Tối đó, cô đang tập trung thiết kế vài dự án cá nhân.
Tưởng Ly vừa biết một trang web có thể bán những mẫu rập*.
Cô hy vọng mình sẽ tích lũy được một số tiền nho nhỏ để khi rời khỏi nơi này có thể bình yên sống tiếp.
Trong tiểu thuyết, gia đình Tưởng Ly sau khi phá sản vì vô công rỗi nghề, chẳng có tiền tiết kiệm, chỉ có mấy món trang sức bán gấp lấy tiền nhưng cũng chẳng cầm cự được bao lâu.
Vì thiếu tiền, nữ phụ đã lọt bẫy của Tống Nam, để hắn có cơ hội hành hạ đến mức sống không bằng chết.
Gia cảnh cô không tốt, nhà nghèo lại sống cùng mẹ kế nên cô luôn ý thức được tiền quan trọng như thế nào.
Có tiền là có tôn nghiêm, có được tự do.
Đến thế giới này rồi cô mới nhận ra không phải cứ xuyên vào thân phận nhà giàu là yên ổn, vẫn phải đi làm dự phòng cho chính mình.
Cộc cộc.
“Vào đi.”
“Bà chủ, vẫn chưa ngủ à? Tôi có mang sữa ấm đây.
Bà chủ uống đi.”
“Cháu cảm ơn bác.”
Tưởng Ly lễ phép nhận lấy cốc sữa.
Dì Phúc là người làm lớn tuổi nhất ở đây, cô không có cách nào nói chuyện sẵn giọng như nhân vật trong tiểu thuyết được.
Thoạt đầu dì đối xử với cô khá lạnh nhạt.
Chắc hẳn đã nghe không ít chuyện xấu của cô trước đây, nhưng dần về sau đã có phần dịu dàng hơn.
“Bà chủ, đừng xưng hô như vậy, tôi..”
“Cháu quen rồi.
Bác đừng gọi cháu là bà chủ nữa.
Cháu ngại lắm.”
“Chuyện là..
thật ra..”
Dì Phúc cứ ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
Cô uống một hơi hết nửa cốc sữa, thoải mái gật đầu ra hiệu cho dì cứ nói.
“Dạo gần đây bà chủ hay ngủ muộn, là ông chủ bảo tôi mang sữa và đồ ăn lên ạ.
Thật ra ông chủ rất thương bà chủ!”
Dì Phúc càng nói càng gấp gáp.
Tưởng Ly kinh ngạc nhìn cốc sữa trong tay: “Đây..
là do Tống Nam muốn đưa cho tôi?”
Trong lòng cô hiện tại rất rối loạn.
Cô hoàn toàn không hiểu, tại sao Tống Nam đối xử với cô như vậy.
Người mắng cô, chế nhạo cô là hắn.
Người giúp cô giải oan, cho cô sự ấm áp cũng là hắn.
Hừ! Thủ đoạn cao tay thế thảo nào nữ phụ lại mê mẩn hắn.
“Cháu biết rồi.
Cháu sẽ đi ngủ sớm.”
Dì Phúc bước xuống lầu, Tống Nam đã ngồi chờ sẵn ở đó.
“Thế nào? Cô ta nói gì?”
“Bà chủ chỉ nói sẽ đi ngủ sớm.”
Sau chuyện ở buổi tổng duyệt, hai người càng thêm lạnh nhạt.
Song, hắn vẫn không nhịn được mà quan tâm cô nhiều hơn một chút.
Lòng hắn giờ chỉ có một mảnh mơ hồ, tự hỏi sao mình lại tốt với người đã đẩy hắn và Thời Oanh xa nhau?
“Chỉ có thể thôi? Không nói gì khác?”
Dì Phúc khẽ lắc đầu.
Sống tới từng tuổi này bà cũng chưa thấy cặp vợ chồng nào kỳ lạ đến thế.
Rõ ràng trong lòng quan tâm đến đối phương nhưng không nói ra, cứ thấy mặt nhau là cãi đến trời long đất lở, xong lại lẳng lặng chú ý đến nhau.
Ôi, tuổi trẻ bây giờ thật khó hiểu!
“Tôi biết rồi.
Dì đi nghỉ trước đi.”
Thật ra sau việc mấy tấm ảnh nặc danh, hắn thừa biết Tưởng Ly không có ý gì với Phó Thịnh Minh.
Nhưng khi nghe thấy cô đi cùng anh ta, lòng hắn cứ không vui.
Tống Nam nghĩ có lẽ cô đã tuyệt vọng với đoạn tình cảm này nên không còn bám lấy hắn, không còn bận tâm đến cảm xúc của hắn nữa.
Hóa ra khi phụ nữ hết yêu sẽ có bộ dạng như vậy.
* * *
Tưởng Ly bị tiếng ồn ngoài cửa phòng đánh thức.
Hôm nay là ngày nghỉ hiếm hoi, cô mệt đến chỉ muốn ngủ vùi trong chăn cả ngày.
Chuyện cô âm thầm thiết kế mẫu rập bán trên mạng là bí mật, cô chẳng dám tiết lộ với ai thế nên chỉ có thể tập trung hoàn thành vào buổi tối.
Cô dỏng tai lên nghe thử thì nhận ra là giọng nói của Tống Nam.
“Cái tên chết tiệt này không để cho mình yên thân ngày nào.” Cô bực dọc bước xuống giường xỏ dép, không ngại bày ra khuôn mặt quạu quọ vì ngủ chưa đủ giấc: “Anh làm gì mới sáng mà ồn quá vậy?”
Đáp lại cô là một bó hoa tươi.
Tưởng Ly tỉnh ngủ phần nào, nhìn Tống Nam chìa hoa về phía mình mà thấy hoang mang.
Hắn dùng nụ cười sát gái bậc nhất, dịu dàng chào cô: “Vợ à, chào buổi sáng.
Chúc em có một ngày tốt đẹp.”
Tưởng Ly bị dọa, hoảng hốt lùi về phòng đóng sập cửa lại.
Tống Nam tròn mắt, tay cầm hoa đơ giữa không trung.
Cô dám sập cửa trước mặt hắn?
Tưởng Ly chậm rãi mở cửa một lần nữa.
Cô đang hoài nghi mình nằm mơ: “Tống Nam, không lẽ anh định..
bán tôi qua biên giới hả?”
“Anh..”
“Nói cho anh biết buôn người là phạm pháp nha.
Đừng có tưởng giàu rồi muốn làm gì thì làm!”
“Em đang nghĩ vớ vẩn đi đâu vậy hả? Anh chỉ muốn tặng hoa cho em thôi.
Em không thích sao?”
Tưởng Ly thản nhiên lắc đầu.
Cô có bao giờ thích hoa cỏ đâu.
Tống Nam vồ vập hỏi: “Vậy em thích gì? Dù em muốn sao trên trời tôi cũng hái xuống cho em!”
“Tự nhiên lấy sao trăng làm gì? Tôi muốn đi ăn bò bít tết, có được không?”
Lần này tới lượt Tống Nam thấy hoài nghi nhân sinh, phụ nữ giờ dễ dỗ vậy sao? Đi ăn là được ư?
“Dĩ nhiên là được.
Nhưng..”
“Cho tôi năm phút, lập tức chuẩn bị xong.”
Cô mới thức dậy, đói đến chân tay rã rời.
Giờ mà được ăn thịt thì có phải tuyệt vời không.
Ở thế giới thực cô chưa nếm thử bò bít tết bao giờ, hiện tại phải nhân cơ hội này ăn cho thỏa thích.
Tống Nam đứng bên ngoài nhìn qua dì Phúc: “Thế bó hoa này..”
Dì Phúc ngại ngùng đưa hai tay đón lấy: “Thôi vứt thì tiếc, ông chủ, tôi đem hoa xuống phòng khách cắm v4o bình vậy.”
* * *
*Rập: Là khuôn của thiết kế thời trang và sản xuất công nghiệp, thiết kế rập là tạo nên bản gốc cho một mẫu quần áo thời trang nào đó (hay một mẫu thiết kế thời trang từ NTK/Giám đốc sáng tạo).
Từ đó, mẫu đó có thể nhảy size lên xuống và sản xuất hàng loạt với form dáng chuẩn và đồng nhất.
Trong thời trang đây chỉ là một chuỗi hoạt động nhỏ; góp phần vào quá trình tạo ra và hoàn thành sản phẩm sau này.
Mỗi nơi tiêu chuẩn được đặt ra cho việc thiết kế rập sẽ khác nhau.
Tuy chúng chỉ là một chuỗi hoạt động nhỏ trong thời trang; thế nhưng chúng lại có vai trò vô cùng quan trọng.
Hầu hết các doanh nghiệp hoạt động trong lĩnh vực thời trang đều đưa ra các yêu cao đối với các nhà thiết kế; chuyên viên thiết kế rập.
Lý do rất đơn giản là, mẫu được tạo ra đầu tiên chất lượng thì các bản sao khác mới được tạo ra hoàn hảo; thu hút được sự quan tâm của khách hàng.
Giúp doanh nghiệp thu về lợi nhuận cao..