Đỉnh Lưu Trong Giới Kinh Dị - Chanh Quất Gia

Chương 49


Trong đồng tử của Diệp Phi phản chiếu lại họng súng bạc đen, nỗi sợ hãi sinh lý khiến sống lưng hắn cứng đờ ngay lập tức, mồ hôi đổ như mưa.

Lưu Bác Văn giống như một con cá sấu khổng lồ đã khóa chặt đàn hươu nai, chỉ cần một con nai nhỏ dám manh động, ngay lập tức sẽ trở thành mồi thịt dưới miệng cá sấu.

Nhưng quanh bờ nước không chỉ có hươu nai kiếm ăn, còn có báo săn đang rình mồi.

Bác sĩ Ninh phớt lờ khẩu súng đứng dậy, cậu mặc bộ đồ bình thường nhất, áo sơ mi và quần jeans, nhưng khi ánh trăng đỏ như máu rọi lên bóng lưng, Diệp Phi có cảm giác như nhìn thấy một sĩ quan chính trực đang tỏa ra khí chất mạnh mẽ.

“Ý của chú là… chú chính là lời giải?” Giọng lạnh lùng của bác sĩ Ninh vang lên, cậu bước từng bước lại gần Lưu Bác Văn, ánh sáng từ điện thoại thoáng chiếu lên khuôn mặt anh, đôi mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Lưu Bác Văn, trong khoảnh khắc đó, không rõ ai là thợ săn, ai là con mồi.

“Tôi…” Đồng tử của Lưu Bác Văn rung lên dữ dội. Sự hèn nhát này bị bác sĩ Ninh nhìn thấu hoàn toàn, cậu khẽ nhếch đôi môi mỏng.

【Thời gian giới hạn một phút đã hết, xe khởi hành.】

Chiếc xe, nói chính xác hơn là một tấm ván trượt còn lại bốn mặt chắn gió hở, lại tiếp tục lao về phía trước, xoay bánh, văng đuôi. Đoạn đường đèo thứ năm đột nhiên thay đổi hoàn toàn về độ dốc, đầu xe ngẩng lên góc 60 độ, thực sự biến thành một “chuyến bay lên trời”.

Biến cố xảy ra quá nhanh, không có thời gian để la hét.

Đan Thuần Thuần và Võ Minh Minh vì sức lực yếu, dù đã chuẩn bị trước, nhưng vẫn bị văng ra. Họ giống như hai cây cỏ phất phơ trong gió, lăn về phía đuôi xe, cả hai cùng va mạnh vào ghế sau. Diệp Phi ôm chặt lấy hộp tiền xu mới tránh được một trận.

Ngụy Khoảnh bị còng tay vào thanh lan can, như một lá cờ tung bay, may mà chân anh đủ dài để chạm được vào thanh lan can bên kia, cứ thế chống một tay lên đầu, giữ nguyên tư thế nghiêng người.

Như một con cá chép hoa dưới ánh trăng trong đầm sen.

Đôi mắt hoa đào của anh kéo dài: Cả đời chưa bao giờ cảm thấy cạn lời đến thế…

Ngụy Khoảnh: “Này, cảnh sát ơi, súng của cậu cho tôi mượn chơi được không? Tôi muốn bắn một người chơi.”

Diệp Phi thầm nghĩ: “Anh đã nói vậy rồi, tôi còn dám cho mượn sao?” Hắn cố gắng khuyên Ngụy Khoảnh: “Mặc dù bác sĩ Ninh đã còng tay anh, nhưng anh cũng không thể bắn chết cậu ấy được, cậu ấy cứu anh biết bao lần rồi.”

“Ai nói tôi muốn giết cậu ấy?” Ngụy Khoảnh trợn tròn mắt, ánh nhìn hướng về phía đuôi xe.

Vì bị bác sĩ Ninh hù dọa, Lưu Bác Văn lẽ ra phải canh nút chuông xuống xe, đã quên mất việc nắm tay vịn, cân nặng một trăm năm mươi cân đập mạnh xuống đuôi xe, lần này không chỉ kính xe bị vỡ, mà cả tấm kim loại phía đuôi xe cũng rơi xuống.

Gã từ trước đến giờ quen sống xa hoa, hoạt động duy nhất là nhảy vào sân golf chơi cho vui, làm gì có sức mạnh nào để giữ thăng bằng, đến khi nhận ra, người gã đã bị văng ra khỏi khoang xe, may mắn là phía trước có một bác sĩ Ninh không rõ lai lịch nhưng sức lực lại phi thường, đang túm lấy cổ tay gã.

“Ahhh! Kéo tôi lên với!” Bắp chân của Lưu Bác Văn bị kéo lê trên đường nhựa, nhanh chóng mất hết cảm giác.

【Hãy kể ra một việc ác mà mình đã làm trong đời, chị Đan đẹp gái~】

Chiếc xe dài mười mét cứ thế dừng đột ngột ở lưng chừng núi với một góc độ kỳ lạ mà không có bất kỳ điểm tựa nào. Đây là cú phanh gấp nhanh nhất kể từ khi qua các khúc cua, và chính Đan Thuần Thuần đã liều mạng bò lên để nhấn được nút phanh.

Trời bắt đầu hửng sáng. Đan Thuần Thuần nhìn Ngụy Khoảnh một cái, nói: “Tôi không còn chuyện gì xấu để nói nữa, sau năm phút nữa, có thể giúp tôi một tay không?”

“Tại sao phải cứu ông ta?” Ngụy Khoảnh hỏi.

Đan Thuần Thuần đáp: “Chủ thần đã nói rằng trước khi giải đố mà giết quỷ thì mọi người đều sẽ chết.”

Ngụy Khoảnh cười nhẹ, không nói gì nữa.

Ở đuôi xe, Lưu Bác Văn vẫn đang gào lên: “Kéo tôi lên đi, tôi sẽ cho cậu toàn bộ tài sản của tôi!”

Bác sĩ Ninh chậm rãi hỏi: “Chú đã tự thú rằng mình là kẻ lừa đảo, sao tôi có thể tin chú được?”

Lưu Bác Văn đáp: “Tôi, tôi biết ai là quỷ rồi, kéo tôi lên đi!” Vừa rồi kỹ năng diễn xuất của gã không phải là vô ích, rõ ràng người đó đã mỉm cười với gã!

Bác sĩ Ninh dùng một tay kéo lên một chút, cúi gần Lưu Bác Văn nói nhỏ: “Chú bấm chuông trả lời câu hỏi, dẫn dắt mọi người tin rằng chú là quỷ, là để đánh lạc hướng người khác nhận diện chú, đúng không?”

Chỉ cần nhận diện sai, người chơi sẽ bị tiêu diệt, điều này mọi người đều tận mắt chứng kiến. Lưu Bác Văn muốn lợi dụng quy tắc trò chơi để vượt qua cửa ải.

Lần đầu tiên Lưu Bác Văn cố ý trả lời sai câu hỏi là để thu hút sự chú ý của một số người chơi về phía mình, lần trả lời cuối cùng, thậm chí gã cố tình không trả lời, cũng là để giả vờ rằng mình là quỷ, khiến những người chơi bình thường chú ý, từ đó giảm bớt các lựa chọn trả lời.

Một kế hoạch dài hơi như thế, quả không hổ danh là kẻ có thể lợi dụng kẽ hở pháp luật trong đời thực để tùy tiện lấy tiền từ túi người khác.

Nhưng tiếc rằng, dù cáo có khôn ngoan đến đâu, thể lực không theo kịp thì cũng không săn được thỏ.

“Chỉ cần bấm chuông nhận diện tôi, thì người đó chắc chắn là người, cậu thanh niên à, tôi đang mở đường giúp mấy người đấy!” Lưu Bác Văn hạ giọng truyền đạt thông tin này cho bác sĩ Ninh, gã cố gắng đưa tay kia lên để bám, nhưng ngay cả miếng sắt vụn cũng không chạm tới.

Gã nhìn bác sĩ Ninh đang giữ tay mình, trên mặt nở một nụ cười nịnh nọt: “Tôi đã nhìn thấy mặt của quỷ rồi, kéo tôi lên đi, phần thưởng khi vượt qua cửa ải tôi sẽ chia cho cậu một nửa!”

“Thì ra điều chú muốn là cái này” Bác sĩ Ninh mỉm cười và kẹp chặt tay Lưu Bác Văn vào ghế sau: “Muốn phần thưởng thì tự leo lên mà giành đi, ông chủ~”

Từ đầu xe đến đuôi xe có khoảng cách mười mét, gió thổi ù ù, người ngồi trước không thể nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người phía sau. Bác sĩ Ninh không đứng dậy ngay mà ngồi xổm ở đuôi xe quan sát hành động của những người còn lại.

Năm phút trôi qua nhanh chóng, Đan Thuần Thuần không trả lời đúng câu hỏi, cánh cửa xe đã rơi rụng gần hết vẫn cần mẫn thu vào hai bên.

Lập tức, trên xe vang lên tiếng thét thảm thiết của Đan Thuần Thuần:

“A!!!”

Một người khổng lồ bước lên xe.

Người này khoác một chiếc áo bông lớn, lảo đảo bước đi, không có đầu ~

Nguỵ Khoảnh nhìn kỹ, phát hiện người này rất quen, chẳng phải chính là NPC đã ngồi ở ghế lái xe lúc bắt đầu sao?

Cũng chính là tài xế Lưu Hi Quang!

  Ngụy Khoảnh liếc qua cái đầu người đã phình ra, bị kẹt giữa các hàng ghế, rồi nhẹ nhàng đá một cú khiến cái đầu rơi xuống.

“Ai da!” Cái đầu kêu lên một tiếng, rơi chính xác vào tay người không đầu.

Người đó nâng đầu mình lên, đặt ngay trước mặt Đan Thuần Thuần, cái miệng nứt toang ra mở ra rồi đóng lại, phát ra những âm thanh kèm theo tiếng bọt khí: “Chị dâu, chị ra tù rồi sao không đến thăm tôi? Tôi sống khổ sở thế này, đều do chị mà ra đấy! Sao chị nỡ! Sao chị nỡ!”

“Á á á! Tôi không cố ý mà, xin lỗi! Xin lỗi!” Đan Thuần Thuần co rúm vào góc, liên tục khóc lóc xin lỗi, nhưng xác chết nam không chịu bỏ qua, tiếp tục giơ cái đầu lên dí vào người cô ta, miệng lẩm bẩm: “Sao chị nỡ, sao chị nỡ!”

Nguỵ Khoảnh nhìn đủ màn trình diễn của xác chết không đầu, liền giơ súng lên, bắn một phát xuyên qua tim của người đàn ông không đầu.

Kẻ lúc sống không làm người, chết đi rồi thành ác quỷ cuối cùng cũng tan biến trong hỗn độn.

Xe lại tiếp tục khởi hành, Lưu Bác Văn cuối cùng cũng bò lên xe được, kiên quyết nắm lấy khẩu súng mà mình đã siết chặt từ nãy giờ, từ ghế sau ló ra một cái đầu với nụ cười độc ác.

Đan Thuần Thuần nằm bệt bên mép cầu thang, tóc dài rối bù dính chặt vào má, đã mất hồn.

Trên chiếc xe đang phóng với tốc độ cao, bất kỳ ai muốn làm một động tác nhỏ nhất đều trở nên vô cùng khó khăn. Ngụy Khoảnh thấy Diệp Phi khó nhọc bước từng bước, cố gắng tiến về phía chuông báo hiệu.

Nguỵ Khoảnh hỏi: “Cậu định làm gì?”

“Anh, tôi nghĩ rồi, chị Đan tốt bụng như vậy, không thể là quỷ được. Giờ nghi ngờ lớn nhất là ông chủ Lưu, tôi sẽ nhận diện chú ta, nếu thành công thì tốt. Nếu lỡ thất bại, thì quỷ chính là Võ Minh Minh. Sau đó các anh lại nhận diện Võ Minh Minh, như thế đảm bảo không thể sai được!” Diệp Phi đã leo lên hàng ghế thứ hai, mái tóc ngắn xanh mượt bị gió ép thành phẳng lì.

Nguỵ Khoảnh sớm đã nhìn thấu động cơ của Lưu Bác Văn, lý do anh không vạch trần, là để xem ai sẽ là kẻ ngốc mắc bẫy.

Đây rồi, kẻ ngốc hóa ra ở ngay bên cạnh mình…

Nguỵ Khoảnh hỏi: “Cậu không quan tâm đến việc mình có chết hay không à?”

  Diệp Phi đáp: “Bảo vệ nhân dân là nghĩa vụ của tôi!” Hắn vừa dứt lời thì đã bị Ngụy Khoảnh túm lấy gáy: “Bắt lấy này!”

“Anh, anh đang gọi ai đấy?” Diệp Phi còn chưa kịp hiểu ra, thì cơ thể đã như một quả pháo bị Ngụy Khoảnh ném đi: “Á á á!”

Bác sĩ Ninh đang ngồi nấp thì ổn định đón lấy hắn.

Nhưng kẻ ngốc cứu được một người, lại không cứu được người thứ hai, Võ Minh Minh nhờ thân hình nhỏ nhắn, ít sức cản, cuối cùng cũng leo được đến chuông báo hiệu…

  【Hãy kể ra một việc ác mà mình đã làm trong đời, nhóc con~】

  Điều bất ngờ là, Võ Minh Minh không phải để nhận diện Lưu Bác Văn, mà là nghiêm túc chuẩn bị trả lời câu hỏi, mấy người kia lúc này mới phát hiện, xe đã đến chỗ rẽ, nếu không có một cú nhấn của Võ Minh Minh, thì lúc này mọi người đã xuống địa ngục rồi.

Võ Minh Minh nói: “Nhà tôi rất giàu, tôi thường xuyên treo thưởng trên mạng, chỉ cần bạn bè khen tôi một câu giỏi, là tôi sẽ dùng tiền thỏa mãn một nguyện vọng của họ. Một tuần trước, tôi đã lén tiêu hết ba trăm ngàn của ba tôi.”

Đây là câu chuyện về một đứa trẻ hư…

【Câu trả lời, chính xác ~ Xe bắt đầu rẽ phải. Mở khóa gợi ý: Chỉ có giết người, mới trở thành quỷ thực sự ~】

Bác sĩ Ninh khẽ nhíu mày: “Quả nhiên giống như Ngụy Khoảnh nghĩ, quỷ cũng là người chơi, cần phải hoàn thành nhiệm vụ.”

【Bạn có thể đặt ba câu hỏi, giới hạn thời gian là một phút ~】

Mọi người lại có được một phút yên tĩnh ngắn ngủi, nhưng có người không hài lòng với sự bình yên này.

“Cô, cô, cô, cô định làm gì! Đừng đến đây, tôi có súng đấy!” Lưu Bác Văn giơ súng chỉ thẳng về phía trước.

Đan Thuần Thuần bước lảo đảo, chân thấp chân cao đi về phía Lưu Bác Văn, giữa đường còn nhặt lên một chiếc ghế bị rơi xuống không biết từ lúc nào.

Lưu Bác Văn bị thương ở chân, không thể di chuyển, cánh tay run rẩy cảnh cáo cô, nhưng không có chút hiệu quả nào.

Pằng!

Tiếng súng vang lên, Đan Thuần Thuần trúng đạn bên hông, máu chảy xối xả, nhưng cô vẫn không dừng lại.

Diệp Phi bị bác sĩ Ninh giữ chặt trong lòng, bị bao trùm bởi nỗi nghi ngờ lớn – chẳng lẽ Đan Thuần Thuần mới là quỷ – nhưng hắn vẫn nhớ một quy tắc: Trước khi giải đố mà giết quỷ, mọi người đều sẽ chết!

Nếu như Lưu Bác Văn là quỷ, chẳng phải mọi người sẽ chết hết sao!

Diệp Phi cố gắng vùng dậy để ngăn cản, nhưng lại bị bác sĩ Ninh giữ lại.

“Anh, anh buông tay ra đi, dù sao cũng phải ngăn cô ấy lại chứ!” Diệp Phi cố gắng nhắc nhở bác sĩ Ninh, nhưng đã quá muộn, từ phía sau vang lên một tiếng hét thảm thiết.

Ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Đan Thuần Thuần cầm chiếc ghế, đập liên tiếp lên đầu Lưu Bác Văn, Lưu Bác Văn đã kiệt sức từ lâu, không chịu nổi mấy nhát đã buông tay.

Khoảnh khắc này, trước mắt Lưu Bác Văn hiện lên cảnh tượng Lưu Hi Quang quỳ trước cửa nhà gã:

“Xin anh đấy, ba mươi vạn này là tiền cứu mạng của con trai tôi, anh nhiều tiền như vậy, cũng không thiếu số tiền này, làm ơn trả lại cho tôi đi!”

“Hừ, tôi thà bỏ ra năm triệu để làm truyền thông còn hơn là lãng phí số tiền đó cho loại người như cậu!”

“Á á á!!!!”

Lưu Bác Văn lăn xuống con đường dốc như một con bọ hung khổng lồ.

Lời tác giả:

Chương tiếp theo sẽ là hồi kết của thế giới này ~


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận