Edit: Thỏ
================
Thi cấp ba với Thẩm Mục mà nói chỉ là một bài kiểm tra bình thường. Vốn hắn đã được tuyển thẳng vào trường trung học phổ thông tốt nhất thành phố, đi thi chỉ là hình thức.
Còn Tô Ôn không nghĩ vậy. Một đứa trẻ vừa tốt nghiệp tiểu học luôn có cảm giác không rõ là sợ hãi hay mong chờ về trường trung học.
Cậu gọi điện cho cha mẹ, nghe họ nhắc nhở: “Thi cấp ba không được để hai nguyện vọng. Nếu trượt thì chỉ có thể vào mấy trường phổ thông.” khiến Tô Ôn cũng thấy lo ngang.
Tô Ôn ở nhà Thẩm Mục. Nhà họ Thẩm chỉ có hai phòng ngủ. Một của Thẩm Minh Ngọc, phòng còn lại để Thẩm Mục và Tô Ôn ngủ chung. Nhưng Thẩm Mục phải thi cấp ba, Tô Ôn sợ ảnh hưởng đến hắn nên tự nguyện dọn ra ngủ trên ghế sofa.
Thời tiết tháng sáu dần nóng hơn. Tô Ôn nằm trên ghế sofa mềm mại, nơi tiếp xúc với da ghế như bị bốc cháy. Khi đếm tới con cừu thứ năm trăm ba mươi hai, sự kiên nhẫn của Tô Ôn cuối cùng cũng hết. Cậu quyết định không ngủ nữa, mò mẫm ngồi dậy trong bóng tối.
Tô Ôn rón rén đi vào phòng tắm, chợt nhớ quần áo của Thẩm Mục vẫn chưa giặt. Trong này có một cửa sổ. Cậu nhờ ánh sáng hắt từ đó thấy được gói bột giặt, đổ một ít ra tay rồi nhẹ nhàng vò.
Thiếu niên cảm thấy vô cùng thư giãn. Cậu thích cảm giác nước chảy qua kẽ tay, như trở về ngày đầu tiên có người nói với cậu rằng, không cần phải sống dựa dẫm vào người khác. Đối với Tô Ôn, Thẩm Mục như cơn gió mạnh mẽ thổi vào thế giới của cậu. Gió làm đổ bức tường để ánh nắng len lỏi vào. Một đồng cỏ vô tận hiện ra trước mắt Tô Ôn.
Tô Ôn cười nhẹ nhìn bộ đồ. Đột nhiên, ánh sáng từ trên đầu ập xuống, khiến đôi mắt đã quen với bóng tối của cậu hơi chói.
“Để tao xem cô Tấm nhà nào nửa đêm không chịu ngủ mà chăm chỉ làm việc thế này.”
Thẩm Mục bắt chéo đôi chân thon dài, khoanh tay tựa cửa nhà tắm. Nốt ruồi lệ dưới mắt càng làm nổi bật khí phách tuổi trẻ của hắn.
Tô Ôn tưởng mình đã làm Thẩm Mục thức giấc. Sự hoảng sợ nhanh chóng bị thay thế bởi cảm giác tội lỗi như mây mù kéo đến. Thiếu niên nhìn hai tay dính đầy bọt, vội vàng vặn vòi rửa. Nhưng mà càng rửa càng có nhiều bọt hơn. Cậu luống cuống giấu hai tay ra sau lưng, gấp tới hai mắt cũng đỏ ửng.
“Em…em…không phải…”
Thẩm Mục nhướn mày, hứng thú nhìn chằm chằm chậu quần áo dưới sàn.
Tô Ôn đứng phắt dậy, muốn che chậu đồ bằng thân mình nhưng lại giẫm vào chậu nước, ngã nhào ra sàn. Bong bóng xà phòng văng tung tóe khắp nơi.
Tô Ôn thấy ghét bản thân. Sao làm gì cũng không xong, đã làm phiền Thẩm Mục rồi còn tự khiến mình xấu hổ trước mặt anh.
Cảm giác tự ti pha lẫn ghét bỏ không ngừng trào dâng. Tô Ôn cúi đầu thật thấp không dám nhìn Thẩm Mục. Nước mắt từng giọt đua nhau rơi xuống.
“Khóc gì mà khóc! Nín ngay! Tao cũng chưa có ngủ.”
Thẩm Mục giúp Tô Ôn dọn dẹp phòng tắm, giặt nốt quần ngủ bị ướt của thiếu niên chung với đồng phục của mình.
Hắn chống tay lên lan can, nhìn Tô Ôn kiễng chân dùng cây phơi đồ móc quần áo của hai người lên. Vài ngày trước trời có mưa, không khí ẩm ướt. Ve sầu đã sớm bắt đầu hành trình kêu vang của mùa hè. Thẩm Mục nhăn mày nghe chúng kêu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ồn chết được, đừng kêu nữa.”
Tô Ôn cười khẽ.
Móc treo quần áo trên giá đung đưa nhẹ nhàng theo làn gió mát, hương thơm nhàn nhạt của bột giặt lan tỏa trong đêm.
Có lẽ hiếm khi gặp được một đêm như này, hoặc cũng có thể vì kỳ thi sắp đến, Thẩm Mục đột nhiên có ngẫu hứng tâm sự: “Lúc nào tao cũng thấy ngột ngạt không thở nổi.”
“Lúc nhỏ, thứ âm thanh tao phải nghe nhiều nhất là tiếng khóc của mẹ. Bị người khác nói, bà ấy khóc, bị đổ oan cũng khóc. Nhưng khóc thì làm được gì. Mấy người đó chính là vậy, còn lâu mới thương xót khi thấy nước mắt của mày. Có mà nghĩ rằng mày dễ bắt nạt hơn ấy. Mẹ tao chỉ biết khóc. Bỏ nhà đi chính là sự phản kháng lớn nhất cuộc đời bà ấy.”
“Mày cũng biết, mẹ tao là cành vàng lá ngọc, sao mà quen với cuộc sống khổ cực này. Trước đây mẹ tao rất yêu cái đẹp, thích chưng diện, ngắm mình mặc váy trắng. Bàn tay lúc nào cũng phải chăm cho trắng nõn mềm mại như búp sen. Lúc mới tới đây chỉ nhận đan áo dù thiếu thốn đến mấy. Còn giờ thì sao? Hôm nào cũng đứng bán quần bán áo cả ngày.”
“Tao phải vượt qua kì thi này. Chỉ có tiền mới khiến cuộc sống tốt hơn. Mày hiểu không Tô Ôn? Tao không có bố, cho nên tao càng phải mạnh mẽ. Tao chỉ có thể dựa vào chính tao.”
Tô Ôn không biết nên an ủi người anh đang phiền lòng này như nào. Cậu ngẫm nghĩ một lát, nhẹ nhàng ôm hắn theo những gì con tim mách bảo.
Đêm đó như một đoạn nhạc đệm trong cuộc sống bình lặng, kỳ thi cấp ba cũng cứ vậy mà trôi qua.
=====
Sau khi hoàn thành kỳ thi, ngay hôm sau Thẩm Mục đến tiệc liên hoan của lớp. Tô Ôn quay về phòng của hắn, khóa cửa lại, rút cuốn lưu bút của Thẩm Mục mà cậu lén kẹp trong sách ngữ văn ra.
Tô Ôn nhìn quanh, check lại cửa đã khóa kỹ rồi mới mở tờ giấy.
Trang giấy bị gấp quá lâu. Màu sắc bên trong đã phai bớt. Tô Ôn xót xa vuốt ve nó. Cậu để cuốn từ điển Tân Hoa* đè lên một lúc, đợi tới khi tờ giấy không bị cong nữa mới lấy bút ra.
Phần đầu là mấy câu hỏi lặt vặt về thông tin cá nhân. Cậu nắn nót trả lời cẩn thận từng cái một. Cuối cùng, chỉ còn chỗ dán ảnh là để không. Thực ra bình thường mọi người ghi lưu bút đều sẽ vẽ gì đó hoặc để vậy. Riêng Tô Ôn không muốn qua loa điền vào quyển sổ quý giá này – dù có lẽ cậu không bao giờ có cơ hội đưa nó cho Thẩm Mục.
Thiếu niên lấy hai tấm ảnh của cậu và Thẩm Mục từ ngăn kéo bàn học. Thẩm Minh Ngọc đã dẫn họ đi chụp, đặc biệt chọn cùng một phông nền. Tô Ôn dịch ảnh của mình gần về phía Thẩm Mục.
Được rồi, bây giờ hai tấm hình đã dán chặt vào cùng một chỗ, không còn kẽ hở nào.
Tô Ôn lấy một lọ keo dán, tỉ mỉ bôi đều từng góc rồi ấn mạnh xuống. Đợi keo khô, cậu thử bóc ra nhưng không được, chứng tỏ ảnh đã dán chắc vào giấy.
Thiếu niên nâng quyển lưu bút lên, ngẩng đầu nhìn nó, mím môi cười nhẹ.
Sau đó là trang cuối cùng, vừa khéo dư trọn vẹn một mặt giấy để Tô Ôn viết cảm nghĩ.
Nhóc con có nhiều điều muốn nói với anh Mục lắm. Tô Ôn muốn anh Mục biết với nhóc anh không hề tầm thường tí nào, muốn xin lỗi những lần nhanh nhảu đoảng trước đây, muốn anh Mục biết anh có ý nghĩa như nào với cậu.
Còn muốn nói rằng, anh không một mình, anh còn có em mà.
Tô Ôn nghĩ nhiều lắm, miên man mãi không biết bao nhiêu trang giấy mới giãi bày được hết. Nhưng nhóc con sợ nhỡ có ngày Thẩm Mục đọc được sẽ thấy cậu thật buồn nôn.
Thiếu niên suy tư một lúc, cuối cùng quyết định viết–
“Nếu thế giới của anh bức bách đến vậy, hãy để em hòa thành gió mát.”
– —–
Chú thích
*Từ điển Tân Hoa: từ điển Hán ngữ hiện đại đầu tiên của Trung Quốc.