Dư Phong - Khanh Kiểm

Chương 13


Edit: Thỏ

==================

Làm lớp trưởng là một trải nghiệm mới lạ. Ngoài các cán sự môn, giáo viên thường nhớ tên lớp trưởng đầu tiên. Mỗi lần gọi học sinh trả lời câu hỏi, không thể thiếu Tô Ôn. Trong tuần đầu năm học mới, mỗi tiết học Tô Ôn đều căng thẳng, chỉ sợ trả lời sai sẽ mất mặt. May mà trong kỳ nghỉ hè, cậu cũng đã học trước chương trình một chút. Kiến thức học kỳ một lớp bảy cũng không quá khó, Tô Ôn có thể trả lời được. Các thầy cô đều rất thích cậu.

Một điều mới lạ khác là quản lý trật tự lớp.

Điều này mới thật sự khiến Tô Ôn đau đầu. Cậu rất ít cãi nhau với người khác. Nếu lớp ồn ào, cậu chỉ nhẹ nhàng nói: “Mọi người có thể giữ yên lặng được không?”

Đặc tính bắt nạt kẻ yếu không phân biệt tuổi tác. Ban đầu còn có người nể nang cậu, nhưng thấy Tô Ôn hiền thật thì càng được nước lấn tới.

Tống Văn Hân thầm chỉ Tô Ôn, bảo cậu ghi lại tên những bạn hay làm ồn rồi báo lại cho cô, cô sẽ phạt những bạn này ở lại sau giờ học thêm nửa tiếng. Nhưng với tính cách nhẫn nhịn vốn có của mình, làm sao cậu lập tức đổi thành một người có thể đắc tội với người khác nhanh vậy được. Giống như mình thành đứa hớt lẻo ý, chả tốt đẹp gì.

Thấy lớp ngày càng loạn, Tô Ôn lo lắng và cảm thấy rất áy náy.

Ngoài hành lang, các lớp khác trong giờ tự học đều im lặng, cậu cảm thấy mình đã phụ lòng chủ nhiệm, làm cô mất mặt. Trong lúc bối rối, cậu hét lớn: “Im lặng coi! Có để người khác học bài không!”

Đó là lần đầu Tô Ôn ghi tên những học sinh ồn ào nhất vào sổ nhỏ của mình. Khi giao cho Tống Văn Hân, cậu đỏ mặt vì xấu hổ.

Cô xoa đầu cậu: “Em đã làm rất tốt.”

Dù vậy, cậu không khỏi ngại ngùng. Các bạn ấy vì danh sách của cậu mà phải ở lại lớp, khiến cậu thấy tội lỗi không thể tả. Sau khi nghĩ kỹ, cậu quyết định mình cũng ở lại cùng họ – như một hình phạt cho việc “phản bội” tình bạn của mình.

Lâm Phong Đình vừa thu dọn sách vở vừa an ủi: “Cậu thật sự không cần ở lại đâu, không phải lỗi của cậu. Cô đã nhiều lần bảo cậu ghi danh sách, cậu đều từ chối, lần này họ quá đáng nên mới phải làm thế. Cũng có sao đâu mà?”

Tô Ôn đặt bút xuống, cúi đầu, buồn bã nói: “Nhưng mà vẫn là do mình không tốt…”

Vị trí của Tô Ôn ở ngay cạnh cửa sổ hành lang, có thể thấy những học sinh đang về nhà.

Lúc này, mặt của Lý Chí Hiên xuất hiện trên cửa sổ. Lâm Phong Đình liếc một cái, tăng tốc thu dọn đồ đạc, nào là bài tập, bút, vở, rồi nắm lấy dây đeo, nhấc cặp lên vai. Lý Chí Hiên sốt ruột thò đầu vào: “Đình Đình, cậu xong chưa?”

“Đừng gọi tớ như thế, nghe như gọi con gái ấy!” Lâm Phong Đình trách móc, quay lại chào Tô Ôn: “Mình đi trước nhé. Chí Hiên đang đợi mình.” nói xong liền chạy vội ra ngoài.

Lý Chí Hiên ở chỗ Lâm Phong Đình không thấy, trừng Tô Ôn một cái đầy căm phẫn.

Nếu quản lý kỷ luật là một vết sẹo nhỏ trong cuộc sống học sinh náo nhiệt của Tô Ôn, thì Lý Chí Hiên chính là một chướng ngại lớn.

Cậu ta không dám công khai bắt nạt Tô Ôn vì sợ Lâm Phong Đình biết sẽ giận, nhưng ngầm thì không thiếu trò.

Chí Hiên là lớp phó lao động của lớp bên cạnh. Trong giờ thể dục, lớp phó lao động phải đứng đầu hàng; còn Tô Ôn vì lùn, cũng phải đứng đầu. Thế nên hai người luôn đứng sát nhau. Khi làm động tác giãn cơ, Lý Chí Hiên luôn nhân cơ hội giẫm lên chân Tô Ôn.

Tô Ôn quay đầu nhìn lại, cậu ta vẫn là cái bộ dáng cợt nhả thiếu đánh đó, chỉ kém viết hẳn lên mặt câu “Làm gì được tôi nào”.

Tô Ôn biết Lý Chí Hiên và Lâm Phong Đình là bạn thân. Nếu cãi nhau, Lâm Phong Đình sẽ khó xử, nên cậu luôn nhịn mà không nói gì.

======

Hôm nay sau khi tan học.

Lý Chí Hiên đi vệ sinh ngang qua lớp 7 ban 3. Theo phản xạ nhìn vào cửa sổ, thấy chỗ ngồi của Lâm Phong Đình trống không, còn Tô Ôn ngồi ở chỗ của mình chăm chú ghi chép lại bài học vừa rồi. Không thấy bạn thân, Lý Chí Hiên có chút thất vọng, nhưng sau đó nghĩ lại, đây là cơ hội tốt để trêu chọc cậu.

Y đẩy cửa sổ hành lang ra, Tô Ôn bị tiếng động bên cạnh làm giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy Lý Chí Hiên, miễn cưỡng nói: “Đình Đình tới văn phòng lý lấy bài tập rồi.”

Trong lòng Chí Hiên càng thêm khó chịu: Lâm Phong Đình chỉ để người thân thiết gọi là “Đình Đình”. Cậu ta và Lâm Phong Đình quen nhau lâu lắm rồi mới có được vinh dự này. Còn Tô Ôn thì sao, mới quen có hai ngày mà đã gọi nhau thân mật thế. Hận cũ thù mới cùng lúc dâng lên, Lý Chí Hiên thò tay vào cửa sổ giật lấy cây bút trong tay Tô Ôn.

Tô Ôn đang chép bài tập trên bảng. Chớp mắt một cái, cây bút đã không còn trong tay.

Lý Chí Hiên vừa nghịch bút máy Thẩm Mục tặng cho Tô Ôn, vừa cười cợt: “Hoàn cảnh nhà lớp trưởng khó khăn ghê nhỉ? Bút máy từ tiểu học mà dùng đến tận bây giờ~”

Đầu Tô Ôn “bùm” một tiếng. Cây bút này rất có ý nghĩa với cậu. Nó thay thế Thẩm Mục khi hắn không có ở đây, nếu buồn phiền chỉ cần nói với nó vào ban đêm là tan biến.

Tô Ôn đột ngột đứng dậy, ghế đập vào bàn sau, phát ra tiếng động không nhỏ. Cả lớp bị bất ngờ này làm kinh ngạc, nhất thời im phăng phắc. Tô Ôn mặt đỏ bừng, như con sư tử nhỏ bị xâm phạm lãnh thổ: “Trả bút đây!”

Trước đây, bất kể Chí Hiên làm gì, Tô Ôn đều không quan tâm. Giờ đột nhiên phản kháng, cậu ta có chút khó chịu, cứng đầu nói: “Không trả!”

Tô Ôn nhào qua cửa sổ túm cổ áo của Lý Chí Hiên, trong mắt hiện lên vẻ hung dữ, cậu gằn từng chữ một: “Trả. lại. đây.”

Lý Chí Hiên thi gan với Tô Ôn. Cậu ta giơ cao cây bút, giọng thách thức: “Có giỏi thì tự mà lấy này.”

Hai đứa cùng tuổi nhưng Tô Ôn thấp hơn nửa cái đầu, dù kiễng chân cũng không với tới. Đây rõ ràng là cậu ta đang bắt nạt.

Tô Ôn buông cổ áo Chí Hiên ra, nhìn cậu ta vài giây, lớp phó văn nghệ Chu Nam Chi đi đến hòa giải: “Lý Chí Hiên! Đừng gây rối nữa, trả bút cho Tô Ôn đi. Sắp vào học rồi!”

“Nói trả là trả thì mất mặt quá, trừ khi cậu ấy cầu xin tớ.”

Chu Nam Chi nháy nháy Tô Ôn, ra hiệu cậu nhún nhường cho qua chuyện, nhưng Tô Ôn không hề lay chuyển. Trước sự kinh ngạc của các bạn, cậu nhảy lên bàn, leo qua cửa sổ. Lý Chí Hiên còn chưa kịp phản ứng, đã bị Tô Ôn đè lên người, một tay kẹp chặt hàm dưới, giọng cương quyết: “Trả. cho. tôi.”

Một Tô Ôn thế này khiến Lý Chí Hiên thực sự sợ hãi. Ánh mắt cậu không giống đang giả vờ. Dường như trong lòng Tô Ôn, con người và cọng cỏ ven đường chẳng có gì khác biệt.

Lý Chí Hiên lúng túng ném cây bút vào người Tô Ôn: “Có mỗi cái bút rách mà làm quá. Trả cậu đấy!”

Tô Ôn nâng niu cây bút vừa lấy lại được, không muốn nhiều lời với cậu ta nữa, nhanh nhẹn đứng dậy.

Cả lớp và hành lang đều yên tĩnh. Cuối hành lang, Tống Văn Hân ôm sách Toán đứng đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận