Đường Lưu Vũ còn đang lo sợ xe của mình phát nổ thì bên ngoài lại có kẻ điên đâm thẳng vào.
Hắn cảm thấy thế giới này quá điên cuồng, nhất định là do hôm nay bước chân ra khỏi cửa mà không xem ngày.
Có kẻ chủ động lao lên rút ngắn khoảng cách, hiện tại Đường Lưu Vũ có muốn phá cửa xe cũng đã muộn.
Song phương va chạm trực diện, một tiếng nổ đinh tai nhức óc phát ra.
Từ trong khói lửa, những mảnh vỡ của xe bắn tung tóe khắp nơi.
Đây rõ ràng là một chiếc xe công nghệ cao làm từ hợp kim bền chắc lại bị vỡ nát đến mức này.
Có thể thấy được lực xung kích tạo ra khi hai bên va chạm lớn đến mức nào.
Trong những mảnh vỡ văn ra, Tư Cẩn Ngôn và Cố Dạ cố gắng tìm kiếm bóng người của Chu Bác hoặc Đường Lưu Vũ nhưng không thấy.
Chỉ có nam nhân bay ngược về phía sau, tạo thành một cái hố to trên mặt đất.
Da của hắn cháy đen, trên người đầy những vết thương, có nơi còn lộ cả xương trắng.
Rõ ràng lực sát thương từ vụ nổ do va chạm vừa rồi còn mạnh hơn tuyệt kỹ Xích Kiếm của Cố Dạ rất nhiều.
Nam nhân gian nan đứng dậy, phải mất vài giây mới đứng thẳng được.
Thế nhưng trên mặt hắn không hề có sự lo lắng hay sợ hãi, thay vào đó vui vẻ nói:
– Sảng khoái.
Cố Dạ lo lắng nhìn sang Tư Cẩn Ngôn thì được đáp lại bằng một biểu cảm tương tự.
Bọn hắn không nhìn thấy bất kỳ ai khác thoát ra, lẽ nào đã chết ngay trong xe? Đến kẻ có cường độ thân thể mạnh mẽ như nam nhân còn bị thương nghiêm trọng như vậy, dù là Chu Bác hay Đường Lưu Vũ cũng chỉ có một con đường chết.
Một tiếng nổ lớn lại vang lên, vị trí cách nhóm ba người không xa.
Bọn hắn quay đầu nhìn sang mới phát hiện đây là động cơ và một phần thân xe, cũng là mảnh lớn nhất còn sót lại.
Vài tiếng ho khụ khụ vang lên, một bóng người thân hình to lớn bước ra.
Khi Cố Dạ và Tư Cẩn Ngôn nhìn kỹ thì không khỏi mừng rỡ như điên.
Người xuất hiện đương nhiên là Đường Lưu Vũ.
Trong lúc rối trí, song đao của hắn may mắn chém trúng phần chứa đồ bảo hộ dự phòng trong xe.
Khi đó Đường Lưu Vũ căn bản không kịp nghĩ nhiều, lập tức mặc nó lên người.
Đây là một bộ đồ phòng hộ chuyên dùng để chống lại những va đập mạnh và cháy nổ.
Hiện tại không có năng lượng cung cấp nên năng lực phòng ngự của nó giảm mạnh, dù vậy vẫn hạn chế được phần nào ảnh hưởng.
Đường Lưu Vũ vừa thoát ra liền lập tức cởi đồ, thứ này quá cồng kềnh khiến cho việc di chuyển trở nên khó khăn.
Nhất là khi vụ va chạm vừa rồi làm nó xuất hiện vết rách, khói bụi tràn vào khiến hắn suýt chút nữa bị ngạt chết.
Trút bỏ được bộ đồ cồng kềnh, Đường Lưu Vũ vừa ngẩn đầu lên đã thấy ba bóng người quen thuộc đang lao về phía mình.
Trong đó Cố Dạ và Tư Cẩn Ngôn người đầy vết thương, dáng chạy xiêu vẹo, còn Vân Lam đã hoàn toàn bất tỉnh.
Còn may tất cả vẫn sống sót, chỉ cần sống sót là đủ rồi.
Đường Lưu Vũ đưa tay lên vẫy vài cái, vui vẻ nói:
– Các ngươi vẫn ổn?
Cố Dạ nghiêm túc gật đầu, còn Tư Cẩn Ngôn theo thói quen lướt mắt qua bộ đồ phòng hộ Đường Lưu Vũ vừa vứt bỏ, ánh mắt hiện lên một tia kỳ dị rồi hỏi:
– Ngươi đã thức tỉnh?
Vừa gặp mặt đã chạm vào nỗi đau, Đường Lưu Vũ nghẹn mất vài giây rồi gian nan đáp:
– Vẫn chưa.
Cố Dạ không tinh tế như Tư Cẩn Ngôn, vừa nghe được đáp án này liền lo lắng nói:
– Vậy ngươi còn dám đến tiếp viện? Là đi cứu người hay muốn tất cả cùng chết?
Đường Lưu Vũ vỗ ngực tự hào đáp:
– Tuy ta chưa thức tỉnh nhưng đã hoàn thành bài huấn luyện kỹ năng chiến đấu và tinh thông vũ khí trung cấp.
Hơn nữa ta còn có những vũ khí mạnh nhất do Chu thúc thúc định thân chế tác, sức mạnh chưa chắc đã thua kém nghĩa phụ của các ngươi…
Không đợi Đường Lưu Vũ nói hết, Cố Dạ đã tạt một gáo nước lạnh không thương tiếc:
– Ngươi còn chưa hiểu vì sao xe của mình đột nhiên bị rơi xuống sao?
Nghe Cố Dạ hỏi, Đường Lưu Vũ mới nhớ ra chuyện này.
Hắn xoa cằm, ra vẻ suy ngẫm:
– Có lẽ là vấn đề của động cơ hoặc nguồn cung năng lượng.
Ừm, ta nghĩ là nguồn cung năng lượng có vấn đề, vừa rồi tất cả thiết bị đột nhiên tự tắt, trí tuệ nhân tạo cũng không hoạt động.
Chỉ có thể là nguyên nhân này.
Cố Dạ và Tư Cẩn Ngôn nhìn nhau mà nghẹn ngào.
Tên Đường Lưu Vũ này hoàn thành được bài huấn luyện kỹ năng chiến đấu và tinh thông vũ khí trung cấp khiến bọn hắn rất bất ngờ.
Nhưng vì thời gian quá ngắn nên hắn chỉ tập trung vào nó, kiến thức ở những phương diện khác vẫn khá qua loa.
Đúng là vấn đề ở hệ thống năng lượng, nhưng tại sao? Đương nhiên không phải năng lượng đột nhiên cạn kiệt, hệ thống BN909 tiên tiến nhất tuyệt đối không xuất hiện hiện tượng này.
Vậy mà Đường Lưu Vũ lại không nhận ra…
Tư Cẩn Ngôn tốt bụng giải thích:
– Hiện tại toàn bộ thiết bị hiện đại, bao gồm cả vũ khí đều đã bị vô hiệu hóa.
Cho nên kỹ năng tinh thông vũ khí của ngươi hoàn toàn vô dụng ở đây.
Đường Lưu Vũ ngẩn ngơ, theo bản năng lấy súng ngắn Thiểm Thước và song đao đưa lên trước mặt.
Quả nhiên đường thể hiện năng lượng trên lưỡi đao và thân súng không còn phát ra ánh sáng màu lam nữa.
Hắn thử qua chiến giáp và bom nén khí, kết quả đều tương tự.
Đường Lưu Vũ cố bám víu hi vọng cuối cùng:
– Vậy còn thuốc cường lực?
Tư Cẩn Ngôn phũ phàng:
– Đương nhiên cũng không có tác dụng.
– Vậy chúng ta phải làm gì?
Cố Dạ quay đầu nhìn nam nhân đang từng bước chậm rãi tiến về phía bọn hắn, trong giọng nói pha lẫn sự bất lực:
– Vốn dĩ phải chạy, nhưng chắc chắn sẽ không thoát được, vụ nổ vừa rồi nhất định sẽ thu hút sự chú ý của quân địch.
Chi bằng đánh một trận cuối cùng.
Đường Lưu Vũ nhìn nam nhân cháy đen nhưng vẫn di chuyển, từng bước nặng nề khiến cả mặt đất rung chuyển thì không khỏi nhớ lại một màn đâm xe khi nãy.
Giọng của hắn có hơi run run:
– Rốt cuộc các ngươi đã phải đối đầu với loại quái vật gì?
Cố Dạ nghe hỏi liền bật cười:
– Quái vật? Dùng từ không sai, hắn chính là quái vật mạnh nhất mà chúng ta từng chạm trán.
Vết thương trên người hắn phần lớn là do vụ đâm xe vừa rồi gây ra.
Ngươi nhìn kỹ vết chém trên ngực, đó là thương tích đáng kể duy nhất mà bọn ta gây ra được từ đầu đến giờ.
Tư Cẩn Ngôn bồi thêm:
– Thức Tỉnh Giả cấp độ năm, chỉ số sức mạnh 14860, năng lực cường hóa thể chất.
Nội tâm Đường Lưu Vũ như chịu thêm một cú trọng kích.
Đã bổ sung kiến thức về các loại năng lực, hắn hiểu được năng lực phổ biến như cường hóa thể chất khó chịu như thế nào khi chênh lệch quá lớn.
Chỉ số sức mạnh 14860…gọi là chênh lệch còn quá dễ nghe, rõ ràng là ở một đẳng cấp hoàn toàn khác.
Thảo nào vụ đâm xe mạnh như vậy mà vẫn không chết.
Ba người có thể gây ra vết thương trên ngực loại quái vật này đã là quá lợi hại rồi.
Cố Dạ hiểu được tâm trạng của Đường Lưu Vũ nhưng đây không phải lúc để cảm thán.
Hắn nắm chặt trường kiếm trong tay, gằn giọng nói:
– Ta còn có thể thi triển Xích Kiếm một lần cuối cùng, cho dù bại cũng phải cắt một miếng thịt trên người hắn.
Đã chung sống một thời gian, Cố Dạ cũng không phải loại người thích bí ẩn như Vân Lam, Đường Lưu Vũ đương nhiên biết về cả hai kỹ năng và tuyệt kỹ của tên này.
Vừa nghe nhắc đến Xích Kiếm, hai mắt Đường Lưu Vũ liền sáng lên:
– Nếu bỏ qua năng lực cường hóa thể chất, Xích Kiếm của ngươi có khả năng tiêu diệt hắn?.