để làm.”
Sự thật là, tôi hơi sững người một chút khi nói chuyện với Lucinda sáng nay. Tôi đã nói với chị ta từ đời tám hoánh là tôi sẽ nghỉ vài ngày để giúp lo vụ đám cưới. Tôi cứ nghĩ tôi và chị ta có thể cùng đi lo vài việc thú vị với nhau. Nhưng chị ta lại thẳng thừng bảo không cần đâu cảm ơn. Chị ta lải nhải nào là phải đi xem hàng Hoa ở Northwood, rồi cần tạt qua chỗ một khách hàng nữa trước đó, đại thể chị ta ngụ ý là tôi sẽ làm vướng chân [Tại sao chị ta toàn đặt mua đồ ở những nơi kỳ cục như vậy? Lúc nào tôi hỏi chị ta cũng chỉ nói mơ hồ là “tìm nguồn hàng”. Ruby cho rằng chị ta làm như thế là để tính thêm tiền cho việc phải lái xe đi xa]. Thế nên sáng nay tôi vô công rỗi nghề. Ý tôi là tôi sẽ không đi làm nếu chỉ cần đến cho có lệ.
Tôi húp xúp, đợi Sam chủ động nói chuyện đám cưới của anh ta, nhưng Sam không nói gì cả. Đàn ông không thích nói chuyện đó thì phải?
“Món xúp của cô nguội rồi à?” Đột nhiên Sam tập trung vào bát của tôi. “Nếu thế thì bảo họ hâm nóng lại cho.”
Nó không nóng hổi lắm, nhưng tôi không muốn làm to chuyện.
“Không sao, cảm ơn anh.” Tôi nhoẻn miệng cười và lại húp tiếp.
Điện thoại chợt rung chuông, theo phản xạ tôi liền kéo nó về phía mình. Lucinda nhắn tin bảo tôi là chị ta đang ở chỗ hàng hoa, muốn hỏi lại để chắc chắn là tôi thích mỗi bó hoa chỉ có bốn nhánh hoa bướm.
Tôi chẳng biết phải trả lời thế nào cả. Tại sao tôi lại phải đưa ý kiến chi tiết về những thứ như vậy? Mà bốn nhánh hoa bướm trông như thế nào mới được ?
Vâng, tốt ạ. Cảm ơn chị rất nhiều, em thực sự rất biết ơn chị.
Hẹn sớm gặp lại!!! Yêu yêu, Poppy xxxxx
Cũng có một thư mới của Willow nhưng tôi không dám đọc trước mặt Sam. Tôi nhanh chóng gửi chuyển tiếp đi rồi đặt điện thoại xuống.
“Vừa mới có thư của Willow đấy.”
“Ờ há.” Anh ta gật đầu với một cái cau mày khó chịu.
Tôi thèm biết thêm về cô ta đến nhỏ dãi. Nhưng tôi nên bắt đầu như thế nào cho tự nhiên nhỉ?
Tôi thậm chí không thể hỏi: “Anh làm quen với cô ấy như thế nào?” bởi vì tôi đã biết rồi, nhờ một trong những bức thư lải nhải của cô ta. Họ gặp nhau lúc cô ta đến phỏng vấn xin việc ở Tư vấn Bạch Cầu. Sam ở trong hội đồng tuyển chọn, anh ta đặt một câu hỏi hóc búa về lý lịch việc làm của Willow, và lẽ ra NGAY LÚC ĐÓ Willow đã có thể biết là Sam sẽ đảo lộn cuộc đời cô ta. Lẽ ra cô ta phải đứng dậy BƯỚC THẲNG. Bởi vì anh ta nghĩ rằng mức lương sáu chữ số là tất cả cuộc đời cô ta sao? Anh ta nghĩ mọi người đều cùng một giuộc với mình sao ? Anh ta không nhận thấy rằng để xây dựng cuộc sống chung, anh cần biết CUỘC SỐNG CHUNG CẦN NHỮNG GÌ, Sam, anh hiểu không vậy hả hả???
Vân vân và vân vân. Thực tình là tôi chán chả buồn đọc đến cuối.
“Cô đã mua điện thoại mới chưa?” Sam nhướng mày hỏi.
“Chiều nay tôi định đi mua.” Sẽ rối như canh hẹ khi phải bắt đầu lại với một cái điện thoại mới, nhưng biết làm sao được, tôi chẳng thể làm gì khác. Trừ phi…
“À mà, tự dưng tôi có ý này,” tôi nói rất tự nhiên, “anh không muốn bán chiếc điện thoại này à?”
“Bán điện thoại công ty với một đống thư từ công việc á?” Anh ta cười phá lên vẻ hoài nghi. “Cô có bị quẫn trí không? Trước đây tôi dở hơi lắm mới để cô được dùng nó. Bởi vì tôi không có lựa chọn nào cả, thưa quý cô ngón-tay-nhẹ-dạ. Lẽ ra tôi phải báo cảnh sát bắt cô rồi.”
“Tôi có phải là kẻ trộm đâu!” Bị chạm nọc, tôi đáp trả. “Tôi không lấy trộm nó. Tôi tìm thấy nó trong thùng rác.”
“Lẽ ra cô phải trả lại nó.” Anh ta nhún vai. “Cô biết thế, tôi biết thế.”
“Nó là của vô chủ! Người nào nhặt được thì là của người ấy!”
“‘Của người ấy?’ Cô muốn nói thế trước tòa không? Nếu tôi đánh rơi ví và nhất thời nó rơi vào thùng rác, như thế ông A bà B được quyền chôm nó luôn chứ gì ?”
Chẳng biết có phải anh ta đang dồn tôi vào thế bí hay không, tôi bèn uống một ngụm nước, đánh trống lảng. Tồi xoay đi xoay lại chiếc điện thoại trên tay, không muốn từ bỏ nó. Tôi đã quen với chiếc điện thoại này rồi. Tôi thích cái cảm giác có nó. Tôi thậm chí đã quen với việc dùng chung hộp thư.
“Thế chuyện gì sẽ xảy ra với nó ?” Cuối cùng tôi nhìn lên. “Ý tôi là với cái điện thoại này này.”
“Jane sẽ gửi chuyển tiếp tất cả những gì liên quan về tài khoản của cô ấy. Sau đó thì nó sẽ được xóa sạch, từ trong ra ngoài.”
“Tôi hiểu. Tất nhiên rồi.”
Ý nghĩ tất cả các tin nhắn thư từ của mình sẽ bị xóa sạch khiến tôi muốn bật khóc. Nhưng tôi chẳng thể làm gì được. Đã giao kèo như thế. Đây chỉ là điện thoại cho mượn. Đúng như anh ta nói, nó không phải điện thoại của tôi.
Tôi lại đặt nó xuống, cách bát xúp khoảng năm phân.
“Tôi sẽ báo cho anh biết số máy của tôi ngay khi tôi có điện thoại mới” tôi nói. “Nếu tôi có thư từ gì…”
“Tôi sẽ gửi chuyển tiếp cho cô.” Anh ta gật đầu. “Hay nói đúng hơn là thư ký riêng mới của tôi sẽ làm việc đó.”
“Lúc nào thì cô ấy sẽ bắt đầu?”
“Ngày mai.”
“Tuyệt!’’ Tôi cười nhạt, uể oải húp một ngụm xúp nữa, thực sự là nhạt nhẽo.
“Cô ấy được lắm,” anh ta nồng nhiệt nói. “Tên cô ấy là Lizzy, rất thông minh.” Anh ta bắt đầu tấn công món sa lát. “Nào, bây giờ chúng ta ở đây, cô phải nói cho tôi biết. Cái vụ Lindsay là thế nào ? Cô viết cái quái quỷ gì cho cô ta thế?”
“À, ờ.” Tôi cảm thấy ngượng đỏ cả mặt. “Tôi nghĩ là cô ấy hiểu sai tình hình bởi vì… Ờ. Thực sự chẳng có gì cả. Tôi chỉ khen ngợi cô ấy và rồi để một vài nụ hôn dưới tên anh. Ở cuối thư.”
Sam đặt dĩa xuống. “Cô thêm nụ hôn vào trong thư gửi dưới tên tôi? Một cái thư công việc ?” Trông anh ta có vẻ bức xúc về chuyện này hơn bất kỳ chuyện gì khác.
“Tôi không có ý định làm thế!” tôi tự bào chữa. “Vô tình thôi. Tôi lúc nào cũng để nụ hôn ở cuối thư. Như thế thân mật hơn.”
“Ồ, tôi hiểu rồi.” Anh ta ngước mắt nhìn lên không. “Cô là một trong số những kẻ lố bịch đó?
“Không lố bịch chút nào,” tôi phản đối. “Dễ thương chứ.”
“Để tôi xem.” Anh ta với lấy điện thoại.
“Dừng lại đi!” tôi hoảng sợ nói. “Anh đang làm gì thế?”
Tôi chồm tay nhưng quá muộn. Anh ta đã lấy được điện thoại và đang mở xem tất cả thư từ. Anh ta vừa đọc vừa nhướng lông mày, nhăn mặt rồi cười ầm lên.
“Anh đang xem cái gì thế?” tôi cố gắng tỏ ra lạnh nhạt. “Anh nên tôn trọng quyền riêng tư của tôi.”
Anh ta hoàn toàn lờ tôi đi. Chẳng nhẽ anh ta không biết thế nào là bí mật đời tư à? Mà anh ta đang đọc cái gì mới được cơ chứ? Có thể là bất kỳ cái gì.
Tôi lại nhấp một ngụm xúp nữa, nhưng nó nguội đến mức tôi không thể chấp nhận được nữa. Khi tôi nhìn lên, Sam đang ngấu nghiến đọc thư của tôi. Thật gớm guốc. Tôi cảm thấy như thể anh ta đang sục sạo trong ngăn kéo đồ lót của tôi ấy.
“Bây giờ thì cô biết cảm giác bị người khác phê phán thư mình là thế nào rồi chứ,” anh ta ngước mắt lên nói.
“Chẳng có gì để phê phán cả,” tôi nói, có phần khinh khỉnh. “Không giống anh, tôi là người duyên dáng lịch sự, và tôi không lờ lớ lơ người khác với những cái thư ngắn ngủi hai câu.”
“Cô gọi như thế là duyên dáng. Tôi thì nghĩ khác.”
“Anh nghĩ gì mặc kệ anh.” Tôi đáp trả. Tất nhiên anh ta không muốn thừa nhận là tôi giỏi giao thiệp hơn anh ta.
Sam đọc một bức thư nữa, lắc đầu rồi ngước lên lặng lẽ quan sát tôi.
“Sao thế?” tôi bực bội hỏi. “Lại làm sao vậy?”
“Cô sợ bị người khác ghét đến thế cơ à?”
“Cái gì?” Tôi nhìn anh ta chằm chằm, không biết phải phản ứng thế nào. “Anh đang lảm nhảm cái gì vậy?”
Anh ta chỉ vào điện thoại. “Thư từ của cô giống như một tiếng kêu lớn. Ôm hôn nào, ôm hôn nào, xin hãy yêu quý tôi, xin hãy yêu quý tôi!”
“Cái gì?” Tôi cảm giác như anh ta vừa tát vào mặt tôi. “Anh nói… vớ vẩn vừa chứ.”
“Cái thư này chẳng hạn. ‘Chào Sue! Tôi có thể đổi hẹn làm tóc cô dâu xuống muộn hơn, khoảng năm giờ chiều được không? Tôi có hẹn với Louis. Cho tôi biết tin nhé. Nếu không được thì cũng không sao. Cảm ơn nhiều! Tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của chị! Hy vọng mọi việc đều tốt đẹp. Yêu quý, Poppy, hôn, hôn, hôn, hôn, hôn, hôn, hôn.’ Sue là ai vậy? Người bạn lâu năm thân thiết nhất của cô à?”
“Đó là cô tiếp tân ở tiệm làm tóc của tôi.” Mắt tôi nảy lửa nhìn anh ta.
“Vì thế nên cô ta được cảm ơn, được đánh giá cao và được một tỉ cái hôn, chỉ bởi vì cô ta làm việc của mình?”
“Đấy là tôi tỏ ra lịch sự!” tôi cãi lại.
“Như thế không phải là lịch sự,” anh ta cứng rắn nói, “như thế là lố bịch. Đây là một giao dịch thương mại. Hãy tỏ ra sòng phẳng.”
“Nhưng mà tôi quý thợ làm tóc của tôi!” tôi giận dữ nói. Tôi húp một thìa xúp, quên khuấy là nó tởm như thế nào, và nén không rùng mình.
Sam vẫn đang mở xem thư từ của tôi, cứ như thể anh ta có quyền làm thế không bằng. Lẽ ra tôi không được để anh ta đụng tay vào cái điện thoại đó. Lẽ ra tôi phải tự mình xóa sạch nó.
“Lucinda là ai thế?”
“Là người tổ chức đám cưới của tôi,” tôi miễn cưỡng trả lời. “Tôi cũng đoán thế. Chẳng phải cô ta có phận sự làm việc cho cô sao? Thế mà cô ta lại đùn hết cho cô như vậy à?”
Tôi quá bối rối nên mãi không thể trả lời được. Tôi phết bơ lên bánh mì, rồi lại đặt xuống không ăn đến.
“Chị ấy có làm việc cho tôi,” cuối cùng tôi nói, tránh ánh mắt của Sam. “Ý tôi là, đương nhiên lúc chị ấy cần tôi cùng đỡ một tay…”
“Cô lo vụ xe thay cô ta.” Anh ta đếm nhẩm trên ngón tay, vẻ nghi hoặc. “Cô sắp đặt vụ hoa giấy này, hoa cài khuyết áo này, tìm người chơi đàn ống này…”
Tôi có thể cảm thấy mặt mình đỏ ửng lên. Tôi biết rốt cuộc tôi giúp Lucinda nhiều hơn là tôi định làm. Nhưng tôi sẽ không thừa nhận điều đó với anh ta.
“Đấy là tôi muốn thế! Không sao cả.”
“Theo tôi thấy thì giọng cô ta như bà tướng ấy.”
“Kiểu của chị ấy thế. Tôi không thấy phiền là được…” Tôi cố gắng khiến anh ta bỏ cuộc, nhưng anh ta dai như đỉa.
“Sao cô không nói thẳng với cô ta: ‘Chị đang làm việc cho tôi đấy, bỏ cái thái độ đó đi’?”
“Không đơn giản như thế, anh hiểu không?” Tôi cảm thấy như gà mắc tóc. “Chị ấy không chỉ là người phụ trách đám cưới. Chị ấy là người quen lâu năm của gia đình Tavish.”
“Gia đình Tavish?” Anh ta lắc đầu, như thể cái tên này đối với anh ta chẳng có nghĩa gì.
“Gia đình chồng tương lai của tôi đấy! Nhà Tavish. Anh có biết không? Giáo sư Antony Tavish! Giáo sư Wanda Brook-Tavish! Bố mẹ họ là bạn thân của nhau, Lucinda là một phần của thế giới đó, chị ấy như người nhà và tôi không thể…” Tôi ngừng lời, xoa mũi. Tôi không rõ mình sẽ nói tiếp sang chuyện gì.
Sam cầm thìa lên, nghiêng người, ăn thử món xúp của tôi thì liền co rúm người lại.
“Nguội tanh. Tôi đoán đúng mà. Trả lại đi.”
“Không sao cả.” Theo phản xạ, tôi nhoẻn miệng cười với anh ta. “Thật đấy.”
“Không được. Trả lại đi.”
“Không! Thôi… có quan trọng gì đâu. Với cả tôi cũng không đói.”
Sam chằm chằm nhìn tôi, lắc đầu. “Cô là một bất ngờ lớn, cô biết không? Đây là một bất ngờ lớn.” Anh ta gõ tay lên chiếc điện thoại.
“Sao cơ? ”
“Một người bề ngoài có vẻ rất can trường nhưng lại khá thiếu tự tin.”
“Tôi không thế!” tôi bực dọc phản đối.
“Không thiếu tự tin hay là không can trường?”
“Tôi…” Tôi rối hết cả lên không biết phải trả lời thế nào nữa. “Tôi không biết. Anh thôi đi. Mặc kệ tôi.”
“Cô nói về gia đình Tavish cứ như thể họ là thánh thần…”
“À, tất nhiên rồi! Họ thuộc một thế giới khác hẳn…”
Một giọng đàn ông ngắt lời tôi giữa chừng.
“A, Sam! Cánh tay phải của tôi đây!” Justin vừa nói vừa vỗ lưng Sam. Anh ta mặc bộ complet đen, đeo cà vạt đen và kính đen. Trông anh ta giống như một thành viên của Men in Black. “Lại món bánh mì bít tết à?”
“Anh biết tôi quá rõ mà.” Sam đứng dậy, vẫy một người phục vụ đi ngang qua. “Xin lỗi, có thể đổi bát xúp khác cho khách của tôi được không? Bát xúp này nguội quá.” Đoạn anh ta ngồi xuống, quay qua hỏi Justin. “Tối qua anh đã gặp Poppy chưa? Poppy, đây là Justin Cole.”
“Rất hân hạnh [Nguyên văn tiếng Pháp].” Justin gật đầu với tôi, và tôi thoáng ngửi thấy mùi nước cạo râu Fahrenheit.
“Chào anh.” Tôi cố mỉm cười lịch sự, nhưng vẫn thấy lộn ruột. Tôi cần phải nói cho Sam biết anh ta nhầm lẫn thế nào. Về mọi việc. “Cuộc họp với P&G diễn ra thế nào?” Sam nói với Justin. “Tốt! Rất tốt! Mặc dù tất nhiên họ tiếc là không có mặt cậu trong nhóm.” Anh ta giơ ngón tay làm điệu bộ khiển trách.
“Tôi chắc là không phải thế.”
“Cô có biết anh chàng này là ngôi sao của công ty chúng tôi không?” Justin nói với tôi, chỉ tay vào Sam. “Người kế vị của Ngài Nicholas đấy. ‘Một ngày nào đó, cậu bé thân mến, tất cả sẽ là của cậu’.”
“Vớ vẩn,” Sam vui vẻ nói.
“Tất nhiên là thế.”
Im lặng một lát. Hai người nhìn nhau cười, nhưng có vẻ giống như hai con thú đang nhe răng giương vuốt với nhau hơn.
“Rồi, hẹn gặp lại sau,” cuối cùng Justin nói. “Tối nay đi dự hội thảo không?”
“Tối mai chứ.” Sam trả lời. “Có rất nhiều việc ở đây phải làm cho kịp.”
“Tớ hiểu. Ờ, thế thì bọn tớ sẽ uống thay cậu tối nay.” Justin giơ tay vẫy chào tôi rồi bỏ đi.
“Xin lỗi cô,” Sam nói với tôi sau khi ngồi xuống trở lại. “Nhà hàng này vào giờ ăn trưa thật không thể chịu nổi. Nhưng đây là nơi ăn được gần nhất.”
Justin Cole làm tôi quên hẳn những suy nghĩ đang ám ảnh trong đầu. Anh ta đúng là gai mắt.
“Anh biết không, tối qua tôi nghe thấy Justin nói về anh,” tôi nghiêng người trước bàn, hạ giọng. “Anh ta gọi anh là ‘đồ thối thây ương ngạnh’ đấy.”
Sam ngả đầu ra phía sau, cười khùng khục. “Tôi có thể tưởng tượng được.”
Một bát xúp quả bơ mới được mang tới trước mặt tôi, nóng hổi, và đột nhiên tôi cảm thấy đói dữ dội.
“Cảm ơn anh đã bảo họ đổi bát xúp cho tôi,” tôi ngượng ngập nói với Sam.
“Không có gì.” Anh ta nghiêng đầu. “Chúc ngon miệng.”
“Thế tại sao anh ta lại gọi anh là đồ thối thây ương ngạnh?” Tôi đưa một thìa xúp lên miệng.
“À, chúng tôi bất đồng quan điểm với nhau về cách quản lý công ty,” anh ta thản nhiên nói. “Cánh của tôi gần đây giành được chiến thắng nên cánh của cậu ta tức tối.”
Cánh? Chiến thắng? Họ đánh nhau suốt ngày sao?
“Thế đầu đuôi câu chuyện như thế nào?”
Trời, món xúp này ngon thật. Tôi ních đầy bụng như thể mấy tuần rồi chưa ăn gì.
“Cô thực sự quan tâm à?” Anh ta có vẻ thích thú.
“Đúng vậy! Đương nhiên rồi!”
“Có một nhân viên thôi việc ở công ty. Theo ý tôi thì như chế là tốt hơn cả. Nhưng Justin không nghĩ vậy.” Anh ta cắn một miếng bánh mì và với lấy nước.
Chỉ thế thôi á? Anh ta chỉ định kể cho tôi nghe có từng đó thôi sao? Một nhân viên thôi việc ở công ty à?
“Ý anh định nói John Gregson phải không?” Tôi chợt nhớ đã có lần tìm thông tin trên Google.
“Cô nói sao?” Anh ta trông sửng sốt. “Làm thế nào mà cô biết về John Gregson?”
“Qua Daily Mail điện tử, tất nhiên rồi.” Tôi đảo mắt. Anh ta nghĩ gì vậy, rằng anh ta làm trong một cái bong bóng bí mật riêng biệt chắc?
“Á, tôi hiểu rồi.” Sam có vẻ đã lĩnh hội điều này. “Ờ… không. Vụ này khác.”
“Thế thì là ai? Anh kể đi,” tôi dỗ dành vì thấy anh ta do dự. “Anh có thể kể với tôi. Tôi là bạn thân của Ngài Nicholas Murray, anh chẳng lạ gì. Bọn tôi chè chén ở khách sạn Savoy với nhau. Bọn tôi như thế này này.” Tôi ngoặc hai ngón tay vào với nhau, Sam miễn cưỡng bật cười.
“OK. Tôi không nghĩ đây là bí mật to tát gì.” Anh ta ngập ngừng và hạ giọng xuống. “Đó là một gã tên gọi Ed Exton. Giám đốc Tài chính. Sự thật là anh ta bị đuổi việc. Anh ta bị phát hiện đã lừa gạt công ty một thời gian rồi. Chú Nicholas không muốn tố kiện, nhưng đó là sai lầm lớn. Bây giờ Ed đang khởi kiện công ty sa thải sai luật.”
“Đúng rồi!” Tôi suýt rít lên. “Tôi đã biết mà! Và đó là lý do tại sao anh ta lại say khướt ở chỗ câu lạc bộ Groucho.”
Sam lại khẽ cười lần nữa, vẻ hồ nghi. “Cô biết nhiều nhỉ. Tất nhiên rồi.”
“Thế nghĩa là… Justin tức giận khi Ed bị sa thải à?” Tôi cố gắng hiểu rõ chuyện.
“Justin vẫn luôn chiến đấu để Ed lên chức tổng giám đốc điều hành còn anh ta làm cánh tay phải,” Sam nhăn nhó nói. “Thế nên, đúng, cô có thể nói là cậu ta khá tức giận.”
“Tổng giám đốc điều hành á?” tôi ngạc nhiên nói. “Nhưng… còn Ngài Nicholas thì sao?”
“Ô, bọn họ đã có thể đánh bật được chú Nicholas nếu có đủ sự hỗ trợ,” Sam thản nhiên nói. “Có một bộ phận trong công ty này quan tâm nhiều đến việc hớt được lợi nhuận ngắn hạn và mặc đồ hiệu hơn bất kỳ điều gì khác. Chú Nicholas thì chỉ muốn nghĩ cho lâu dài. Không phải lúc nào đó cũng là quan điểm được nhiều người ủng hộ nhất.”
Tôi ăn hết bát xúp, thẩm thấu tất cả vụ này. Thực tình, nội tình công ty này sao mà rối rắm thế. Thế thì ai mà làm được việc gì ra hồn ? Những lúc Annalise hơi lên cơn một tí về chuyện đến lượt ai đi mua cà phê khiến chúng tôi mất tập trung và quên viết báo cáo thôi là đã đủ tệ hại lắm rồi.
Nếu tôi là nhân viên của Tư vấn Bạch Cầu, tôi sẽ không thể làm việc được. Tôi sẽ mất cả ngày gửi tin nhắn cho mọi người trong văn phòng, hỏi xem hôm nay có chuyện gì, họ có nghe được tin gì mới không và họ nghĩ chuyện gì sẽ diễn ra tiếp đây.
Hừm. Có lẽ thật đáng mừng là tôi không làm việc văn phòng.
“Tôi không thể tin nổi là Ngài Nicholas Murray từng sống ở Balham,” tôi nói, đột nhiên nhớ ra. “Cái chỗ Balham đấy!”
“Chú Nicholas đâu có phải sinh ra trong nhung lụa.” Sam ném cho tôi một cái nhìn tò mò. “Cô không tình cờ đọc được tiểu sử chú ấy trong lúc say sưa trên Google sao? Chú ấy mồ côi, lớn lên trong trại trẻ. Tất cả những gì chú ấy có được là do chú ấy làm mửa mật mà ra. Con người chú ấy không có một tẹo chất trưởng giả học làm sang nào. Không giống như một số kẻ ngu xuẩn kiêu căng đang cố tìm cách tống khứ chú ấy.” Anh ta quắc mắt nhét một nắm rau cải lông vào miệng.
“Fabian Taylor chắc hẳn thuộc cánh của Justin,” tôi trầm ngâm nhận xét. “Anh ta rất hay châm chọc anh. Tôi cứ tự hỏi tại sao.” Tôi nhìn lên thấy Sam đang nhíu mày quan sát tôi. “Poppy, cô nói thật đi. Cô đã đọc bao nhiêu thư của tôi rồi ?”
Tôi không thể tin nổi là anh ta lại hỏi như thế.
“Tất cả, đương nhiên. Anh nghĩ sao vậy?” Nét mặt anh ta trông chuối đến nỗi tôi bật cười khúc khích. “Ngay giây phút tôi đặt tay lên cái điện thoại đó, tôi đã bắt đầu nhòm thư anh rồi. Thư từ đồng nghiệp, thư từ Willow…” Tôi không ngăn nổi bất chợt nói cái tên đó ra để xem anh ta có cắn câu không.
Chắc chắn rồi, anh ta hoàn toàn lờ đi. Như thể cái tên “Willow” chẳng có nghĩa gì với anh ta.
Nhưng đây là bữa ăn trưa tạm biệt của chúng tôi. Đây là cơ hội cuối cùng của côi. Tôi phải bám chặt vào mới được.
“Thế Willow làm việc ở chỗ khác à?” tôi hỏi bâng quơ.
“Cùng.”
“Ồ thế à. Vậy… hai người quen nhau qua công việc à?”
Anh ta chỉ gật đầu. Như thế này giống như phải vắt đá ra nước vậy.
Một người phục vụ tới dọn bàn, chúng tôi gọi cà phê. Người phục vụ vừa rời đi, tôi thấy Sam chăm chú quan sát tôi. Tôi đang định hỏi một câu nữa về Willow nhưng anh ta lên tiếng trước.
“Poppy này, chuyển chủ đề một chút. Tôi có thể nói một điều với cô không? Như một người bạn?”
“Chúng ta là bạn bè ư?” tôi nghi ngờ hỏi lại.
“Như một khán giả vô tư vậy.”
Hay thật. Đầu tiên là anh ta lẩn tránh nói chuyện về Willow. Tiếp đến là gì đây? Một bài thuyết giáo tại sao không nên ăn trộm điện thoại à? Một bài giảng nữa về chuyện phải viết email trao đổi công việc như thế nào à?
“Chuyện gì vậy?” Tôi không cưỡng nổi cứ đảo mắt liên hồi. “Anh nói đi.”
Anh ta cầm thìa lên, như thể đang sắp xếp suy nghĩ, rồi đặt nó xuống.
“Tôi biết đây chẳng phải là việc của tôi. Tôi chưa kết hôn. Tôi chưa gặp chồng sắp cưới của cô. Tôi không biết nội tình.”
Trong khi anh ta nói, máu cứ dồn dần lên mặt tôi. Tôi không hiểu tại sao.
“Không,” tôi nói. “Anh không biết. Vậy nên…”
Anh ta tiếp tục nói không thèm nghe tôi.
“Nhưng hình như tôi thấy cô không thể – cô không nên – đi đến hôn nhân trong khi cảm thấy thấp kém hơn ở một góc độ nào đó.”
Tôi quá sửng sốt mãi không đáp lại được. Tôi đang mò mẫm tìm cách phản ứng thích hợp. Quát ầm lên? Tát cho anh ta một cái? Tức tối bỏ đi ?
“OK, anh nghe này,” cuối cùng tôi nói. Cổ họng tôi nghẹn lại, nhưng tôi cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. “Thứ nhất, như anh nói, anh không hiểu tôi. Thứ hai, tôi khôngcảm thấy thua kém…”
“Cô có. Rõ ràng từ tất cả những gì cô nói thì đúng như thế. Và điều đó đối với tôi thật không thể hiểu nổi. Hãy nhìn cô. Cô có nghề có nghiệp. Cô thành công. Cô…” Anh ta ngập ngừng. “Cô quyến rũ. Tại sao cô lại cảm thấy nhà Tavish thuộc về một ‘hội khác’ so với cô ?
Anh ta đang cố tình tỏ ra đầu đất à?
“Bởi vì họ là những người nổi tiếng, quan trọng! Tất cả họ đều là thiên tài và thế nào rồi họ cũng sẽ được phong tước vị, trong khi bác tôi chỉ là một nha sĩ bình dị ởTaunton…” Tôi ngừng lời, thở dốc.
Tuyệt thật. Bây giờ thì tôi đã lao chẳng vào đề tài này.
“Thế bố cô thì sao?”
Lại nữa. Là anh ta muốn thế.
“Bố tôi mất rồi,” tôi nói toạc móng heo. “Cả bố mẹ tôi đều đã mất. Tai nạn xe cộ mười năm trước.” Tôi tựa lưng vào ghế, chờ đợi những phút im lặng lúng túng.
Có thể có nhiều hình thức khác nhau. Không nói gì. Tay đưa lên miệng. Há hốc miệng [Magnus làm thế. Rồi sau đó anh nắm chặt hai cánh tay tôi và nói rằng anh đã biết trước tôi là người dễ bị tổn thương và điều đó chỉ làm tăng thêm vẻ đẹp của tôi]. Thốt lên ngạc nhiên. Lúng túng chuyển chủ đề. Tò mò bệnh hoạn. Câu chuyện về những vụ tai nạn lớn hơn, khủng khiếp hơn liên quan tới bạn của cô của bạn.
Có lần tôi kể với một cô gái và cô ấy bật khóc ngay lập tức. ‘Tôi phải đứng nhìn cô ấy thổn thức rồi tìm khăn mùi soa cho cô ấy.
Nhưng… thật kỳ cục. Lần này không khí chẳng có vẻ gì là lúng túng cả. Sam không nhìn sang hướng khác. Cũng không hắng giọng hay há hốc miệng hay chuyển chủ đề.
“Cả hai mất cùng một lúc à?” cuối cùng anh ta nói, giọng dịu dàng hơn.
“Mẹ tôi mất ngay lập tức. Bố tôi mất ngày hôm sau.” Tôi nhoẻn cười với anh ta. “Nhưng tôi không kịp gặp mặt lần cuối. Bố tôi gần như đã mất ngay lúc… lúc đến nơi.”
Thực tế tôi học được rằng mỉm cười là cách duy nhất thoát ra khỏi những câu chuyện kiểu này.
Người phục vụ mang cà phê tới, và cuộc trò chuyện tạm dừng lại một lúc. Nhưng ngay khi anh ta đi khỏi, bầu không khí cũ quay trở lại. Nét mặt Sam vẫn như vậy.
“Tôi rất, rất xin lỗi.”
“Không cần phải vậy đâu!” tôi nói bằng giọng vui vẻ thường ngày. “Mọi việc sau đó đều ổn cả. Chúng tôi đến ở nhà bác, làm nghề nha sĩ, bác gái là hộ lý nha khoa. Hai bác chăm sóc chúng tôi, tôi và các em trai của tôi. Thế nên… mọi việc đều ổn cả. Ổn cả.”
Tôi có thể cảm thấy ánh mắt Sam nhìn tôi. Tôi nhìn sang bên này rồi bên kia, tránh cái nhìn của anh ta. Tôi ngoáy cốc cappuccino, hơi nhanh mộc chút, và uống một hớp.
“Điều đó giải thích rất nhiều,” cuối cùng Sam nói.
Tôi không thể chịu nổi sự thương hại của anh ta. Tôi không chịu nổi sự thương hại của bất kỳ ai.
“Chẳng giải thích cho cái gì cả,” tôi nghiến răng nói. “Chẳng giải thích cái gì cả. Chuyện xảy ra từ lâu rồi, đã qua rồi, tôi đã trưởng thành và vượt qua, OK? Vậy nên anh sai rồi. Nó chả giải thích cái gì cả.
Sam đặt cốc cà phê xuống, cầm chiếc bánh hạnh nhân lên từ từ bóc.
“Ý tôi là nó giải thích tại sao cô lại bị ám ảnh đến thế về chuyện răng lợi.”
“Ồ.”
Đánh trúng rồi.
Tôi miễn cưỡng cười với anh ta. “Đúng vậy, tôi chắc là tôi khá quen thuộc với việc chăm sóc răng lợi.”
Sam cắn miếng bánh, tôi uống một ngụm cà phê nữa. Sau một hai phút gì đó, có vẻ như chúng tôi đã chuyển sang chuyện khác, và tôi đang tự hỏi có nên gọi tính tiền không thì Sam đột nhiên nói: “Mẹ bạn tôi qua đời khi chúng tôi vào đại học. Nhiều đêm tôi nói chuyện với cậu ấy. Rất nhiều đêm.” Anh ta dừng lại. “Tôi biết như thế nghĩa là như thế nào. Người ta không thể bỏ qua. Và cô có là ‘người lớn’ hay không cũng chẳng thay đổi điều gì. Điều đó không bao giờ có thể chìm vào quên lãng cả.”
Lẽ ra anh ta không nên quay lại chủ đề này. Chúng tôi đã chuyển sang chuyện khác rồi. Phần lớn mọi người đều thở phào nhảy sang chuyện khác.
“Ờ, tôi bỏ qua rồi,” tôi vui vẻ nói. “Và nó chìm vào quên lãng rồi. Thế thôi.”
Sam gật đầu như thể những gì tôi nói không làm anh ta ngạc nhiên. “Đúng vậy, đó là những gì cậu ấy nói. Với những người khác. Tôi biết. Cô phải làm vậy.” Anh ta dừng lại. “Nhưng khó mà ra vẻ mãi được.”
Cười đi. Tiếp tục cười. Đừng nhìn anh mắt anh ta.
Nhưng không hiểu sao không ngăn nổi mình, tôi lại nhìn vào mắt anh ta.
Và đột nhiên mắt tôi cay xè. Khỉ thật. Khỉ thật. Điều này chưa hề xảy ra hàng bao năm nay. Bao năm nay.
“Đừng nhìn tôi như thế,” tôi làu bàu giận dữ, nảy lửa nhìn chiếc bàn.
“Như thế nào?” Giọng Sam nghe như bị giật mình.
“Như kiểu anh hiểu không bằng.” Tôi nuốt nước bọt. “Thôi đi. Xin anh thôi đi.”
Tôi hít thở thật sâu và uống một ngụm nước. Ngu xuẩn, Poppy. Trấn tĩnh lại đi. Tôi chưa từng để mình bị bắt quả tang như thế này kể từ… tôi thậm chí không thể nhớ ra từ lúc nào.
“Tôi xin lỗi,” Sam nói, giọng trầm xuống. “Tôi không có ý…”
“Không! Không sao. Cho qua đi. Gọi tính tiền nhé?”
“Đúng rồi.” Anh ta vẫy gọi người phục vụ, tôi bèn lấy son môi ra, sau khoảng hai phút tôi cảm thấy trở lại bình thường.
Tôi muốn trả tiền bữa trưa, nhưng Sam thẳng thừng từ chối, vì thế chúng tôi thỏa hiệp theo cách cam-pu-chia. Sau khi người phục vụ cầm tiền và lau sạch vụn bánh, tôi nhìn Sam từ phía bên kia chiếc bàn trống trơn.
“Ờ,” tôi chậm rãi di chiếc điện thoại trên bàn về phía anh ta. “Đây nhé. Cảm ơn anh. Rất vui làm quen với anh và tất cả.”
Sam thậm chí không nhìn chiếc điện thoại. Anh ta chăm chú nhìn tôi với vẻ mặt nhân hậu, quan tâm khiến tôi cảm giác như bị kim châm khắp người và muốn ném các thứ. Nếu anh ta nói thêm một lời về bố mẹ tôi, tôi sẽ đứng lên. Tôi sẽ bỏ đi.
“Tôi đang tự hỏi,” cuối cùng anh ta nói. “Đã bao giờ cô có hứng thú học một phương pháp đương đầu nào chưa?”
“Cái gì cơ?” Tôi ngạc nhiên cười ầm lên. “Tất nhiên là không. Tôi không muốn đương đầu với ai cả.”
Sam xòe hai tay ra. “Tôi biết mà. Đó chính là vấn đề của cô.”
“Tôi không có vấn đề gì cả! Anh mới là người có vấn đề. Ít nhất, tôi là người dễ thương” tôi không ngăn nổi nói châm chọc. “Còn anh thì… thảm hại.”
Sam rống lên cười, mặt tôi đỏ bừng. OK, có lẽ “thảm hại” là từ sai.
“Tôi ổn cả.” Tôi với lấy túi. “Tôi không cần giúp đỡ gì hết.”
“Thôi nào. Đừng có hèn nhát thế.”
“Tôi không hèn nhát!” tôi phẫn nộ đáp trả.
“Nếu cô có thể nói người khác thì cô cũng có thể nghe người khác nói về mình chứ,” anh ta châm chọc. “Khi cô đọc thư của tôi, cô thấy một kẻ thảm hại, cộc lốc. Và cô bảo tôi như thế. Có thể là cô đúng.” Anh ta dừng lại. “Nhưng cô có biết tôi thấy gì khi tôi đọc thư của cô không?”
“Không.” Tôi cau có với anh ta. “Và tôi không muốn biết.”
“Tôi thấy một cô gái nhiệt thành giúp người khác nhưng lại không giúp chính bản thân mình. Và lúc này đây, cô cần giúp chính bản thân mình. Không nên đi đến hôn nhân khi cảm thấy thua kém, hay ở trong một hội khác, hay cố gắng trở thành một người không phải là mình. Tôi không biết chính xác cô có vấn đề với ai, nhưng…”
Anh ta cầm điện thoại lên, ấn nút xoay màn hình về phía tôi.
Chết tiệt.
Đó là danh sách của tôi. Cái danh sách tôi viết trong nhà thờ.
NHỮNG VIỆC PHẢI LÀM TRƯỚC ĐÁM CƯỚI
1. Trở thành chuyên gia về triết học Hy Lạp.
2. Học thuộc thơ Robert Bums.
3. Học những từ dài để chơi xếp chữ.
4. Phải nhớ mình là KẺ BỊ BỆNH TƯỞNG.
5. Thịt bò Stroganoff. Phải tập thích dần. (Tự kỷ ám thị ư?)
Tôi cảm thấy ngượng chín cả người. Đây là lý do tại sao không nên dùng chung điện thoại.
“Liên quan gì đến anh,” tôi lầm bầm, mắt dán vào bàn.
“Tôi biết,” anh ta nhẹ nhàng nói. “Tôi cũng biết, việc tự khẳng định mình có thể sẽ khó khăn. Nhưng cô phải làm được. Cô phải nói ra sự thật. Trước đám cưới.”
Tôi im lặng một hai phút gì đó. Tôi không thể chịu đựng việc anh ta nói đúng. Nhưng sâu trong lòng, tôi cảm thấy mọi cái anh ta nói đều đúng. Giống như từng khối xếp hình đang ghép lại với nhau.
Tôi thả túi xuống bàn và xoa mũi. Sam kiên nhẫn chờ đợi, trong khi tôi xếp đặt lại suy nghĩ trong đầu.
“Anh nói thì nghe hay lắm,” cuối cùng tôi trả lời. “ ‘Nói ra sự thật’ nghe rất hay. Nhưng tôi phải nói gì với họ?”
“‘Họ là…”
“Tôi chả biết. Chắc là bố mẹ anh ấy.”
Tự nhiên tôi cảm thấy mình có lỗi vì nói về gia đình của Magnus sau lưng anh. Nhưng bây giờ thì hơi muộn rồi.
Sam không do dự lấy một phút.
“Cô nói vậy đi: ‘Thưa hai bác Tavish, hai bác khiến cháu có cảm giác thấp kém hơn. Hai bác thực sự nghĩ cháu thấp kém hơn hay đây chỉ là cháu tưởng tượng ra?’ ”
“Anh sống trên hành tinh nào vậy?” tôi tròn mắt nhìn anh ta. “Tôi không nói vậy được! Ai lại ăn nói như thế!”
Sam cười to. “Cô có biết chiều nay tôi chuẩn bị làm gì không? Tôi chuẩn bị nói với một vị giám đốc điều hành rằng anh ta làm việc không đủ chăm chỉ, rằng anh ta khiến các thành viên khác trong hội đồng quản trị xa lánh, và rằng chuyện vệ sinh cá nhân của anh ta đang trở thành vấn đề chung.”
“Ôi trời.” Tôi co rúm người vào. “Không thể nào.”
“Sẽ ổn cả thôi,” Sam điềm đạm nói. “Tôi sẽ nói cho anh ta hiểu, từng điểm một, và cuối cùng anh ta sẽ đồng ý với tôi. Nó là chuyện kỹ thuật và tự tin. Nêu những chủ đề gây lúng túng là chuyên môn của tôi. Tôi học được rất nhiều từ chú Nicholas.” Anh ta bổ sung. “Chú ấy có thể nói với người ta rằng công ty của họ là một đống phân và họ sẽ liếm tay chú ấy. Hay thậm chí đất nước của họ là một đống phân.”
“Chà chà.” Tôi có phần kinh sợ.
“Hãy tới dự buổi họp. Nếu cô không bận. Sẽ có một vài người khác nữa.”
“Thật ư?”
Anh ta nhún vai. “Đó là cách để cô học hỏi.”
Tôi không hề biết người ta có thể là chuyên gia về chủ đề gây lúng túng. Tôi cố hình dung ra bản thân đang bảo ai đó rằng chuyện vệ sinh cá nhân của họ là vấn đề. Tôi không thể tưởng tượng liệu một triệu năm nữa mình có thể tìm ra từ để nói về những chủ đề như vậy hay không.
Ồ, thôi nào. Tôi phải nghe cho biết.
“OK!” tôi chợt mỉm cười. “Tôi sẽ đến. Cảm ơn anh.”
Anh ta không cầm điện thoại lên, tôi bỗng nhận ra. Nó vẫn nằm trên bàn.
“Thế… để tôi mang đến công ty anh nhé?” tôi buột miệng nói. “Được thôi.” Anh ta khoác áo vào. “Cảm ơn cô.”
Tuyệt vời. Tôi lại có thể xem tin nhắn. Thắng lợi rồi!