Triệu Ý Hi gắng gượng mở mắt, cô thấy lồng ng.ực mình như bị đè nặng đến khó thở, đầu thì đau như búa bổ.
Đập vào mắt là trần nhà điêu khắc tinh tế cùng đèn chùm xa hoa khiến cô ngỡ bản thân đang trong giấc mộng đẹp nào đó.
“Ai da, đau quá!”
Mới cử động một chút liền đau nhức toàn thân, kiểu này chắc không phải là mơ đâu nhỉ?
“Cô chủ..
cô..
cô chủ tỉnh rồi!”
Triệu Ý Hi nhìn về hướng giọng nói thấy một cô gái lạ hoắc đứng đó.
Quái lạ! Hôm nay ký túc xá có lễ hội Cosplay hay sao mà cô ấy lại mặc đồ hầu gái vậy?
“Này..”
Cô mới mở miệng còn chưa kịp nói hết câu thì cô gái kia chạy vụt đi.
Triệu Ý Hi liếc mắt nhìn xung quanh rồi há mồm ngạc nhiên: “Ơ? Đây là đâu vậy trời?”
Cô dụi mắt hai ba lần, nhéo vào phần thịt mềm ở cổ tay thêm mấy phát đau đến chảy nư0c mắt mới xác định đây là hiện thực.
Rõ ràng cô nhớ mình đã bước lên bục nhận giải “Nhà thiết kế xuất sắc”, sao bây giờ lại nằm ở đây?
Ngay lúc Triệu Ý Hi dáo dác nhìn quanh chưa hiểu đầu đuôi ra sao thì cửa mở ra, một cô gái trạc tuổi cô khoác trên mình chiếc váy trắng tinh khôi, mắt long lanh ngập nước mở lời: “Chị Tưởng Ly! Chị không sao chứ? Em không phải cố ý đâu.”
“Đúng rồi con gái.
Em gái con chỉ sơ ý thôi mà.
Chị em trong nhà bỏ qua cho em gái đi con!”
“Hu hu, Tưởng Ly, chị nói giúp em với, không chắc ba đuổi em đi mất!”
Triệu Ý Hi ngồi như tượng trên giường, chưa tiêu hóa được cái tên họ gọi.
Tưởng Ly? Sao nghe có vẻ quen quen..
“Hai người..
bình tĩnh đã..
Tưởng Ly là ai? Hai người có nhận nhầm không?”
Cô ra hiệu cho hai người phụ nữ trước mặt bình tĩnh lại.
Bản thân chậm rãi đứng lên, dáng vẻ khách sáo và điềm đạm lạ thường này khiến hai người kia ôm nhau khóc ầm lên.
Họ nói cái gì mà “tiêu đời”, “bị đuổi ra khỏi nhà”, “ngã cầu thang”..
Nói chung là toàn những lời khó hiểu.
Triệu Ý Hi quay người muốn chuồn khỏi nơi lộn xộn này nhưng bị hai người làm ấn trở lại giường, cô gái nhỏ kia trông có vẻ gầy yếu mà sức lực khỏe khỏi bàn, cô bị ép đến mức không nhúc nhích nổi chỉ biết hét lên vô vọng: “Các người bỏ tôi ra! Làm gì vậy? Tôi gọi cảnh sát bây giờ!”
“Tưởng Diệu Nghi, nó bị làm sao thế?”
“Làm sao con biết! Có khi nào ngã cầu thang xong nên chị ta điên luôn không?”
Bác sĩ đến nơi, cô chưa kịp mở miệng đã bị tiêm một liều thuốc an thần, sau đó mơ hồ chìm vào giấc ngủ.
* * *
Triệu Ý Hi biết số mình không được may mắn như người khác.
Cô ở với mẹ kế, ba thì mất khi còn nhỏ, vào cấp Ba đã phải vừa học vừa lăn lộn đi làm.
Tới mười tám tuổi thì nhận được học bổng ngành Thiết kế thời trang của trường Đại học Mỹ thuật, mỗi ngày đều quay cuồng với lịch học và lịch làm thêm, vất vả lắm mới học đến năm Tư.
Cô vì chắt chiu tiền mua nguyên vật liệu tham gia cuộc thi thiết kế váy dạ hội của năm mà chỉ ăn bánh bao và uống nước lọc cầm hơi, không dám ngủ, cũng không dám xin nghỉ việc làm thêm, cứ thế nỗ lực từng phút từng giây chỉ vì muốn thoát khỏi cảnh nghèo khổ chật vật này.
Ông trời cuối cùng cũng mỉm cười với cô, cho cô trở thành quán quân của cuộc thi.
Thế mà khi chạm tay vào chiếc cúp quý giá kia, cô lại không trụ nổi lăn ra ngất xỉu.
Nhưng đó vẫn chưa phải đen đủi nhất! Bởi vì cô nhận ra bản thân đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết mình từng đọc cách đây mấy tháng.
Xuyên sách cũng được.
Nhưng đó vẫn chưa phải đen đủi nhất! Bởi vì cô xuyên vào nhân vật nữ phụ.
Nữ phụ thì chả phải vấn đề gì to tát.
Nhưng đó vẫn chưa phải đen đủi nhất! Bởi vì nhân vật nữ phụ này vì đố kỵ với tình đầu của nam chính bày đủ trò hãm hại, kết cục là bị nam chính đẩy vào tù, cả gia đình phá sản, mất khả năng sinh con.
“Rốt cuộc kiếp trước tôi đã tạo nghiệp gì thế này!”
Triệu Ý Hi ôm đầu ngồi rầu rĩ trên giường.
Ở thế giới này cô đã trở thành nữ phụ Tưởng Ly, một cô gái nhà giàu gia cảnh phức tạp, tài đức thì chẳng có, chỉ nhờ gương mặt cùng dáng vẻ hao hao tình đầu Thời Oanh của nam chính mà bám lấy thứ tình cảm không thuộc về mình.
Trong tiểu thuyết, Tưởng Ly và em gái cùng cha khác mẹ Tưởng Diệu Nghi đều thích nam chính Tống Nam, trước ngày Tưởng Ly kết hôn hai người đã xảy ra tranh chấp, khiến Tưởng Ly ngã xuống cầu thang bị thương, nữ phụ tranh thủ cơ hội nũng nịu với Tống Nam nhưng bị ghẻ lạnh, còn khiến anh ta khinh thường nhiều hơn.
Hồi đọc truyện, Triệu Ý Hi còn phải chép miệng trước thủ đoạn của Tưởng Ly: “Ác quá ác.
Ác như này kết cục thế là đáng đời.”
Hu hu, đây là quả báo có đúng không?
“Không được! Mình phải trở về.
Mình không phải Tưởng Ly, đây chỉ là mơ mà thôi!”
Cô đi tới đi lui trong phòng, miệng liên tục lẩm bẩm muốn tự trấn an bản thân.
Người làm mở cửa nhìn thấy cảnh tượng này hoang mang mất mấy giây rồi đi xuống thông báo cho ông bà chủ.
Nhưng ông ta chỉ lạnh lùng buông một câu: “Ngày mốt là hôn lễ của nó với Tống Nam, canh chừng nó cho tốt! Đừng để nó gây rắc rối gì.”
“Bỏ trốn! Đúng rồi! Tội vạ gì phải ở đây lấy cái tên nam chính kia chứ!”
Ở trong phòng rốt cuộc Triệu Ý Hi cũng thức tỉnh.
Cô lục tung cả phòng, gom hết đồ giá trị bỏ vào túi muốn bỏ chạy nhưng mới mở cửa đã thấy hai ba người làm đứng canh.
Người nào người nấy nhìn cô chòng chọc như thể biết tỏng dụng ý của cô vậy, Triệu Ý Hi cười cười lùi vào phòng khép cửa lại.
“Sao mà xui xẻo quá vậy!”
Tối hôm đó, Triệu Ý Hi tranh thủ thời cơ trèo ra ban công, men theo đường ống nước rồi cắm đầu chạy ra khỏi căn biệt thự kia.
Chạy một đoạn tương đối xa, cô đứng giữa con đường thênh thang đón những tia nắng đầu tiên của hừng đông, hoang mang tự hỏi: “Mình phải đi đâu bây giờ?”.