Đọc Tâm - Trà Trà Hảo Manh

Chương 17: Lương Mặc


Lương Sở Uyên tới đón Tô Yểu, đơn giản là bởi vì đi ngang qua.
Nhưng ở trong mắt Tông Minh, cũng không phải như vậy.
“Bạn trai?”
Tô Yểu cười cười: “Bạn bình thường thôi.” Lại không hoàn toàn thừa nhận, cũng không phủ nhận tuyệt đối.
Tông Minh bất giác nhìn về phía chiếc xe đang dừng ở ven đường.
“Tôi đi trước, anh ấy còn đang đợi tôi.” Tô Yểu nói.
Tông Minh khẽ nâng cằm, “Được, cô đi đi.”
“Vậy…Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.”
Đứng không xa không gần mà nhìn Tô Yểu lên xe, Tông Minh đặc biệt lưu ý đến tên hiệu xe.
Còn rất giàu. Anhta nghĩ.
[Vừa rồi là đồng nghiệp của cô sao?]
Tô Yểu thắt dây an toan, nghe được Lương Sở Uyên nghĩ như vậy, không khỏi ngẩn ra, là ảo giác của cô sao? Sao lại cảm thấy anh cùng Tông Minh hỏi cùng một vấn đề…
Cô trả lời đúng sự thật: “Giám đốc tài chính mới đến, là đối thủ một mất một còn với cấp trên của tôi.”
[Vậy cô cũng chán ghét anh ta sao?]
Tô Yểu nói không chán ghét.
“Anh ta trước đây học cùng trường cấp ba với tôi, hiện tại cùng công ty, cảm giác cũng chỉ có như vậy, không có gì đặc biệt, không thể nói là ghét hay là thích.”
[Lát nữa ăn cua kia, đảm bảo cô sẽ thích.]
Nhắc tới đồ ăn, trước mắt Tô Yểu sáng ngời: “Hôm nay tôi liền cho anh xem một chút bản lĩnh cái gì gọi là tay nghề đầu bếp!”
Lương Sở Uyên cười, [Tôi đây liền chờ ăn.]
Trong nhà mua những đồ làm bếp mới đó, dù sao cũng phải có tác dụng mới được.

Khu đông của Bích Nhai Loan đa phần là mỗi tầng một căn hộ, không gian rất lớn, tính riêng tư được bảo vệ cực tốt. Từ thang máy đi ra, Tô Yểu có thể cảm nhận rõ ràng được sự chênh lệch giàu nghèo. Áp xuống tâm tư kinh ngạc, cô hỏi: “Phòng bếp ở đâu?”
[Tôi mang cô đi.]
Phòng bếp rất lớn, cũng rất mới, không biết là được dọn dẹp đến không có một hạt bụi hay là trước giờ chủ nhân chưa từng dùng đến.
Tô Yểu nhịn không được hỏi: “Có nồi không?” Cô chỉ nhìn thấy có một cái chảo được treo trên tường.
Lương Sở Uyên bật cười, ngồi xổm xuống kéo tủ bát ra, ngẩng đầu nhìn cô: [Hai ngày trước mới gọi người mang đến, cô xem có phù hợp hay không.]
Tô Yểu ngồi xổm xuống gần anh, chậc lưỡi: “Anh mua mỗi kích cỡ một cái sao?”
[Dù sao cũng sẽ có tác dụng.]
Tô Yểu tức giận liếc anh một cái: “Phá sản.”
Ngay cả chính cô cũng chưa phát hiện được lời nói này có bao nhiêu thân mật.
Lương Sở Uyên cảm nhận được, hơi thất thần, rất nhanh khôi phục bình thường. Anh sờ sờ chóp mũi, lui về phía sau đứng lên, [Tôi có thể làm cái gì?]
“Đem dâu tây rửa sạch rồi anh có thể đi ra ngoài, còn lại tôi có thể xử lý.”
[Được.]
Đem dâu tây đã rửa sạch mang ra phòng khách, Lương Sở Uyên mở túi mua hàng, bên trong có mấy lon bia, là vừa rồi anh cùng Tô Yểu đi siêu thị mua. Lúc ấy bọn họ đều đã quên cua có tính hàn, không hợp với bia. Lương Sở Uyên nghĩ nghĩ, anh nhớ rõ Lương Sở Thương nói ở nhà này có mấy bình rượu nho, nhưng thật ra có thể lấy ra nếm thử.
Nhắn cho Lương Sở Thương một cái tin nhắn, lại đi phòng bếp hỏi ý kiến Tô Yểu, thấy cô nói có thể, anh mới đi đến quầy rượu chọn rượu.
Chọn rượu xong, Lương Sở Uyên thấy di động sáng lên, Lương Sở Thương gửi đến ba tin nhắn, đều để hỏi anh hôm nay tại sao không qua bên anh ấy đón giao thừa.
Lương Sở Uyên im lặng, không đi sang chỗ Lương Sở Thương, một nguyên nhân là do đã đồng ý với Tô Yểu.
Nhưng nguyên nhân chủ yếu là anh không biết đối mặt với Lương Mặc như thế nào.
Lương Mặc là con gái nuôi của bác hai nhận nuôi. Vốn dĩ chị ấy có thể sống rất tốt, nhưng cố tình tạo hóa trêu ngươi, gần 50 tuổi bác hai lại có con, sinh ra Lương Sở Cùng, sau đó địa vị của chị ấy trong gia đình lại ở vị trí nửa vời.
Lương lão gia tử xem không thuận mắt, liền đem chị ấy về bên người nuôi dưỡng. Khi đó sống cùng với Lương lão gia tử còn có Lương Sở Thương.
Đúng là bởi vì như vậy, Lương Sở Uyên mới có thể quen biết một người khác của Lương gia.
Nhưng thân cận thì thân cận, việc này thật sự rất hoang đường.
Lương Sở Uyên chưa từng nghĩ tới khả năng này. Lương Sở Thương là anh trai anh kính trọng nhất, Lương Mặc là chị họ nhưng cũng giống như bạn bè, hai người ở cùng một chỗ, kể cả anh không có ý kiến, người trong nhà cũng tuyệt đối không có khả năng đồng ý.
Lương gia rất coi trọng thanh danh, căn bản sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Cân nhắc trái phải, Lương Sở Uyên quyết định giúp hai người bọn họ giấu diếm.
Lựa chọn không đem quả bóng này chọc thủng, dù sao, anh là người câm.
“Chờ thêm mười phút, cua chín là có thể ăn được.”
Tô Yểu nhìn vẻ mặt mờ mịt của anh, kỳ quái nói: “Làm sao vậy?”
Lương Sở Uyên bỗng nhiên cười.
[Chỉ là rất vui vẻ có thể quen biết cô.]


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận