Đọc Tâm - Trà Trà Hảo Manh

Chương 16: Cự tuyệt


Cuối năm kiểm kê tổng kết kéo nhau đến, Tô Yểu bận đến sứt đầu mẻ trán, tăng ca là việc thường ngày, có mấy lần về đến nhà, giày cũng không kịp cởi, người liền ngã lên giường.
Khi nhìn thấy tin nhắn của Lương Sở Uyên, đã là ba giờ sáng.
Trong khoảng thời gian này liên hệ giữa Tô Yểu cùng Lương Sở Uyên cũng không đứt đoạn giống như trước đó. Hai người ở cùng một khu nhà, khẩu vị tương tự nhau, ngẫu nhiên cũng sẽ cùng nhau ăn một bữa khuya. Chỉ là gần đây Tô Yểu bận quá, bọn họ đã một tuần không gặp mặt.
Lương Sở Uyên nói anh trai anh có một ít cua ngon, hỏi Tô Yểu khi nào rảnh, có thể đến ăn.
Tô Yểu hơi kinh ngạc, cô từng nói với anh, cô thích ăn hải sản, không nghĩ tới anh vẫn nhớ rõ.
Cách bốn giờ mới trả lời tin nhắn, Tô yểu vốn tưởng rằng Lương Sở Uyên đã sớm đi vào giấc ngủ, không nghĩ sau khi tắm rửa xong đi ra, cô liền nhận được một tin nhắn mới.
“Có thể, vừa lúc cùng nhau đón giao thừa.”
Tô Yểu nhìn về phía lịch ở đầu giường.
Ngày mai, chính là Nguyên Đán.
*
Hôm sau đi làm, Tô Yểu miệng khô lưỡi khô, uống hơn nửa bình nước mới áp xuống hỏa khí.
“Giám đốc Tô nhìn có vẻ rất mệt?”
Tô Yểu sờ sờ mặt, nhìn về phía người tới: “Rõ ràng vậy sao?”
Tông Minh chỉ chỉ mắt chính mình, “Nhìn thấy quầng thâm mắt.”
Tô Yểu nhún nhún vai, “Không còn cách nào khác, ngủ không đủ giấc.”
“Giám đốc Tô phải chú ý nghỉ ngơi mới được.” Tông Minh chuyển đề tài, “Lần trước liên hoan nghe đồng nghiệp khác nói giám đốc Tô có việc đột xuất nên mới không đi?”
Tông Minh dừng lại, Tô Yểu cũng chỉ có thể dừng lại theo, cô gật đầu: “Đúng vậy.”
“Tôi còn tưởng rằng giám đốc Tô không muốn tiếp xúc quá nhiều với tôi.”
Tô Yểu ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên chính là Điền Lệ Quân. Rốt cuộc trên phương diện công việc, cô không thể quá thân cận với phòng tài vụ bên kia, đặc biệt là người trực tiếp đối đầu với cấp trên của cô, Tông Minh. Nếu có thể, cô cũng không muốn chạm mặt.
“Sao có thể như vậy? Tông tổng suy nghĩ nhiều rồi.”
Tông Minh phất mắt qua môi Tô Yểu, phát hiện hôm nay son môi bị cô ăn luôn không ít nhưng vẫn đỏ rực ướt át.
“Tôi vẫn luôn suy nghĩ, giám đốc Tô thật sự không nhớ rõ tôi sao?”
Không chờ Tô Yểu trả lời, anh ta lại nhắc nhở: “Cấp ba Lục Đảo, chúng ta cùng khối.”
Tô Yểu cứng đờ tại chỗ.
Gặp quỷ, người này sao lại biết cô.

Trở lại văn phòng vừa lúc là thời gian nghỉ trưa, Tô Yểu cùng mấy đồng nghiệp xuống nhà ăn dưới lầu ăn cơm trưa.
Gần đây tâm tình của cô không tốt, ngay cả món gà hầm yêu thích nhất cũng không muốn ăn, chỉ có thể gặm chậm rì rì, vừa ăn vừa nghe những người bên cạnh nói chuyện phiếm.
“Đêm nay có liên hoan, vẫn cùng mấy người lần trước, mọi người có đi không.”
“Đi chứ, cũng không có việc gì.”
“Vậy…Tông tổng có đi hay không?”
“Ai da, mục đích của cô cũng quá rõ ràng đi!”
“Chính là thế mà, lần trước anh ta ăn được một nửa liền đi mất, quá mất hứng.”
Tô Yểu đối với việc này không quá cảm thấy hứng thú, sợ người khác nhắc đến, nên cô chỉ im lặng ngồi một bên ăn khoai tây trộn dấm, nửa tiếng cũng không nói.
Nhưng việc gì nên đến cũng sẽ đến.
“Tô trợ lý, lần này cô có đi không?”
Tô Yểu nghẹn một chút, vẫy vẫy tay, “Tôi không đi được, đã có hẹn trước rồi.”
Rạng sáng này cô đã hẹn với Lương Sở Uyên, muốn đến nhà anh làm khách, ăn hải sản, uống bia…Thuận tiện, đón giao thừa.
“Lại không đi?”
Mấy người đối diện hai mặt nhìn nhau.
Tô Yểu giả vờ không biết, cô cười: “Mấy cô còn trẻ, còn có tinh lực nhảy nhót, tôi không chịu nổi loại náo nhiệt này.”
“Cô nói gì vậy, Tô trợ lý xinh đẹp như vậy, nói hơn hai mươi tuổi cũng có người tin.”
Tô Yểu chỉ coi như các cô ấy nói đùa, phụ họa hai tiếng, cũng không nói gì nữa.

Tô Yểu không nghĩ tới lúc tan tầm Tông Minh sẽ đích thân đi tới bộ phận hành chính.
May mà lúc ấy trong văn phòng cũng chỉ còn một mình cô, người khác cũng không có cơ hội để bát quái.
“Các cô ấy đều ở bãi đỗ xe.”
“Tôi biết,” Tông Minh nhìn cô, “Hôm nay cô cũng không đi?”
Tô Yểu ừ một tiếng, “Tôi đã hẹn người khác rồi.”
Như là sợ Tông Minh nói ra cái gì kỳ quái, cô vội vàng bổ sung: “Tông tổng vừa tới công ty, những bữa liên hoan như thế này vẫn là nên đi mới tốt.”
“Cô làm ở đây bao lâu rồi?”
“Hơn 5 năm rồi.”
Tông Minh hiểu rõ gật gật đầu, “Vậy đi thôi, tôi đưa cô về nhà trước lại qua chỗ bọn họ.”
Tô Yểu không nghĩ ngợi gì liền cự tuyệt: “Không, không cần phiền toái.”
“Cô rất sợ tôi?”
“Không phải,” Tô Yểu có chút xấu hổ, “Bạn tôi đã chờ tôi ở dưới lầu rồi.”
Tông Minh: “…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận